VŨNG MÁU.
Khi chỉ còn cách hai trăm bước pháo và nỏ xe quân Hán đồng thời phát uy, tập trung hỏa lực đả kích tháp công thành của người Khiết Đan. Về phần cây gỗ lớn một ngàn cân làm chùy công thành nhưng họ cũng không cần quan tâm dù nó có thể va chạm vào cửa thành thì cũng không thể nào mở được. Mặc dù không mở được cửa thành nhưng nếu tháp công thành đến gần được tường thành thì cung tiễn thủ Khiết Đan sẽ khiến quân Hán trên thành tổn thương rất lớn.
Nói về tài bắn cung binh lính quân Hán không có chút ưu thế nào cả.
Thời gian trôi qua đại bộ phận tháp công thành đều bị quân Hán phá hủy nhưng vẫn có một trận chậm rãi đến gần tường thành. Người Khiết Đan đối với quân Hán trên thành phát động phản kích, chỉ có điều sáu bảy mươi cung tiễn thật sự không đủ để có thể thay đổi cục diện.
Cung tiễn thủ quân Hán dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh liền bắn mũi tên như mưa xuống tòa hình tháp khiến những cung thủ Khiết Đan trong khoảng khắc liền biến thành con nhím. Nhưng tác dụng chủ yếu của tháp công thành vẫn còn, từ bên sườn dốc những quân sĩ Khiết Đan bắt đầu hướng tường thành leo lên, bọn họ bung loan đao như máy xay gió, dường như như thế thì mới có thể tăng dũng khí cho họ, làm như thế cũng nghĩ có thể dọa được những người Hán chết tiệt kia.
Có chết hay không, trên chiến trường lời nguyền rủa không bằng thả cái rắm, trong lúc thích hợp một cái rắm có thể hun chết một người trọng thương nhưng trong lòng nguyền rủa kẻ thù vạn lần cũng không khiến kẻ thù bị thương được. Những võ sĩ Khiết Đan đi tới từng bước từng bước bị cung tiễn thủ người Hán vô tình bắn chết, vì thời gian quá ngắn như vậy nhưng đối với phòng thủ quân Hán cũng không tốn sức.
Tháp công thành và chùy công thành đều mất đi tác dụng, người Khiết Đan chỉ mang hy vọng ký thác vào thang dây.
Ngoài hai trăm bước cung tiễn thủ quân Hán trên thành có thể gây nên lực sát thương cho người Khiết Đan. Võ sĩ Khiết Đan không thích dùng tấm chắn vào lúc này lại không có gì có thể giơ lên che đỉnh đầu. Bọn họ không phải bộ binh, không có trang bị lá chắn bộ binh, lá chắn kỵ binh quá nhỏ căn bản không đủ để chắn hết được mũi tên của quân Hán. Hai trăm bước bên ngoài thành là con đường tử vong, quân lính Khiết Đan xông lên tuyến đường này đều bị mũi tên lông vũ bắn hạ.
Nằm xuống giống như bị lưỡi hái cắt nắm lúa mạch, từng loạt từng loạt quân sĩ Khiết Đan bị mũi tên lông vũ bắn chết, vồ té trên mặt đất bất kể là người bị thương hay tử vong đều bị quân sĩ phía sau chen lên mà giẫm dưới chân. Vì không nhiều trọng giáp bộ binh mang thang xông lên trên mũi tên lông vũ bắn lên người bọn họ phát ra tiếng kêu leng keng không dễ nghe chút nào. Âm thanh này gần như âm thanh báo hiệu sự tử vong tuyệt không dễ nghe chút nào.
Một gã trọng giáp bị thi thể dưới chân cản té nhào ra, gã ta giẫy giụa muốn đứng lên nhưng bộ trọng giáp nặng ba mươi cân trên người khiến động tác của gã trở nên chậm chạp, một chân mới nhấc lên phía sau lưng gã lại bị người va đụng ngã xuống. Gã lớn tiếng quát mắng nhưng âm thanh kia nhanh chóng liền trở nên yếu ớt. Những binh lính Khiết Đan phía sau xông lên trước, nhắm ngay hướng tên trọng giáp bộ binh ngã mà đạp lên, máu từ khe hở áo giáp chảy ra khá nhiều.
Mấy trăm danh binh lính trọng giáp mang vài khung thang rốt cuộc cũng thành công áp lên tường, binh sĩ Khiết Đan đi theo sau miệng ngậm loan đao ra sức hướng lên trên mà leo. Được thuẫn bài thủ che chở nên cung tiễn thủ Khiết Đan cũng tiến nhập thành công, bọn họ tránh sau tấm lá chắn bắt đầu đánh trả giúp các binh sĩ công thành chia sẻ bớt áp lực. Mũi tên lông vũ trên không trung dày đặc chạm vào nhau sau đó cùng rơi xuống.
Kỹ thuật bắn của người Khiết Đan là hạng nhất, tuy rằng trong cung tiễn thủ này có một nửa là tân binh nhưng từ nhỏ đã được luyện bắn cung nên so với binh lính cũ cũng không kém là bao nhiêu. Điều bọn họ khiếm khuyết chỉ là kinh nghiệm chiến đấu và dũng khí. Cả hai bên không ngừng bị cung tiễn thủ bắn chết, quân Hán trên tường thành bị bắn rơi xuống mặt đất, những quân Hán này chưa chết cũng bị người Khiết Đan như bầy sói vây quanh chặt thành đống thịt nát, còn cung tiễn thủ Khiết Đan ngã xuống thì người phía sau liền bổ sung tiến lên.
- Nỏ xe, nhắm ngay thuẫn trận của người Khiết Đan, xé mở tấm chắn cung tiễn thủ phía trước cho ta.
Ưng Dương lang tướng Từ Tuyên quát lớn.
Hai chiếc nỏ xe gần bênh cạnh y lập tức chậm rãi quay tới hướng mấy hàng tấm lá chắn mà bắn. Bốn năm tên lính ra sức khuấy động bàn xoay vòng sau đó hai người mang một chi nỏ lớn nhét vào, người đội trưởng ra lệnh một tiếng kéo bàn thừng cự nỏ xuống, như thế một cây nỏ khổng lồ hung hăng tiến vào màn lá chắn của người Khiết Đan, uy lực của nỏ thật lớn khiến thuẫn trận bị xé một lỗ thật lớn, tấm lá chắn bằng gỗ mỏng manh căn bản không chịu được va chạm lớn như thế, trong nháy mắt liền vỡ vụn ra, binh lính cầm lá chắn trực tiếp bị nỏ xuyên qua ngực.
Tên nỏ hơn một trượng lớn được bắn ra đã phá thông tấm lá chắn thứ hai, sau đó đồng loạt cắt thuẫn bài Khiết Đan, nhóm thuẫn bài thứ ba sợ tới mức la to một tiếng, tiếng la còn chưa dừng lại tên nỏ bắn khiến bọn họ ngã nhào trên mặt đất, thân tên thô cỡ cánh tay mạnh mẽ nện trên trán bọn chúng, mũ nón sắt bị đánh rơi xuống đồng thời hộp sọ cũng bị vỡ.
Trong phút chốc tên nỏ thứ hai lại gầm thét bay tới.
Thuẫn trận một lần nữa lại bị xé mở, máu từ khe hở phun ra giống như thiết cày cứng rắn cày từng khe rãnh hồng trên người binh lính Khiết Đan.
- Nhanh lên! Còn chưa đủ!
Từ Tuyên lớn tiếng hô, mệnh lệnh hai khung nỏ xe cách đó không xa cũng chuyển động theo hướng oanh kích thuẫn trận của người Khiết Đan. Từ Tuyên là đệ đệ của Tiết Độ Sứ Hàng Châu Từ Thắng nhưng được làm Ưng Dương lang tướng, vị trí này không phải dựa vào anh trai y mà có. Hai huynh đệ trong người đều có bản tính khát máu, khi chinh phạt Nam Đường, công khắc Nam Xương Từ Tuyên là người đầu tiên xông lên tường thành, khi bị mấy chục tên binh lính Nam Đường vây khốn y chỉ dựa vào hoành đao mở ra con đường máu, một thân trọng thương mang theo loan đao đến chặt đầu tướng phòng Nam Đường sau đó ngửa mặt lên trời rít gào khiến các binh lính khác sợ hãi mà không dám tiến lên.
- Lý Liên, con mẹ nó ngươi làm lại một lần nữa, bảo người của ngươi oanh tạc đám cung tiễn thủ đó cho ta, cung tiễn thủ của ta thương vong quá lớn, con mẹ nó ngươi cứ như thế trơ mắt nhìn à.
Từ Tuyên đứng xa xa chỉ huy xe ném đá hỏa dược nhìn phía Lý Liên Lang tướng la lớn.
- Bắn rồi, con mẹ nó! Khoảng cách gần quá căn bản đánh không tới.
Lý Liên lau giọt mồ hôi lớn tiếng cãi lại.
Quả thật, xe ném đá hỏa dược trên tường thành cố định, điểm kê đầu quá cao, cung tiễn thủ Khiết Đan ngoài trăm dặm là góc chết của xe ném đá, hỏa dược bắn đi căn bản rơi ở phía xa không gây thương tổn cho cung tiễn thủ Khiết Đan.
- Mẹ nó, sớm biết thế làm thêm vài cái mặt ngựa.
Từ Tuyên lớn tiếng nói:
- Nỏ xe, tiếp theo đi.
Một canh giờ sau khi cuộc chiến diễn ra người Khiết Đan vô cùng thảm thiết rồi nhưng vẫn như cũ không lên được tường thành. Trọng giáp binh lính thật vất vả dựng đứng được thang lên tường thành thì bị quân Hán dùng móc câu hất khiến binh lính Khiết Đan kêu gào té xuống, bị thang đè lên khiến thịt nát xương tan. Không ít binh lính vọt đến dưới tường thành nhưng không tìm được phương pháp xử lý để lên thành. Bọn họ đứng dưới thành ngược lại trở thành bia ngắm cho quân Hán, mỗi lần lang nha phách buông xuống đều đập chết bốn năm quân lính Khiết Đan, mỗi lần quân Hán kéo lang nha phách lên, trên móc còn có máu thịt của người Khiết Đan.
- Tạt dầu! Tạt dầu!
Lý Liên ra lệnh xe ném đá tiếp tục đánh quân lính Khiết Đan nơi xa, rồi y chạy đến ra lệnh binh lính mang dầu nấu sôi tạt xuống tường thành. Dầu nóng từ trên xối xuống khiến trên người lính Khiết Đan nghe xèo xèo, có người dính phải dầu nóng lăn qua lộn lại bụm mặt khóc thét, có binh lính muốn cứu gã kéo gã vào nhưng giơ tay lôi thì kéo ngay lớp thịt từ trên da gã.
Dưới tường thành tiếng gào thét thảm thiết, binh lính bị bỏng chết là may mắn, binh lính bị bỏng lăn lộn trên đất mới thống khổ, có người bụm mặt chạy trở về, khi buông tay mới phát hiện mi mắt của mình bị dính xuống.
Rốt cuộc thuẫn trận của người Khiết Đan bị nỏ xe đả kích liên tiếp dần sụp đổ, mất đi yểm hộ đội tiễn thủ Khiết Đan trở thành đối tượng sát thương chủ yếu của quân Hán trong thành, nỏ lớn, mũi tên lông vũ đều phóng ra ngoài, cung tiễn thủ Khiết Đan không gánh được áp lực này đã bắt đầu thoái lui ra sau, nhưng lại bị người phía sau ngăn cản không lui về được.
Thi thể quân Hán trên tường thành rơi xuống đan xen cùng thi thể quân Khiết Đan, máu và máu quyện lẫn nhau chẳng phân biệt được địch ta.
Tháp công thành cuối cùng bị hai ổ hỏa pháo đồng thời đánh trúng mục tiêu, những tiếng rên thống khổ vang lên lập tức bị ngã xuống, những binh lính trên tháp công thành sợ hãi hô to, ôm chặt đầu nhưng không cách nào thay đổi kết cục là cái chết đang kề cận. Nó như con quái vật lớn đập chết binh lính Khiết Đan, những người trên cao rơi xuống lưng nện lên thanh gỗ với một lực rất lớn khiến thanh đầu gỗ dày hai mươi centimét trực tiếp xuyên qua tim gan phổi dạ dày, máu me ruột nhầy nhụa lồi cả ra ngoài.
Ánh mắt Da Luật Đức Quang đỏ thẩm nhìn binh lính dưới trướng từng người từng người chết trận dưới tường thành, tay gã nắm chặt thanh đao vì dùng sức lớn có thể thấy được mạch máu nổi lên trên mu bàn tay.
Từ lúc công thành đến giờ đã hai canh giờ trôi qua, chí ít có sáu ngàn người chết trận.
Tất cả lộ trình vận chuyển vũ khí và tháp công thành đều bị quân Hán phá hủy, nếu tiếp tục đánh chỉ càng nhiều binh sĩ chết mà thôi. Thời điểm xuôi nam gã nhớ rõ đứng trên đài nói với quân lính những gì, những lời nói hào hùng ủng hộ đầy nhiệt huyết với các binh sĩ khiến gã cảm động đồng thời cũng làm máu trong người gã sôi lên.
- Lang thần chúc phúc cho các dũng sĩ, hãy dùng loan đao giết hết những kẻ thù không phục các ngươi, các ngươi là những lang kỵ bách chiến bách thắng của Đại Liêu! Hãy khiến người Hán từng người từng người một phủ phục sợ hãi dưới chân các ngươi khi các ngươi đặt chân lên nước Hán, hãy khiến bọn họ dâng vàng bạc, lương thực và nữ nhân! Mỗi người các ngươi đoạt được đều thuộc quyền sở hữu của các ngươi, ta cam đoan những gì các ngươi thu được không cần nộp lên trên. Đi thôi nào, hãy khiến cho những con dê yếu đuối nếm thử hương vị của loan đao, khiến bọn họ biết cái gì gọi là chiến sĩ!
- Khi các người chiến thắng trở về không chỉ mang về nhà vô số châu báu và nô lệ mà cũng sẽ đem về sự phồn hoa của giang sơn vì Đại Liêu đánh hạ được Trung Nguyên phồn hoa. Mỗi tên tuổi của các người đều trở thành niềm kiêu ngạo của Đại Liêu.
- Khiến người Hán run sợ!
- Run sợ như loài dê!
Những lời này không ngừng lẩn quẩn trong đầu Da Luật Đức Quang, mỗi một câu nói đều kẹp từng dây thần kinh của gã.
- Gõ kẻng! Bảo binh lính rút quân!
Da Luật Đức Quang cắn răng hạ lệnh, mặt trầm như nước.
Gã ngẩng đầu nhìn phía tòa thành bị bao trùm máu đỏ, dường như nhìn thấy ánh mắt khinh miệt cùng khóe miệng cười nhạo của người Hán, dường như nhìn đến mặt màu lửa đỏ kiêu ngạo tung bay của chiến kỳ. Cờ xí phần phật tung bay trong gió dường như bay đánh phật lên mặt Da Luật Đức Quang.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận