SẤM RỀN CUỒN CUỘN
Quân Hán bị hỏa thiêu lập tức toán loạn hết lên, binh sĩ tiên phong mang giáo dài gần như đều bị lửa nuốt, mấy trăm quân Hán cứ như vậy mà bị lửa thiêu sống. Quân Hán phía sau không xông qua được, cách thành lũy, khiên lớn tổn thất rất nhiều, bọn họ không thể vượt qua thành lũy đi cứu viện cho đồng đội của mình, cho dù bọn họ có thể vượt qua, căn bản cũng không có cách nào cứu về mấy trăm quân Hán. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội của mình bị lửa nuốt, kêu thảm lăn lộn đầy mặt đất.
Mà đúng lúc này, quân Chu đại khí đang tiến đến đây.
Gió nổi lên, gió to, gió phương Nam!
Hô một tiếng, mượn gió thổi lửa, lập tức cuốn qua thành lũy, không ít quân Hán phía sau bị lửa làm bỏng. Triệu Bá bất đắc dĩ, chỉ còn cách đưa quân lui về sau. Có lợi thế thấy được hy vọng, rốt cuộc Chu quân có thể hãnh diện nắm chặt cơ hội, rất nhiều hỏa tiễn bắn về phía quân Hán. Tiễn cũng dựa vào sức gió, tầm bắn không ngờ lại xa hơn một phần tư! Tuy rằng bị gió lớn thổi, mục tiêu của tiễn bị lệch, nhưng vẫn như cũ buộc quân Hán phải không ngừng lui lại phía sau. Hơn mười mặt khiên lớn cuối cùng cũng bị hỏa tiễn châm, quân Hán không thể không rút quân về phía sau thành lũy để tránh né hỏa tiễn.
Cung tiễn thủ quân Hán cũng bắn trả, nhưng gió quá lớn, đa số mũi tên lông vũ bắn ra bị gió thổi lệch, mặc dù có một số ít rơi vào trong đám binh lính Chu quân, nhưng bởi vì sức gió triệt tiêu đi nên đa số lực sát thương cũng yếu đi, đối với Chu quân không tạo thành tổn thất lớn. Chu quân dưới sự dẫn dắt của Thẩm Vạn Niên bắt đầu vồ vập xông lên, không ngờ một lượt đoạt lại sáu đường thành lũy.
Mà lúc này, những thành lũy phía sau đã bị quân Hán dỡ bỏ rồi. Để tiện cho quân thông hành, hàng rào phía sau nhất định phải dỡ xuống. Nhưng cứ như vậy, mất đi sự che chắn thì quân Hán sẽ hoàn toàn bị bại lộ khi Chu quân tấn công bằng cung tiễn xuống. Mắt thấy thành quả phải cực khổ mới có được sắp bị một hồi gió thổi tan thành mây khói. Quân Hán bất kể là binh lính hay là các Tướng quân đều rất là khó chịu, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp gì ngăn cản sự tấn công vồ vập của Chu quân. Quân Hán đầu nhập vào tấn công chỉ có mười ngàn người, Chu quân phòng thủ Nhất Tuyến Hạp cũng là mười ngàn người. Tuy rằng phía trước ít nhất có gần hai ngàn quân Chu bị chém chết, nhưng Chu quân cũng coi như không bị đả thương gân cốt!
Lưu Lăng lập tức hạ lệnh, cho xe ném đá lên cửa cốc, mặc dù gió lớn cùng với địa hình ảnh hưởng đến tầm bắn, nhưng xa tầm 300m vẫn có thể tạo thành uy lực khổng lồ. Xe bắn đá ném ra những bao thuốc nổ đầy kinh sợ xuống, rốt cục cũng áp chế được thế như chẻ tre vồ đến của Chu quân khiến bọn họ lui trở về. Nhưng xe ném đá muốn tiến xa hơn về phía trước thì lại không có biện pháp tiếp tục di chuyển rồi, nhất định phải mở đường sau đó mới có thể tiến lên phía trước, 300~400m bên ngoài chính là vùng đất an toàn của Chu quân rồi, quân Hán cũng không có cách nào dùng xe ném đá tiếp tục tiến vào.
Hai bên lâm vào cục diện bế tắc, ai cũng không bắt được đối phương.
Lưu Lăng hạ lệnh cho binh lính nghỉ ngơi, sau đó triệu tập các tướng lĩnh thảo luận biện pháp làm sao để phá địch. Nhắc tới Phá Địch, con báo đen này chính là trời không sợ đất không sợ, sợ nhất chính là tiếng nổ đinh tai nhức óc kia. Khi xe ném đá phát huy tác dụng, tên gia hỏa kia ngoan ngoãn thối lui đến bên ngoài cửa cốc, không dám tiến vào bên trong. Lúc này nhìn thấy chủ nhân từ trong cửa cốc đi ra, nó tiến lên cọ cọ chân Lưu Lăng nhìn chủ nhân một cách ủy khuất.
Lưu Lăng vỗ vỗ cái trán của Phá Địch nói: - Phá Địch, Phá Địch, ngươi có biện pháp phá địch không?
Phá Địch nhất định là không có cách nào phá địch rồi, nó chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn chủ nhân. Trận gió to này đã tạo cho Chu quân ưu thế thật lớn, tạm thời Lưu Lăng cũng không nghĩ ra biện pháp nào để tiếp tục tiến công, chỉ có thể hạ lệnh cho binh lính bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, đợi sau khi gió to dừng lại mới tính tiếp.
- Chết tiệt!
Triệu Bá một thân nâu đen hùng hùng hổ hổ có chút chật vật lui trở về, vừa đi vừa mắng: - Chết tiệt, làm sao mà khí trời lại có thể nổi lên gió to vậy! Nếu không có trận gió to này, ta nhất định có thể đánh xuyên qua!
Lưu Lăng cười an ủi hắn nói: - Mặc dù không có trận gió to này, Chu quân dùng hỏa tiễn phản công, đại khiên bị đốt không còn, cũng không có cách nào có thể tiếp tục công kích.
Trịnh Siêu ngồi xuống một tảng đá, vẫn thở hồng hộc như cũ: - Có điều quá đáng tiếc, chỉ cần cho chúng ta nửa ngày, chúng ta có thể một mạch giết qua rồi. Thuộc hạ nhìn qua rồi, Vĩnh Hưng quân chỉ xây dựng ba mươi đạo thành lũy, chúng ta đã công phá hơn một nửa, đáng tiếc. Tướng quân mặt đen kia hẳn là hổ tướng Thẩm Vạn Niên dưới trướng Tạ Tuấn, nghe nói người này từ trước đến nay hữu dũng vô mưu, không ngờ lại là tin vịt, mưu kế của người này tuyệt đối không thể khinh thường.
Lưu Lăng nói: - Đó là điều đương nhiên, có thể nghĩ ra dùng thành lũy để ngăn cách thung lũng như vậy, như thế nào lại có thể là loại người ngu ngốc được?
- Chỉ là lúc mới đầu hắn bị Trịnh tướng quân đánh cho hoang mang thôi, cho nên mới nhất thời không nghĩ đến biện pháp dùng hỏa tiễn này.
Triệu Nhị cắn răng nói: - Vương gia, thuộc hạ chọn ra ba trăm binh sĩ thân thủ tốt, vượt qua thành lũy giết vào, chỉ cần có thể giết được Đại tướng quân chỉ huy, Chu quân tất sẽ loạn!
- Nói dễ hơn làm!
Vương Bán Cân cau mày nói:
- Không nói đến ngươi có thể xông qua trận tiễn của Chu quân hay không, cho dù có thể, cho dù là ba trăm người thân thủ tốt, bị Chu quân bao vây cũng chỉ một lát là bị tiêu diệt sạch!
Hoa Linh nói: - Nếu không thử đem nỏ lớn điều lên trên xem sao? Dùng uy lực của nỏ lớn mới có thể ngăn chặn tiễn thủ của Chu quân. Chu quân nhất định là không trang bị nỏ lớn, bằng không sớm đã kéo lên đối phó với thuẫn trận của chúng ta rồi.
Đỗ Nghĩa nói: - Xe nỏ khó có thể di chuyển, địa hình, sức gió đều ảnh hưởng tới uy lực của xe nỏ. Mặc dù dùng để ngăn chặn cung tiễn thủ, nhưng chỉ cần xe nỏ ngưng bắn, người của chúng ta xông lên, cung tiễn thủ của Chu quân ngay lập tức sẽ phản kích. Có thành lũy ở đó, uy lực của nỏ lớn hơn cũng bị suy yếu.
Chiêu Tiên thở dài: - Đáng tiếc đạn Phích Lịch tầm bắn còn không xa bằng cung tiễn, hơn nữa gió thổi, căn bản không đả thương được cung tiễn thủ của Chu quân!
Lưu Lăng khoát tay nói: - Đạn Phích Lịch tạm thời vẫn chưa thể sử dụng, nhất định phải để đến thời điểm bất ngờ mới thắng được. Về sau sớm muộn gì cũng cùng quân Vĩnh Hưng quyết chiến, chờ đến khi quyết chiến, đạn Phích Lịch và hỏa tiễn liên phát, đều có sát khí có thể xoay chuyển tình hình.
Hắn thở dài nói: - Thật sự không được, chỉ có thể điều trọng giáp bộ binh tiên phong lên đè ép.
Đỗ Nghĩa nói:
- Tổn thất quá lớn, trọng giáp bộ binh ở trên bình nguyên thậm chí khi công thành đều là bảo bối chiến đấu, hơn nữa chúng ta chỉ có ba ngàn trọng giáp bộ binh, đấu ở trong này quả thật là đáng tiếc.
Nhắc tới trọng giáp bộ binh, ánh mắt Lưu Lăng đột nhiên sáng ngời.
Hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện!
Nhớ rõ lúc ở kiếp trước hắn đã từng đọc qua trên mạng một quyển văn học lịch sử vô căn cứ, nội dung có nhắc đến phương pháp xử lý đối phó với hỏa tiễn, chỉ là nhất thời bản thân nóng vội, không ngờ lại quên!
- Cho khiên lớn mặc giáp!
Lưu Lăng cười nói.
- Mặc giáp? Không phải là ở bên ngoài khiên lớn bao bọc một tầng lá sắt sao? Như vậy quả thật có thể ngăn cản hỏa tiễn, nhưng hiện tại trong đại quân, tìm không thấy nhiều lá sắt như vậy, cũng không có thợ thủ công.
Vương Bán Cân cau mày nói.
Lưu Lăng cười nói: - Không phải áo giáp, là bùn giáp!
- Hạ lệnh, để binh lính chặt nhánh cây lập thành khiên lớn, ở bên ngoài khiên đắp lên một tầng bùn, như vậy mặc dù hỏa tiễn cắm ở trên khiên lớn cũng khó có thể làm cháy khiên lớn. Gió to sớm muộn gì cũng sẽ ngừng, chỉ cần đợi gió ngừng, sẽ không sợ lửa đốt khiên lớn, cung tiễn thủ ẩn thân sau những tấm khiên lớn có thể áp chế hỏa tiễn của Chu quân, sau đó lại dùng biện pháp cũ, giáo dài thủ đột kích!
Hai mắt của tất cả mọi người đều tỏa sáng, không kìm nổi cảm thán nói: - Biện pháp này tốt a, vẫn là Vương gia suy nghĩ nhạy bén, thuộc hạ cảm thấy tự ti.
Lưu Lăng khiêm tốn nói: - Đọc nhiều sách sẽ có những lợi ích tốt.
Mọi người sửng sốt, không hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói đó.
Chỉ có điều mọi người không ngờ chính là, trận gió lớn này không ngờ lại thổi ước chừng hai ngày, mượn lực gió thổi, Chu quân lại phát động vài lần tiến đến, đều bị xe bắn đá ngăn chặn tấn công không thành đành phải rút lui. Tới gần giữa trưa ngày thứ ba, rốt cục gió cũng dần dần thổi nhẹ. Lưu Lăng hạ lệnh cho binh lính nấu cơm, sau khi ăn uống no nê sẽ chiến đấu, quân Hán bắt đầu rồi, lần thứ hai hướng Nhất Tuyến Hạp tấn công!
Dùng nước làm ướt những nhánh cây lập thành khiên lớn vốn đã không dễ cháy, lại đắp lên một tầng bùn thật dày, hỏa tiễn của Chu quân rốt cục mất đi uy lực. Lại sử dụng lại chiêu công kích đầu tiên, rất nhanh quân Hán công phá được bốn năm lớp thành lũy. Thẩm Vạn Niên đối với đám quân Hán "vô sỉ" không biết phối hợp với sự tiến công của mình nảy sinh tức giận, nhưng ngược lại không có biện pháp đối phó với khiên lớn của quân Hán. Mà tiểu binh vô tình nghĩ ra một chút sáng kiến dùng hỏa tiễn phá địch, nghĩ phá vỡ lớp da đầu cũng không nghĩ ra được sáng kiến nào nữa.
Tới buổi chiều ngày thứ tư, thành lũy còn trong tay Chu quân đã chỉ còn lại bảy lớp nữa mà thôi. Chu quân vô lực chống cự lại sự tiến công của quân Hán, không ngờ nghĩ được ra kế sách phóng hỏa đốt núi. Nhưng hai bên Nhất Tuyến Hạp đều là vách núi vách đá, không có cây cối cỏ dại, rất khó thiêu cháy. Mặc dù đốt mấy chỗ, nhưng quân Hán chờ cho lửa tắt lại tiếp tục giết lên.
Thẩm Vạn Niên thậm chí còn nghĩ đến phái binh lính trèo lên trên vách đá, từ phía trên dùng đá chặn thế tấn công của quân Hán. Nhưng thế núi thật sự là dốc đứng, gần như rất khó có thể leo lên. Mặc dù có mấy binh linh thân thủ rất tốt bò lên, nhưng mặt trên núi đá đều cực kỳ rắn chắc, căn bản là cậy không được đá.
Thẩm Vạn Niên nghĩ hết các biện pháp, chỉ có thể căng mắt hổ nhìn quân Hán công phá từng đạo thành lũy này lại đạo thành lũy khác. Tới lúc chạng vạng ngày thứ tư, rốt cục toàn bộ hàng rào thành lũy của Chu quân đều bị quân Hán công chiếm rồi. Thẩm Vạn Niên bất đắc dĩ hạ lệnh cho quân lính rút về phía sau, tập kết sáu ngàn bộ binh còn lại lui về phía sau một dặm cắm trại kết trận, đã vật lộn chuẩn bị xong một màn chống cự. Mà Lưu Lăng sau khi công phá tất cả các đạo thành lũy cũng không vội vã cùng Thẩm Vạn Niên quyết chiến trận cuối cùng, mà hạ lệnh cho binh lính nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đêm.
Ngày thứ hai lúc mặt trời vừa lên, đúng lúc Chu quân đang ăn cơm chợt nghe thấy tiếng kèn truyền tới từ bên trong doanh trại quân Hán phía đối diện. Thẩm Vạn Niên vội vàng hạ lệnh cho binh lính tập kết, tạo thành trận địa dày đặc, trú đóng ở một đoạn thung lũng hẹp chỉ rộng chưa đầy ba mươi mét, chuẩn bị nghênh đón quân Hán tấn công.
Sau khi nhìn đến đội ngũ xuất chiến của quân Hán Thẩm Vạn Niên hẳn là tâm đã chết rồi, chút sức sống cuối cùng trong lòng cũng tan vỡ. Ngay khi gặp chuyện chẳng lành ngày hôm trước, hắn liền phái người nhanh chóng trở về cầu viện binh của Vĩnh Hưng quân rồi, chỉ cần hắn có thể thủ vững ba ngày ở đây, viện binh Vĩnh Hưng quân sẽ đến rồi. Đáng tiếc chính là, chút cơ hội này quân Hán cũng không cho hắn.
Quân Hán xuất chiến, không ngờ lại là một ngàn kỵ binh trọng giáp mặc áo giáp bảo vệ cực kỳ chặt chẽ chỉ lộ ra ánh mắt.
Lưu Lăng suất quân nam chinh đến bây giờ đã trên dưới mười mấy trận chiến, chưa bao giờ dùng qua kỵ binh Tu La doanh để thu hoạch! Lúc này đây, tràng công kích mà Chu quân sắp nghênh đón, mãnh liệt giống như trời long đất lở! Trong tầm mắt đầy hoảng sợ của binh lính Chu quân, một ngàn trọng giáp kỵ binh kia xếp thành trận hình tấn công, nhịp giẫm giống như sấm rền, rầm rầm mà đến!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận