Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 398: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
NGƯỜI CÓ TÂM BỆNH.
Định An quân phái trinh sát ra ngoài lục soát, phạm vi tìm kiếm rộng ra đến hơn năm mươi dặm, trọng điểm ở đại doanh cánh quân bên phải. Phía sau đại doanh sáu mươi dặm chính là thành Ngụy Châu, thám báo trong thành và thám báo của đại doanh cùng nhau tuần tra, về cơ bản khả năng quân Hán đi vòng đến sau lưng đại doanh quân Chu là không có. Chỉ có cánh quân bên phải mới là nơi quân Hán có thể thừa dịp cơ hội.
Để đối phó khả năng quân Hán có thể bất ngờ đột kích đánh vào cánh quân bên phải, Bùi Chiến hạ lệnh điều xuất một lúc đội ngũ hai vạn người, đóng quân ở bên ngoài đại doanh hữu quân ba dặm. Có hai tòa đại doanh che chở, cứ như vậy mà nói quân Hán sẽ không còn dịp thừa cơ. Cho dù quân Hán đánh bất ngờ vào cánh phải của đại quân, còn có đội quân hai vạn người kia đỡ đòn, đại doanh bên này cũng sẽ nhanh chóng chuẩn bị tác chiến tốt hơn.
Có thể nói, Bùi Chiến này là người có suy tính rất chi li chặt chẽ. Hắn là một kẻ chú trọng chi tiết, cho nên mới đạt được thành tựu hiện giờ. Có câu người làm việc lớn không quan tâm tới tiểu tiết, những lời này, nên lý giải thế nào mới được. Chút việc nhỏ không đáng kể gì đấy, thường mới là đòn trí mạng. Chỉ một sơ sẩy nho nhỏ, có thể dẫn tới thua cả ván cờ. Đã đạt đến ngôi vị Chu vương này, Bùi Chiến không cho phép mình thất bại. Giang sơn của hắn, nhìn thì vững chắc, kì thực bấp bênh, lung lay sắp đổ rồi.
Hai bên trái phải đại trướng của Bùi Chiến, chính là nơi đóng quân của kỵ binh Định An quân. Việc đưa năm vạn kỵ binh xuống phía nam lần này của Bùi Chiến là một canh bạc lớn. Hắn biết chuyện Hán Vương Lưu Lăng thích nhất và cũng am hiểu nhất chính là dã chiến, mảnh đất này lại là vùng đất bằng phẳng làm chiến trường thật tốt, vừa vặn phù hợp với thói quen dã ngoại tác chiến của quân Hán, nếu muốn đánh bại quân Hán, năm vạn kỵ binh này chính là mấu chốt. Đây cũng là lý do hắn không đồng ý kiến nghị của các tướng lĩnh đề xuất việc dùng kỵ binh tấn công đại doanh quân Hán ở sườn núi Phi Long. Tuy rằng, nếu mà làm như vậy..., có thể nắm chắc phần thắng mười phần. Nhưng Bùi Chiến lại không muốn làm cho năm vạn kỵ binh phía mình ở sườn núi Phi Long liều mạng quá nhiều, hắn còn muốn giữ kỵ binh lại nhằm đối phó quân Hán ở phía sau. Hắn chắc chắn rằng, đại chiến lần này, Lưu Lăng nhất định sẽ đích thân tới. Mà thứ Lưu Lăng am hiểu nhất là cái gì? Chính là dùng kỵ binh đánh bất ngờ! Lấy kỵ binh đối phó kỵ binh, đánh bất ngờ và đánh trả bất ngờ, quang minh chính đại đánh bại ngay mặt Lưu Lăng, đây mới là kết quả Bùi Chiến muốn. Về phần Hoa Linh và Dương Nghiệp dẫn bốn vạn đại quân đóng giữ ở sườn núi Phi Long, trong mắt Bùi Chiến đúng là một mẻ cá lớn tươi ngon béo tốt, nhưng điều hắn toan tính không phải là câu một hai con cá, mà là giết chết hẳn một con rồng lớn.
Cùng lúc đó, người chiêng trống rùm beng chuẩn bị cuộc chiến chưa hẳn là một lần chiến dịch lớn nhất trong đời nhưng chắc chắn lại là một lần kích thích nhất tuyệt đối không phải chỉ có mỗi Bùi Chiến. Tại Khai Phong, còn có hai người cũng đang mưu đồ đại sự.
- Chủ công, đây là lúc nên hạ quyết tâm!
Tào Khâm Ngọc kéo vạt áo quỳ rạp xuống đất, giọng điệu rất thành khẩn nói với Lý Thiên Phương. Lúc trước hắn vẫn gọi Lý Thiên Phương là Hầu gia, hiện tại đã đổi thành hai chữ chủ công này. Thâm ý trong đó, không cần nói cũng biết. Lý Thiên Phương tự nhiên nghe thấy Tào Khâm Ngọc thay đổi xưng hô với mình, cho nên hắn rất cao hứng, trong lòng thật sự cao hứng. Kỳ thật, lúc trước khi Tật Tự doanh bị Hán Vương Lưu Lăng tính kế ở huyện Lai Hòa, thời điểm Vương Trạng Nguyên mang theo ba vạn kỵ binh mà bị diệt toàn quân, Lý Thiên Phương cũng đã định làm phản rồi.
Mọi người đều biết, Vương Trạng Nguyên là đại tướng thân tín của Lý Thiên Phương. Lúc trước, sau khi Tả võ vệ đại tướng quân Hàn Canh mất, Vương Trạng nguyên cũng bị triều đình cách chức làm thứ dân nhàn rỗi ở nhà. Là Lý Thiên Phương mời y tới, cho nên trong lòng Vương Trạng nguyên vẫn còn cảm kích Lý Thiên Phương. Bắt đầu từ ngày đó, Vương Trạng nguyên bắt đầu thuộc phe của Lý Thiên Phương. Đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, người sáng suốt cũng nhìn ra được, Vương Trạng Nguyên tử chiến với Lý Thiên Phương mà nói chính là một tổn thất rất lớn. Nhưng chuyện mà mọi người cũng không biết chính là, Vương Trạng Nguyên, kỳ thật không phải là người của Lý Thiên Phương.
Trước khi Lý Thiên Phương phái người đi tìm Vương Trạng Nguyên, mật sứ của Bùi Chiến đã đi tìm Vương Trạng Nguyên trước rồi. Nhất là lúc mới đầu, ngay cả Lý Thiên Phương cũng không biết, hổ tướng hắn mời tới, nhưng thật ra lại là người do Bùi Chiến sắp xếp ở bên cạnh để giám sát hắn. Lý Thiên Phương đối với Vương Trạng Nguyên lại càng tín nhiệm thêm, mãi đến khi... Vũ Tiểu Lâu tìm đến hắn.
Lý Thiên Phương không biết tại sao Vũ Tiểu Lâu phải đem thân phận thật sự của Vương Trạng Nguyên tự nói với mình, lúc ấy phản ứng duy nhất của hắn chính là, hắn không ngờ ẩn núp bên cạnh mình lại có một con dao găm sắc bén lại mang độc như vậy. Nếu một ngày kia Bùi Chiến bỗng nhiên nghi ngờ hắn, lúc ấy nếu Vương Trạng Nguyên muốn giết chết hắn, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Lý Thiên Phương cũng không biết Vũ Tiểu Lâu làm thế nào biết được thân phận thật của Vương Trạng nguyên, hắn cũng hiểu Vũ Tiểu Lâu nhắc mình chuyện đó nhất định có âm mưu. Nhưng mặc kệ Vũ Tiểu Lâu mưu đồ cái gì, hắn khẳng định không phải mưu đồ nhắm tới đầu Lý Thiên Phương hắn. Mà Vương Trạng Nguyên thì lại khác, cái tên điên này cầm thanh đao được tẩm kịch độc, luôn kề ngay trên cổ của hắn.... Chỉ cần cái tay nắm đao bên phương bắc kia hơi chúi xuống một chút thôi, cái đầu kia sẽ lập tức rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất. Hai cái cùng có hại thì so sánh chọn cái hại nhẹ nhàng hơn, đạo lý này Lý Thiên Phương hiểu được. Mặc kệ Vũ Tiểu Lâu muốn làm gì, sức uy hiếp của y với mình còn xa không lớn bằng Vương Trạng Nguyên.
Vì thế, Vương Trạng nguyên nhất định phải chết.
Cho nên, mặc dù Lý Thiên Phương dự liệu được chỗ huyện Lai Hòa đó chính là một cái hố to do Hán Vương Lưu Lăng đào lên, tất nhiên hắn vẫn sẽ khiến Vương Trạng Nguyên nhảy vào hố. Dù sao cái hố là do Lưu Lăng đào, lấp đất cũng là Lưu Lăng, Vương Trạng Nguyên có chết hay không, cũng chẳng có quan hệ gì tới Lý Thiên Phương hắn cả. Tuy nhiên, có thể khẳng định, bất kể quân Hán có mai phục hay không, Vương Trạng nguyên đi tới huyện Lai Hòa đều là có đi mà không có về. Lý Thiên Phương tuyệt đối sẽ không cho phép y còn sống mà quay trở về nữa.
Tật Tự doanh có hai vạn kỵ binh, đều là một tay Vương Trạng Nguyên huấn luyện nên, rất trung thành và tận tâm với Vương Trạng Nguyên, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của một người chính là Vương Trạng Nguyên mà thôi. Mà ngay cả Lý Thiên Phương cũng không thể chỉ huy được hai vạn kỵ binh kia. Tật Tự doanh tụ tập ở bên người Vương Trạng Nguyên, cũng giống như một khối sắt rắn chắc, khó có thể xuống tay. Cho nên, Lý Thiên Phương rất "rộng lượng" điều động tối đa chiến mã ở Khai Phong, lại góp thêm một lúc hơn vạn người trên dưới đều là kỵ binh giao cho Vương Trạng Nguyên chỉ huy. Vương Trạng Nguyên, người này, hắn không sợ lính của mình càng ngày càng nhiều.
Kế hoạch của Lý Thiên Phương là, nếu quân Hán có chuẩn bị, Vương Trạng Nguyên kia chắc chắn chết chẳng phải nghi ngờ gì nữa. Còn nếu như chẳng may quân Hán thật sự không hề chuẩn bị gì và bị kỵ binh của Vương Trạng Nguyên đánh tan tác..., Lý Thiên Phương cũng có biện pháp giết chết Vương Trạng Nguyên. Mười ngàn kỵ binh kia, không phải nhằm vào quân Hán, mà là nhắm vào đầuVương Trạng Nguyên.
Chỉ cần Vương Trạng Nguyên chết rồi, Lý Thiên Phương mới có thể an tâm một chút.
May mắn thay, quân Hán không để cho Lý Thiên Phương phải thất vọng. Tuy rằng, mười ngàn kỵ binh do chính hắn phái đi cũng tổn hại ở trong tay Hán Vương Lưu Lăng, nhưng Lý Thiên Phương cũng không một chút đau lòng. Vương Trạng Nguyên chết rồi, mạng một mình hắn so với mạng của mười ngàn kỵ binh thậm chí mạng hắn còn quan trọng hơn. Nhưng chuyện không cần bàn cãi chính là, gông xiềng Bùi Chiến đeo cho Lý Thiên Phương, sau khi Vương Trạng Nguyên tới liền dần dần buông lỏng ra.
Lý Thiên Phương đã từng nói với Tào Khâm Ngọc một câu thế này:
- Vương Trạng Nguyên chưa chết, ta ngủ không yên.
Vì thế, mượn kế của Lưu Lăng, Tào Khâm Ngọc có trí tuệ rất cao cũng rất tinh tế hiểu tâm tư con người này đã giúp Lý Thiên Phương tương kế tựu kế bày ra một thế cục. Một, cục diện chỉ nhằm vào Vương Trạng Nguyên. Sự thật đã minh chứng rồi, người có chuẩn bị mới có thể giành lấy thắng lợi cuối cùng. Lưu Lăng chuẩn bị rất chu đáo, cho nên hắn thắng lợi. Lý Thiên Phương cũng chuẩn bị rất chu đáo, cho nên hắn cũng thắng lợi. Thất bại chỉ có Vương Trạng Nguyên, nếu như hắn biết được chân tướng, hắn nhất định sẽ chết không nhắm mắt đi?
Lý Thiên Phương biết Vương Trạng Nguyên chết, tất nhiên sẽ khiến Bùi Chiến cảnh giác đối với hắn. Mặc dù thoạt nhìn cái thế cục này hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng Bùi Chiến trời sinh tính đa nghi, nếu một khi hắn đã bắt đầu hoài nghi một người thì hắn sẽ không từ thủ đoạn để giết chết người kia. Thời gian Lý Thiên Phương đi theo Bùi Chiến không ngắn, tính tình con người Bùi Chiến, hắn hiểu rất rõ cũng khắc sâu trong lòng. Cho nên, hắn nhất định phải có sự chuẩn bị.
Hắn luôn luôn nói một câu là: trung thành, là vì suy tính phản bội còn chưa đủ. Trước kia hắn cảm giác được mình có đủ trung thành đối với Bùi Chiến, nhưng khi chuyện liên quan đến tính mạng của bản thân thì hắn làm sao có thể tiếp tục trung thành như trước được nữa?
Nhìn mưu sĩ thủ hạ mà mình tín nhiệm nhất này, trong lòng Lý Thiên Phương rất thoải mái.
- Nguyên Mưu, ngươi có biết ngươi đang khuyên ta làm gì không?
Lý Thiên Phương cố ý nhăn mặt hỏi:
- Đây là trọng tội lớn cỡ nào, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?
Tào Khâm Ngọc không cho là đúng nói:
- Chủ công vì nước trừ gian, có tội gì?
- Vì nước trừ gian?
Lý Thiên Phương cau mày nói:
- Nguyên Mưu, ngươi càng ngày càng hồ đồ. Chu Vương điện hạ chính là cột trụ của Đại Chu ta hiện giờ, bệ hạ lại phải ỷ lại vào tài năng của Chu vương mới có thể sinh tồn được. Hắn là Chu vương do bệ hạ khâm phong, bất kể như thế nào hắn cũng không có quan hệ gì với danh phận kẻ bán nước cả. Ngươi khuyên ta sớm hạ quyết định, ta biết ngươi như thế cũng là mưu đồ suy nghĩ cho ta. Nhưng Nguyên Mưu à, ngươi có nghĩ tới không, vô cớ xuất binh, cuối cùng không phải là thân bại danh liệt ư?
Tào Khâm Ngọc lắc đầu nói:
- Vô cớ xuất binh? Chủ công cơ trí, hẳn là sớm nghĩ đến rồi, hiện giờ bệ hạ đang ở tại trong thành Khai Phong, muốn có lí do xuất binh chẳng lẽ còn không phải chuyện một câu nói của tiểu chủ tử kia? Bệ hạ có thể phong Bùi Chiến là Chu vương, tự nhiên cũng có thể nói hắn là quốc tặc. Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc tuy rằng thua ở trong tay Bùi Chiến, nhưng có một việc La Húc mạnh hơn nếu so với Bùi Chiến nhiều.
Y dừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Mặc dù chiến bại, La Húc cũng không có ý vứt bỏ Minh Nguyên đế, cho nên, tuy rằng hiện tại La Húc suy đồi thành một tên giặc cỏ ở đầm Cự Lộc, nhưng hắn vẫn là một kẻ đại trung nghĩa. Chuyện đầu tiên sau khi Triệu Thiết Quải cướp được Minh Nguyên đế chính là ghìm chết tiểu Hoàng đế, cho nên hắn mới có thể bị Bùi Chiến đánh bại. Loại chuyện phụng chỉ đánh quân phản nghịch này, kỳ thật tất cả đều ở miệng bệ hạ. Bệ hạ nói hắn là trung thần thì hắn là trung thần, bệ hạ nói hắn là quốc tặc thì hắn chính là như thế.
Tào Khâm Ngọc nói tiếp:
- Hiện giờ quân Hán đang chặn ở sườn núi Phi Long, đại quân nam phản đã dừng lại ở mặt phía nam Ngụy Châu. Khúc Thắng được Bùi Chiến ra lệnh quay về chi viện cho Khai Phong, với tính tình của Khúc Thắng, hắn sẽ đồng ý dừng lại sao? Chỉ sợ đã sớm xua quân tiến công rồi, sớm đến Khai Phong một ngày, nhiệm vụ của hắn cũng sớm hoàn thành một ngày. Khúc Thắng cũng không dám không tuân theo mệnh lệnh của Bùi Chiến, nếu đại quân nam phản dừng lại, điều đó chỉ có thể chứng minh một chuyện... Bùi Chiến ở ngay trong đại quân nam phản!
Lý Thiên Phương dùng ánh mắt tán thưởng liếc nhìn Tào Khâm Ngọc một cái:
- Ta cũng không dối gạt Nguyên Mưu, đêm qua Vũ Tiểu Lâu đã phái người đưa tin tức tới, người của hắn đã điều tra ra, Chu vương đang ở ngay trong đại quân nam phản!
Tào Khâm Ngọc nhướng mày, dừng lại thật lâu lúc sau mới nói từng câu từng chữ:
- Vũ Tiểu Lâu, người này, nhất định phải giết chết!
Lý Thiên Phương thấy được ý lạnh lùng trong ánh mắt Tào Khâm Ngọc, ngược lại trong lòng lại thấy thoải mái. Việc thăm dò Tào Khâm Ngọc, có thể dừng lại rồi.
Khởi sự sắp tới của hắn làm hắn không thể không xác định người bên cạnh mình một chút, ai mới chân chân chính chính đứng ở bên cạnh hắn. Trí tuệ của Tào Khâm Ngọc với hắn rất có ích, nếu như người này không có dị tâm, Lý Thiên Phương tính toán định trọng dụng y.
Tào Khâm Ngọc cũng thở dài ở trong lòng:
- Đa nghi, là bệnh chung của kẻ bề trên, không phải là điểm trí mạng. Đa nghi mà không quyết đoán, đây mới là điểm trí mạng. Lý đại tướng quân của ta, chẳng lẽ ngài tính thử ta cả đời?
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận