NHIỀU LỜI VÔ ÍCH
Sự chống cự của Chu quân tuy rằng dần dần kịch liệt, nhưng sau khi bị xe ném đá quân Hán áp chế một phen, cung tiễn thủ tạo thành lưới phòng ngự lập tức sụp đổ. Nhất là gần cửa thành lầu, sau khi bị xe ném đá nhắm ngay trúng hai lần, tổn thất trên dưới một trăm tên lính, Chu quân trong khoảng thời gian ngắn không dám ló thân mình ra ngoài. Binh lính quân Hán thúc đẩy công thành chùy, sau khi thương vong mấy trăm người rốt cục đem công thành chùy đẩy đến cửa thành, công thành chùy thật lớn được kéo lên, khi đong đưa mang theo tiếng gió gào thét, hung hăng đập vào trên cửa thành.
Xe ném đá quân Hán nếu độ chính xác cao một chút, có thể chuẩn xác phóng bao thuốc nổ vào trong cửa động, vậy có thể tránh được một ít thương vong. Chỉ có điều độ chính xác của loại vũ khí này còn xa mới đạt được cái tiêu chuẩn đó, từ ngoài năm sáu trăm mét chuẩn xác ném bắn đến trên cửa thành liền bùng nổ, loại tỷ lệ này thật sự quá nhỏ. Hơn nữa, lấy uy lực bao thuốc nổ mà nói, mặc dù có một hai cái may mắn bùng nổ ở trên cửa thành cũng nổ không nổi cửa thành rất nặng này.
Công thành chùy nặng mấy ngàn cân bắt đầu đong đưa lên, mỗi một lần va chạm đều có thể chấn động cửa thành bắt đầu lay động, bụi đất từ từ rớt xuống, miếng sắt bao lấy cửa thành bị va chạm dần dần biến dạng. Sau hai mươi mấy cái, cửa thành kia rốt cục không chịu nổi sức nặng rên rỉ một tiếng, trục sắt bị đụng gãy, nguyên cánh cửa thành ầm ầm sụp đổ xuống. Thấy cửa thành bị công phá, Triệu Nhị lấy hoành đao chỉ ra, kỵ binh phía sau hắn lập tức gào thét một tiếng, như thủy triều tràn vào trong cửa thành.
Lúc này, Quận Thủ đại nhân thành Hoài Châu - Âu Dương Huy đã chạy tán loạn rồi, hắn một hơi chạy về tới nhà, kêu vợ là Lưu thị khẩn trương thu dọn đồ đạc tài sản, sau đó hắn mang theo vợ con và hai phòng tiểu thiếp, thay quần áo bình thường của dân chúng, tìm một căn nhà không người dân ở chui vào, muốn nhân cơ hội trốn thoát quân Hán lùng bắt. Không thể nghi ngờ, tốc độ Âu Dương Huy chạy trối chết là có thể ghi vào kỷ lục, từ lúc hắn rời khỏi tường thành đến trốn tới nhà dân tránh nạn, trước sau chỉ dùng nửa canh giờ. Đối với thần tốc của Âu Dương Huy, tốc độ Quận Thừa Quý Phi thì khá chậm rồi.
Thời điểm Quý Phi chuẩn bị chạy trối chết, kỵ binh quân Hán đã giết vào bên trong thành Hoài Châu. Hắn ở trên tường thành đã bị chút tổn thương, quá kinh hoảng nên chỉ lo áp vào trên tường thành tránh né uy lực kinh người của bao thuốc nổ, chờ hắn phát hiện đại thế đã mất muốn trốn đi đã chậm. Khi hắn dưới sự bảo vệ của mười mấy tên thân binh vội vã trốn xuống tường thành, vừa lúc gặp phải một đội kỵ binh quân Hán. Những thân binh thường ngày thoạt nhìn trung thành và tận tâm lập tức như chim thú tán, bỏ lại Quý Phi cô độc một mình nơi đó. Quân Hán thấy dưới tường thành có một người mặc áo giáp ngồi đó lạnh run, biết đây là một tên đầu mục của Chu quân, thành thạo đem trói lại.
Quý Phi thế nào cũng thật không ngờ, đợt tấn công của quân Hán lại sắc bén như vậy. Dưới sự hỗ trợ của loại vũ khí khủng bố này, quân Hán quả thực chính là không ai thắng nổi. Hiện tại Quý Phi xem như đã hiểu, vì sao những pháo đài quân sự của Đại Chu này liên tiếp bị quân Hán dễ dàng công phá, mà ngay cả Tây Kinh Lạc Dương cũng không thể thủ nổi. Quân Hán có được vũ khí nghịch thiên như vậy, còn có người nào có thể đỡ nổi bước chân Hán Vương?
Hiện tại hắn ngay cả tâm tư hối hận cũng không có, chỉ ngóng trông Hán Vương Lưu Lăng có lòng từ bi, thả tiểu nhân vật như mình. Chỉ có điều, hắn cũng biết rõ, Hán Vương Lưu Lăng, cũng không có một trái tim Bồ Tát đại từ đại bi. Cách đó không lâu, chín ngàn tù binh Khai Phong Tật Tự doanh, đã bị cái tên ma đầu giết người không chớp mắt ấy ra lệnh một tiếng chém đầu, nghe nói đầu người bị chặt đi chồng chất so với cửa thành lầu Hoài Châu bị phá hư càng cao hơn.
Bị bọn lính quân Hán xô đẩy, Quý Phi là nhóm tù binh đầu tiên bị áp đưa đến trên giáo trường tạm giam. Trên đường bị binh lính quân Hán áp giải, hắn nhìn thấy một đội lại một đội binh lính quân Hán áo giáp sáng loáng sát khí nghiêm nghị không ngừng lao tới các cửa thành. Còn có thể nhìn đến không ít thi thể binh lính dưới trướng hắn, lạnh như băng vậy mất đi sức sống nằm ở trên đường phố. Các nhà các hộ đều đóng chặt cửa nhà, còn có chó hoang vô chủ bị dọa đến mang theo cái đuôi chạy trốn. Quý Phi nhìn hết thảy, bỗng nhiên sinh ra một loại ý tưởng hoang đường. Hắn nghĩ, mình nếu là con chó hoang kia, có lẽ còn có thể may mắn chạy ra tìm đường sống.
Bởi vì trước khi chiến đấu Âu Dương Huy phái người không ngừng tuyên bố quân Hán phá thành là muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho nên các nhà các hộ đều che kín cửa nhà. Dùng loại phương pháp khi gặp nguy hiểm liền rút vào trong vỏ được coi là tự vệ, thật giống như một con đà điểu gặp phải nguy hiểm đem đầu vùi vào bên trong đống cát vậy. Bọn họ đều muốn ký thác hi vọng cuối cùng vào cánh cửa không mấy rắn chắc trong nhà mình, hy vọng có thể chặn đám quân Hán giết người không chớp mắt trong truyền thuyết kia từ ngoài cửa.
Khi dân chúng rơi vào trong khủng hoảng là sẽ trở nên thiếu suy nghĩ, bọn họ mặc dù chưa từng nghe nói qua quân Hán có tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng tin tưởng vững chắc người ngoại lai đều là ác quỷ ăn tươi nuốt sống. Tàn sát hàng loạt dân trong thành chuyện vô tình tàn khốc như vậy, Lưu Lăng vẫn không làm được. Trong lịch sử, chân chính có thể làm được chiếm một thành tàn sát một thành có lẽ cũng chỉ có kỵ binh thảo nguyên dưới trướng cái tên được xưng là một đời thiên kiêu Thành Cát Tư Hãn. Kỵ binh Mông Cổ coi như là giải quyết được vấn đề cơm ăn của mấy ngàn vạn người trên toàn thế giới, chỉ là bọn hắn dùng cách xử lý trực tiếp nhất cũng cực kỳ tàn ác nhất, đó chính là tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Thát tử Mãn Châu cũng thích làm chuyện này, chỉ một thành Dương Châu, dân chúng bị tàn sát vượt qua tám trăm ngàn, đem một tòa đại thành phồn hoa tốt đẹp biến thành một tòa thành quỷ.
Sau khi quân Hán đánh vào Hoài Châu, triển khai một trận chiến đấu kịch liệt trên tường thành. Từ bên trong thành theo đường phố hướng trên tường thành tấn công cũng không dễ dàng, Chu quân chiếm cứ lấy địa thế ưu thế vẫn như cũ ngoan cường chống cự lại, tuy rằng, cái tên Giáo Úy kích khởi ý chí chiến đấu của bọn họ đã trọng thương hấp hối, nhưng ý chí chiến đấu và tử chí thật vất vả mới bốc lên trong lòng bọn họ, vẫn chống đỡ cho bọn hắn liều chết chống cự. Quận Thủ đại nhân đã chạy, Quận Thừa đại nhân cũng chạy, bọn họ không có chạy, mà là theo bản năng cùng kẻ xâm lược ẩu đả đến cuối cùng.
Bộ binh quân Hán theo đại đội tiến vào Hoài Châu, bốn cửa thành Hoài Châu liên tiếp bị công phá. Một tòa thành thị là lớn hay nhỏ hiển hiện qua số lượng cửa thành. Thành trì càng lớn, cửa thành càng nhiều. Ví như Thái Nguyên, Khai Phong, là Đô thành, đều là tám cửa. Mà Hoài Châu loại thành thị trung nhỏ như vậy, bốn cửa thành xem ra rất phù hợp.
Tục ngữ nói binh bại như núi đổ, sau khi quyền khống chế cửa thành mất đi, Chu quân tuyên cáo chiến bại hoàn toàn. Ước chừng có hơn hai ngàn tên quận binh Hoài Châu bị bắt, đội ngũ áp giải tù binh đến sàn đấu võ tụ tập liên miên không dứt. Sau khi rửa sạch chiến trường, kỵ binh bắt đầu ở khắp phố lớn ngõ nhỏ Hoài Châu tuần tra, quét sạch binh lực Chu quân còn sót lại. Ngay sau đó đề kỵ của viện Giám sát vào thành, bắt đầu dán bố cáo chiêu an. Chờ sau khi bên trong thành cơ bản bị khống chế, Lưu Lăng trong sự vây quanh của Hoa Linh, Chiêu Tiên và đại tướng cưỡi ngựa tiến vào bên trong thành Hoài Châu. Rất nhiều dân chúng trốn trong nhà mình, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ lén xem cái vị vương của Đại Hán mặt mũi hung tợn trong truyền thuyết. Lưu Lăng vào thành, cưỡi cũng không phải vật cưỡi Hồng Sư Tử của hắn, mà là cái con thú vương Phá Địch kia!
Đây là một cảnh tượng rung động cỡ nào đây, rất nhiều dân chúng đều vụng trộm thấy được Lưu Lăng, thấy một người đàn ông tuấn lãng thậm chí mang theo vài phần phong độ và hơi thở của người trí thức, cưỡi một con báo đen lớn so với chiến mã còn cao lớn hơn, chậm rãi tiến vào bên trong thành Hoài Châu. Khi nhìn thấy trường hợp rung động này, trong lòng đám dân chúng đều nổi lên bốn chữ, đó chính là "thiên thần hạ phàm".
Triệu Nhị sau khi đem tàn quân bên trong thành tiêu diệt giết sạch, liền nghênh đón Lưu Lăng vào bên trong thành. Một thành Hoài Châu nho nhỏ, ở trước mặt hùng sư Đại Hán, thậm chí còn không tính là một viên đá cản đường.
Lưu Lăng cưỡi hắc báo Phá Địch tới trước cửa nha môn Quận Thủ thì nhảy xuống, vỗ vỗ hắc báo, ra hiệu nó tự tìm chỗ nghỉ ngơi, hắc báo cúi đầu kêu to hai tiếng, lập tức nhảy vào sân. Sau khi vào nha môn, Lưu Lăng ngồi xuống trên ghế, hỏi: - Quận Thủ Âu Dương Huy, Quận Thừa Quý Phi có bắt được không?
Triệu Nhị ôm quyền nói: - Quận Thừa Quý Phi đã bị bắt, thuộc hạ đã phái người áp giải hắn tới. Cái tên Quận Thủ Âu Dương Huy trái lại trốn mau thiệt, hẳn là núp đâu rồi, thuộc hạ đã phái người dẫn theo nha dịch cũ của Hoài Châu phủ đi lùng bắt.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Trước tiên đem Quý Phi đến đây gặp ta.
Không bao lâu, Quý Phi bị trói chặt như bánh chưng đưa tới đại sảnh phía trước. Qúy Phi này cũng lả người nhanh nhẹn, bằng không cũng sẽ không leo đến vị trí Quận Thừa, hắn thấy được ở vị trí đầu não đang ngồi một người đàn ông trẻ tuổi mặc một thân áo mãng bào, cũng không mặc áo giáp, liền đoán được người này chính là Hán Vương Lưu Lăng đại danh đỉnh đỉnh. Cũng không cần người chỉ điểm, Quý Phi phịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu mấy tiếng thật vang.
- Tội thần Quý Phi, khấu kiến Hán Vương điện hạ.
Quý Phi dập đầu như bằm tỏi nói.
Lưu Lăng thản nhiên nói: - Ngươi không phải là thần của Cô, tại sao lại có tội?
Quý Phi sửng sốt, lập tức lại dập đầu nói: - Tội thần mạo phạm thiên uy của Điện hạ, đáng tội chết.
Lưu Lăng ừ một tiếng mây trôi nước chảy nói: - Nếu nhận biết là tội chết, vậy kéo ra ngoài chém đi.
Quý Phi lập tức sợ tới mức tiểu trong quần, trong lòng vừa sợ vừa khổ. Trong lòng tự nhủ Hán Vương này không ra bài theo thường lệ, ta tự nhận có tội, ngươi thế nào cũng phải khách sáo một chút chứ. Như thế nào ta mới nói tội đáng chết, ngươi liền như ý mượn cớ xuống thang phải chém ta à. Quý Phi dùng sức bò về phía trước vài bước, một bên dập đầu một bên cầu khẩn nói: - Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng! Tội thần cũng là bị tên Âu Dương Huy kia xui khiến, hắn là Quận Thủ, tội thần cũng không dám không nghe theo. Cầu xin Điện hạ tha cho tội thần một mạng, tội thần cam nguyện làm một đầy tớ, đi theo làm tùy tùng hầu hạ Điện Hạ.
Lưu Lăng âm thanh lạnh lùng nói: - Cô không thiếu người như ngươi làm đầy tớ, nếu muốn giữ lại mạng sống cũng không khó.
Hắn dừng một chút nói: - Cô cho ngươi một trăm quân tốt, trước khi trời tối bắt được Âu Dương Huy, Cô sẽ tha cho ngươi khỏi chết. Nếu là trước khi trời tối ngươi không bắt được người, hay là bị tướng sĩ dưới trướng ta bắt được trước, ta sẽ dùng hình phạt xé xác ngươi ra.
Không để ý tới Quý Phi đau khổ cầu xin, Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Đi đi, mạng của ngươi nắm giữ ở trong tay ngươi đấy.
Chờ nhóm thân binh đem Quý Phi cởi trói ra, mang hắn đi ra ngoài bắt Âu Dương Huy, sau đó Lưu Lăng hỏi Triệu Nhị: - Giáo Úy Chu quân kia còn sống không?
Triệu Nhị biết Vương gia hỏi là ai, khom người nói: - Người nọ bản thân bị trọng thương, thuộc hạ đã phái quân y trị liệu cho hắn, ngay tại hành lang đợi.
Lưu Lăng chỉ bảo thân binh đem tên Giáo Úy bị thương khiêng lên, sau đó đi đến bên người nọ hỏi: - Ngươi tên là gì?
Người nọ khoảng ba mươi tuổi, vết máu trên mặt còn chưa rửa sạch, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Chỉ có điều nhìn tướng mạo người này, cũng là bộ dạng đường đường.
- Mỗ... Là Đại Chu Quả Cảm Giáo Úy tòng bát phẩm, quận binh Hoài Châu, Sử Nhuệ!
Lưu Lăng khen: - Ngươi là một người đàn ông tốt, chân hào kiệt, có muốn ở dưới trướng Cô làm việc không?
Sử Nhuệ kia cười thảm một tiếng nói: - Điện hạ làm gì phải ra vẻ như thế? Sử mỗ mặc dù chỉ là người dân bình thường, nhưng cũng biết trung quân đền nợ nước. Nếu là đầu hàng Điện hạ, chỉ sợ gia phụ dưới cửu tuyền cũng sẽ không được an bình. Sử mỗ cả đời chỉ cầu, hai chữ trung hiếu. Nếu đầu hàng, trên thẹn với Tiên đế, là bất trung. Dưới thẹn với tiên phụ, là bất hiếu. Bất trung bất hiếu, chớ nói Vương gia chiêu hàng hứa ban hậu lễ, cho dù là Sử mỗ khoác hoàng bào thì có ý nghĩa gì? Điện hạ... Xin chớ nhiều lời nữa, Sử mỗ, chỉ cầu một cái chết để được an tâm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận