CHUYỆN GIANG HỒ QUÁ XA
- Vẫn còn một chuyện khác...
Sau khi Triệu Đại ghi tạc những chỉ thị của Lưu Lăng vào trong đầu, do dự nói. Lưu Lăng nhìn vẻ mặt gã có chút không được tự nhiên, nghĩ rằng trong triều đình còn chuyện xấu gì khác, cau mày nói: - Chu Diên Công làm cái gì vậy! Mỗi ngày chui vào phòng Quân Cơ ôm chậu than qua ngày sao?
Triệu Đại xấu hổ, dừng một lát nói tiếp: - Không phải chuyện trong triều đình, xem như... xem như là việc tư của Vương gia.
Lưu Lăng hiếu kỳ nói:
- Việc tư? Là Vương phi có tin tức cho ta?
Triệu Đại nói: - Thư của Vương phi đang ở dịch trạm, chậm nhất là sau giờ ngọ ngày mai sẽ đến. Thuộc hạ muốn nói, không phải chuyện trong nhà Vương gia, mà là chuyện bên ngoài.
- Rốt cuộc chuyện gì, ấp a ấp úng!
- Trần cô nương rời khỏi Thái Nguyên, cưỡi lừa xuôi nam, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn tới tìm Vương gia đấy.
- Trần cô nương nào? Bổn Vương biết ư?
- Ách...Tiên Duyên Nhân Gian, Trần Tử Ngư. Cộng thêm tiểu nha hoàn của nàng tên là Gia Nhi, hai người đã đến Ứng Châu rồi. Thuộc hạ cả gan điều Ảnh Vệ âm thầm bảo hộ, tự mình làm chủ, xin Vương gia trách phạt.
Lưu Lăng lập tức cảm thấy nhức đầu, lại cảm thấy ấm áp. Hắn phát hiện những người con gái hắn biết đều có một điểm giống nhau, chính là sự quật cường, quật cường đến nỗi ai cũng dám diễn cái trò đơn thân độc mã vượt ngàn dặm xa. Các nàng không biết thời thế này nữ hài tử không được tùy tiện đi lại hay sao?
- Bảo vệ thì bảo vệ, đừng để cho các nàng phải chịu ủy khuất. Ngươi an bài một chút, để hai nàng dừng lại ở Ngọc Châu. Mấy ngày nay ta đang định mang Vương phi các nàng tới Ngọc Châu, khi bên này an ổn rồi thì đón đến Tấn Châu luôn. Nếu nàng ta đã muốn tới, vậy hãy để cho nàng ta gặp Vương phi trước đi!
Lưu Lăng nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng có chút khoái cảm sau khi bày trò đùa dai.
- Vương gia muốn đưa Vương phi tới đây?
Triệu Đại hơi sửng sốt, trong nháy mắt đã bắt được những từ quan trọng trong câu nói của Lưu Lăng. Vương gia muốn dời hết người nhà đến Tấn Châu, vậy...chẳng phải thật sự muốn phân rõ ranh giới với Đại Hán sao?
- Ừ, chờ khi thời tiết trở nên ấm áp rồi bắt đầu di tản, trận đánh Đại Chu này quá lớn, không mất vài năm là không thể xong được. Chín mươi sáu châu, nơi nơi đều có hào kiệt, muốn đánh chiếm từng bước cũng mất rất nhiều thời gian. Nếu đã xác định chiến dịch sẽ kéo dài vậy thì tốt nhất nên đem gia quyến đến đây luôn.
Lưu Lăng giải thích.
Hắn không muốn để cho Triệu Đại hiểu lầm điều gì, tuy hắn đem hết người thân đến Tấn Châu, nhưng đối với Đại Hán, hắn vẫn chưa muốn đoạn tuyệt hoàn toàn. Dù sao ở Thái Nguyên hắn đã trút xuống quá nhiều tâm huyết, hơn nữa chính quyền hiện tại ở Thái Nguyên trên cơ bản đều là người của hắn. Bất kể là Lư Sâm, Hầu Thân, hay Chu Diên Công đều hiểu rõ, nếu không có Lưu Lăng, Đại Hán còn có thể đứng sừng sững không sụp đổ được hay sao? Bọn họ đều là người thông minh, không phải không biết tương lai của Đại Hán nằm trong tay ai. Mà Chu Diên Công thì càng không cần phải nói, anh ta bây giờ chính là người phát ngôn của Lưu Lăng ở Thái Nguyên, tất nhiên sẽ vì Lưu Lăng mà suy xét tất cả mọi chuyện.
Triệu Đại suy nghĩ một chút nói: - Thuộc hạ lập tức đi an bài, nhất định mang gia quyến của Vương gia đến Tấn Châu an toàn.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Chuyện này không vội, bây giờ còn có chuyện gấp cần ngươi đi làm.
Hắn đứng lên đi đến bên giường mở cửa sổ ra, gió lạnh lập tức ùa vào trong phòng, theo gió bay vào còn có những bông tuyết vụn vặt lẻ tẻ. Không biết từ khi nào, bầu trời đã tối đen nặng trĩu, tràn ngập những bông tuyết bay múa. Không khí lạnh băng khiến tinh thần Lưu Lăng rung lên, cơn uể oải còn sót lại sau khi ngủ dậy cũng bay biến đi mất.
- Nghĩ cách khiến Hắc Kỳ Quân, Tả Úy Vệ, Hôi Y Quân đánh lẫn nhau, nhất định phải đánh nhau!
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói: - Đại Chu loạn, phía Bắc là loạn nhất. Những thế lực lục lâm lớn nhất đều tập trung ở phương Bắc, Từ Thắng Trị Hôi Y Quân, Tiêu Phá Quân Hắc Kỳ Quân, còn có đội quân được Lưu Sát Lang xây dựng mô phỏng theo quân đội Tây Hán những năm cuối, Xích Mi Quân cũng ở phương Bắc. Miền Nam Đại Chu chỉ có một Dương Nhất Sơn là đủ sức gây sức ép, vừa rồi lại đã thua trong tay Đại Tướng Quân Đại Chu, Tả Võ Vệ Hàn Bố Y không có một hai năm thì không thể khôi phục được nguyên khí. Nếu muốn đánh hạ Đại Chu, nhất định phải thu phục hoàn toàn phương Bắc. Không nói đến Tả Hữu Úy Vệ, sắp tới sẽ có Tả Võ Vệ, Tả Uy Vệ, Hữu Võ Vệ đến, những đội quân này đều là quân đội chính quy của triều đình Đại Chu thực lực không tầm thường, đến lúc đó muốn thu phục ba thế lực lục lâm kia sẽ rất khó khăn.
- Hiện tại Tả Úy Vệ Trịnh Siêu, Hôi Y Quân Từ Thắng Trị, Hắc Kỳ Quân Tiêu Phá Quân ba thế lực này đang kiềm chế lẫn nhau, bổn Vương không thể không quan tâm, cũng không thể chỉ ngồi nhìn. Nếu không thể khiến ba người bọn chúng đánh nhau tóe lửa, thì sau mùa xuân đại quân xuôi Nam sẽ gặp phải lực cản không nhỏ. Tuy rằng Hôi Y Quân và Hắc Kỳ Quân sức chiến đấu có hạn, nhưng dù sao tổng cộng cũng có hơn hai trăm ngàn binh mã. Nếu như Tả Úy Vệ đã muốn âm thầm ra tay, vậy thì cứ để cho bọn chúng ra tay triệt để đi!
Triệu Đại ngẫm nghĩ một chút nói: - Thuộc hạ sẽ cố hết sức, trước mùa xuân nhất định sẽ có một trong ba thế lực kia bị tiêu diệt, hai thế lực còn lại bị thương nặng! Trong Hôi Y Quân và Hắc Kỳ Quân đều có Ảnh Vệ trà trộn vào, nhưng thời gian quá ngắn chưa thể tiếp xúc với tầng lớp trên. Tả Úy Vệ thì thuộc hạ đã phái người đi giao thiệp, trà trộn vào sẽ không khó khăn gì, điều khó chính là binh mã của triều đình không giống với binh lính lục lâm, khó lấy được sự tín nhiệm hơn nhiều.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Bên phía Tả Úy Vệ không cần hao tâm tốn sức quá nhiều, chủ yếu tập trung tinh lực lên Hôi Y Quân và Hắc Kỳ Quân. Thoạt nhìn bề ngoài thì Hôi Y Quân và Tả Úy Vệ có quan hệ chặt chẽ, hai cổ thế lực này rất có thể sẽ liên kết tiêu diệt Hắc Kỳ Quân. Nhưng những gì biểu hiện ra bên ngoài thường thường không phải sự thật, Từ Thắng Trị và Tiêu Phá Quân có thể không đến mức không đội trời chung như lời đồn! Điều tra, phải điều tra rõ ràng chi tiết về hai thế lực này!
Triệu Đại nói: - Thuộc hạ tuân mệnh.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: - Mặt khác, người của chúng ta ở triều đình Đại Chu cũng phải nhúc nhích, tận lực ngăn chặn nhân mã Tả Võ Vệ, Tả Uy Vệ, Hữu Võ Vệ Bắc thượng. Tranh thủ được thời gian càng dài, cơ hội bình định phương Bắc Đại Chu của chúng ta càng lớn. Mười hai vệ chiến binh Đại Chu thực lực không tầm thường, bây giờ vẫn chưa tới thời điểm quyết chiến với bọn chúng.
Triệu Đại nói: - Hữu Võ Vệ Đại Tướng Quân Lưu Cơ, Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Dư Tề vốn coi thường mệnh lệnh của triều đình, hơn nữa cũng không phục khi bị một hậu bối như Hàn Bố Y chỉ trỏ. Tới bây giờ, mệnh lệnh của triều đình Đại Chu đã hạ xuống được hơn mười ngày nhưng theo tin tức mà Ảnh Vệ dùng bồ câu đưa về thì hai người kia đều không định Bắc thượng, tối thiểu trước mùa xuân sẽ không nhích người. Mà nhân mã Tả Võ Vệ chỉ đi hơn mười dặm rồi lại lui về đại doanh, thiết nghĩ có thể có người khuyên can Hàn Bố Y, khuyên y đừng làm chim đầu đàn, đừng đắc tội Lưu Cơ và Dư Tề.
Lưu Lăng cười nói: - Như vậy cũng tốt, ngươi lệnh cho Ảnh Vệ tại Khai Phong hoạt động nhiều lên một chút, tốt nhất là nhanh chóng loại bỏ Đại Tướng Quân Hàn Bố Y!
Triệu Đại cảm thấy khó hiểu nói: - Hàn Bố Y cũng không phải danh tướng, hơn nữa kinh nghiệm lịch duyệt nông cạn, y nắm Tả Võ Vệ trong tay chẳng phải là có lợi cho chúng ta hay sao?
Lưu Lăng giải thích nói: - Bởi vì y còn tuổi trẻ, người trẻ tuổi sẽ luôn xem trọng vinh dự của quốc gia. Về phần những người lính dày dặn như Lưu Cơ và Dư Tề, bọn chúng chắc chỉ cầu mong Sài Vinh chết sớm, khi đó bọn chúng sẽ có thể danh chính ngôn thuận độc bá một phương. Hàn Bố Y thì lại khác, người trẻ tuổi khi làm việc sẽ rất phục tùng, thù hận đối với kẻ thù của quốc gia cũng sâu đậm hơn. Cho nên đây là một biến số, một nhân tố không an phận, nhất định phải diệt trừ.
Triệu Đại không hoàn toàn hiểu thấu lời Lưu Lăng nói, vì sao người trẻ tuổi lại xem trọng vinh dự quốc gia? Vì sao người trẻ tuổi hầu như đều ái quốc?
Tuy rằng gã không hiểu mấy, nhưng vẫn sẽ kiên định hoàn thành nhiệm vụ được Lưu Lăng giao phó.
- Ngươi cả ngày đều che giấu hành tung hoạt động, người ngoài đều nói ngươi đã chết. Ta làm như vậy cũng là việc bất đắc dĩ, hy vọng ngươi đừng trách ta. Triệu Nhị thường xuyên nhắc tới ngươi, tình cảm giữa huynh đệ các ngươi ta biết, hắn không phải người ngoài, tìm cơ hội gặp một lần, ta tin Triệu Nhị sẽ không làm lộ chuyện.
Lưu Lăng ngồi xuống, uống một ngụm trà đã nguội ngắt, miệng cảm thấy đắng chát.
Triệu Đại cười khổ nói: - Hay là thôi đi, nhị lang tính tình thẳng thắn, cho dù không nói ra nhưng vẫn sẽ biểu hiện ra ngoài. Thuộc hạ âm thầm làm việc cho Vương gia, nên càng ít người biết thì càng tốt. Thuộc hạ tin không bao lâu nữa Vương gia sẽ có thể nhất thống Trung Nguyên, đến lúc đó nói với nhị lang cũng không muộn.
Lưu Lăng vỗ vỗ bờ vai anh ta nói: - Khổ cho hai huynh đệ các ngươi rồi
Triệu Đại tự hào nói: - Cam tâm tình nguyện vì Vương gia làm việc, không khổ!
Lưu Lăng cười cười, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: - Cho ngươi điều tra chi tiết về huynh đệ Nhiếp thị, đã có tin tức gì chưa?
Triệu Đại nghiêm mặt nói: - Đây cũng là chuyện thứ tư cần bẩm báo với Vương gia. Thuộc hạ dựa theo lời của Vương gia, cho kẻ dưới đi điều tra về những cao thủ sử dụng kiếm mất tích trên giang hồ trong vòng mấy năm nay, nhất là về những cao thủ là huynh đệ sinh đôi sử dụng kiếm, trải qua hơn nửa năm điều tra nghe ngóng rốt cục đã hơi có manh mối.
Anh ta đứng lên, đi tới cửa nghe ngóng, sau đó từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định không có ai mới nói với Lưu Lăng: - Nếu tin tức không nhầm thì huynh đệ hai người bọn họ hẳn là đến từ Hậu Thục, tị nạn chạy trốn lên phương Bắc. Trên núi Nga Mi ở Hậu Thục có một nơi được người trong giang hồ xem như thánh địa, Kiếm Môn.
Huynh đệ Nhiếp thị kỳ thật am hiểu sử dụng kiếm, bí mật này Lưu Lăng đã phát hiện ra từ lâu. Lúc trước sở dĩ Lưu Lăng không vạch trần sự thật là vì hai người kia dù che giấu thân phận thật nhưng cũng không làm gì bất lợi cho mình. Hơn nữa, ngay từ đầu bọn họ đã nói với Quý Thừa Vân, vì tị nạn nên mới gia nhập Ảnh Vệ. Từ khi đi theo Lưu Lăng đến nay, hai người vẫn biểu hiện rất quy củ, không có chút dị tâm nào. Cho nên Lưu Lăng cũng không muốn làm khó huynh đệ bọn họ, chỉ có điều do xuất phát từ sự tò mò, hắn muốn biết loại kẻ thù nào mà lại có thể bức hai huynh đệ với tu vi như thế phải đi tha hương.
- Trên giang hồ lưu truyền một tin tức, đại khái là nói năm sáu năm trước hai tiểu Kiếm Đồng của Thiếu môn chủ Kiếm Môn, Niếp Nhiếp trộm đi bí mật bất truyền của Kiếm Môn rồi chạy trốn, Kiếm Môn còn phát ra tất sát lệnh, chuyện này đã qua rất lâu, lời đồn trên giang hồ đã dần dần nhạt đi, còn rất ít người đề cập đến. Nhưng tin tức có vẻ là chuẩn xác, thuộc hạ đã phái người đi Hậu Thục rồi.
Lưu Lăng lẩm nhẩm lặp lại một cái tên: - Niếp Nhiếp!
Ngay sau đó, hắn gạt chuyện giang hồ hỗn độn ra khỏi đầu, dù sao chuyện giữa những hào kiệt trên giang hồ quá hư ảo, Lưu Lăng vốn đã đọc quá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp nên đối với bọn họ mặc dù có chút tò mò, nhưng cũng sẽ không quá để ý.
- Mặt khác, thuộc hạ cũng đã thuận đường điều tra ra được, hai năm trước, thích khách do Đại Vương Nam Diện Cung U Châu Đại Liêu phái đến ám sát Vương gia cũng là đệ tử ngoại môn của Kiếm Môn.
Lưu Lăng nhớ lại thủ đoạn giết người tàn bạo vào đêm đó của huynh đệ Nhiếp thị, thầm nói một tiếng chả trách.
- Còn có một chuyện cần ngươi chiếu cố một chút.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ rồi nói: - Bạch Liên Giáo Thánh Mẫu Diệp Tú Ninh cùng Thánh Nữ Loan Ảnh ở ngay trong thành Tấn Châu, nếu các nàng có khó khăn gì thì ngươi cho Ảnh Vệ âm thầm giúp đỡ một chút.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận