Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 529: -.1: Không sợ phiền phức

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
Canh chừng thời gian trước khi đến Giang Châu Lưu Lăng từ trong lòng Loan Ảnh ngồi dậy, Loan Ảnh bừng tỉnh khỏi mộng, vừa thấy vẻ mặt Lưu Lăng cười như không cười, nàng thẹn đến mặt đỏ bừng bừng. Đường đường là Thánh nữ Bạch Liên giáo cao ngạo, lạnh lùng trong một ngày đã đỏ mặt vô số lần, gộp lại số lần đỏ mặt suốt hai mươi năm qua của nàng còn không nhiều bằng ngày hôm nay. Lưu Lăng nhìn nàng cười nhẹ, cầm lấy tấm thảm trên xe ngựa đắp lên người nàng. Loan Ảnh hoảng hốt như một con thỏ bé bị dọa sợ, người rụt mạnh về sau, lại đảo mắt nhìn về phía mấy người Diệp Tú Ninh thấy hãy còn say giấc, nàng mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Lưu Lăng chỉ vào bả vai Loan Ảnh, hé miệng mấp máy môi hai chữ:
- Cảm ơn.
Loan Ảnh không dám nhìn thẳng Lưu Lăng, nhắm mắt cố gắng đè xuống trái tim đang nảy loạn bình bịch của mình, song khi dồn hết dũng khí mở mắt ra muốn nói gì đó thì nàng phát hiện Lưu Lăng đã xuống xe ngựa rồi.
Sau khi trở lại Giang Châu, Lưu Lăng lệnh xe ngựa Giám sát viện đưa ba người Loan Ảnh đến trạm nghỉ chân nghỉ ngơi. Hắn dừng lại ở cửa thành, trong ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ và vô vàn tiếng hô hoán vạn tuế từng bước đi lên đài cao được lâm thời xây đắp. Tiếng hô "Hán Vương vạn tuế" liên tiếp vang rền, đây là sự bày tỏ lòng kính yêu chân tâm của dân chúng dành cho Lưu Lăng. Lưu Lăng đứng trên đài cao, hai tay giơ lên rồi đè xuống.
Dân chúng lập tức an tĩnh, lẳng lặng chờ đợi Lưu Lăng cất tiếng.
Trước hết Lưu Lăng chỉ đơn giản nói vài câu, giải thích về chuyện phong tỏa cửa thành hôm nay. Khi dân chúng nghe nói người Bạch Liên giáo cấu kết Quận thủ Giang Châu với ý đồ ám sát Hán Vương, tất cả tức thì trở nên kích động. Âm thanh hô hào tiêu diệt Bạch Liên giáo càng lúc càng vang dội, chỉ mấy câu thôi đã hoàn toàn dấy lên ngọn lửa phẫn nộ trong lòng dân chúng. Ngay cả tín đồ Bạch Liên giáo đều rất phẫn nộ, trong mắt bọn họ, Lưu Lăng là người mang đến cho họ cuộc sống ấm no hạnh phúc, là người tuyệt đối không thể chịu thương tổn. Lưu Lăng lẳng lặng chờ cho tiếng hô của dân chúng giảm xuống mới tiếp tục nói chuyện, giọng hắn khí khái mười phần, thanh âm nhẹ tênh song lan đi rất xa.
- Cô biết... bách tính Giang Châu cũng có người thờ phụng Phật Di Lặc, là tín đồ Bạch Liên giáo, nhưng các người hãy yên tâm, cô sẽ không truy cứu các người. Bất kỳ giáo phái đương thời nào cũng vậy, là Phật giáo hay Đạo giáo với tôn chỉ dẫn người hướng thiện, đều không sai. Song có một số người tâm tư kín đáo, bọn chúng lừa gạt người dân lương thiện, lại mượn lực lượng dân chúng thỏa mãn dục vọng cá nhân. Cô muốn trừng trị chính là những con sâu làm rầu nồi canh này, sẽ không liên lụy người vô tội.
Hắn thoáng dừng, đoạn nói tiếp:
- Vậy nên cô hy vọng các tín đồ Bạch Liên giáo có thể tự giác đến nha môn báo cáo, sau đó tố giác những kẻ tà ác trong Bạch Liên giáo.
Dân chúng lập tức yên tĩnh xuống, nhưng cũng có không ít người xì xầm bàn tán.
Lưu Lăng hất cao cằm và nói:
- Cô dùng năm năm để đánh hạ mảnh giang sơn thái bình này, binh sĩ hy sinh nào chỉ trăm nghìn, mới đổi lấy được ngày hôm nay cho các người. Cô quyết không cho phép có kẻ phá hư chút an bình này, không cho phép có kẻ một lần nữa khiến các người phải trải cuộc đời chiến loạn trôi dạt khắp nơi. Mọi người đều có thân nhân chết đi trong chiến tranh, lẽ nào sẽ dễ dàng tha thứ cho những kẻ tùy ý hủy đi ngày lành khó có được của mình?
Lưu Lăng hơi dừng:
- Cô... quyết không cho phép. Với thần dân của cô, cô tận lực mang đến cuộc sống an ổn yên vui cho mọi người. Nếu có kẻ nào mang ý đồ khơi mào tranh chấp, cô tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hắn phất tay, đại đội binh lính áp giải trên dưới trăm tên đệ tử cốt cán trong Bạch Liên giáo ở Giang Châu đến dưới đài cao. Lưu Lăng chỉ vào thi thể chồng chất trên xe ngựa cách đó không xa, nói:
- Không lâu trước đó, những người dân vô tội ấy đã bị lũ đệ tử Bạch Liên giáo này sát hại một cách tàn nhẫn. Có người già, có phụ nữ, cả đứa bé còn trong tã lót cũng không tha, bọn chúng giết người không có lý do, chỉ muốn giết làm trò vui mà thôi!
Bọn lính ấn lũ đệ tử Bạch Liên giáo quỳ rạp xuống đất, lưỡi đao sáng lóa tựa tuyết giơ lên thật cao.
- Ức hiếp dân chúng ta, cũng như ức hiếp người thân ta.
Lưu Lăng lạnh lùng hô:
- Giết!
Ánh đao lóe lên, hơn trăm đầu người rơi bịch xuống đất. Dân chúng nhất thời ồ lên, tình cảm quần chúng dâng trào! Lưu Lăng lại trấn an vài câu sau đó bước xuống đài cao, thầm thấy tiếc nuối, nghĩ rằng phải chi thời này có máy thu hình, thu xong rồi truyền bá cảnh tượng hôm nay ra ngoài thì thiệt là tốt biết bao. Việc hôm nay hắn làm chỉ có thể trấn an dân chúng một thành Giang Châu, mà bấy giờ thiên hạ Đại Hán có hơn ba trăm châu, non sông trải dài ngàn dặm, bản thân mình không thể cứ đến từng tòa thành một diễn thuyết được.
Không thèm liếc mắt qua đống tử thi, Lưu Lăng lên xe ngựa Giám sát viện tới trạm dịch. Đề kỵ đều đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn trong nha môn, Lưu Lăng cũng cần nghỉ ngơi rồi.
Lưu Lăng phái người gọi các quan viên Giám sát viện lên xe dặn dò dăm câu, sau đó lại cử người tới Tương Châu nhắn với Trần Tử Ngư khi phát động hành động tiêu diệt Bạch Liên giáo nhất định phải cẩn thận, không được để cho dân chúng bị người Bạch Liên giáo châm ngòi khởi nghĩa. Nếu đã không có ý cho phép Bạch Liên giáo tiếp tục tồn tại trên đời, vậy thì phải làm sao cho vừa ổn thỏa vừa quyết tuyệt.
Song bản thân là một người hiện đại, Lưu Lăng hiểu rõ hơn ai hết không một giáo phái nào có thể bị diệt trừ tận gốc. Dù cho nắm giữ được bộ máy thần kỳ thì khi muốn nhổ cỏ tận gốc một giáo phái vẫn là hết sức gian nan. Lưu Lăng biết, vào triều Tống, triều Minh Bạch Liên giáo đều bị triều đình tổ chức thanh trừ trên quy mô lớn, kết quả vẫn không cách nào diệt được tận gốc. Đôi khi muốn tiêu diệt một giáo phái còn khó hơn diệt một đất nước. Vì thế Lưu Lăng hiểu đạo lý "chặn không bằng khai thông", hắn hạ lệnh tàn sát hết đệ tử nòng cốt của Bạch Liên giáo trước, cũng đã nghĩ ra cách khiến cho cái giáo phái từng làm mưa làm gió qua các triều đại này phải thần phục.
Một, phải khơi dậy sự căm ghét Bạch Liên giáo trong lòng bách tính, mất đi đất đai, hạt giống dẫu có mạnh mẽ nhường nào cũng không thể mọc rễ nảy mầm. Song điểm này muốn thực hiện một cách triệt để thì rất khó. Hai, sau khi làm suy yếu Bạch Liên giáo, tiếp theo cần phải khống chế. Diệp Tú Ninh và Loan Ảnh có địa vị cực cao trong Bạch Liên giáo, ngày sau muốn thuần phục Bạch Liên giáo cần có sự hỗ trợ của các nàng.
Lưu Lăng trở lại dịch trạm rồi cũng không đi quấy rầy Diệp Tú Ninh và Loan Ảnh, mà nằm phịch trong gian phòng được Trương Lượng sắp xếp đánh một giấc ngon lành. Mặc dù chuyện ở Giang Châu còn chưa giải quyết xong hết, nhưng vướng bận trong lòng coi như đã hạ xuống rồi, Lưu Lăng ngủ một giấc say sưa.

Bình Luận

0 Thảo luận