MỞ KHÚC MẮC.
Lưu Lăng đưa tay ra sau nhẹ nhàng vẫy vẫy ra hiệu cho huynh đệ Nhiếp Nhân Địch đã chuẩn bị xông ra lui trở về bóng tối, Lưu Lăng biết hai huynh đệ bọn họ cách hắn không quá xa nên mới không sợ hãi mà đi theo đến đây. Công phu Loan Ảnh Lưu Lăng cũng biết qua có thể tương đương với Quý Thừa Vân nhưng không thể nào là đối thủ của huynh đệ Nhiếp thị.
Hơn nữa, cho dù huynh đệ Nhiếp thị thật sự nghe lời hắn mà về Vương phủ trước thì Lưu Lăng cũng biết bên người hắn nhất định có ảnh vệ đi theo. Với thực lực của ảnh vệ thì trong thành Thái Nguyên này không ai có thể ra tay với hắn được. Năng lực hoạt động trong tối của Triệu Đại Lưu Lăng rất yên tâm. Ảnh vệ phát triển đến lúc này công lao của Triệu Đại không thể nào không nói đến nhưng Triệu Đại không biết Lưu Lăng đối với lãnh đạo ảnh vệ không chỉ có gã không. Việc này cũng không phải vì Lưu Lăng không tín nhiệm Triệu Đại mà Lưu Lăng làm việc luôn có đường lui mới an tâm.
Đôi khi Lưu Lăng cảm thấy mình sống quá mức cẩn thận, tuy rằng sống trong thời đại cá lớn nuốt cá bé nhưng nói chung cũng có người muốn hòa bình chung sống không chỉ có lạnh lùng giết chóc nhưng vì để sống sót tốt hơn Lưu Lăng không thể không cẩn thận. Hắn có thể hòa nhập vào xã hội này hơn nữa từng bước từng bước một đến nay không thể không quy công vào sự cẩn thận của hắn.
Nhiếp Nhân Địch nhìn chung quanh một chút, bảy tám ảnh vệ màu bạc âm thầm bố trí, ba mươi mấy ảnh vệ đã âm thầm khống chế nơi này tuyệt đối không có sai sót gì. Nếu Lưu Lăng không cho bọn họ hiện thân thì bọn họ cũng chỉ tạm che giấu, dù sao đối với quyết định này của Lưu Lăng huynh đệ Nhiếp Nhân Địch chỉ cười cười. Theo tính tình hai người bọn họ cho rằng giữ lại Loan Ảnh rất nguy hiểm, nếu hôm nay đã phát hiện liền trực tiếp giết cho xong, sạch sẽ gọn gàng, hà tất rề rà lòng dạ đàn bà.
Bọn họ không hiểu Lưu Lăng làm vậy có dụng ý gì nhưng trong tiềm thức cảm thấy Vương gia làm gì cũng có chừng mực không bao giờ lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.
Diệp Tú Ninh nhanh chóng bước đến bên người Loan Ảnh, nắm lấy cánh tay nàng ta nhẹ nhàng nói:
- Ảnh nhi, đừng khiến mình khó xử như vậy, kỳ thật con cũng hiểu rõ, sư nương mong muốn con hãy bình an mà sống, làm một cô gái bình thường, trong tương lai cũng lập gia đình không cần cả ngày giết qua giết lại. Từ khi sư phụ con đi rồi sư nương cũng muốn đi cùng ông ấy nhưng ta chỉ không yên tâm về con thôi.
Nước mắt Loan Ảnh chảy dài xuống ướt cả vạt áo nàng.
- Sư nương...Sư phụ chết....Thật thê thảm.
Mắt nàng đỏ hoe nói.
Diệp Tú Ninh thở dài, kéo Loan Ảnh dựa đầu vào vai mình cùng khóc với Loan Ảnh:
- Cô bé ngốc này, ông ấy chết thảm nhưng người bị sư phụ con giết không thê thảm sao? Mấy năm nay ta đi theo ông ấy, ông ấy trốn tránh không gặp người khác lại khiến ta có được vài ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Nhưng dã tâm ông ấy càng ngày càng lớn chỉ muốn làm người trên vạn người, muốn làm Hoàng đế. Vì thực hiện lý tưởng này ông ấy đã giết bao nhiêu người rồi, ai cũng có thân nhân bằng hữu, bị sư phụ con giết thân nhân bằng hữu họ cũng tìm đến chúng ta báo thù con nói nên làm thế nào bây giờ? Không lẽ giết hết bọn họ?
Diệp Tú Ninh nhẹ nhàng vuốt tóc nàng ta, nước mắt không kiềm được chảy dài xuống.
- Ảnh nhi, ta nhớ trước kia đã nói với con nhưng con không nhớ, trong lòng con bị thù hận che mờ mắt, nếu tiếp tục như vậy con còn là chính mình sao? Con từng phản đối sư phụ con nhưng bây giờ vì sai lầm của ông ấy mà con chịu trách nhiệm, cần gì như thế?
- Ảnh nhi, nhớ kỹ từ bụng ta suy ra bụng người đó là phật tâm.
Thanh âm Diệp Tú Ninh nói không to không nhỏ nhưng Lưu Lăng nghe rõ, hắn thì thào tự nói "suy bụng ta ra bụng người đó là phật tâm". Trong lòng Lưu Lăng rung động hắn không thể tưởng tượng được một người điên cuồng như Đông Phương Luân Nhật sao có được một thê tử như vậy? Một kẻ điên cuồng như Đông Phương Luân Nhật vì muốn đạt được nguyện vọng của mình đã giết người không gớm tay, ai có thể nghĩ vợ của y lại đạm bạc như nước thế này.
- Các người yên tâm đi, chỉ cần các người bình thản mà sống, không để đệ tử Bạch Liên giáo làm điều tàn ác thì bổn Vương sẽ không truy cứu chuyện của các người, sự việc ngày hôm nay bổn vương xem như không xảy ra.
Lưu Lăng nhìn Diệp Tú Ninh nói, giọng điệu chân thành.
Diệp Tú Ninh lau lau nước mắt trên mặt nhìn Lưu Lăng thi lễ:
- Dân nữ tạ ơn Vương gia khai ân, Vương gia yên tâm hai người chúng tôi không có tham vọng gì lớn chỉ mong muốn có thể sống qua ngày là được. Sở dĩ còn ở trong ngôi nhà này chỉ để trốn tránh sóng gió bên ngoài mà thôi cũng không phải có mưu đồ gì. Ảnh nhi nó...Ta cam đoan sau này nó sẽ không đi ám sát Vương gia nữa, cũng xin Vương gia tha cho chúng ta để chúng ta bình yên sống là được rồi.
Lưu Lăng gật đầu không nói gì, hắn nhìn Loan Ảnh một cái thấy ánh mắt nàng mơ màng đấu tranh hắn thở dài xoay người rời đi. Hắn biết hôm nay có lẽ bản thân đã phạm phải sai lầm, một sai lầm nhỏ có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Hắn nhìn trong ánh mắt Loan Ảnh không thấy sự thoải mái thông suốt mà chỉ thấy sự bi ai và tuyệt vọng. Lưu Lăng biết tại sao hôm nay hắn ra tay nhân từ, hết thảy vì đôi mắt kia, đôi mắt giống cô bé ấy.
- Đi thôi, rời khỏi Thái Nguyên tìm nơi non xanh nước biếc định cư, có lẽ cũng là chọn lựa không tồi.
Lưu Lăng than nhẹ một tiếng chậm rãi rời đi.
Vượt tường mà ra, bỗng nhiên Lưu Lăng thấy tâm trạng thật nặng nề, so với giết người còn nặng nề hơn. Khi đến thời đại này hắn giết người đã quá nhiều rồi, người sống cũng gặp nhiều không ngờ hôm nay hai cô gái này khiến hắn chấn động. Lời nói suy bụng ta ra bụng người của Diệp Tú Ninh càng vang vọng trong lòng hắn thật lâu chưa tan đi. Hai nữ tử này thật hiếm thấy, kiếp trước danh hiệu thánh nữ Bạch Liên giáo nghe rất quen thuộc, trong các loại thư tịch đều thấy sự hiện hữu của người nhưng ai ngờ Thánh mẫu Bạch Liên giáo lại là người có lòng nhân từ như thế?
Huynh đệ Nhiếp Nhân Địch không biết khi nào đi phía sau Lưu Lăng, hai người không cảm giác được tâm tình của Lưu Lăng nhưng có thể thấy được tâm trạng nặng nề hiện lên mặt hắn.
- Vương gia, có muốn phái ảnh vệ theo dõi hai người kia không?
Lưu Lăng khoát tay:
- Không cần.
- Nếu nàng ta không buông được ta sẽ giết nàng.
Hắn sẽ giết nàng, vì sao trong thời điểm này hắn có thể nói ra điều khiến trong lòng hắn đau? Người phụ nữ này rõ ràng đối địch với hắn vì sao hắn không nỡ? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì đôi mắt hắn từng quen ư? Hay người phụ nữ này khiến tâm tư hắn xúc động mà hắn cố gắng che giấu?
Lưu Lăng lắc đầu, bắt buộc chính mình không được suy nghĩ đến.
Hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch thoáng nhìn nhau đều không thể tin nổi, Lưu Lăng trong ấn tượng của hai người bọn họ vẫn là người sát phạt quyết đoán không dây dưa dài dòng. Trước đó hai người họ thấy Lưu Lăng có chút lòng dạ yếu ớt thì nghĩ Lưu Lăng muốn thả dây câu cá lớn, muốn bắt trọn một mẻ bọn người Bạch Liên giáo nhưng hai người bọn họ không ngờ đến Lưu Lăng thật sự muốn thả hai nữ nhân kia.
Hai huynh đệ bọn họ cứ tưởng mình bị ảo giác, người trước mắt không phải là Lưu Lăng mà họ quen thuộc, có lẽ là ai mang mặt nạ vào hay người mang tên Lưu Lăng kia trong quá khứ mới là người giả mạo.
- Vương gia không đến kỵ binh doanh sao?
Nhiếp Nhân Địch hỏi.
Lưu Lăng vốn muốn đến Tu La doanh quan sát một chút nhưng không biết vì sao bây giờ người lại mệt mỏi không còn chút sức lực nào, hắn thầm nghĩ về nhà nằm nghĩ một chút cho khỏe.
- Được rồi, về phủ đi, cho người đến Bát môn tuần sát ti thông báo cho Nhạc Kỳ Lân nói trong nhà Đông Phương Luân Nhật có không ít mật đạo, điều này không tốt, sẽ là tai họa ngầm, hôm nay....Ngày mai bảo hắn dẫn người đi xử lý một chút, lấp đầy hết các mật đạo kia đi.
Sau khi Lưu Lăng nói xong liền xoay người hướng về vương phủ mà đi.
Sau khi trở lại Vương phủ Lưu Lăng tự giam mình trong thư phòng nhìn bức họa cha mẹ trên tường mà ngẩn người. Tâm tình hắn lúc này có chút lo lắng dường như chui vào một vòng quẩn không thoát ra được. Vì câu nói của Diệp Tú Ninh khiến tâm trạng hắn có cảm xúc khó tả. Hắn luôn nghĩ khi hắn đến thời đại này sau khi giết chết nhiều người chính vì lý do sinh tồn, để bảo vệ người thân, để bản thân được sống sót nhưng sáu từ " suy bụng ta ra bụng người" lại đánh nát ngụy trang mạnh mẽ.
Hắn nhìn bức họa của cha mẹ tự hỏi bản thân mình rốt cuộc hắn làm đúng hay sai?
Hắn như người lâm vào cửa phật không thể đi ra, tư tưởng suy nghĩ không thông. Sau khi hiểu rõ trong lòng hắn sẽ càng thêm rộng mở, ý chí càng thêm kiên định, nhưng nếu không nghĩ ra, nói không chừng từ nay về sau rơi vào trầm luân không còn quyết đoán như ngày xưa nữa.
Ngơ ngẩn một lúc lâu bỗng nhiên Lưu Lăng đứng dậy, không thông báo cho ai một lần nữa lại ra đường. Trên đường hắn gặp lại người bán mứt quả, hắn lại bỏ tiền mua một sâu, người bán hàng rong vẫn thật thà chất phát tươi cười. Xâu mứt quả kia vẫn nhìn bắt mắt như cũ nhưng ăn vào miệng lại nhạt vô cùng. Lưu Lăng đi về phía trước vô định, nhìn dòng người qua lại, nhìn cảnh phố náo nhiệt nhưng bản thân hắn lại không thể nào hòa nhập vào.
Đúng vậy, căn bản hắn không phải người thuộc về thời đại này tại sao phải cưỡng ép thay đổi lịch sử? Bản thân hắn cũng chỉ là một người dân bình thường thì cần gì phải thế?
Đi lên trước một đọan bỗng có âm thanh thánh thoát vang lên:
- Vương gia? Đã lâu không gặp.
Theo bản năng Lưu Lăng quay đầu lại thấy người vừa gọi hắn là một tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đó không phải thị nữ của Trần Tử Ngư ư?
- Là ngươi à, đã lâu không gặp, lâu rồi không thấy tiểu thư nhà ngươi?
Miệng nhỏ nhắn Gia nhi hừ một tiếng nói:
- Chỉ muốn gặp tiểu thư nhà ta à, đúng là một nam si, một oán nữ.
Lưu Lăng nghe nàng ta nói thế thì sửng sốt, ngây ngốc lập lại lời nàng:
- Một nam si, một oán nữ?
Hai mắt Gia Nhi vụt sáng lên:
- Đúng thế, rõ ràng là thích tiểu thư nhà ta nhưng người lại không biểu hiện ra ngoài, rõ ràng tiểu thư thích Vương gia mà ngoài mặt lại giả vờ như không có việc gì đúng là cặp đôi hoàn hảo
Gia Nhi còn bĩu môi nói:
- Tiểu thư còn nói không muốn gây rắc rối cho Vương gia, suy bụng ta ra bụng người mà nói. Người ta nói chỉ cần không làm việc gì thẹn với lương tâm thì không có gì phải che giấu cả, việc gì cũng có thể giải quyết được hết.
Lưu Lăng giật mình.
Không làm việc gì thẹn với lương tâm của mình.
Gia Nhi thấy hắn ngây ngốc đứng đó nàng nhoẻn miệng cười nói:
- Tôi chỉ nói năng bậy bạ thôi không phải tiểu thư nhà tôi bảo tôi nói đâu, tôi chỉ không muốn thấy hai người im lặng với nhau à.
Nói xong cô gái nhỏ nhảy nhảy rời đi, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ tiểu thư giao cho nàng mà còn giúp tiểu thư bắc cầu một phen, trong lòng cô bé vô cùng vui vẻ.
Lúc này nơi góc khuất Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương lại nhìn nhau.
- Không ngờ một tiểu nha đầu lại có thể lần theo dấu vết của chúng ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận