KHÔNG BUÔNG BỎ
Thành Đức quân của Chu Tam Thất cùng Lang kỵ Khiết Đan lao giết tới hung hăng giao tranh với nhau, vừa giao tranh, ưu thế của Lang kỵ Khiết Đan liền được thể hiện ra. Thành Đức quân đa phần là bộ binh, với công kích trận hình cùng kỵ binh người Khiết Đan đá chọi đá, cảnh tượng thảm thiết khiến người ta không dám nhìn.
Lang kỵ Khiết Đan vòng một đường cong, trận hình vốn hướng lên phía sườn núi đột nhiên xoay chuyển, hướng về phía Thành Đức quân giết tới. Thành Đức quân mặc chiến phục màu vàng đất giống như bị một biển đen nhấn chìm, sau đó từng đóa từng đóa sóng hoa tươi đỏ nở rộ trên đầu sóng ngọn gió. Hải dương màu đen lồng lộn, nhưng rất nhanh, bàn thạch màu vàng đất lại từ trong sóng hoa nổi lên.
Đã trải qua chiến đấu kịch liệt lâu như vậy với Định An quân, sĩ binh còn sống lại trong Thành Đức quân đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Từ năm mươi vạn đại quân đến bây giờ chỉ còn lại không tới năm vạn người, trong mười người chỉ có một người sống sót, kỹ thuật giết người cùng kỹ thuật tự bảo vệ của những người này đều đã thành thục tới mức khiến lòng người kinh hãi. Tuy trong lúc vội vàng thay đổi trận hình để nghênh địch, nhưng vào lúc sau khi người Khiết Đan bắt đầu chiếm thế thượng phong tuyệt đối liền bị Thành Đức quân từng chút từng chút thay đổi cục diện.
Lần này Thành Đức quân theo Lưu Lăng tới Triệu Châu có hai vạn hai nghìn nhân mã, đón đầu Lang kỵ Khiết Đan giết tới là hai vạn người. Về cơ bản nhân số song phương tương đương, vả lại ưu thế của người Khiết Đan ở chỗ đều là kỵ binh, lúc vừa tiếp xúc ưu thế vẫn rất rõ ràng. Nhưng Thành Đức quân dưới sự dẫn dắt của Triệu Thiết Quải vẫn luôn cư trú tại điểm cực bắc của Đại Chu, họ với người Khiết Đan không phải lần đầu tiên giao tiếp với nhau. Đối với làm thế nào để đối phó với Lang kỵ Khiết Đan, Thành Đức quân Đại Chu sớm đã có sẵn một bộ chiến thuật ứng đối. Quân đội của Vương triều Trung Nguyên xưa nay lấy bộ binh làm chủ, lấy bộ binh đối chiến với kỵ binh người thảo nguyên vẫn luôn là giai điệu chính trên chiến trận song phương. Mà bộ binh Trung Nguyên người Hán trong mỗi trận chiến, tổng kết ra một bộ thủ đoạn hữu hiệu.
Không thể nghi ngờ, hơn hai vạn Thành Đức quân này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Trong mười chọn một, người còn sống sót đều là chiến sĩ thuần túy thật sự sau khi trải qua máu và lửa.
Sỡ dĩ người Khiết Đan lúc vừa bắt đầu đã chiếm ưu thế tuyệt đối, là vì họ thành thạo thuật cưỡi và bắn. Cự ly cách còn khoảng một trăm năm mươi bước, Lang kỵ Khiết Đan đã bắt đầu bắn tên. Mũi tên dày đặc tựa như nước mưa nện xuống giữa trận hình của Thành Đức quân, sau đó trong lúc đang chạy bộ binh Thành Đức quân tựa như rơm rạ bị gió thổi ngã từng mảnh từng mảnh ngã xuống. Vốn nghĩ rằng với thế mạnh đả kích như thế sẽ khiến bộ binh người Hán trở nên hoảng loạn sợ hãi, nhưng Lang kỵ Khiết Đan không nghĩ tới là, những tên bộ binh người Hán không những không đứng nguyên tại chỗ kết trận phòng ngự cũng không có quay người bỏ chạy, ngược lại càng tăng tốc độ xông thẳng về phía trước!
- Mau! Chạy!
Chu Tam Thất lớn tiếng hô, dùng hoành đao của y chỉ Lang kỵ Khiết Đan ở chính diện đang nhanh chóng lao tới.
Bộ binh liều mạng chạy, tốc độ cư nhiên lại nhanh đến khiến người ta chóng mặt!
Sỡ dĩ tăng tốc chạy về phía kỵ binh đang lao tới nhanh chóng, làm như vậy thật ra là vì để giảm ít thương vong. Chỉ có trong thời gian ngắn nhất rút gọn cự ly của song phương, mới có thể giảm thương tổn từ đả kích mũi tên của đối phương tới mức thấp nhất. Nếu đứng nguyên phòng ngự, Lang kỵ Khiết Đan có thể thoải mái bắn ra ba phát tên, nếu là quay người bỏ chạy, người Khiết Đan có thể tùy ý ở phía sau bộ binh bắn ra từng mũi từng mũi.
Đây là kinh nghiệm chiến đấu bộ binh Đại Chu có được từ hy sinh đổ máu trong giao chiến với kỵ binh thảo nguyên, tuy thương vong vẫn là khó tránh, nhưng lại khiến thương vong giảm tới mức thấp nhất.
Giao phong giữa Kỵ binh Khiết Đan và bộ binh Đại Chu đã không phải lần đầu tiên, chiến thuật như vậy của bộ binh Đại Chu họ cũng không phải lần đầu tiên lĩnh giáo. Nhưng họ không nghĩ tới là, đối thủ lần này lại chạy nhanh tới thế! Họ vừa mới bắn ra một mũi Lang Nha tiễn, lúc muốn đặt thêm lên cung phát hiện bộ binh kẻ địch đã ngoài năm mươi bước. Dựa vào tốc độ này, nếu bắn ra một mũi rồi thu cung đổi đao, căn bản là không kịp thời gian!
Chính vào lúc họ hơi ngẩn người, những bộ binh Thành Đức quân xông lên ở phía trước nhất từ bên hông rút ra trang bị búa, sau đó nhanh chóng chạy về phía kỵ binh đang nghênh mặt lao tới đập tới tấp. Một trận phi búa xoay chuyển như chong chóng đập vào đội ngũ kỵ binh.
Một bộ binh trẻ tuổi của Thành Đức quân sau khi đem búa ném mạnh ra ngoài, đưa tay rút ra hoành đao từ thắt lưng, một mũi tên Lang Nha phụt một tiếng cắm vào lồng ngực y. Người thanh niên sĩ binh người Hán bị lực độ của mũi tên làm chao đảo một chút, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại bước chân, tiếp đó lấy tay rút ra mũi tên đang cắm sâu trong lồng ngực. Y cúi đầu nhìn mũi tên vấy máu, trên mặt cư nhiên lại không có một chút hoảng sợ. Y tiếp tục rút đao, mũi thứ hai, mũi thứ ba, mũi thứ tư mũi tên liên tiếp bắn vào người y, thanh niên bộ binh người Hán liên tục lui sau vài bước cuối cùng ngã xuống. Trong lúc y ngã xuống, tròng mắt y vẫn không có một chút sợ hãi, có cũng chỉ là không cam lòng đối với tử vong.
Những bộ binh Thành Đức quân như y bị Lang kỵ Khiết Đan bắn chết vô số kể, nhưng thi thể ngã xuống của họ không có làm ngăn cản bước chân của đồng đội tiến về trước. Từng mũi từng mũi tên Lang Nha bắn vào lồng ngực, vào mắt, vào cổ họng, trên bụng của họ. Nhưng trong lúc họ sắp chết đều gắng sức ném cây búa ra ngoài, cây búa lóe lên ánh sáng lạnh lẽo ở giữa không trung rạch ra một đường quỹ đạo, sau đó lần lượt bổ vào bả vai, trên trán, lồng ngực của từng kỵ binh Khiết Đan, hoặc là bổ vào chiến mã.
Những Lang kỵ Khiết Đan ở hàng trước bị búa chặt mạnh xuống đứt đi một khúc, nhìn từ hướng nghiêng, đội ngũ kỵ binh ở hàng trước nhất giống như bị búa tạ đập vào giữa, đồng loạt bị đứt một khúc. Lại giống như một ngọn núi đất bị tạc mất một bên, đất đá ầm ầm rơi xuống. Chiến mã nằm lăn trên đất, làm cho kỵ sĩ trên lưng ngựa bị ngã văng ra xa. Cho dù kỵ sĩ không bị búa chặt chết, cũng bị ngựa quý của mình làm cho ngã tới gãy xương đứt gân. Một tên kỵ sĩ ngã từ lưng ngựa xuống đất, sau khi trán của y đập mạnh xuống mặt đất, từ cổ truyền đến một tiếng vang răng rắc, tiếp đến sau gáy liền va đụng vào lưng y. Sau đó thân thể đè lên đầu y trở mình lại, cổ lập tức biết thành một sợi mì mềm nhũn không thể đỡ lấy cái đầu kiêu hãnh của họ.
Sau đó, hải dương màu đen và bàn thạch màu vàng hung hăng va đụng vào nhau.
Khi màu đen và màu vàng đụng vào nhau, tại sao lại xuất hiện nhiều màu đỏ tươi tới thế?
Một tên bộ binh Thành Đức quân với mái tóc hoa râm đẩy người chiến sĩ trẻ tuổi ở trước mặt mình, sau đó liền thấy một cây loan đao từ trên lưng chiến mã thảo nguyên hung hăng chém xuống ngực mình. Giống như một tờ giấy kéo căng bị dao chặt xuống, giáp da trên người y còn có da thịt của y đều bị loan đao sắc bén chặt thành một đường vết thương khiến người nhìn ghê rợn. Người thảo nguyên thích dùng loan đao thật ra là có một đạo lý nhất định, bởi vì khi loan đao xác định kẻ địch sẽ làm khuếch đại vết thương tới mức lớn nhất, cho dù không thể một đao giết chết kẻ địch, cũng có thể khiển kẻ địch do mất máu quá nhiều mà chết.
Trên thực tế, xác xuất thành công của loan đao một nhát lấy mạng người không bằng hoành đao thiện dụng của người Hán. Nhưng nếu bạn thấy được một vết thương dài dài bên ngoài là máu thịt khi bị loan đao chém trúng, sẽ biết được người bị thương tuyệt đối hoặc không còn sống được bao lâu nữa. Vào thời đại y học hiếm khuyết, người bị thương thường chỉ có thể chờ chết.
Sĩ binh trẻ tuổi bị đẩy ngã trên đất đỡ lấy thân thể ngã xuống mềm nhũn của lão binh, gào khóc hỏi: - Thúc! Người vì sao lại cứu con. Thúc, không phải người từng nói, trên chiến trường có thể né thì né có thể chạy thì chạy có thể giả chết thì giả chết sao, tại sao lời của người tự nói lại quên đi! Thúc! Người không thể chết!
Lão binh tóc hoa râm khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ tươi, y khó khăn đưa tay mình lên đầu của sĩ binh trẻ tuổi cưng chiều xoa xoa nói: - Con khờ à, con chỉ... con chỉ mới mười sáu thôi. Đường của con... Còn dài lắm, thúc đã già rồi... nên đi gặp những huynh đệ chết trước ta rồi, họ... Đang đợi ta ở dưới... đợi ta... uống rượu!
Lão binh phun ra chữ cuối cùng cổ nghiêng một cái, cơ thể dần dần mềm đi sau đó lại từ từ trở nên cứng ngắc.
Sĩ binh trẻ tuổi A lên một tiếng, nước mắt cũng giống như máu trên ngực lão binh vậy, không ngừng chảy, sau đó đông lại.
Một bộ binh Thành Đức quân nghiêng người tránh khỏi chiến mã Khiết Đan xông vào, đưa lên cây hoành đao trong tay hung hăng chém vào hai cẳng trước của chiến mã, chiến mã cùng lúc bị mất đi một nửa cẳng chân rên rỉ một tiếng bổ nhào về phía trước, kỵ sĩ trên lưng ngựa chật vật ngã văng ra ngoài. Chân của y còn treo trên bàn đạp rút không ra, một chân khác bị thân thể nặng trịch của chiến mã đè lên. Y gào khóc kêu lên, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một sĩ binh người Hán chạy đến với một cây giáo đâm vào lồng ngực y.
Một Lang kỵ Khiết Đan cúi người vung đao, sau khi loan đao sáng tuyết xẹt qua, cái đầu của một sĩ binh Thành Đức quân liền bay lên giữa không trung. Cái đầu rơi xuống lăn vài cái liền bị chiến mã xông qua từ phía sau giẫm thành đống vụn văng tứ phía, mà trong lúc này, máu phun trào như suối chảy của thi thể từ từ ngã xuống.
Giết chóc thật sự là thế, là lãnh khốc vô tình như thế.
Mắt nhìn Thành Đức quân lâm vào khổ chiến, Lưu Lăng đã suất lĩnh phần lớn kỵ binh Tu La doanh xông ra một tầng vòng vây ghìm mạnh chiến mã. Hắn chỉ vào quân kỳ nhuốm đầy máu trong tay Chu Tam Thất Thành Đức quân hét to nói: - Giết qua đi! Cứu các huynh đệ ra!
Triệu Đại kéo lại Lưu Lăng vội vàng nói: - Vương gia! Không thể lâm vào trận, xin Vương gia mau chóng rời khỏi đây!
Lưu Lăng ra hiệu cho hắc báo ngồi xuống giãy mình khỏi tay của Triệu Đại nói: - Nếu chúng ta đi rồi, người của Chu Tam Thất sẽ toàn quân bị diệt! Họ là người theo ta tới cứu Triệu Châu, là đến cứu huynh đệ người Hán! Ngươi đừng quên, họ cũng là người Hán, cũng là huynh đệ của ngươi!
Thắng Đồ Dã Hồ lau đi vết máu trên mặt ngữ khí bình thản nói: - Vương gia đi trước, thuộc hạ dẫn người đi cứu Chu Tam Thất là được!
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Ta dắt họ tới, thì phải dắt họ rời khỏi!
Hắn chỉ loan đao về phía trước hô to nói: - Huynh đệ của chúng ta đang chiến đấu ở đó, hỡi các huynh đệ! Các người nói cho ta biết, nên làm như thế nào!
Kỵ binh Tu La doanh đồng đều giơ cao ngọn mã giáo sắc bén nặng trĩu chỉ về phía xa hô to: - Không buông bỏ!
Lưu Lăng hô: - Không buông bỏ!
Hắc báo đang ngồi cảm nhận được ý đồ của chủ nhân, sau khi thấp giọng gầm thét một tiếng, liền uốn thân phóng về phía Chu Tam Thất. Trọng kỵ Tu La doanh tựa như nước lũ sắt thép theo sau Lưu Lăng, mang theo một sát ý ngụt trời, một dũng khí diệt thế, từ trước đến nay chưa từng có!
Triệu Đại lắc lắc đầu nói với Thắng Đồ Dã Hồ: - Phải cứu Chu Tam Thất, nhưng bất luận thế nào, Vương gia cũng không thể gặp bất trắc!
Thắng Đồ Dã Hồ bình tĩnh nhìn Triệu Đại rồi nói: - Kỵ binh cuối cùng của Tu La doanh, cũng sẽ tử trận trước mặt Vương gia.
Triệu Đại gật gật đầu, nhìn bóng lưng Lưu Lăng nói: - Bất kể có cứu được Chu Tam Thất hay không, chỉ có thể phát động một lần xung phong để rời khỏi chiến cuộc!
Thắng Đồ Dã Hồ nhíu mày nói: - Phát động mấy lần xung phong, ngươi không có quyền hạ lệnh.
Y giục chiến mã xông ra ngoài: - Người của Tu La doanh, đều là kẻ giết chóc trên chiến trường, họ không hoảng không sợ, cho nên họ vô địch!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận