Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 580: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
GIA VIÊN
Lửa mạnh vô cùng dường như thiêu đốt cả bầu trời, trong không trung tràn ngập một không khí khô hanh khiến lòng người phiền não. Làn khói đen dày đặc khiến tầm nhìn ngày càng mơ hồ hơn, một trận gió cuốn đến rồi làn khói bị cuốn thành một lỗ hổng đen. Một tiếng kêu thê lương vọng ra từ trong lỗ đen đó, tiếp đó là vô số ác ma mặt mũi hung tợn. Đao từ trong lỗ đen đó lao ra, trên răng nanh của những ác ma kia vẫn đang có máu chảy, đầu lưỡi màu đỏ tươi nhổ ra dài tầm một thước!
Từng hộ vệ trung thành bổ nhào lên ngăn ở phía trước nhưng không ai cản được bước chân của những ác ma kia. Bọn họ dùng đao chém, dùng răng nanh cắn xé, chém nát xé nát bất cứ thứ gì ngăn cản trước mặt họ. Nước miếng trong miệng ác ma khiến người ta ghê tởm kia nhỏ từng giọt xuống hòa với máu chảy trên đất.
Mấy ác ma bổ nhào tới hạ gục thị vệ kia, một ác ma trong đó một miếng là cắn lên cổ thị vệ hung hăng xé ra một khối thịt đầy máu. Ác ma đó ngẩng đầu nuốt miếng thịt vào bụng, trong đó vẫn còn yết hầu đang dính máu. Mấy ác ma khác cướp thi thể của thị vệ rồi xâu xé cánh tay, chân rồi xé nát ruột bụng của thị vệ nhét vào miệng, vừa nhai vừa phát ra tiếng kêu rên thỏa mãn.
Một ác ma miệng ngậm nửa cái lỗ tai mạnh mẽ nhảy lại, một dao đâm vào ngực của mình!
- A!
Da Luật Đức Quang ngồi dậy, mồ hôi làm ướt đẫm quần áo của hắn, đến đệm giường cũng bị mồ hôi thấm ướt, búi bông mềm xoắn lại nhau giống như lông mày của Da Luật Đức Quang, nhau lại thành vòng. Hắn há miệng thở phì phò, giống như thi hài vừa mới từ cõi chết trở về, những giọt mồ hôi từ trên trán hắn lăn xuống rồi lại chảy xuống thân người hắn.
Miệng hắn mở to, hít vào thở ra từng cái từng cái.
Ánh mắt của hắn tán loạn, đồng tử không ngừng mở to, sau đó dần dần khôi phục bình thường.
- Điện hạ, Người làm sao vậy?
Thị nữ mà Da Luật Đức Quang yêu mến nhất quỳ ở bên cạnh hắn, giơ tay đẹp trắng ngà giống như ánh trăng lau nhẹ mồ hôi trên trán hắn. Tiếng gọi nhẹ nhàng kéo Da Luật Đức Quang đang trong cơn ác mộng quay về với hiện thực, cảm nhận được có bàn tay đang đặt trên trán mình nên sức sống mới từ từ về với thân thể hắn.
- Điện hạ, không sao, không sao rồi, đã kết thúc rồi!
Giọng nói nhẹ nhàng áp sát bên tai Da Luật Đức Quang như an ủi khuyên nhủ đứa trẻ vậy.
- Đúng vậy! Kết thúc rồi!
Da Luật Đức Quang nhẹ nhàng quơ quơ đầu, làm cho mình trở nên tỉnh táo một chút. Mặc dù đã hai ngày trôi qua nhưng cảnh tượng thảm thiết đêm đó vẫn tái hiện hết lần này đến lần khác trong đầu hắn. Đêm đó, kỵ binh quân Hán từ ba hướng giống như dao nhỏ đâm vào trong đại doanh trung quân của người Khiết Đan, vô tình chém người Khiết Đan đã mất đi ý chí chiến đấu ngã xuống đất. Từng đao từng đao chém lên vết thương trên người người Khiết Đan khiến lòng Da Luật Đức Quang nứt ra từng lỗ hổng lớn.
Thất bại như vậy và thất bại u mê như thế.
Da Luật Đức Quang nhớ rất rõ, đêm hôm đó trước tiên là hai đại doanh Đông, Tây bị người Hán đánh lén đốt lửa, mình phái người đuổi theo cứu viện. Mới chia đội hai vạn người chưa được bao lâu thì người Hán đã mở cửa bắc xông ra từ trong thành Thái Nguyên và đường ngư lương, hung hăng xông vào đại doanh trung quân mà mình ở. Lúc đó hắn không nhìn ra quân Hán xông ra được thế nào trong khi một nửa đội vạn người Khiết Đan đóng ở trên đường ngư lương, màn đêm đen hôm đó cũng khiến hắn không nhìn rõ cửa bắc thành Thái Nguyên mở ra khi nào, ít nhất là một vạn kỵ sĩ giáp đen như gió cuốn lại, gió thu như cuốn hết lá vàng thổi đội quân của mình bay tán loạn.
Hắn nhớ là mình đã lớn tiếng ra lệnh cho đám binh sĩ chống lại, sau đó triệu tập binh sĩ trong đại doanh lên ngựa quay về tấn công cánh quân của kỵ binh quân Hán. Nhưng kỵ binh người Khiết Đan vừa mới lên ngựa thì từ hai hướng Đông, Tây đều có quân Hán giết tới. Nhân mã vốn phái đi cứu viện đại doanh Đông, Tây bị kỵ binh quân Hán với số lượng ít hơn họ hai lần đuổi ở phía sau, đội quân tan tác xông lên làm hỗn loạn trung quân.
Đám người Hán chết tiệt kia giống như thuốc dán dán ở phía sau bại binh, dùng mã giáo và hoành đao xua đuổi bại binh xông về đại doanh của mình.
"Vén rèm châu...."
Da Luật Đức Quang biết chiến thuật này, trong lúc chinh phạt người Đảng Hạng hắn cũng dùng qua nó rồi. Hắn biết uy lực của chiến thuật này, một khi hình thành xu thế 'vén rèm châu' thì thần tiên cũng khó cứu. Đây là một chiến thuật rất kinh điển, thông qua việc tạo áp lực thảm bại cho kẻ địch để thúc địch khởi binh xông lại, dùng quân địch tấn công quân địch. Chiến thuật này thông thường đều là trò chơi của kẻ mạnh đối với kẻ yếu. Sự khác nhau giữa mạnh và yếu không phải là bao nhiêu binh lực. Năm nghìn tinh nhuệ tấn công năm vạn thổ phỉ chưa từng được huấn luyện, bên mạnh tuyệt đối không phải thổ phỉ.
Nhưng lang kỵ Khiết Đan không phải kẻ yếu!
Da Luật Đức Quang tức giận nghĩ, trước đó bao lâu? Năm mươi năm? Một trăm năm? Ba trăm năm? Năm trăm năm? Dù sao cũng rất lâu trước kia, dân tộc trên thảo nguyên giao chiến với người Hán ở Trung Nguyên, luôn là lấy tư thế của kẻ mạnh đứng trên địa vị tuyệt đối hùng mạnh. Mặc dù ngẫu nhiên trong người Hán ở Trung Nguyên xuất hiện một quân chủ hùng mạnh nhưng nói tóm lại người Hán vẫn là thế yếu hơn. Nhưng lần này, lang kỵ Đại Liêu được vinh danh là 'Thiên hạ chí cường' lại bị 'dê hai chân' gầy yếu xua đuổi, giẫm lên rồi làm nhục không kiêng nể gì!
Thảm bại đêm đó, Da Luật Đức Quang không muốn nghĩ lại nữa nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh đó lại hiện ngay trước mặt.
Lúc hai đại doanh Đông, Tây của người Khiết Đan bốc cháy cùng lúc thì Lưu Lăng quyết đoán hạ lệnh phản công.
Người Khiết Đan bị lửa lớn chặn dưới đường ngư lương không nhìn thấy, quân Hán không ngờ lại điều động lượng lớn binh sĩ lên trên tường thành. Lúc người Khiết Đan xua đuổi dân phu mang đất dập tắt lửa thì mũi tên lông vũ của người Hán lại một lần nữa bắn lại như mưa. Một đội quân Hán tay cầm hoàn đầu đại đao nặng đến hai mươi cân đột nhiên từ phía sau làn khói thuận theo đường lớn ngư lương bổ nhào xuống giống như một bầy mãnh hổ từ trên núi nhảy xuống xông vào bầy dê. Đám quân Hán rõ ràng là mạnh hơn đám binh sĩ bình thường dùng hoàn đầu đao giết tới đám người Khiết Đan không kịp chuẩn bị khiến họ gào khóc thảm thiết.
Hoàn đầu đao nặng trĩu còn lâu mới sắc bằng hoành đao nhưng lại thô bạo hơn. Mấy trăm khinh giáp quân Hán cầm đao giết ra đường máu, vẫn chưa đợi người Khiết Đan phản ứng lại thì một đội trọng giáp bộ binh năm trăm người đi theo phía sau giết tới. Đội trọng giáp này còn dũng mãnh hơn quân Hán trước đó. Thân họ mặc thiết giáp nặng hơn bốn mươi cân, dùng mạch đao thô bạo hơn để mở rộng đường máu kia.
Ở phía sau, khinh giáp bộ binh không ngừng thuận theo đường ngư lương mà giết tới xé nát từng tầng người Khiết Đan. Mấy trăm mãnh hổ mở đường ở phía trước, một bầy ác lang cắn xé ở phía sau. Trận hình của người Khiết Đan trong nháy mắt liền bị cắt ra, lập tức bị cắn xé thành những miếng thịt lớn nhỏ khác nhau.
Cùng lúc quân Hán ở trên tường thành phát động phản kích, thiết áp cửa bắc thành Thái Nguyên dần dần được kéo lên. Cổng thành được mở ra, tất cả kỵ binh quân Hán ở trong thành Thái Nguyên chen chúc mà ra.
Phản công trên đường ngư lương chẳng qua cũng chỉ là thu hút tầm mắt của người Khiết Đan thôi. Kỵ binh mới là phản công thật sự của quân Hán, đòn trí mạng thật sự.
Kỵ sĩ mặc áo giáp đen kia cưỡi một con hắc báo cao chừng hai mét to lớn bổ nhào về đại doanh trung quân của người Khiết Đan ở phía xa như thần tiên hạ phàm.
Một vạn năm nghìn khinh kỵ tinh giáp quân Hán dưới sự thống lĩnh của Lưu Lăng xông ra khỏi cửa thành đánh về phía dày đặc ánh lửa nhất trong đại doanh Khiết Đan. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thái tử của Liêu quốc đóng giữ Tây Kinh Da Luật Đức Quang chính là ở tại nơi đó quan sát cuộc chiến! Một loại uy lực trực tiếp nhất đơn giản nhất cũng nổi bật nhất trong chiến thuật dùng binh chính là lấy quân tinh nhuệ đánh thẳng đến chủ soái quân địch trong trung quân. Tất nhiên, chiến thuật xung phong này có yêu cầu rất nghiêm ngặt với kỵ sĩ. Một nhóm nông phu cưỡi ngựa có nhiều đến mấy cũng chỉ là xông vào chỗ chết thôi.
Cần dũng khí chưa từng có trước nay nhưng vẫn cần có thực lực tuyệt đối nữa.
Một vạn năm nghìn kỵ binh tổ hợp thành trận hình chùy to lớn, đạp lên mặt đất giống như mây đen cuốn về sườn núi cao nơi Da Luật Đức Quang ở. Không có tiếng hò hét, quân Hán cũng không đốt đuốc, đội quân hơn một vạn người trầm mặc bình tĩnh đi theo phía sau chủ tướng ở trước mặt, trên mặt họ không có chút do dự nào. Chỉ có kẻ mạnh mới có đủ sự tự tin và kiêu ngạo. Mỗi người họ đều biết đi theo sau Vương gia rồi sẽ bách chiến bách thắng!
Chỉ còn cách một trăm năm mươi bước, Lưu Lăng dùng đồ tạo lửa châm đốt lên lớp bọc đã tẩm dầu đen buộc trên mũi phá giáp chùy, ngọn lửa bén lên rồi bị gió cuốn bay phất phới. Lưu Lăng từ phía sau lưng gỡ xuống cung cứng hai thạch, cài phá giáp chùy đang rừng rực lửa lên cung cứng. Hắc báo Phá Địch như cảm nhận được ý đồ của chủ nhân nên cố gắng chạy một cách vững vàng để không ảnh hưởng chủ nhân bắn tiễn. Lưu Lăng ngồi trên người hắc báo hai vai mở rộng, cung cứng mở như trăng tròn!
- Vèo vèo!
Giống như một tín hiệu, cùng với hỏa tiễn mà Lưu Lăng bắn ra, các kỵ binh phía sau cũng bắn mũi tên lông vũ ra sau khi châm lửa. Trong nháy mắt, cùng với tiếng vang lên của dây cung, vô số mũi tên lông vũ trong không trung tạo thành một màn mưa lửa, rơi xuống tầm tã. Giống như mưa sao băng từ trên trời rơi xuống, đến cả mặt trăng cũng bị sát khí của ánh lửa làm cho sợ mà tránh sau đám mây.
- Giơ thuẫn lên! Mau giơ thuẫn lên! Bảo vệ điện hạ!
Thân binh thiên phu trưởng của Da Luật Đức Quang lớn tiếng hô, sau đó dẫn đầu xông tới bên cạnh Da Luật Đức Quang giơ thuẫn kỵ binh trong tay gã lên. Mấy chục thân binh dùng thuẫn kỵ binh ở trước Da Luật Đức Quang hình thành nên một hàng rào. Những mũi tên lông vũ bắn trên thuẫn kêu tách tách, còn những thân binh để thân mình lộ ra ngoài thì đều bị mũi tên lông vũ bắn phải. Da Luật Đức Quang bị tên tiễn vây quanh nên không ngừng lui về sau, các thân binh dùng thuẫn trong tay và thân người ra để chắn những mũi tên kia.
- Không được hoảng loạn! Tiền đội! Chém chân ngựa! Chém chân ngựa! Hậu đội, lên ngựa nghênh địch!
Da Luật Đức Quang vừa hô vừa lui về sau.
Mấy nghìn võ sĩ Khiết Đan ở trước sườn núi cao chỗ mà Da Luật Đức Quang đứng nghe thấy mệnh lệnh đó, dưới sức áp chế của tướng quân dần dần tụ cùng một chỗ hợp thành phương trận mười mấy hàng chắn ở trước mặt kỵ binh quân Hán. Bọn họ vốn đều là kỵ binh nhưng giờ đành phải ngồi trên đất, giơ thuẫn kỵ binh không thể che toàn thân để chặn đám mưa mũi tên kia, sau đó đợi kỵ binh xông lên như thủy triều.
Lúc này, tay của mỗi binh sĩ Khiết Đan đều đang run rẩy, sắc mặt ai nấy đều trăng bệch giống như mặt quỷ. Vì họ đều biết, lúc những vó ngựa kia đạp trên đất, bọn họ đều trở thành những cô hồn dã quỷ ở nơi đất đai lạ lẫm kia. Trong bóng đen vô tận, họ dường như nhìn thấy mình quay lại đại thảo nguyên mênh mông, về lại gia viên phóng ngựa chạy như bay của thời thơ ấu.
Họ đều tin tưởng chắc chắn rằng, nếu như có người dám xâm lược gia viên của họ, để chiến hỏa thiêu đốt thảo nguyên thì bọn họ sẽ không do dự mà cầm vũ khí lên bảo vệ gia viên, bảo vệ người nhà mình.
Nhưng bọn họ lại không để ý đến và họ đã quên rằng, kỵ binh quân Hán xông đến đây cũng vì bảo vệ gia viên của mình.

Bình Luận

0 Thảo luận