Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 599: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
XẢO TRÁ
Quân Hán công chiếm được cửa Nam U Châu, đại quân theo sau tuôn trào như nước từ đê đập bị vở òa ra mà tràn vào U Châu. Con đường quân Hán cường công, tàn binh Khiết Đan ngoan cố chống lại, khi mặt trời lặn cũng là lúc quân Hán vào thành đến sáng sớm ngày thứ hai cuộc chiến vẫn còn tiếp tục. Tại phủ đệ U Châu Nam Viện Đại Vương hơn một ngàn ba trăm lính Khiết Đan cuối cùng đóng ở tại vương phủ, họ dựa vào cung nỏ ngoan cường chống cự lại sự tiến công của quân Hán.
Mãi đến sáng sớm ngày thứ hai sau khi nhân mã Thần Cơ Doanh vào thành dùng pháo mở cửa chính phủ Nam Viện Đại Vương. Sau khi đánh sụp đoạn tường thành quân Hán chen nhau mà vào trong vương phủ triển khai đánh với người Khiết Đan.
Điều không ngờ chính là những người Khiết Đan cuối cùng này lại ngoan cường như thế, mãi đến người cuối cùng chết trận cũng không có ai đầu hàng. Vì phá được vương phủ binh lực quân Hán dù chiếm ưu thế nhưng vẫn như cũ tổn thất không dưới bốn trăm người mới tiêu diệt toàn bộ lính Khiết Đan. Mỗi một tấc đất Vương phủ gần như đều bị máu loãng nhuộm đỏ, mỗi bước đi đều có một cỗ thi thể.
Cả tòa vương phủ gần như đều bị phá hủy, khắp nơi đều là gạch ngói vụn.
Ngày thứ hai khi mặt trời mới lên Lưu Lăng vào trong thành, khi hắn biết được việc binh lính chiến đấu thảm thiết ở phủ Nam Viện Đại Vương không khỏi biến đổi sắc mặt. Ngay cả hắn cũng không nghĩ đến lần này sao người Khiết Đan lại ngoan cố đến thế, quân Hán cũng không vây toàn thành U Châu, theo lý thuyết bại binh Khiết Đan hoàn toàn có thể chạy theo cửa Bắc, nhất thời Lưu Lăng quên mất Tiêu Minh Viễn hạ lệnh đóng kín bốn cửa thành U Châu, dù bại binh Khiết Đan có muốn chạy thoát đi cũng không thể nào thoát được. Một người đang vào cảnh tuyệt vọng không có đường lui cho dù còn một tia hy vọng cũng cố chống cự đến cùng.
Phủ Nam Viện Đại Vương căn bản cũng không thể nào ở được, Lưu Lăng tạm thời tiến vào phủ nha U Châu.
Hắn hạ lệnh binh lính trấn an dân chúng, chỉnh đốn phòng thủ trong thành, rốt cuộc cũng công phá được U Châu, trong lòng Lưu Lăng khó tránh khỏi chút kiêu ngạo, địa phương này là nơi có ý nghĩa rất lớn.
Hạ lệnh cho đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, Lưu Lăng chỉ mang theo vài tên thân binh ra thành U Châu giải khuây. Cảnh đổ nát thê lương, khói đen dày đặc, toàn thành trì hiện lên vẻ thê lương xơ xác tiêu điều, điều may mắn nhà dân cư không bị phá hỏng nhiều, điều này khiến cho trong lòng Lưu Lăng dễ chịu hơn một chút.
Trên đường cái ngẫu nhiên gặp đám lưu manh thừa dịp chiến loạn làm xằng bậy, bọn chúng còn dám đập vào cờ hiệu của Lưu Lăng. Bọn chúng nói bọn chúng là người Hán Vương xếp vào trong thành U Châu làm nội ứng, phụng chỉ Hán Vương tịch thu tài sản của dân chúng, thậm chí có người đứng bên đường làm nhục nữ tử, cướp tiền tài trên người.
Trước đo Lưu Lăng đã ra lệnh phải duy trì trật tự trị an gặp phải lưu manh như thế có thể trực tiếp chém giết không cần khách khí. Mấy trăm đầu người bị chặt xuống trị an trên đường cũng dần được ổn định lại, chỉ có điều đa số dân chúng là tộc người Khiết Đan, với quý tộc Khiết Đan cũng không ít cho nên các hộ đều đóng chặt cửa không ai dám tự ý đi loạn.
Lưu Lăng mang theo sáu thị vệ đi vòng qua con đường muốn đến khu vực phía trước xem thế nào. Phố kia là nơi của dân chúng giàu có, quý tộc thành Khiết Đan hoặc quan viên U Châu ở. Từ xa nhìn đến một dải đại viện dùng hai chữ phú quý hình dung thật sự quá chính xác.
Nơi đó là phủ đệ của quan viên quý tộc Khiết Đan, gần như mỗi nhà đều có không ít tạp dịch, gia môn đóng chặt thật sự cũng không phải sợ lưu manh tấn công đến, hơn nữa người Khiết Đan lại nhanh nhẹn dũng mãnh nếu bị đám lưu manh tấn công, gia đinh trong hộ viện sẽ lên tường thành dùng tên phản kích, những tên lưu manh ngày thường đánh nhau nhưng động đến đao thương ngược lại cũng không có lá gan đó, bọn chúng chỉ dám xuống tay với những gia đình dân chúng bình thường.
Khi Lưu Lăng mang theo thị vệ vòng qua con đường thấy cách đó không xa có vài chục tên lưu manh vô lại đanh vây tấn công một tòa nhà lớn. Chỉ có điều tường viện của tòa nhà kia rất cao, cửa sân cũng rắn chắc, mười mấy tên lưu manh thay nhau đạp đá cửa sân, có người đứng trước cửa chửi ầm lên.
- Mở cửa nhanh, lão tử là người được Hán Vương phái đến phải kiểm tra nhà các người xem có chứa gian tế Khiết Đan hay không. Nếu không mở cửa cả nhà các ngươi đều là phản tặc, đều bắt giữ đem chém đầu ngoài chợ, có nghe thấy không? Mau mở cửa ra!
- Nhanh lên, ta biết các ngươi họ Hàn, là quan viên trong triều đình Khiết Đan, nếu không mở cửa bố sẽ tấn công vào, Hán Vương nói bắt lấy một tên gian tế thưởng một ngàn lượng, chứa chấp phản tặc Khiết Đan cùng tội với phản tặc giết không tha!
Những tên lưu manh tìm được một số côn mang đi đập vào cửa sân.
Lưu Lăng nhíu mày ghìm chặt con Hồng Sư Tử lại cách những tên kia chừng mười mét. Thị vệ phía sau hỏi:
- Vương gia, muốn thuộc hạ lên bắt giữ đám người đó không?
Lưu Lăng không trả lời dường như cũng không tức giận gì.
Nghe được tiếng vó ngựa đám lưu manh quay nhìn lại đám người Lưu Lăng, bọn chúng thấy đám người Lưu Lăng chỉ có sáu bảy người nhưng đều mặc quần áo ngựa cưỡi nghiêm chỉnh, nhất là vị nam tử mặc áo gấm ở giữa, đang cưỡi chiến mã cao lớn màu đỏ lửa, lại có diện mạo không tầm thường.
Bọn lưu manh này cũng không phải không có mắt nhìn người, thấy đám người Lưu Lăng dừng lại đều cảm thấy địch ý của đối phương. Hiện giờ U Châu đã bị quân Hán công phá, bọn họ biết người Khiết Đan không dám cưỡi ngựa đi loạn, người dân bình thường thì càng không cần nói ai cũng đều trốn trong nhà sợ ra ngoài không an toàn, ai lại muốn đi tìm con đường chết? Huống chi có thể có chiến mã thiện chiến như thế tuyệt đối không phải là người thường.
Chỉ có điều những tên này bình thường dọa người đều mang theo vài phần ác khí, thấy bọn người Lưu Lăng không nhiều nên cũng không sợ hãi lắm. Tên cầm đầu đám lưu manh là một nam tử hơn ba mươi tuổi, nhìn bọn người Lưu Lăng chắp tay nói:
- Các vị, chúng ta là người của Hán Vương Lưu Lăng đang bắt giữ gian tế Khiết Đan, xin các vị đi đường vòng đừng phá hỏng công vụ của chúng ta.
Mấy câu nói đó chẳng ra gì cả khiến những người nghe xong thật không khỏi bật cười.
Sở dĩ Lưu Lăng còn không hạ lệnh giết bọn người lưu manh kia kỳ thật nguyên nhân cũng đơn giản, vì hắn đang tìm kiếm cảm giác của kiếp trước mà thôi. Hắn nhớ rõ kiếp trước đang xem tivi nói về thành Bắc Kinh có một đám lưu manh vô lại rất đáng yêu.
- Vương gia?
Thị vệ thử thăm dò kêu lên một tiếng.
Lưu Lăng ừ một tiếng lập tức chậm rãi quay đầu Hồng Sư Tử thay đổi phương hướng, hướng địa phương khác chậm rãi mà đi, bọn thị vệ không hiểu Vương gia đang định làm gì. Tuy rằng bọn họ hoàn toàn tự tin có thể bắt được mấy chục tên lưu manh kia nhưng bọn họ thấy Vương gia đi rồi nên họ chỉ còn cách đi theo. Thật sự bọn họ rất muốn dạy dỗ đám lưu manh kia một chút, nhưng nghĩ đến sự an nguy của Vương gia quan trọng hơn. Thị vệ đuổi theo chiến mã của Lưu Lăng chợt thấy đường phố bên kia có bảy tám người mặc trường bào đen, mỗi người trong tay đều cầm thanh sắt màu đen
Người của Viện giám sát?
Nhìn thấy những người mặc trường bào hoa sen đen thị vệ cũng hiểu vì sao Vương gia xoay người rời đi. Bất quá Vương gia không muốn đám lưu manh này làm hỏng cảm giác thích thú mà thôi, làm sao có thể buông tha cho những tên khốn kiếp kia được?
Người của Viện giám sát đứng bên đường khom mình thi lễ với Lưu Lăng, Lưu Lăng cưỡi Hồng Sư Tử chậm rãi đi ngang qua bọn họ.
- Bảo Triệu chỉ huy sứ cho người trong viện rải ra, ai làm xằng làm bậy xử lý tại chỗ.
Lưu Lăng thản nhiên nói một câu cũng không dừng chiến mã lại.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Quan viên cầm đầu Viện giám sát khom người tuân mệnh lập tức mang theo người hướng đám lưu manh kia đi tới.
- Xem con ngựa kia của hắn ta thật khá uy phong, không thể tưởng được lại kinh sợ như thế!
Thấy đám người Lưu Lăng rút lui đám lưu manh bật cười ha hả.
- Ta còn tưởng rằng nếu là đàn ông thì cùng làm một trận rồi, thực con mẹ nó, đúng là hèn! Ngay cả nói cũng không dám nói một lời đã bị lão đại chúng ta dọa chạy. Thật sự lão đại chúng ta dùng danh hiệu Hán Vương thật con mẹ nó, quá tốt!
Một tên lưu manh nịnh nọt nói.
Người cầm đầu mắng:
- Cái rắm! Bố mày nếu sinh trong nhà đế vương thì cũng không kém Hán Vương Lưu Lăng đâu. Chẳng qua, con người đều có số mệnh cả, cha ta là người mổ heo đấy bằng không ta cũng có sự nghiệp hẳn hoi. Cho ta mười vạn hùng binh ta cũng có thể đánh cho người Khiết Đan kêu cha gọi mẹ luôn.
- Đúng đúng đúng, đại ca nói đúng, đại ca là người có bản lĩnh so với Lưu Lăng cũng không kém gì.
- Ngươi con mẹ nó sao lại nói thế, cái gì gọi là lão đại không kém so với Hán Vương Lưu Lăng, nếu lão đại xuất thân con nhà quý tộc thì đã sớm thống nhất thiên hạ rồi, còn nữa tiểu tử ngươi không phải vẫn nói mình là người Khiết Đan sao, như thế nào hôm nay liền đổi vậy?
- Thối lắm, ai nói bố là người Khiết Đan, ta là người Hán chính cống, người Đại Hán!
- Ngươi biết sợ à? Đúng là linh tinh thật, nếu người Khiết Đan thắng, con mẹ nó ngươi dám nói mình là người Hán sao?
Nhóm lưu manh mắng nhau chợt thấy đầu phố có bảy người mặc trường bào đen, những người đó bộ dạng rất kỳ quái, quần áo màu đen nhìn vào hết sức chói mắt mà bảy người trong tay đều cầm thanh sắt dài bén nhọn. Trường bào màu đen, thanh sắt màu đen thoạt nhìn rất có phong cách.
Bảy người kia mang mặt nạ che hết nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
- Đang làm gì! Chúng ta phụng mệnh Hán Vương đang xử lý việc chung, cút xa một chút.
Một tên lưu manh gióng cổ lên quát.
Người áo đen đi trước cười lạnh, thanh âm rất nhẹ chỉ có điều không biết vì sao mấy chục tên lưu manh thấy bảy người này đến gần trong lòng đều có dự cảm bất thường.
Một tên lưu manh giơ gậy gỗ trong tay lên làm thái độ hung ác cho mình thêm can đảm hô lớn:
- Mau cút, cẩn thận không bố bắt các ngươi nhốt vào đại lao, sau đó chém đầu.
Người áo đen đi đầu tay cầm thanh sắt chậm rãi chỉ vào ngực tên lưu manh thản nhiên nói:
- Làm gì phiền toái thế? Ai có thời gian đợi bắt về?
Gã ta còn nói chưa dứt lời thanh sắt màu đen đã hất thanh gỗ của lưu manh kia, những chữ cuối cùng tên lưu manh kia còn chưa nghe hết thanh sắt màu đen đâm vào ngực tên lưu manh từ trước ra ngược phía sau. Máu từ thanh sắt chậm rãi rơi xuống từng giọt, máu đặc nhỏ kéo từng sợi tơ máu nhỏ.
- Giết người rồi!
Có người sợ tới mức hô to một tiếng, âm thanh nửa đường đứt quãng vì thanh sắt xuyên qua cổ họng hắn, khiến câu nói tiếp theo không được thốt ra.
Những người áo đen nhanh nhẹn ra tay giết người.
Lưu Lăng cưỡi ngựa chậm rãi đi lên phía trước bỗng nhiên ra lệnh:
- Phái người dán cáo thị người Khiết Đan trong thành U Châu đều đến nha môn báo cáo trong mười ngày, quá thời hạn không tới theo luật mà xử. Bắt đầu làm quan Lục phẩm trở lên ở U Châu sáng ngày mốt đến phủ nha chờ.
Thân binh tuân mệnh, phân ra người hướng phủ nha chạy đi thông báo.
Lưu Lăng vừa đến, phủ đệ Nam Viện Đại Vương đã không thể làm gì được, mỗi lần xây cung điện cũng tốn không ít tiền, muốn có tiền vẫn phải nhanh chóng vơ vét chút tài sản....

Bình Luận

0 Thảo luận