CẢM THÔNG CHO NHAU
- Điều các ngươi suy nghĩ lúc này không phải đánh có thắng hay không mà là đường đi sau khi chiếm cứ được Tấn Châu, Mông Hổ tuy mạnh nhưng giờ chỉ là con hổ ốm yếu, thắng hắn, tiêu diệt hắn dễ như trở bàn tay. Điều nên suy nghĩ lúc này chính là giang sơn gấm vóc ngàn dặm của Đại Chu kia, chúng ta nên đoạt cái nào trước?
Lưu Lăng cười hỏi.
Mọi người bị câu hỏi của hắn khơi gợi lên sự tự tin cùng hứng thú, Triệu Nhị sai thân binh đốt lên mấy cây đuốc xung quanh mọi người, làm cho ban ngày đã sáng lại càng sáng hơn. Hơn nữa mượn ánh sáng của lửa còn có thể sưởi ấm. Thời tiết cuối tháng mười ở phương Bắc đã có chút rét lạnh, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn. Lại sai thân binh trải bản đồ trên mặt đất, mấy người cũng không ngại bẩn mà ngồi xuống xếp thành một vòng.
Triệu Bá mạnh mẽ chỉ trên bản đồ nói: - Theo thuộc hạ thấy, muốn đánh phải đánh Hoài Châu rồi Trịnh Châu, sau đó trực tiếp đến Khai Phong! Tuy rằng Sài Vinh là lão hổ, chỉ có điều đó là chuyện trước kia, hiện tại hoàng mệnh của hắn đưa ra ngoài Khai Phong chưa tới năm trăm dặm đã không có ai nghe rồi, thủ quân Khai Phong tuy nhiều nhưng đều là Cấm quân không có kinh nghiệm chiến đấu, không đáng để lo nghĩ. Dựa vào năm vạn hùng binh của chúng ta đánh một lão hổ bệnh tật, chỉ cần đánh là diệt được Nam Chu, cũng không phải không có khả năng!
Cách nhìn của Triệu Bá rất đơn giản, hắn cho rằng chỉ cần đánh chết Sài Vinh, nhà Chu ắt tự diệt vong.
Vương Bán Cân tuổi tác đã cao lại có uy danh nhất định, Thần Chiến doanh luôn do ông chỉ huy, ông hiểu được con người Triệu Bá, ông hiểu rõ thủ hạ của mình hơn bất kỳ một ai.
- Dũng cảm thì dũng cảm, nói cho cùng cũng chỉ là tên đần!
Vương Bán Cân liếc mắt nhìn Triệu Bá nói.
Triệu Bá gãi tóc cười hì hì hỏi: - Thuộc hạ lại nói sai cái gì rồi?
Lưu Lăng biết tính tình Triệu Bá thẳng thắn lại ít tâm cơ, chiến đấu dũng cảm, luôn lấy mình làm gương đi tiên phong, chính là giống như nhân vật Trương Phi mạnh mẽ kia. Nhưng Trương Phi còn có trí tuệ còn Triệu Bá về phương diện này không có được sáng sủa cho lắm.
Hắn cười giải thích: - Chúng ta không thể có ý nghĩ đánh Khai Phong sớm như thế, Sài Vinh còn chưa chết, hắn vẫn là Hoàng đế của Đại Chu. Tuy rằng bệnh nặng, mọi sự trong triều đều giao cho Hoàng Môn Thị lang Bùi Viêm, Trung thư lệnh Từ Trung Hòa. Nhưng dù như thế nào thì cho đến bây giờ vẫn còn mấy tên tướng quân của mười hai vệ kia, còn có những tên cường hào dám xưng bá một phương, làm vậy không sợ sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của toàn bộ nước Chu sao? Đổi lại là chúng ta cũng như thế, nếu trực tiếp phát binh đánh Khai Phong, kể cả đường đi thuận lợi đánh hạ Hoài Châu, Trịnh Châu, đánh thẳng đến Khai Phong, chỉ sợ các chư hầu nước Chu đều sẽ hạ độc thủ với chúng ta.
Chỉ cần Sài Vinh còn sống một ngày, Thiên tử Đại Chu vẫn là một ván cờ. Ván cờ này không lật, kẻ dưới có như thế nào cũng đều không dám công khai mưu phản. Một khi chúng ta giết hoặc bắt Sài Vinh làm con tin, cho dù là binh vây kín Khai Phong, chỉ e đám tướng quân Đại Chu đang chờ cơ hội tiến vào Khai Phong kia lập tức sẽ ùn ùn kéo về.
Triệu Bá nghĩ một lúc, quả thực là như vậy.
- Hay là bỏ đi, tuy chúng ta không phải là sợ bọn chúng, nhưng bị đám chó dại cắn cũng không dễ chịu tí nào. Không bằng trước tiên đánh chó, gặp một con giết một con, giết xong liền ăn thịt chúng!
Lời của hắn tuy có chút thô lỗ nhưng suy cho cùng cũng vô cùng có đạo lý.
Vương Bán Cân gật đầu cười:
- Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.
Triệu Bá hơi sửng sốt, không biết mình vừa nãy nói những gì mà đã thông suốt rồi?
Lưu Lăng cười: - Trên chiến lược coi rẻ kẻ thù còn về chiến thuật nhất định không được khinh suất. Đây là lời của một người vô cùng vĩ đại, các ngươi đều phải nhớ kỹ.
Triệu Nhị nghĩ một chút rồi nói: - Theo như thuộc hạ thấy, không bằng chúng ta xuất binh đi Tấn Châu, từ phía Tây đánh vào một mạch Từ Châu, Diên Châu, Đan Châu, tuyến đường này không có danh tướng nào trấn thủ, cũng không có binh lính thiện chiến. Phần lớn binh lính thủ thành đều là những quận binh không có kinh nghiệm chiến đấu. Từ phía Tây đánh xuống chiếm được bốn châu tây bắc của Đại Chu xong binh lính sẽ lui về phía đông Tấn Châu, Tây bộ của Đại Chu nội trong nghìn dặm lại không có lấy một đội quân vạn người thuộc biên chế triều đình, vả lại vùng này bạo loạn liên miên, phản tặc cát cứ, chúng ta chiếm được chỗ này cũng là điều dễ dàng, chiếm được hơn ngàn dặm biên giới này, lãnh thổ Đại Hán chúng ta bỗng nhiên mạnh lên vài phần!
Lưu Lăng gật gật đầu, không tỏ ý kiến.
Hoa Linh nghĩ một lúc nói: - Thuộc hạ cho rằng, vùng đất Tây Bắc Đại Chu tuy rằng dễ chiếm, biên giới ngàn dặm quả thật mê người nhưng nơi này đã nếm qua không biết bao nhiêu chiến loạn, không nói đến Tây Bắc là vùng bị Tây Hạ chiếm đóng hay Tây Nam là vùng bốn châu bị cướp về từ Nam Thục, chiến trận liên miên, hầu hết đều đã biến thành những bãi đất hoang. Đạo tặc hoành hành, ít thì hàng nghìn, nhiều thì hàng vạn người, những thế lực này không quan tâm kẻ đến là người của triều đình hay chúng ta là người của Đại Hán, chỉ cần tiến vào địa bàn của bọn chúng, bọn chúng đều như lũ chó dại bảo vệ thức ăn, đánh không lại cũng sẽ đê tiện mà đông cắn một miếng, tây cắn một miếng. Cho dù chiếm được rồi thì tiêu diệt thổ phỉ cũng là một chuyện khó khăn. Theo thuộc hạ thấy, trước tiên không nên đánh đường này.
Y chỉ tay vào dư đồ nói: - Nếu chúng ta chiếm được Giáng Châu, hướng phía Nam đánh Giải Châu, hình thành thế tấn công vào Tây Kinh Lạc Dương của Đại Chu. Lạc Dương là Tây Kinh của Đại Chu, phát triển mười mấy năm nay lại chưa từng trải qua chiến loạn, vô cùng sung túc, mà nơi đây địa thế bằng phẳng, rất phù hợp cho kỵ binh của chúng ta tác chiến. Khó khăn duy nhất chính là tường thành của Lạc Dương cao lớn, theo như tình báo thì thủ quân ở Lạc Dương có đến hai vạn, chúng ta chỉ có năm vạn binh, trận công thành cũng không phải dễ đánh.
Lưu Lăng ừ một tiếng, hỏi Vương Bán Cân: - Trung Nghĩa Hầu thấy thế nào?
Vương Bán Cân nghĩ một lúc, đáp: - Thuộc hạ cảm thấy lời của Triệu tướng quân và Hoa tướng quân đều có lý. Nếu như đánh về phía tây, tuy là nhiều đạo tặc, nhưng không thể vì một lý do này mà làm mất đi cơ hội tăng binh. Những tên phản loạn này sức chiến đấu không tốt, nhưng lại đông người, chỉ cần chọn mấy tên kiêu ngạo đánh cho tàn phế, nói không chừng có thể thu nhận thêm hơn mười vạn nhân mã. Tuy rằng sức chiến đấu của mấy tên này không cao, nhưng bổ sung vào vẫn là có thể được. Chỉ cần ra tay mạnh một chút, bọn chúng cũng sẽ không còn dũng khí mà làm phản, để bọn chúng thay chúng ta trấn thủ các châu phủ, cũng giảm bớt đi phiền toái về việc phân binh đi thủ thành.
- Mà bách tính ở vùng này quanh năm gặp chiến loạn, trong lòng không hề có một chút kính trọng với triều đình Đại Chu. Chỉ cần trên mảnh đất lớn này thi hành phương pháp đồn điền, không đến một năm cuộc sống của bách tính nhất định có cải thiện, còn ai thèm quản quan lại là người Hán hay người Chu? Còn về thành phần tạo phản kia, cho bọn chúng nhất quan bán chức, cho chúng từ thổ phỉ trở thành quan lại, có ngày tháng yên ổn thì còn tâm trí đâu mà tạo phản?
- Nếu như theo ý của Hoa tướng quân đánh vào Tây Kinh Lạc Dương, phương án này rất hay, ảnh hưởng của Lạc Dương với Đại Chu chỉ thua mỗi Khai Phong, hơn nữa tuy rằng Lạc Dương là chỗ trọng yếu nhưng lực lượng bảo vệ lại mỏng hơn so với Khai Phong. Tuy nói có hai vạn quân, thành trì cao lớn, nhưng chỉ cần công phá liền có thể thấy ngay tầm quan trọng của nó. Nhị kinh đông tây của Đại Chu bị chúng ta chiếm mất một, có thể nói đây là thắng lợi lớn nhất trong lịch sử Đại Hán chúng ta từ trước đến nay.
- Vả lại, kho lương ở Tây Kinh Lạc Dương vô số, nếu chúng ta chiếm được nơi này, thì không cần phải lo lắng về vấn đề lương thảo nữa. Đến lúc đó, trong nước tập hợp được mấy vạn binh là đã có thể đánh được một cục diện tốt với Đại Chu. Chỉ cần kiên trì một năm, đến lúc đó có thể nuôi dưỡng được hai trăm ngàn chú sư tử hùng mạnh!
Lưu Lăng cười nói: - Lão hồ ly này toàn nói điều dễ nghe!
Vương Bán Cân cười: - Trừ mỗi tên khờ Triệu Bá nói nên đánh Khai Phong ra, lời của Triệu tướng quân và Hoa tướng quân đều là có lý.
- Vương gia?
Triệu Bá thử thăm dò, muốn hỏi Lưu Lăng có ý định đánh nơi nào trước. Lưu Lăng khoát tay áo ra hiệu cho Triệu Bá chớ gấp gáp, lại hỏi: - Bây giờ nói tiếp xem, đánh những nơi này có khuyết điểm gì?
Mới rồi là ích lợi, bây giờ là khiếm khuyết.
Triệu Nhị thoáng suy nghĩ rồi nói: - Vùng Tây Bắc tuy rộng lớn, nhưng đất đai cằn cỗi, lại còn hỗn loạn. Một khi thành công chiếm lĩnh, muốn ổn định chậm thì một năm, lâu thì ba năm năm. Lấy binh lực của chúng ta, sau khi chiếm cứ Tây Bắc sẽ không còn khả năng công chiếm những nơi khác nữa.
Hoa Linh nói: - Chiếm cứ Lạc Dương tương tự như vậy, dù là chiếm được, cũng sẽ chịu hao tổn rất lớn, muốn gom góp tân binh, không mất một hai năm không thể khuếch trương tiếp. Vả lại địa vị Lạc Dương đặc thù, nếu làm không tốt sẽ dẫn đến vô số con sói đói khát, sau những trận đại chiến luân phiên, lấy binh lực của chúng ta có thể thủ trụ hay không, còn chưa biết được.
Vương Bán Cân nói: - Nếu là tấn công Tây Bắc, chiến tuyến quá dài, cung cấp lương thảo sẽ là một vấn đề. Huống hồ phản tặc quá nhiều, tiêu diệt phỉ cũng sẽ tốn tinh lực thật lớn. Nếu lấy Lạc Dương, thương vong trầm trọng là điều hiển nhiên không phải bàn tới, hơn nữa cách rất xa lãnh thổ Đại Hán, một khi bị vây sẽ trở thành một tòa cô thành. Khó!
- Có câu nói rất đúng, trong hai cái hại thì chọn cái nhẹ. Trước mặt chúng ta bây giờ là hai món mỹ thực, xem xem cái nào dễ nuốt hơn, mà ăn vào không bị nghẹn.
Triệu Bá tổng kết, hiếm khi nói được một câu có vẻ nho nhã.
Lưu Lăng cười ha hả: - Chính là ý tứ này. Chúng ta ngồi xuống thảo luận một hồi đã nhìn nhận ra những điểm lợi và hại. Đánh chỗ nào thì tốt, đánh chỗ nào thì không tốt, hết thảy vạch ra rõ ràng. Bất kể thế nào, Tấn Châu là nhất định phải lấy. Hôm nay cứ tạm đến đây đi, có điều các ngươi vẫn phải suy ngẫm trong lòng, chờ đến Tấn Châu rồi sẽ định luận tiếp.
Hắn duỗi lưng một cái, chỉ vào núi Mang Ngưu có thể thấy bóng dáng lờ mờ từ xa, nói: - Ta nhớ nơi đó được gọi là núi Mang Ngưu phải không?
Mọi người gật đầu, không rõ Lưu Lăng nhớ ra cái gì.
Lưu Lăng cười nói: - Ta nhớ lần trước khi đánh Âu Dương Chuyên, vô tình đánh được hai con thú rừng không biết tên. Nướng lên ăn, hương vị rất ngon, bây giờ nhớ lại hãy còn thèm. Ngày mai dừng ở huyện Trúc Mã nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày cũng không có việc gì, chúng ta đi tìm xem?
Mọi người đều cười, Vương Bán Cân nói: - Lần trước chia binh với Vương gia, Vương gia lĩnh kỵ binh, thuộc hạ lĩnh bộ binh, mỹ vị ấy thuộc hạ chưa có cơ hội được thử. Nếu Vương gia đã nói, vậy ngày mai thuộc hạ nhất định phải theo cùng.
Triệu Nhị nói: - Tiếc quá, lần trước chỉ đoạt được cái chân sau gặm, chỉ còn xương thôi chẳng được mấy miếng thịt, toàn bị Hoa Linh ăn sạch, ngày mai thuộc hạ cũng đi.
Hoa Linh nói: - Ngươi nói mê sảng cái gì đó, rõ ràng đều là bị Vương... ăn hết...
Y đứt quãng chừa vài chữ không nói.
Lưu Lăng cười ha ha: - Ngày mai săn được, ta trả lại cho các ngươi.
Mọi người cười to đứng dậy, Lưu Lăng mang người trở về trong đại doanh, dọc đường đi vừa nói vừa cười, mọi người thấy sự cô đơn trong mắt Vương gia nhạt đi vài phần, trong lòng cũng đều vui mừng. Tất cả mọi người ngóng trông ngày đại chiến sớm đến, khi đó Vương gia bận rộn nỗi thương cảm trong tâm có lẽ sẽ phai nhạt đi. Bây giờ nghe Vương gia chủ động nhắc muốn đi săn, trong quá khứ chuyện này không thường gặp, mấy người bọn họ đương nhiên không muốn làm Vương gia mất hứng. Đã bàn xong sáng sớm ngày mai sẽ đi núi Mang Ngưu săn món ăn thôn quê, sau đó mọi người chia ra trở về nghỉ ngơi.
Lưu Lăng nhìn bóng lưng của mấy người tản đi, theo bóng lưng họ dần mất hút, vẻ thoải mái trong con ngươi hắn cũng dần vơi đi, khi nhìn lại, vẫn là sự thê lương tiêu điều trong đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận