CÓ RẤT NHIỀU LOẠI CHẾT.
Trong phòng giam âm u, yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhà tù quân dụng Tấn Châu, lúc này đã bị Viện Giám Sát trưng dụng. Mà phủ Tướng quân Hữu Uy Vệ ở Tấn Châu ban đầu hiện giờ cũng biến thành nơi dừng chân của Viện Giám Sát. Phủ Tướng quân này đất đai cực kỳ rộng lớn, phía trước phía sau không dưới mấy trăm phòng ốc, còn có địa lao thủy lao, có thể nói quả thực là kiến trúc xây dựng chuyên dụng cho Viện Giám Sát.
Giám sát vệ ở ngoài sáng, chí ít có 600 người đã tiến vào chiếm giữ nhà này. Mà những Giám sát vệ đó, lúc nhắc đến Giám sát viện, thường thường sẽ tự hào mà nói, chúng ta là người trong viện. Triệu Đại đem toàn bộ Giám sát vệ thay đổi lại, Tam đương đầu La Già trước đây chủ yếu chịu trách nhiệm huấn luyện nhân viên tình báo, sau khi chết vị trí ấy vẫn còn để trống, nhưng hôm nay, Tam đương đầu mới đã đến nhậm chức, lúc này đang ở trong phòng khách của Viện giám sát gặp mặt những vị Đương đầu khác.
Sau khi cải tạo Viện giám sát chia làm sáu bộ phận, gọi là Viện Giám Sát Lục Xử. Đây là tên Lưu Lăng tự mình đặt, mà ngay cả Triệu Đại cũng không hiểu rõ lắm tại sao phải đặt tên là xử. Lưu Lăng giải thích, xử, là xử trong từ xử lý. Mà Triệu Đại còn nghĩ đến là, xử, trong từ xử nữ.
Những người phụ trách vẫn là lấy Đương đầu làm xưng hô, người phụ trách Xử đầu tiên chính là Đại đương đầu Tôn Địch Vệ, hiện tại phụ trách giám sát toàn bộ quan viên trong khu vực quân Hán khống chế. Xử thứ hai người phụ trách là Nhị đương đầu Hàn Dịch Chi, phụ trách toàn phương diện quân sự trong khu vực quân Hán khống chế. Xử thứ ba, Tam đương Đầu là La Già sau khi chết vốn vị trí để trống nửa năm, nhưng hôm nay Lão đại Chỉ huy sứ Viện giám sát Triệu đại nhân tuyên bố đã có người mới thay thế, tên gọi là Trần Tử Ngư. Xử thứ ba, chủ yếu chịu trách nhiệm thu thập thông tin tình báo. Xử thứ tư, thì chủ yếu là tra khảo và xử lý phản đồ, thích khách và đội chấp pháp của xử thứ tư có thể nói là có sức chiến đấu cao nhất toàn viện. Tứ Xử đương đầu là Chu Vân Băng, chính là một vị cao thủ thân thủ cực tốt. Mà Xử thứ năm, phụ trách trợ giúp phía sau, trang bị, độc dược, quản lý nghiên cứu hỏa khí. Ngũ Xử đương đầu tên là Liễu Phi Kinh. Xử thứ sáu, phụ trách bảo vệ, bảo vệ sự an toàn của tất cả các nhân vật trọng yếu, ví dụ như người bên cạnh Lưu Lăng bây giờ là huynh đệ Nhiếp Thị, đều do Xử thứ sáu điều tiết. Lại ví như Triệu Đại, hộ vệ bên cạnh cũng đều là Lục Xử sắp xếp. Đương đầu của Lục Xử tên là Đặng Bình.
Thân mình Triệu Đại thoải mái dựa vào chiếc xe đẩy rộng rãi Lưu Lăng ban cho hắn, trên người đắp một chiếc áo khoác lông chồn thật dày, sắc mặt vẫn yếu ớt như trước, nhưng nhìn khuôn mặt đã không còn giống như không có chút huyết sắc nào. Chỉ có điều, trên người hắn hơi thở lạnh dường như ngày càng lạnh hơn.
Triệu Đại mỉm cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng giới thiệu với năm vị Đương đầu: - Vị này là Trần cô nương, sau này sẽ là Đương đầu Tam Xử. Mọi người làm quen một chút, về sau chuyện của Tam Xử sẽ do Trần cô nương phụ trách.
Mặt khác năm người cùng đánh giá một chút nữ nhân mới tới, sau đó lễ phép lên tiếng chào hỏi. Không có ai nghi ngờ quyết định của Triệu Đại, bởi vì bọn họ biết rằng, nếu Chỉ huy sứ đại nhân chọn người phụ nữ này làm Đương đầu Tam Xử, khẳng định là người phụ nữ kia có chỗ hơn người.
Trần Tử Ngư mặc một bộ giám sát phục màu đen, quần áo phẳng phiu, trường bào màu đen có kiểu dáng khá là đặc biệt giúp nàng nhìn hết sức hiên ngang, thêm một chút ý vị khác. Loại trường bào này là do Lưu Lăng tự mình thiết kế đấy, mọi người ở Viện giám sát rất thích, bởi vì chế phục này mặc vào rất thoải mái, hơn nữa nhìn vào cũng rất uy vũ. Đây là một loại áo gió cổ cồn, ở dưới cổ có một cái nút, mặc vào rất tự nhiên, phóng khoáng.
Trần Tử Ngư cũng rất thích bộ quần áo này, bởi vì nàng cảm thấy sau khi mặc bộ quần áo này vào, chẳng những có thể vì Lưu Lăng làm một ít việc, quan trọng hơn là, bất cứ lúc nào nàng cũng được vây trong hoài bão của Lưu Lăng, ấm áp mà hạnh phúc.
Đợi sau khi làm quen, Triệu Đại chỉ chỉ chỗ Đại đương đầu Tôn Địch Vệ nói: - Giới thiệu một chút cho Tam đương đầu tình hình hiện tại trong viện, thời gian của chúng ta cấp bách, Tam đương đầu nhất định phải nhanh chóng nắm bắt được tình hình trong viện như thế nào để hành động.
Tôn Địch Vệ lên tiếng, lập tức đem cơ cấu và chức trách trong Viện giám sát tỉ mỉ giới thiệu cho Trần Tử Ngư một lượt. Trần Tử Ngư vừa nghe vừa gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất đem những tin tức quan trọng ghi tạc toàn bộ vào đầu. Đợi sau khi nàng rõ ràng toàn bộ những chuyện trong Viện giám sát, Triệu Đại khẽ cười nói: - Trước hết hiểu những chuyện đó đi, trở về Tam Xử, người phía dưới sẽ đem tất cả công việc báo cáo lại cho ngươi.
Trần Tử ngư gật đầu: - Thuộc hạ tuân lệnh.
Triệu Đại rất hài lòng với thái độ của nàng, đây là một người không kiêu căng không nóng nảy, còn là một nữ nhân, một nữ nhân của Vương gia, tốt lắm, cực kỳ tốt.
- Hôm nay chủ yếu có ba việc quan trọng, thứ nhất chính là Trần đương đầu đến, bây giờ nói đến chuyện thứ hai.
Triệu Đại ho khan vài tiếng, thân mình run rẩy, vẫn suy yếu như trước một cách không chịu nổi. Một thị nữ đứng phía sau hắn lấy từ trong ngực ra mấy viên thuốc, ôn nhu đưa đến bên miệng Triệu Đại, sau khi Triệu Đại dùng nước uống thuốc xuống, bởi vì ho khan nên sắc mặt có chút ửng hồng dần dần cũng bình thường trở lại.
- Chuyện thứ hai, Bùi Hạo đã được áp giải từ Thái Nguyên đến Tấn Châu rồi, liền giao cho Tứ Xử đi, Chu Vân Băng ngươi tự mình đi thẩm vấn, xem xem tên tiểu Hoàng đế không biết trời cao đất rộng còn sắp xếp những chuyện gì nhằm vào Vương gia. Sau khi hỏi rõ ràng liền xử lý đi, giữ lại cũng không dùng được.
Chu Vân Băng khom người: - Thuộc hạ hiểu rõ.
Triệu Đại thở dài nói: - Viện giám sát của chúng ta chính là vì Vương gia làm việc, tất cả những chuyện bất lợi cho Vương gia chúng ta đều phải dọn sạch sẽ. Mặc kệ đối phương là ai, cho dù là Hoàng đế Đại Hán cũng không thành. Viện giám sát làm chính là việc này, không thể để cho người khác uy hiếp Vương gia dù chỉ là một chút. Cho nên, tất cả người trong Viện phải nhớ kỹ, người chúng ta trung thành chính là Vương gia, mà không phải bất kỳ người nào khác, cũng không phải bất kỳ đất nước nào.
Ngón tay Triệu Đại nhẹ nhàng gõ trên tay vịn xe lăn: - Tất cả mọi việc trong Viện làm, cũng đều vì Vương gia, các ngươi phải nhớ kỹ điều này.
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Sáu vị Đương đầu cùng lên tiếng đáp lại.
Triệu Đại gật gật đầu: - Tiền thân của viện là Ảnh Vệ, chuyện này các ngươi đều biết. Ảnh Vệ là lực lượng bí mật của Vương gia, hiện giờ nếu như đã bày ra ngoài sáng, thì chúng ta nhất định phải làm tốt hơn so với trước kia mới được. Có một số việc, chúng ta cần quang minh chính đại làm, mà có một số việc, vẫn phải âm thầm giải quyết như trước.
Hắn giơ ba ngón tay lên nói: - Chuyện thứ ba này, chính là phải âm thầm đi làm. Chuyện này rất lớn, tương đối lớn, ảnh hưởng đến sự tồn tại của Viện sau này. Nhưng chúng ta phải đi làm. Chuyện Vương gia không xuống tay, chúng ta là thuộc hạ trung thành và tận tâm phải tự đi làm.
Hắn nhìn Trần Tử Ngư nói: - Lát nữa Tam đương đầu cùng Chu Vân Băng đi thẩm vấn Bùi Hạo, sau đó sắp xếp ổn thỏa người kiểm chứng. Nếu thật sự phát hiện có âm mưu gì đó nhằm vào Vương gia, không quản chủ mưu là ai.
Triệu Đại chỉ chỉ vào không trung: - Cũng như nhau phải giết!
Chu Vân Băng và Trần Tử Ngư kiên định gật đầu, không chút nghi ngờ.
Địa lao rất chắc chắn, chắn chắn đến mức dù có thả tay chân phạm nhân ra, bọn họ cũng tuyệt đối không thể ra được đến cửa địa lao. Mà cho dù bọn họ có thể bẻ gẫy những thanh sắt chắc chắn, cũng tuyệt đối không xông ra được. Ở cửa địa lao là hai mươi cao thủ Giám sát vệ trong tay cầm liên nỏ, trong nháy mắt có thể đem phạm nhân bắn thành con nhím. Mà bên ngoài cửa địa lao, có hai mươi Giám sát vệ cầm đao đứng ở chung quanh, cho dù Nhiếp Nhân Địch đến đây cũng đừng mong xông vào được.
Cho nên, trên tay Bùi Hạo không có khóa xích, trên vai cũng không có gông xiềng.
Hắn rất an tĩnh ngồi ở trên ghế đọc một quyển sách, là Lại Trị Thông Giám của Chu Diên Công.
Quyển sách trên tay hắn rất nhiều chỗ bị quăn, hơn nữa có chút rách nát, rõ ràng , quyển sách này đã có rất lâu rồi, hơn nữa hắn vô cùng dụng tâm đọc đi đọc lại. Nghe thấy tiếng két của cửa sắt địa lao. Cùng thời điểm âm thanh vang lên, Bùi Hạo nhíu lông mày, đem sách gấp lại. Hắn ngồi thẳng người, lẳng lặng đợi chờ vận mệnh của mình cuối cùng cũng đến.
Hai Giám sát vệ đi tới đem cửa địa lao mở ra, từ phía sau, hai người mặc trường bào đen một trước một sau bước vào gian phòng giam này. Có người mang đến hai cái ghế, một nam một nữ này ngồi song song ở trên ghế, ánh nhìn Bùi Hạo rất nghiêm trọng. Nhất là nữ nhân xinh đẹp kia, không biết vì sao, Bùi Hạo nhìn thấy nàng trong lòng không tránh khỏi một trận rét lạnh. Có lẽ đôi mắt kia sát ý quá đậm đi, đậm đến mức có thể làm cho không khí đóng băng.
- Đến tiễn ta lên đường sao?
Giọng điệu Bùi Hạo bình thản hỏi.
Chu Vân Băng đáp:
- Sẽ vậy, nhưng không phải bây giờ.
Bùi Hạo lắc đầu nói: - Chuyện tự mình làm, vì sao lại phải liên lụy đến một đứa nhỏ? Người vốn là bất hạnh, cho dù người là Hoàng đế, sự bất hạnh của người cũng không thể ngăn cản. Người... Mới tám tuổi, một đứa nhỏ mới tám tuổi, người có thể có tâm cơ gì? Tất cả đều là ta xúi giục đấy, cùng Bệ hạ... Không có một chút quan hệ.
Chu Vân Băng nói: - Những lời này, ngươi không cần phải nói.
Bùi Hạo hơi sửng sốt, sắc mặt dần trở nên rét lạnh: - Ý ngươi nói là, ta cái gì cũng không cần phải nói, hay là tất cả những gì ta nói, kỳ thực kết quả đã sớm được quyết định?
Chu Vân Băng nói: - Ngươi sai rồi, kết cục của người kia, đã định ở trên người của ngươi. Hẳn là ngươi hiểu được điều này, nếu ngươi đem tất cả những chuyện cần thiết nói ra, Chỉ huy sứ đại nhân sẽ căn cứ vào những lời ngươi nói để đưa ra phán xét cuối cùng, có thể là giết có thể là không giết. Mà nếu như ngươi không nói, Chỉ huy sứ đại nhân chỉ có thể tự mình suy đoán sự tình, căn cứ vào suy nghĩ của ngài ấy, có thể là giết có thể là không giết. Cho nên, ngươi có quyền ngậm miệng, cũng có quyền nói ra. Kết cục cuối cùng là gì, có lẽ một chút quan hệ với ngươi cũng không có.
Y liên tục dùng rất nhiều từ có thể, bởi vì kết cục cuối cùng chính y cũng không thể xác định. Chỉ huy sứ Viện giám sát đại nhân... Tâm tư của ngài ấy, có thể dễ dàng đoán được như vậy hay sao? Tuy rằng ngoài miệng Chỉ huy sứ đại nhân nói rằng giết không tha, nhưng ai biết được rốt cục trong lòng ngài ấy tính toán như thế nào?
Bùi Hạo ngơ ngẩn, im lặng không nói.
Trần Tử Ngư bỗng nhiên hạ giọng nói: - Ngươi thực là chưa từng vì chính mình mà suy nghĩ sao?
Bùi Hạo ngẫm nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: - Trái phải là một chữ chết, còn có thể suy xét như thế nào?
Trần Tử Ngư yếu ớt thở dài: - Chết... có rất nhiều loại đấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận