HẮC BÁO
Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả mọi người đều tề tựu tại doanh trại, Lưu Lăng cũng nhanh chóng rửa mặt chải đầu, dùng bữa cùng mọi người, mang theo cung tiễn loan đao, dắt Hồng Sư Tử ra ngoài cửa doanh trại. Mọi người thấy hắn hừng hực khí thế, lòng thầm vui mừng, chỉ có điều họ chưa từng nghĩ tới, để khiến tâm tình Lưu Lăng thoải mái đôi chút họ đều cố gắng làm những việc vui vẻ, mà Lưu Lăng như vậy cũng chỉ muốn mọi người an tâm mà thôi. Đại chiến cận kề, không thể khiến mọi người vì mình mà lo lắng, trên chiến trường đó không phải là chuyện tốt
Phân phó chu toàn ổn thỏa, Lưu Lăng chỉ dẫn theo bên mình bốn đại tướng thân tín đã có mặt trên sườn núi tối qua, thêm hai anh em Nhiếp Thị và 50 thị vệ rời khỏi doanh trại, cưỡi ngựa thẳng đến núi Mang Ngưu ở ngoài mười dặm mà đi. Tướng quân canh giữ đại doanh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đợi đoàn người Lưu Lăng khuất dạng bèn phái thêm 500 kỵ binh âm thầm bảo vệ ở phía sau. Kì thực hành động này có chút thận trọng thái quá, hai năm nay bách tính lê dân được ấm no yên vui, chưa từng có ý định tạo phản, người của Bạch Liên Giáo lại án binh bất động, chúng hẳn không có khả năng náo loạn nữa, với thân thủ của đám Lưu Lăng có thêm 50 thủ vệ bên cạnh thì cũng chẳng ai dám có ý đồ gì với họ. Hơn nữa, với công phu mèo cào của đám tiểu tặc này, một mình Nhiếp Nhân Địch cũng có thể đối phó.
Đường tuy xa nhưng vì ít người, nên đám Lưu Lăng cũng không mất quá nhiều thời gian để đến nơi. Núi Mang Ngưu không quá hùng vĩ, diện tích chung quanh cũng chỉ đến vài chục dặm, nhưng hai năm nay đời sống người dân no ấm, lương thực dư thừa, người lên núi săn bắt cũng giảm đi nhiều, những con thú chạy trốn trong chiến tranh loạn lạc biết rằng chốn rừng sâu núi thẳm mới thực sự là nhà của chúng mà quay trở lại, hai năm nay muông thú trên núi cũng tăng lên đáng kể.
Vừa tới chân núi, đám thỏ hoang mập mạp nhìn thấy người đã sợ hãi bỏ chạy, đám Lưu Lăng thấy vậy không khỏi buồn cười. Hai năm qua việc đồn điền do mưa thuận gió hòa, nên sản lượng lương thực cao, những con thỏ này sau vụ mùa được ăn no vỗ béo, ú na ú nần, mọi người nhìn lũ thỏ như vậy đều cảm thấy không hứng thú săn bắt, chỉ có hai thị vệ giương cung bắn, tiễn pháp chuẩn xác, nào hay lũ thỏ đần độn này hai năm nay quên mất cách chạy trốn thế nào rồi.
Thị vệ bắn trúng con thỏ bừng bừng khí thế chạy đến thu hoạch chiến lợi phẩm, để vào sau yên ngựa. Đoàn người đi được một đoạn thì không thể cưỡi ngựa tiếp, bèn lưu lại hơn mười hộ vệ trông coi ngựa, đám Lưu Lăng tiếp tục đi bộ đến nơi địa hình cao kia. Ngọn núi Mang Ngưu này cỏ cây tươi tốt, hai năm nay không đến, nhìn thấy rất nhiều khỉ đang nhảy nhót trên cây, thấy người cũng không sợ.
Mọi người không ai để ý tới đám khỉ kia, tiếp tục đi sâu vào trong rừng, không phải vì yêu quý động vật mà bởi thịt khỉ rất khó ăn, đi được một đoạn, dần nhìn thấy dấu vết của thú dữ để lại, bước chân đoàn người chậm dần, một số người còn yểm hộ cho nhau, chỉ sợ đột nhiên xuất hiện sói hoang hổ dữ đả thương người.
Khi đã vào sâu trong rừng, Lưu Lăng cười nói: - Chúng ta ra ngoài lần này là để thư giãn thả lỏng một chút, chi bằng mở một cuộc tỉ thí, xem ai săn bắt được nhiều hơn. Ta sẽ lấy một bộ khôi giáp tốt làm phần thưởng, ai săn được nhiều sẽ được sở hữu nó.
Triệu Nhị cười nói: - Giáp trụ Vương gia ban thưởng, thuộc hạ nào dám không đoạt.
Hoa Linh nói: - Ngươi muốn giành với ta sao?
Triệu Bá nói: - Các người đứng sang một bên cho ta, ta nhất định phải thắng được bộ khôi giáp này. Nhưng thứ cho thuộc hạ lắm lời, bộ khôi giáp Vương gia ban thưởng kích cỡ ra sao?
Thân hình Triệu Bá cao to lực lưỡng, ước chừng phải hơn hai mét, một bộ khôi giáp bình thường hẳn không thể chui vừa. Chuyến săn bắn lần này coi như du ngoạn, bởi vậy chẳng ai mặc khôi giáp, mọi người đều biết con người Vương gia hào phóng, nếu đã ban thưởng thì chắc chắn không phải lễ vật tầm thường, trên chiến trường được sở hữu một bộ giáp tốt, cũng coi như giữ được một mạng, bởi vậy ai nấy đều có chút động lòng.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một hồi nói: - Lúc Chu Diên Công từ Tây Hạ trở về, Quốc vương Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu có tặng một bộ khôi giáp, ta cũng chưa nhìn kỹ, nhưng có lẽ Triệu Bá ngươi sẽ không mặc vừa. Vậy đi, nếu như bộ khôi giáp đó không vừa với ngươi, ta sẽ tặng ngươi một con chiến mã do chính Tu La Doanh điều phục, ngươi thấy sao?
Nghe Lưu Lăng nói vậy, hai mắt Triệu Bá lập tức sáng rực, hắn đã sớm có tham vọng sở hữu chiến mã cao to dũng mãnh của Tu La Doanh, hận không thể chiếm lấy một con cho riêng mình, bây giờ Vương gia đã nói vậy, hắn sao có thể không vui? Phải biết rằng chiến mã của Tu La Doanh, ngoài con Hồng Sư Tử luôn ngạo nghễ dẫn đầu, chiến mã bình thường đều không dám đứng trước. Trên chiến trường luôn cần chiến mã tốt như vậy, khi đối kháng sẽ khiến quân địch sợ hãi, giết địch sẽ dễ dàng hơn.
- Được, vậy Vương gia nói lời phải giữ lấy lời.
Triệu Bá nói cộc lốc.
Lưu Lăng cười mắng: - Tên hồ đồ nhà ngươi, ta có khi nào nuốt lời?
Triệu Bá khoa tay múa chân nói: - Cũng giống như giáp trụ, thuộc hạ muốn chiến mã to lớn hơn bình thường.
Mọi người đều cười rộ lên.
Lưu Lăng kiểm lại quân số nói: - Tính cả thị vệ chúng ta hiện tổng có cả thảy 45 người, chúng ta mỗi người mang theo tám thị vệ, hai canh giờ sau tập hợp kiểm lại số lượng thú săn được, ai săn được nhiều nhất thì người đó thắng. Chiến mã Tu La Doanh cũng tốt, bộ khôi giáp được chế tạo công phu kia cũng không tầm thường, chúng ta sẽ phân định thắng thua ngay tại đây, xem phần thưởng sẽ thuộc về ai.
Mọi người đều biết nơi này không quá nguy hiểm, bởi vậy Vương gia lệnh cho mọi người tách ra cũng không ai phản đối. Cho dù có gặp thú dữ đi chăng nữa, đối với chín người vũ khí quân trang được trang bị kỹ càng như họ, cũng không mảy may bận tâm. Bởi vậy mọi người đều nhất trí, mỗi người mang theo tám thị vệ tản ra theo hướng khác nhau.
Để cho công bằng, Lưu Lăng cố ý để huynh đệ Nhiếp Thị làm trợ thủ cho Vương Bán Cân, một mình đem tám thị vệ thân cận đi sâu vào trong rừng.
- Vương gia mau đến xem.
Giáo úy thân binh Vương Tiểu Ngưu ở phía trước bỗng quỳ xuống, lớn tiếng gọi.
Lưu Lăng đi qua hỏi: - Có chuyện gì?
Vương Tiểu Ngưu nói: - Thuộc hạ trước kia từng có thời gian làm thợ săn, dấu chân này nhìn rất quen. Nhìn hình dáng kích thước, chắc chắn là của một con cọp, đầu thú này cũng không nhỏ.
Lưu Lăng hai mắt sáng rực, cười nói: - Nếu là bắt sống con cọp này mang về, thì e rằng chẳng ai giành được phần thưởng kia rồi.
Vương Tiểu Ngưu cười nói: - Bắt sống thì hơi khó, nhưng nếu giết chết thì dựa vào bản lĩnh của chúng ta, lại dễ như trở bàn tay.
Lưu Lăng nói: - Bất luận sống chết thế nào, nếu thật sự bắt được một con cọp lớn, ta cũng sẽ thưởng cho ngươi một chiến mã tốt.
Vương Tiểu Ngưu cười khà khà nói: - Vương gia người cứ chờ xem, con cọp xui xẻo kia chạy không thoát đâu.
Nói xong, Vương Tiểu Ngưu đi ra ngoài trước, tìm kiếm theo hướng có dấu chân của con cọp. Lưu Lăng biết núi Mang Ngưu này bốn phía đều là bình nguyên, nếu thật sự có thú dữ thì thuận tay tiêu diệt, coi như là vì dân trừ hại. Dưới núi chưa đến vài dặm đã là đồng ruộng, nếu con cọp này có hứng thú xuống núi dạo chơi thì không tránh khỏi đả thương đến dân chúng và gia súc gia cầm. Có điều loài dã thú này vô cùng lợi hại, mọi người tuy thân thủ bất phàm nhưng cũng phải đề cao cảnh giác, tay luôn nắm hờ chuôi kiếm trong trạng thái phòng bị, có thị vệ còn lắp sẵn tên, chỉ cần nhìn thấy con mồi liền động thủ.
Mọi người vừa đi đến, Vương Tiểu Ngưu bỗng nhiên ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát. Lưu Lăng đi qua hỏi: - Sao vậy?
Nói đoạn cúi thấp đầu nhìn xuống, chợt thấy một đống phân.
Vương Tiểu Ngưu sắc mặt trở nên nghiêm túc, đứng lên nói với Lưu Lăng: - Mọi người phải hết sức cẩn thận, con cọp kia đang ở rất gần chúng ta, đoán chừng vừa mới rời khỏi đây chưa được bao lâu.
Lưu Lăng gật đầu, rút thanh loan đao ra khỏi bao, chúng thị vệ cũng nhận thức được con mãnh thú này rất khó đối phó, đều tỏ ra vô cùng thận trọng.
Mới đi được vài bước, Lưu Lăng đột nhiên xoay người lại, một bóng đen vụt qua ngay sát bên cạnh với tốc độ cực nhanh, phản ứng của Lưu Lăng tuy không chậm chạp nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy vệt bóng mờ ảo, bộ dạng thực hư của con cọp kia thế nào hắn cũng không thấy rõ. Nhưng có thể nhận ra, kích thước của nó không hề nhỏ.
Chúng thị vệ tự giác tụ lại một chỗ, vây giữa Lưu Lăng bảo vệ. Tám thị vệ đã rút đao sẵn sàng, quây thành vòng tròn di chuyển một cách chậm rãi. Lưu Lăng cũng không cố chấp đứng ngoài, dứt khoát thu đao, rút cung tên phía sau lưng, lắp sẵn vào cung, chỉ chờ con mãnh thú kia xuất hiện.
Bỗng vèo một tiếng, mọi người nhanh chóng quay người nhìn, bóng đen kia lại vụt lướt qua.
Vương Tiểu Ngưu gằn giọng mắng: - Chẳng qua chỉ là một con súc sinh thành tinh, động tác sao có thể nhanh như vậy? Vương gia người nên cẩn thận, thuộc hạ không nghĩ nó là cọp.
Lưu Lăng gật đầu, lần này hắn đã nhìn rõ hơn đôi chút, con vật kia toàn thân đen xì, chắc chắn không phải là hổ. Nhưng to như vậy thì lớn hơn loại báo núi sài lang rất nhiều.
Tiếp tục đi thêm vài trượng (1 trượng = 3.33 m), thấy khu rừng đột nhiên trống không bỗng xuất hiện một không gian nhỏ, phía bên kia của không gian này là vách núi, có thể nhìn thấy một hang động chiều dài ước chừng một mét. Càng đến gần mùi hôi thối càng nồng nặc, hẳn là địa bàn trú ngụ của nó.
Lúc này, tiếng gầm rú trầm thấp bỗng từ phía bên kia vọng đến, khiến mọi người trong lòng căng thẳng.
Lưu Lăng quay lại, chỉ thấy bóng đen lại vụt qua, nhảy vọt lên trước mặt mọi người, lao đến khoảng không gian nhỏ kia, chắn trước cửa hang động. Con vật kia chắc hẳn cảm thấy bị xâm phạm lãnh thổ nên tức giận, nằm phục xuống rướn người gầm rú, bày ra tư thế tấn công.
Lưu Lăng nhìn con thú kĩ hơn, lập tức hít một hơi lạnh.
Đó là....một con báo khổng lồ!
Con báo này cả người tuyền một màu đen, bộ lông óng mượt như phát sáng dưới ánh mặt trời. Nhìn kích thước của con báo này, cũng phải tương đương kích thước của một con trâu đực đã trưởng thành! Đôi mắt đỏ như máu nhìn đám người Lưu Lăng trừng trừng, miệng tỏa ra mùi hôi thối từng đợt, lộ ra đôi răng nanh sắc bén tưởng chừng có thể cắn xé người thành từng mảnh.
Lưu Lăng chưa từng thấy con báo nào lớn như thế. Theo hiểu biết của y, báo núi dù lớn cỡ nào cũng không vượt quá kích thước của một con cọp, nhưng con báo này lại to lớn giống như trâu mộng vậy, thật khiến người ta khiếp sợ.
Vương Tiểu Ngưu không dám khinh thường, rút một mũi tên lắp vào cung bắn, tiếng cung tên bén nhọn lao vút đi trong không khí, đây là tín hiệu cảnh báo cho mọi người trong nhóm. Ai nhận được tín hiệu, sẽ lập tức tới ứng trợ.
Nhưng không ngờ, con báo khổng lồ không thích âm thanh bén nhọn kia chút nào, nghĩ rằng con người đang cố ý khiêu khích, nó bỗng gầm lên một tiếng, rướn người lao về phía phát ra tiếng động.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận