Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 270: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
LẠI THÊM MỘT NGƯỜI.
- Đi đi đi! Đi mau?
Tống Hoài Nhân sau khi trở về từ võ trường lập tức thay một bộ quần áo thường dân, mang theo tùy tùng, giả dạng dân chúng Tấn Châu lặng lẽ rời khỏi dịch quán, trà trộn vào trong dòng người đi lại trên phố, vội vã đi về hướng cổng thành. Y không đi không được, hiện tại rốt cục y đã nhìn rõ Lưu Lăng, con mẹ nó, tên Lưu Lăng này là một tên điên!
Dốc hết quốc lực cả Bắc Hán để tấn công Đại Chu, hoàn toàn không suy xét tới đường lui, không thèm để ý tới hai người hàng xóm như lang như hổ ở phía Bắc và phía Tây, chỉ muốn nuốt trọn khối thịt béo Đại Chu. Hắn là người điên, một tên cờ bạc, mà hai loại người này, Tống Hoài Nhân đều không muốn giao thiệp. Bởi vì hai loại người này đều không thể phỏng đoán theo lẽ thường.
Vài tên tùy tùng đi theo sau Tống Hoài Nhân không mang theo hành lý gì, chỉ đem theo vài ngày lương. Trong cả dòng người, quả thật rất khó nhận ra những người này, y nhất định phải đi, không muốn trì hoãn một phút nào. Y sợ, sợ Lưu Lăng xua năm vạn đại quân xuôi nam nói là thủ núi Thanh Phong, thật ra là diễn kế "Mượn đường diệt Quắc". Ba vạn đại quân Từ Châu xuôi nam, năm vạn đại quân Tấn Châu cũng xuôi nam, tám vạn Hán binh trang bị hoàn mỹ kinh nghiệm tác chiến phong phú tuyệt đối không phải thế lực mà Hắc Kỳ Quân có thể ứng phó. Y sợ nhất là Lưu Lăng và Tả Úy Vệ, Hôi Y Quân cấu kết với nhau, giương đại kỳ tấn công Giáng Châu nhưng thật ra lại liên kết ba thế lực tiêu diệt Hắc Kỳ Quân.
Lần này tới Tấn Châu, y nhìn thấy quân Hán hùng mạnh, Hán binh trang bị đến tận răng, ngoại trừ mười hai vệ chiến binh Đại Chu có thể chống đỡ được ra thì không còn một đội quân binh mã lục lâm nào có thể làm đối thủ.
Y không chỉ được thấy Thần Chiến Doanh mà một ngày trước còn vụng trộm phái người đi nhìn trộm đại doanh kỵ binh quân Hán. Không cần nói gì khác, chỉ hai vạn tinh giáp kỵ binh kia cũng đủ đánh cho Hắc Kỳ Quân vạn kiếp bất phục.
Cho nên y nhất định phải chạy trở về bẩm báo với Tiêu Phá Quân, Hắc Kỳ Quân nhất định phải sớm có tính toán.
Nếu muốn lấy Giáng Châu, nhất định phải nhanh chóng thực hiện, bằng không đợi cho quân Hán xuôi nam thì tất cả đều đã muộn.
Y muốn chạy trốn, nhất định phải chạy trốn.
Lưu Lăng ngồi trong xe ngựa, xe ngựa lại đậu trong góc đường cách dịch quán không xa. Kéo tấm mành che cửa xe lên, Lưu Lăng nhìn cặp mông lúc lắc đang vội vội vàng vàng chạy trốn của Tống Hoài Nhân thấy buồn cười. Tống Hoài Nhân người này cũng không béo, nhưng tỉ lệ dáng người có hơi mất cân đối, mông thì to mà mặt lại gầy gò. Nhìn từ phía trước thì cũng không thấy khó coi, nhưng nhìn từ sau lưng quả thật rất buồn cười.
- Đây cũng là một nhân vật đặc biệt.
Lưu Lăng cười cười, buông màn xuống.
Đỗ Nghĩa và Trình Nghĩa Hậu cười ha hả, Trình Nghĩa Hậu gần đây mới hết bận, việc thu xếp đồ quân nhu trong doanh rất nhiều, sau khi tiến vào Tấn Châu lại phải kiểm kê tồn kho lương thảo đồ quân nhu của Tấn Châu, ông ta vẫn bận rộn suốt mấy ngày nay, lúc này khó khăn lắm mới rảnh rỗi được một chút đã bị Lưu Lăng lôi đi xem trò vui.
- Vương gia, người đã khiến y hốt hoảng rồi, chỉ sợ sau khi Tống Hoài Nhân trở về, Hắc Kỳ Quân sẽ tiến công Giáng Châu quy mô lớn, mùa đông năm nay rất khắc nghiệt, binh sĩ Hắc Kỳ Quân xem như xui tận mạng, trong khí trời lạnh giá nước tiểu còn có thể bị đóng băng thế này đi công thành, quân giữ thành chỉ cần hắt nước xuống, nhân mã công thành sẽ rất khó tiếp cận.
Đỗ Nghĩa cũng nói: - Đúng vậy, lần này Tiêu Phá Quân mặc dù có thể công hạ thành Giáng Châu, nhưng chỉ sợ mức độ thương vong sẽ khiến hắn ta đau lòng đến hộc máu. Hắc Kỳ Quân vốn thiếu quần áo mùa đông và lương thảo, khí thế của binh sĩ có được toàn bộ nhờ vào trận thắng Hữu Uy Vệ lần trước, một khi bị đả kích dưới thành Giáng Châu bọn lính ngay lập tức sẽ rối loạn. Đúng như Tam Giang Hầu vừa nói, quân giữ thành chỉ cần hắt nước xuống cũng có thể gây tổn thương cho binh sĩ không có quần áo mùa đông của Hắc Kỳ Quân. Trận này, Tiêu Phá Quân phải khổ chiến.
Đỗ Nghĩa nói: - Duy có chút tiếc nuối là quân giữ thành Giáng Châu quá ít, thành bị phá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chỉ cần Hắc Kỳ Quân chiếm được Giáng Châu coi như là có nơi đặt căn cơ, Tiêu Phá Quân chỉ cần có thể bảo vệ thành Giáng Châu, một hai năm sau muốn đánh hạ thành Giáng Châu chỉ sợ sẽ cực kỳ khó khăn.
Lưu Lăng khẽ cười nói: - Hắn ta làm sao có thể thuận lợi đánh hạ Giáng Châu được? Chỉ sợ khi Tống Hoài Nhân chạy về đến đại doanh Hắc Kỳ Quân thì nhân mã Tả Úy Vệ cũng đã đến núi Thanh Phong rồi. Qua núi Thanh Phong là vùng đất bằng phẳng ngựa không dừng vó, nhân mã Tả Úy Vệ trong vòng hai ngày sẽ đến dưới thành Giáng Châu. Tả Úy Vệ mà động, Hôi Y Quân cũng không thể ngồi yên, Từ Thắng Trị không có con, chỉ có một người cháu trai được gã xem như là truyền nhân, đầu năm nay lại bị Tiêu Phá Quân chém chết, đại thù này Từ Thắng Trị sao có thể không báo? Vất vả lắm mới có một cơ hội đánh cho Hắc Kỳ Quân vạn kiếp bất phục, Từ Thắng Trị tất sẽ không bỏ qua.
Trình Nghĩa Hậu liếc Lưu Lăng một cái nói: - Nói vậy Vương gia đã phái người đưa tin cho Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân? Cáo già, đúng là cáo già!
Lưu Lăng cười ha ha: - Bổn Vương vừa mới qua tuổi hai mươi, sao có thể xứng với lời khen là cáo già được?
Trình Nghĩa Hậu bối phận lớn, bình thường cũng thân cận với Lưu Lăng, cho nên đối với Nhiếp Chính Vương hiện giờ nhất ngôn cửu đỉnh ở Đại Hán này cũng không e dè gì:
- Vương gia người đó, tuổi tuy không lớn lắm, nhưng thật ra lão đầu tử ta và cả Đỗ Nghĩa tướng quân, xét về trí tuệ còn không bằng một nửa của Vương gia.
Lưu Lăng thầm nghĩ, nếu ngươi muốn được như thế thì cứ sống qua hai kiếp là được. Chỉ có điều chuyện này chỉ có thể nghĩ mà không thể nói ra.
- Vương Tiểu Ngưu!
Lưu Lăng gọi vọng ra ngoài một tiếng.
Mành che xe ngựa được vén lên, Vương Tiểu Ngưu khom người nói: - Vương gia có gì chỉ bảo?
Lưu Lăng chỉ hướng cửa thành nói:
- Phái vài người, đuổi theo Tống giáo thụ. Đừng đuổi quá ngặt, dù sao cũng phải để cho người ta thở một hơi. Cũng không cần truy quá xa, đưa tiễn một trăm dặm là đủ, xa hơn nữa chỉ sợ Tống giáo thụ sẽ chết mệt mất.
Trình Nghĩa Hậu bật cười một tiếng, Đỗ Nghĩa cũng cười. Bọn họ đều phát hiện, Vương gia từ khi rời khỏi Thái Nguyên, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Đã lâu người chưa từng thoải mái nói đùa với mọi người như thế, xem ra khúc mắc trong lòng Vương gia đã được cởi bỏ. Bọn họ cũng có thể thả lỏng một chút, không cần nói gì khác, bọn họ đều dựa vào Lưu Lăng, Lưu Lăng tốt thì bọn họ tốt, Lưu Lăng nếu có gì không ổn, bọn họ cũng khó chịu theo.
Vương Tiểu Ngưu ứng tiếng, phái năm mươi kỵ binh đuổi theo Tống Hoài Nhân, nói cho bọn chúng biết, không được bắt cũng không được đuổi quá chặt, sau khi chạy được năm mươi dặm thì trở về. Gã biết Vương gia nói trăm dặm đó là nói đùa mà thôi, nếu thật sự đuổi xa một trăm dặm, chỉ sợ Tống Hoài Nhân phải tự sát rồi.
- Trở về thôi, ngủ say một giấc. Ba ngày sau, Đỗ tướng quân tự mình dẫn binh rời khỏi thành đi dạo một vòng, ta cũng sẽ lệnh Trung Nghĩa Hầu ở Từ Châu suất quân ra khỏi thành đi một vòng, coi như cho binh lính tập một bài hành quân dã ngoại để thúc giục Tiêu Phá Quân hành động nhanh một chút, bằng không sẽ phụ tấm lòng cố sức chuẩn bị của bổn Vương.
Xe ngựa quay đầu, nhóm thân binh ẩn núp trong bóng tối cũng xông ra, hộ tống xe ngựa đi về nha môn châu phủ. Đi được nửa đường thì Lưu Lăng cố ý bảo người đi chậm một chút, đến tiểu viện mà Ảnh Vệ phát hiện vào ngày hôm qua, hắn lệnh cho thân binh tránh xa một chút, chỉ để lại huynh đệ Nhiếp thị đánh xe.
Tiểu viện này là một khu nhà trong ngõ Thành Dân, nơi này hoàn cảnh rất thanh tĩnh, trong ngõ nhỏ chỉ có hơn mười nhà, nhưng không có người ở. Đại bộ phận cư dân ở ngõ Thành Dân đều đã dọn đi trước khi quân Hán vây thành, người ở nơi này đều có quan hệ với quan phủ, cho nên có thể nghe ngóng được chút ít tin tức, bọn họ biết Tấn Châu thủ không nổi, lại sợ quân Hán tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho nên đã dời đến địa phương khác từ lâu.
Xe ngựa đi qua trước ngõ Thành Dân, Lưu Lăng hé mành che cửa lên, bằng kinh nghiệm của mình, hắn có thể phát hiện mấy chỗ trạm gác ngầm ở xung quanh tòa tiểu viện đó, chắc hẳn chuyện ngày hôm qua đã làm bọn họ tăng cường cảnh giác, lực lượng phòng vệ bốn phía đã tăng cường không ít.
Cửa chính đóng chặt, không thấy có người ra vào.
Lưu Lăng nhớ Nhiếp Nhân Địch đã nói đêm qua đi thăm dò nơi này, sáng sớm hôm nay chính mình lại phải đi sàn đấu võ diễn tuồng, sau đó lại ngồi xe đến dịch quán xem trò vui, còn chưa kịp hỏi lại.
Lúc này Trình Nghĩa Hậu và Đỗ Nghĩa đều ở trong xe, chuyện của Ảnh Vệ hai người bọn họ không biết, Lưu Lăng cũng không nói gì thêm. Chờ đến nha môn châu phủ, Trình Nghĩa Hậu hướng Lưu Lăng hồi báo về đồ quân nhu trong doanh, đến quá trưa Lưu Lăng mới rảnh rỗi. Sau khi Trình Nghĩa Hậu và Đỗ Nghĩa rời đi, Lưu Lăng xoay người trở về thư phòng.
- Đêm qua có đi vào được không?
Lưu Lăng gọi Nhiếp Nhân Địch vào trong thư phòng hỏi.
Nhiếp Nhân Địch khom người nói:
- Đang muốn báo lại cho Vương gia, đêm qua thuộc hạ đã đi vào đó.
Gã ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng một cái, dừng một chút lại nói tiếp: - Người trong tiểu viện kia hóa ra là người quen.
- Hả?
Lưu Lăng nghe thấy hai chữ người quen lập tức ngẩng đầu, tầm mắt rời khỏi cuốn sách trong tay.
- Người quen?
Nhiếp Nhân Địch nói: - Là Thánh Mẫu và Thánh Nữ Bạch Liên Giáo đang ẩn cư ở trong đó, hôm qua thuộc hạ vào trong tiểu viện, không ngờ tu vi của Thánh Nữ Bạch Liên Giáo kia so với thuộc hạ cũng không kém là bao nhiêu. Cũng là thuộc hạ đã quá tự đại, để cho nàng phát hiện. Chúng ta đã giao thủ, thuộc hạ không giằng co với nàng, sau khi vòng vài vòng thì trở về.
Lưu Lăng giật mình, trong lòng tự nhủ thật sự là trùng hợp hiếm có trong đời. Hai nữ nhân này cũng là người cơ khổ, ngày đó rời khỏi Thái Nguyên cũng không biết đã đi nơi nào, không thể tưởng được không ngờ lại gặp lại ở Tấn Châu. Nghĩ đến khuôn mặt thản nhiên thánh khiết của Diệp Tú Ninh, dáng vẻ quật cường vẻ mặt giả bộ ác nghiệt của Loan Ảnh, hắn thật lòng thông cảm với hai nữ nhân này. Người sai là Đông Phương Luân Nhật, không phải các nàng, bây giờ hai nàng tha hương nơi đất khách, vậy thì mình cũng không cần đi quấy rầy cuộc sống mới bình thường của các nàng.
- Không cần giám sát nữa, rút Ảnh Vệ quay về đi.
Lưu Lăng thản nhiên nói, trong lòng mơ hồ có chút mất mát.
Ngày này là ngày mười tám tháng chạp Đại Hán Đại Thống nguyên niên, không bao lâu nữa là đến hai mươi chín tháng chạp, chính là đêm 30 rồi. Thời tiết lạnh đến nỗi duỗi không được tay, không nghĩ tới Tấn Châu còn lạnh hơn Thái Nguyên. Lưu Lăng cho Nhiếp Nhân Địch lui ra rồi trở về thư phòng đọc sách. Lúc này, trên quan đạo cách phía nam Ứng Châu sáu mươi dặm, hai người cưỡi lừa nhìn như nhàn nhã, tự tại, kì thực đang đông lạnh đến mức gần như không chịu nổi, chầm chậm tiến về phía trước.
Một người mặc một bộ trường bào văn sĩ màu xanh, bên ngoài phủ một tấm áo bông cực dày, đầu đội mũ lông chồn, hai cánh tay giấu trong tay áo không dám vươn ra. Diện mạo y rất thanh tú, nhất là đôi mắt ngập nước vô cùng xinh đẹp, chỉ là do quá rét lạnh, cái mũi đã đông lạnh đỏ tấy lên, khuôn mặt cũng đỏ tấy.
Người còn lại dáng vóc thấp bé, ngồi trên lưng lừa co mình lại như một cục bông. Nhìn dáng vẻ của y thì cách ăn mặc như một thư đồng, xem tướng mạo lại là một người hầu nam trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp. Chỉ có điều, hai hàng lông mày quá cong cũng quá nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống lông mày của nam nhi.
Sụt sịt.
Người hầu nam trẻ tuổi xinh đẹp hít mũi một cái, vẻ mặt đau khổ nói: - Tiểu thư, đây là đang chịu tội gì, vất vả lắm mới rời khỏi Tiên Duyên Nhân Gian vừa lúc có thể trở về Hưng Khánh phủ, sao người lại quyết đi về phía nam. Người nọ hiện giờ ở nơi nào người cũng không biết thì phải đi đâu mà tìm hắn đây?
Người hầu nam trẻ tuổi xinh đẹp, không ngờ lại là tiểu nha hoàn giỏi dùng phi đao, Gia Nhi.
Mà thư sinh thanh tú kia tất nhiên sẽ là Trần Tử Ngư rồi, cái mũi của nàng bị đông lạnh đỏ tấy, mắt cũng đỏ lên: - Ai nào nói với em ta muốn đi tìm hắn? Ta chỉ là tiện đường trở về Hưng Khánh phủ thì đi dạo qua Đại Chu mà thôi.
Gia Nhi nhấm nhẳng thì thầm: - Hưng Khánh phủ ở tây nam, người lại đi về hướng đông nam, thật sự là thuận đường, sao không thuận đường đến U Châu luôn đi?

Bình Luận

0 Thảo luận