Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 341: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
VIỆC NHÀ CŨNG LÀ ĐẠI SỰ
Ngày thứ bảy sau khi Lưu Lăng trở về Tấn Châu, quân quốc đại sự đã sắp xếp ổn thỏa, việc tiếp theo cần làm là hai việc quan trọng chỉ có thể chờ đợi, vội cũng không có tác dụng. Việc thứ nhất, đem triều đình từ Thái Nguyên phủ dời về Tấn Châu, sau đó điều Kiến Hùng quân trấn thủ Thái Nguyên, việc này cần thời gian, làm từng bước một. Việc thứ hai là, tiến quân Khai Phong, việc này cũng vậy, vội không được bởi vì con hổ quân Thành Đức còn chưa phân thắng bại với con báo quân Định An, nếu như quân Hán lúc này tấn công vào thì chỉ có dẫn cả hổ và báo đến mà thôi.
Quốc sự đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng việc nhà lại khiến Lưu Lăng đau đầu. Vào ngày thứ bảy Lưu Lăng trở lại Tấn Châu, Lư Ngọc Châu Vương phi chính thê của Lưu Lăng, rất nghiêm chỉnh nói với Lưu Lăng một việc.
Ăn xong cơm tối, Lưu Lăng cầm nguyên một cái chân bò đi tới hậu viện, vứt thức ăn cho hắc báo Phá Địch đang có chút rầu rĩ uể oải, có lẽ là bởi vì cái sân này nhỏ quá. Hắc báo Phá Địch mới xoay xoay một chút thì đã rảo hết cái sân sau này rồi, sau đó nó tưới nước tiểu trên mỗi thân cây trong mảnh rừng nhỏ xíu đó với vẻ rất không tình nguyện... Lúc Lưu Lăng lại thăm nó, Phá Địch hình như đang tức giận, cho nên lúc đối diện với miếng thịt đùi bò tươi mới cũng có chút rã rời không vui.
Phá Địch đã quen chiến đấu với đại quân, bỗng nhiên bây giờ nhàn rỗi cũng có chút chưa thích ứng được. Mặc dù Lưu Lăng đã cướp cái nơi mấy tiểu nha hoàn chơi trốn tìm làm lãnh địa cho nó, nhưng nó hoàn toàn không cảm kích.
Lưu Lăng nhìn vào đôi mắt buồn rầu của hắc báo Phá Địch dường như có thể nói chuyện, cười to lên, đưa tay sờ sờ trên đầu của hắc báo Phá Địch nói: - Đừng gấp, ta biết ở nơi nhỏ này làm ngươi uất ức lắm, ngày mai ta sẽ mang ngươi vào đại doanh, nếu không, ta kéo Hồng Sư Tử lại cùng ngươi?
Hắc báo Phá Địch nghe hiểu lời nói của Lưu Lăng cũng ngẩng đầu lên.. hình như mấy ngày chưa gặp mặt Hồng Sư Tử nên có chút nhớ nhung rồi chăng.
Nó nịnh hót Lưu Lăng bằng cách rúc vào cọ xát bên người Lưu Lăng giống như mấy con mèo làm nũng, chỉ là một con mèo lớn quá. Phá Địch đã hoàn toàn trưởng thành, thân thể còn lớn hơn mẹ của nó mấy phần, bình thường lúc đứng thì cơ thể đã to cao tương tương với Hồng Sư Tử, cái đầu so với chậu rửa mặt còn lớn hơn nhiều, mở to miệng có thể nuốt nổi một cái đầu con dê. Thử nghĩ mà xem, một con hắc báo cao lớn như Hồng Sư Tử thuộc giống ngựa Đặc Lặc Phiêu, nhưng lại uy vũ hùng mãnh hơn xa so với Hồng Sư Tử, điều đó thật làm lòng người chấn động như thế nào.
Hắc báo Phá Địch đã trở thành một tượng trưng của Lưu Lăng, chỉ cần nơi hắc báo Phá Địch xuất hiện, thì ở nơi đó có Hán Vương Lưu Lăng. Trên chiến trường nó giống như một tướng quân uy phong lẫm liệt, không cần nó làm gì chỉ cần đứng phía trước, gào rú một tiếng thì có thể kích khởi khí thế của quân Hán trỗi dậy, còn quân địch lúc nhìn thấy một con quái vật như vậy thì đã sợ bắn đít rồi. Lúc giao chiến giữa kỵ binh quân Hán với quân địch, Phá Địch sẽ xông lên chiến đấu, có Phá Địch ở đó, giống như nỗi ác mộng đối với quân địch, chiến mã của kỵ binh quân Hán đã quen với con mãnh thú này, còn chiến mã của quân địch vừa nhìn thấy lập tức sẽ sợ tới giật bắn người.
Trong chiến dịch công phá Lạc Dương, lúc ở ngoài thành quyết chiến với quân Đại Chu chính sự đại triển thần uy của Phá Địch làm cho quân Chu chạy toán loạn cho nên kỵ binh quân Hán mới có thể nắm bắt cơ hội theo sát phía sau quân Chu, một phát giết vào trong thành Lạc Dương.
Lúc ấy, trong thành Lạc Dương có hơn hai vạn Chu quân thủ thành, trong đó có bốn nghìn kỵ binh. Bốn nghìn kỵ binh này đều là bộ đội tinh nhuệ nhất Lạc Dương, luận về tố chất, thì gần với kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Chu - tinh giáp Hổ Bí. Nếu như chính diện đối địch, kỵ binh quân Hán mặc dù đánh bại được bốn nghìn Chu kỵ này nhưng cái giá phải trả cũng sẽ cực lớn. Ngay khi bày trận xong, kỵ binh Lạc Dương cũng đã dự định cùng tồn vong với Lạc Dương, khí thế hào hùng, đúng lúc đó hắc báo Phá Địch như một tia chớp màu đen đột ngột vọt vào giữa quân trận Chu kỵ, chiến mã quân Chu phía trước sợ tới chân run lẩy bẩy, ngã quỵ xuống mặt đất lạnh run, những chiến mã phía sau lập tức quay đầu chạy bán mạng, mặc cho kỵ binh ra sức ngăn cản đều không có tác dụng.
Kỵ binh Đại Hán nắm được cơ hội, công kích vào doanh kỵ binh Lạc Dương, kỵ binh doanh Lạc Dương chạy tán loạn, quân Hán gắt gao cắn phía sau, quân thủ thành Lạc Dương không kịp đóng cửa thành, bị quân Hán tấn công vào thành. Vốn dĩ mật điệp viện Giám sát tiềm phục tại Lạc Dương đã khống chế tốt kế hoạch, chỉ chờ buổi tối phóng hỏa tứ phía trong thành, nhân lúc hỗn loạn cướp cửa thành, kết quả bởi vì Phá Địch vọt vào quân trận kỵ binh quân địch đại náo một trận, thành Lạc Dương lại dễ dàng bị quân Hán cướp như vậy.
Lúc quân Hán tiến vào thành, quân Chu còn không có tổn thất gì, hai bên chiến đấu kịch liệt là ở trong thành triển khai, hơn hai vạn người ở Lạc Dương doanh đều một lòng với Đại Chu, quân Hán chiêu hàng mà không thể, huyết chiến thàm thiết, tranh đấu qua lại, tử thi phủ kín phố lớn ngõ nhỏ. Công phá thành Lạc Dương chỉ có một ngày, nhưng để chiếm lĩnh thành Lạc Dương, quân Hán cũng phải mất hơn nửa tháng.
Ở mỗi đường lớn, ngõ nhỏ, quân Chu đều dựng lên bức rào tử thủ, quân Hán mỗi lúc tiến vào thêm một bước đều vô cùng khó khăn. Cái giá phải trả rất lớn. Nếu như không phải quân Hán có trang bị xe liên phát hỏa nỏ, có Thần Cơ doanh điều khiển xe ném đá, diệt các bức rào phòng thủ của quân Chu thì thương vong mà quân Hán trả ra là thê thảm và nghiêm trọng nhường nào. Trận chiến này có thể nói là chiến thắng của hỏa khí quân Hán. Chứ không phải do ẩu đả mà thắng.
Cuối cùng lúc quân Chu lui giữ Hoàng cung Lạc Dương, trận chiến dịch cuối cùng khai hỏa, quân Hán từ bốn phương tám hướng tiến công, còn quân Chu phòng thủ kín không kẽ hở. Vốn dĩ nghĩ không thể phá được thành cung Lạc Dương, Lưu Lăng rơi vào đường cùng, hạ lệnh bạo tạc cửa cung. Mấy chục xe ném bao hỏa dược phát uy, hủy diệt cửa cung do quân Chu chặt chẽ phòng thủ. Dù vậy quân Hán còn phải mất thêm hơn hai nghìn người mới có thể đánh vào Hoàng cung.
Bảy ngàn quân Chu cuối cùng của doanh Lạc Dương bày trận chỉnh tề ở trên quảng trường trước đại điện Hoàng cung Lạc Dương, tên lông vũ của bọn họ đã dùng hết, hoành đao cũng không còn sắc bén, áo giáp cũng đã tan tác, nhưng họ lại rất mạnh mẽ , họ như một chỉnh thể không thể phá hủy.
Đây là ý chí quyết tử, quyết cùng sống chết với Lạc Dương.
Lúc quân Hán đem quân bao vây họ, trên vạn cung tên nhắm vào họ, tướng quân doanh Lạc Dương Bùi Khôn suất lĩnh bảy nghìn tàn binh phát động công kích tự sát với quân Hán. Bảy nghìn quân Chu đối diện với năm mươi chiếc xe liên phát hỏa nỏ của quân Hán, hơn vạn cung tiễn thủ quân Hán tạo thế phong tỏa tất sát, không ai sợ hãi lui về phía sau. Bọn họ từ đầu đến cuối, không ai lựa chọn đầu hàng. Bọn họ là những chiến sĩ đủ tư cách nhất, là những người trung thành nhất, họ không sợ hãi nên họ là vô địch, mặc dù họ không thể bảo vệ được Lạc Dương nhưng tinh thần của họ không thể có ai đánh bại được.
Bảy nghìn quân Chu, đến lúc chỉ còn lại sáu trăm người, họ quyết đoán bỏ vào cung mà tập kết ở trước cửa chính của cung điện, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng đem hoành đao lên trước ngực của mình, họ nguyện chết trước cửa chính của Hoàng cung, đó là chút chiến đấu cuối cùng.
Họ đúng là những chiến sĩ chân chính, dũng khí trường tồn.
Lưu Lăng nhìn thấy thi thể của các chiến binh quân Chu trước cửa cung Lạc Dương, hạ lệnh hậu táng. Đây là một lần duy nhất thi thể của quân địch không có mai táng tập thể mà là ở trong lâm viên của cung Lạc Dương, trên mảnh đất lâm viên to lớn đó được Lưu Lăng cho làm mộ, đào hai vạn ba nghìn một trăm tám mươi hai cái phần mộ, mỗi người của quân Chu doanh Lạc Dương đều được khắc lập mộ.
Mặc dù không thể kiểm chứng tên của họ, mặc dù họ là những chiến binh bại trận, trên mỗi cái bia gỗ của mỗi mộ phần đều viết sáu chữ giống nhau.
Lạc quân anh hùng vĩnh tồn
Đây là trận chiến từ trước đến nay làm cho toàn bộ quân Hán từ trên xuống dưới đều cảm động, mặc dù họ thắng nhưng mỗi người trong đó có cả Lưu Lăng đều không có biểu hiện sự vui mừng, mặc dù họ là kẻ thù, nhưng trong lòng họ tâm huyết của những người quân nhân đó không thể nào không thán phục.
Sau trận Lạc Dương, hắc báo Phá Địch đi theo Lưu Lăng về Tấn Châu, không ngửi thấy mùi chiến đấu trên chiến trường nó hiển nhiên không thích ứng được. Lưu Lăng đem miếng thịt bò tươi ngon nhất cho vào bên miệng nó đều không làm nó cảm thấy hứng thú, chỉ có lúc nó nghe được Lưu Lăng nói sẽ mang Hồng Sư Tử về làm bạn với nó con thú bá chủ ngoại tộc này mới có mấy phần vui lên, lập tức chén gọn miếng thịt bò.
Đúng lúc này, Hoa Đóa Đóa rón ra rón rén đã đi tới, ngồi xổm bên cạnh Lưu Lăng, mắt nhìn chằm chằm vào Phá Địch, hai con mắt to tròn xinh xắn tỏa sáng, vô cùng đáng yêu.
- Vương gia, nó tên gì vậy?
- Phá Địch!
- Phá Địch, quá thô tục nhỉ, chi bằng gọi nó là Tiểu Hoàng đi.
- Nó là màu đen đấy à!
- Vậy kêu nó là Tiểu Hắc đi.
Không để ý tới Lưu Lăng nữa, Hoa Đóa Đóa mặc dù cũng đã từng nhìn thấy Phá Địch xa xa, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc với nhau gần như thế, cô ấy không sợ, không ngờ nhẹ nhàng giơ tay ra vuốt nhẹ trên trán Phá Địch: - Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ngươi thích cái tên này không hả?
Gầm!
- Uhm, ta biết ngay là ngươi rất thích.
Cô nhảy thót lên nói.
Hắc báo Phá Địch hì hà hì hà, ăn no xong liền nằm sấp xuống đất, chẳng để ý gì đến Hoa Đóa Đóa. Hoa Đóa Đóa gan to bằng trời, nếu cho cô một cây gậy cô dám đại náo thiên cung lắm, nếu cho cô cái thang chắc cô cũng dám trèo lên trời trộm cái váy của Nữ Oa nương nương không chừng. Cho nên, khi cô phát hiện hắc báo không thèm đếm xỉa tới cô, cô đối với hắc báo Phá Địch càng ngày càng hứng thú.
Đúng lúc này, Vương phi Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi hai người nắm tay nhau tới tìm Lưu Lăng. Lưu Lăng biết Phá Địch phân biệt được rõ ràng ai là người mình, nên sẽ không thương tổn đến Hoa Đóa Đóa, vì thế đi đến lương đình ngồi xem Hoa Đóa Đóa trêu đùa Phá Địch, hỏi Lư Ngọc Châu: - Tìm ta có chuyện gì?
Lư Ngọc Châu dạ một tiếng, do dự một chút, cuối cùng là trực tiếp nói ra: - Vương gia... Huân Nhi đã mười sáu tuổi rồi.
- Uhm, thì sao?
- Cô ấy nên nhập phòng rồi.
- Vậy thì nhập đi... à đợi đã!
Lưu Lăng lập tức nhìn ánh mắt Lư Ngọc Châu hỏi rằng: - Ý của nàng là gì?
Lư Ngọc Châu gật đầu nói: - Huân nhi đêm nay sẽ hầu hạ giấc ngủ cho Vương gia.
Lưu Lăng lập tức ngẩn người ra.

Bình Luận

0 Thảo luận