Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 469: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
TIN
Nghe Hạo Đình nói xong câu đó, tâm trí Lưu Lập run lên bần bật!
Nó bước lên phía trước, túm lấy Hạo Đình chất vấn: - Vì sao? Rốt cục Lưu Lăng đã cho hắn được thứ gì, đến mức hắn dám phản bội tiên hoàng!
Hạo Đình lắc đầu nói: - Tuy rằng ta hận hắn, nhưng vi thần không thể nói dối, Hán Vương không cho Lang Thanh lợi ích gì, còn việc vì sao Lang Thanh lại làm như vậy, vi thần cũng không hiểu!
Lưu Lập mệt mỏi buông Hạo Đình ra, lui về phía sau mấy bước, suy sụp ngồi bệt trên giường nói:
- Ngươi lui xuống trước đi, ngày mai, sau giờ ngọ, sự an nguy của trẫm nhờ cả vào ngươi. Người kia không thể tin, để hắn an bài thích khách khiến trẫm lo lắng.
- Vi thần hiểu, xin bệ hạ yên tâm!
Lưu Lập nằm trên giường, rất lâu vẫn không thể ngủ. Mãi cho đến quá nửa đêm mới vất vả chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa ngủ là bắt đầu mê man không ngừng. Đầu tiên nó mơ thấy mình hôm sau xuất cung bị thích khách người Khiết Đan giết chết, sau đó Hạo Đình và Lang Thanh ôm bả vai nhau cười đắc ý. Lại mơ thấy phụ thân của nó bị Lưu Lăng bóp chết trên long sàng, mà mẹ của nó, Tô Tiên Lê đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát. Còn mơ thấy Lưu Lăng sau khi đắc thắng suất lĩnh đại quân trở về Tấn Châu, sau đó phái người bắt nó nướng trong lò lửa. Sợ hãi nhất, nó mơ thấy chính mình xông vào tẩm cung của mẫu hậu, nhìn thấy Lưu Lăng và mẫu hậu đang làm cái việc chó má kia, mẫu hậu vì quá giận dữ mà dùng kéo đâm thấu tim nó.
Lưu Lập hoảng hốt bừng tỉnh, nó thở phì phò từng ngụm từng ngụm, mồ hôi ướt đẫm.
Hai mươi ngày trước ở Triệu Châu.
Lưu Lăng phái người tìm được thi thể của Hổ Đình Hầu Lưu Mậu, sau đó cho người đem thi thể trở về gia hương, truy phong làm thế tập Quận công. Đây là lần đầu tiên Lưu Lăng mất đi một viên đại tướng đắc lực từ khi khởi binh tới nay. Trận chiến Triệu Châu quá mức thảm liệt, hơn ba vạn quân thủ thành chỉ còn sống không đầy sáu ngàn. Trong đó chiếm quá nửa là những người trọng thương tàn tật khiến lòng người bi thương. Lưu Lăng phái người hậu táng tất cả tướng sĩ bỏ mình, phát trợ cấp gấp ba.
Sau đó Lưu Lăng hạ lệnh biên soạn ra Trung Hồn Phổ, ghi chép lại danh sách tất cả tướng lĩnh và binh sĩ tử trận trong mỗi trận chiến từ lúc xuôi nam tới nay. Vài năm sau, Lưu Lăng hạ lệnh xây dựng lại Lăng Yên Các, quận công Lưu Mậu là người đầu tiên được xếp vào Lăng Yên Các.
Viện quân đã đến, Ly Yêu Na Nhan sống chết không rõ, mấy vạn tàn binh người Khiết Đan chạy trốn thẳng lên phía bắc, hội hợp với đại quân Khiết Đan lui về từ Thương Châu tổng cộng hơn hai trăm ngàn đại quân lui về U Châu. Lưu Lăng thăng trướng ở Triệu Châu hội hợp các lộ đại quân tổng cộng hơn sáu trăm ngàn, Bắc thượng vây khốn U Châu!
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, quân đội của quốc gia Trung Nguyên bao vây được một thành trì quan trọng của Đại Liêu. Tuy rằng Thế Tông Sài Vinh Đại Chu từng suất quân Bắc phạt, nhưng xa nhất cũng chỉ đánh tới vùng phụ cận Bá Châu mà thôi. Đây là lần đầu tiên kể từ thời thịnh Đường đến nay, quân đội người Hán chiếm thế thượng phong tuyệt đối khi chiến đấu với quân đội của người thảo nguyên, ý nghĩa to lớn đủ để lưu danh sử sách. Sau khi Ly Yêu Na Nhan trọng thương, phụ trách chỉ huy quân đội Khiết Đan rút lui chính là phó tướng Phổ Nhĩ Nô. Quân Hán liên tiếp chiến thắng, Phổ Nhĩ Nô bại lui rốt cục hội hợp với đại quân của Da Luật Cực, lúc này mới thoát khỏi kết cục toàn quân bị diệt.
Quân Hán vây thành U Châu, Hoàng Đế Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ rất tức giận!
Ở trên đại điện, ông ta đập nát cái chén ngọc yêu thích nhất, sau đó hạ chỉ điều hai trăm ngàn Cung Trướng Quân từ Thượng Kinh, lệnh cho tướng thủ Tây Kinh Đại Đồng, Da Luật Đức Quang xuất mười lăm vạn binh, hai lộ đại quân đồng thời xuất phát, cứu viện U Châu! Đáng chú ý là, người thành công sử dụng ba nghìn kỵ binh đánh bại mười ngàn quân đối phương, Thiếp Mộc Cầu Ca không được theo quân xuôi nam, Da Luật Hùng Cơ phong gã làm Kim Trướng tướng quân, hộ vệ sự an toàn cho Kim Trướng. Điều này làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, dựa vào biểu hiện của Thiếp Mộc Cầu Ca thì cho dù phong làm tiên phong cũng quá thừa sức, không biết vì sao Da Luật Hùng Cơ lại giữ gã ở lại Thượng Kinh.
Nhưng chuyện sau đó đã chứng minh Da Luật Hùng Cơ lại một lần nữa đưa ra quyết định rất anh minh.
Từ việc Da Luật Hùng Cơ phong thưởng cho Thiếp Mộc Cầu Ca có thể thấy Da Luật Hùng Cơ rất coi trọng gã. Kim Trướng tướng quân, bảo vệ sự an toàn của Kim Trướng. Theo một nghĩa nào đó, Thiếp Mộc Cầu Ca và kỵ binh dưới trướng đã trở thành thân binh của Da Luật Hùng Cơ. Ở Đại Liêu, nếu trước tên quân đội có thêm hai chữ Kim Trướng liền chứng minh địa vị của đội quân đó cực kỳ cao. Chỉ có người hay đội quân được Da Luật Hùng Cơ tín nhiệm, mới được trao tặng danh hiệu Kim Trướng.
Ví dụ như Kim Trướng thị vệ, mặc dù không phải chức quan chính thức. Nhưng những thị vệ này một khi rời khỏi Thượng Kinh liền đại biểu cho Đại Liêu Hoàng Đế Bệ Hạ, cho dù là Đại tướng quân trấn thủ một phương cũng không dám mạo phạm sự uy nghiêm của Kim Trướng thị vệ. Chính như lần đó Kim Trướng thị vệ đến U Châu mang Tiêu Loan đi, thân là Thái Tử nhưng Da Luật Cực lại không thể làm gì được cũng không dám ngăn cản Kim Trướng thị vệ bắt người. Hơn nữa đối mặt với những Kim Trướng thị vệ không có chức quan, phẩm cấp kia, y cũng phải nói chuyện cực kỳ khách khí.
Nhưng tuy Thiếp Mộc Cầu Ca đã được mang danh hiệu Kim Trướng tướng quân, kỳ thật vẫn chưa được coi là Cấm Vệ Quân của Da Luật Hùng Cơ. Năm vạn Kim Trướng Lang kỵ mới là đội quân được Da Luật Hùng Cơ tín nhiệm nhất. Danh hiệu Kim Trướng tướng quân của Thiếp Mộc Cầu Ca so với danh hiệu Kim Trướng tướng quân của năm vạn quân kia vẫn kém rất xa. Như Ly Yêu Na Nhan, Da Luật Diên Kỳ những Đại tướng quân được xưng là Đại Liêu ngũ hổ tướng, trước mặt những Kim Trướng tướng quân kia cũng không có gì đáng tự hào.
Nhưng bất kể như thế nào, Thiếp Mộc Cầu Ca đã tiếp cận rất gần với danh hiệu tượng trưng cho quyền lực và địa vị, Kim Trướng.
Hai trăm ngàn Thượng Kinh Cung Trướng Quân xuôi nam, trùng trùng điệp điệp. Mà ở phương xa, Tây Kinh Đại Đồng Da Luật Đức Quang sau khi nhận được mệnh lệnh của Hoàng Đế lại không lập tức hành động, cũng không phải y cố ý kéo dài thời gian để hả hê cười nhạo đại ca Da Luật Cực của mình, mà người của y đã phân tán ra các nơi để quấy rối Đại Hán rồi. Tứ đại chiến tướng dưới trướng y, Hỏa Kiêu Linh Hồ, Da Luật Phi Dương, Tốc Ca, Đề Á Đạt đều đang thống lĩnh nhân mã giao chiến với quân Hán, y muốn tập hợp đại quân cần phải có thời gian.
Kỳ thật trong đoạn thời gian này, nhân mã dưới trướng y vẫn chưa toàn diện giao chiến với quân Hán. Tuy y đã phái đi hơn phân nửa quân lực, từ số lượng quân có thể thấy y phối hợp tác chiến với Da Luật Cực kiềm chế quân đội Hán quốc vô cùng tích cực, nhưng xét đến cùng vẫn là hai chữ "kiềm chế", quân đội của y nếu không có mệnh lệnh chắc chắn sẽ không tử chiến với quân Hán.
Làm như vậy rất có lợi, thứ nhất, sẽ không để nhân mã dưới trướng bị tổn thất quá lớn. Thứ hai, sẽ không bị đại ca của y là Da Luật Cực nắm được nhược điểm mà tố cáo y trước mặt phụ thân. Thứ ba, y nhất định phải thể hiện ra phong thái để phụ thân quan sát.
Văn võ bá quan Liêu quốc đều nói, Thái tử điện hạ Đại Hoàng tử Da Luật Cực thiện tâm kế trí mưu, Nhị Hoàng tử điện hạ thiện binh pháp chiến trận. Nhưng Da Luật Đức Quang đối với những tiểu âm mưu của đại ca Da Luật Cực từ trước đến nay không để vào mắt, xét về tâm kế, y chưa bao giờ cho rằng Da Luật Cực có thể hơn được y.
Nhận được mệnh lệnh của Da Luật Hùng Cơ, Da Luật Đức Quang liền viết một lá thư dâng lên Da Luật Hùng Cơ, đề nghị được suất lĩnh đại quân Tây Kinh tấn công Đại Châu của Hán quốc, trong binh pháp có diệu kế vây Ngụy cứu Triệu, hiện giờ đem ra dùng hết sức phù hợp. Chỉ cần công phá Đại Châu, thiết kỵ Khiết Đan có thể tiến quân thần tốc thẳng tới Thái Nguyên. Một khi Thái Nguyên lâm nguy, quân Hán đang ở Lam Châu giao chiến với người Đảng Hạng sẽ lâm vào cảnh hai mặt thụ địch, bất đắc dĩ Lưu Lăng không thể không cứu!
Nhưng không biết vì sao, Da Luật Hùng Cơ lại hủy bỏ đề nghị của y, hạ chỉ nghiêm lệnh trong thời hạn phải điều động đại quân Đông tiến, tại U Châu quyết chiến với quân Hán.
Da Luật Đức Quang tuy rằng không hài lòng quyết định của phụ thân, nhưng vẫn không thể không phụng chỉ làm việc. Nhưng Da Luật Đức Quang lại để đệ nhất chiến tướng dưới trướng là Hỏa Kiêu Linh Hồ lại, lệnh cho tên này suất lĩnh sáu vạn quân tiếp tục tạo áp lực lên Đại Châu Hán quốc. Lần này y ra lệnh cho Hỏa Kiêu Linh Hồ không phải chỉ làm qua loa cho xong, mà cần phải nắm được Đại Châu, từ đó uy hiếp đường lui của quân đội Vương Bán Cân!
Cũng để lại Đề Á Đạt suất quân đóng giữ Tây Kinh để ngừa người Đảng Hạng thừa dịp tấn công.
Sự thật đã chứng minh, quyết định của y cũng vô cùng chính xác. Cũng bởi vì hai người Da Luật Hùng Cơ và y đều đưa ra một quyết định chính xác, cho nên Liêu quốc mới có thể gian nan vượt qua thời điểm khó khăn nhất. Mà cũng bởi vì lần quyết định sáng suốt này, không lâu sau đó y đã hoàn toàn thay thế Da Luật Cực trở thành Thái Tử Đại Liêu. Có lẽ Da Luật Đức Quang lúc ấy cũng không nghĩ tới, một quyết định tức thời của chính mình lại làm biến đổi vận mệnh của y như thế. Như Hán thần dưới tay Da Luật Cực là Hàn Tri Cổ đã nói, Da Luật Hùng Cơ kỳ thật lúc trước căn bản không nghĩ tới việc thay đổi Thái Tử. Ông ta đề bạt Da Luật Đức Quang, thứ nhất là vì đánh gia cao đứa con thứ của mình, sau đó là để kích thích Da Luật Cực trưởng thành. Bởi vì Da Luật Cực không hăng hái tranh giành nên liên tiếp chiến bại. Cũng bởi Da Luật Đức Quang vô tình cứu vớt được Đại Liêu một lần, cho nên Da Luật Đức Quang đã được như nguyện, vừa vui mừng vừa khó hiểu mà lên ngôi Thái Tử.
Chiến cuộc phương bắc hết sức căng thẳng, xét về tổng thể mà nói, tình hình chiến đấu ở U Châu hiện giờ ngược lại có vẻ hơi nhỏ một chút.
Hơn sáu mươi vạn đại quân, quân Hán chiếm năm trăm ngàn, Lưu Lăng là Thống soái liên quân danh phù kỳ thực. Còn lại hơn mười vạn quân đội là do các lộ nghĩa quân trước kia ở Thương Châu tập hợp thành, trong đó có quận binh các châu phủ quận huyện, cũng có lục lâm nghĩa sĩ, thậm chí còn có thủy tặc, độc hành đạo tặc, cộng thêm tư binh của những nhà giàu có. Hơn mười vạn người này được gọi là Thương Châu Quân, bởi vì Đại Chu hiện giờ đã chỉ còn là danh nghĩa, vả lại Thống soái hiện giờ là Lưu Lăng, cho nên không thể gọi là Chu Quân được. Thương Châu Quân, tên gọi này kỳ thật rất tốt, rất có tính quy tụ. Tất cả mọi người đều là huynh đệ Thương Châu, từng kề vai chiến đấu, giao tình xây dựng bằng mồ hôi và máu. Hơn nữa đối với năng lực chỉ huy của Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc, nghĩa quân trên dưới đều vô cùng kính phục.
So với nghĩa quân cờ xí hỗn loạn thì quân Hán chính quy hơn nhiều.
Lưu Lăng phân quân Hán thành ba đường, tả lộ quân một trăm ngàn, do Đại tướng quân Mậu Nguyên suất lĩnh. Hữu lộ quân một trăm ngàn, do Đại tướng quân Trần Viễn Sơn suất lĩnh. Lưu Lăng tự lĩnh trung quân hơn ba mươi vạn. Quân Hán đóng doanh hơn mười dặm, quân cờ giáp thẳng tắp, hiệu lệnh chỉnh tề, thoạt nhìn khí thế cực lớn, mạnh mẽ như biển.
Thương Châu Quân tự tạo thành một lộ, vây công cửa Đông U Châu.
Theo bại binh của Da Luật Cực, đại quân người Hán một đường đuổi giết, hiện giờ đã vây khốn U Châu ba ngày. Ba ngày nay các lộ quân Hán liên tục công thành, nếu không phải Lưu Lăng có tâm bảo tồn thành cổ U Châu thì tường thành U Châu sớm đã bị nổ thành một đống hỗn độn rồi. Dù vậy, hỏa dược xe ném đá vẫn gây ra tổn thất to lớn cho quân thủ thành U Châu, đến mức khiến người Khiết Đan phải kinh sợ. Những bao hỏa dược bay vụt tới đã trở thành ác mộng của người Khiết Đan.
Tuy rằng thế công của quân Hán rất kinh người, nhưng người Khiết Đan đã chiếm đóng U Châu nhiều năm, thành vững nỏ cứng, quân trấn thủ đông đảo, lương thảo sung túc, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể phá được.
Trong thành U Châu hiện giờ có không dưới hai trăm ngàn đại quân Khiết Đan, binh lực phòng thủ đầy đủ, không đến mức lấy trứng chọi đá.
Cứ như vậy, cục diện giằng co giữa hai bên đã dần hình thành.
Người Khiết Đan dũng mãnh thiện chiến, bị vây khốn mấy ngày nay, bọn họ cũng không phải một mực tử thủ không ra. Hễ là quân Hán đến tấn công, người Khiết Đan tất sẽ mở cửa thành xông ra chém giết với quân Hán. Người Khiết Đan thiện cưỡi ngựa bắn cung, không thiện thủ thành, cứ phải núp trong thành bị động phòng thủ bọn họ đương nhiên không chịu được.
Liên tục ba ngày, hai quân không ngừng chém giết, đều có tổn thất.
Vết thương của Lưu Lăng mặc dù đang được Mẫn Tuệ điều trị đã bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng mũi tên kia đã xâm nhập vào trong cơ thể, gần như tổn thương tới nội tạng, sau đó Lưu Lăng lại mang vết thương huyết chiến khiến miệng vết thương không thể khép lại, cho nên sự hồi phục vẫn rất chậm.
Ngày thứ ba công thành vẫn không đạt được kết quả gì nhiều, Lưu Lăng liền từ tiền tuyến trở về đại trướng.
Triệu Đại đi theo phía sau hắn, sau khi Lưu Lăng ngồi xuống lập tức đem một phong mật thư giao cho Lưu Lăng. Lưu Lăng mở thư, vừa nhìn thoáng qua liền nở nụ cười thoải mái.

Bình Luận

0 Thảo luận