BỊ CHÀ ĐẠP MẤT RỒI
Người trẻ tuổi tên Tiểu Hổ chạy nhanh như điên, y giống như 1 con linh dương mạnh mẽ đang chạy nhanh qua vùng bình nguyên gồ ghế lồi lõm, nhảy qua 1 miếng đá nhô lên, động tác của y linh hoạt mà nhanh nhẹn, đôi chân trần giẫm lên đá sỏi và cỏ dại mà không hề có cảm giác, tốc độ của y nhanh không ngờ.
Cứ thế chạy 1 hơi hết nửa canh giờ, y dựa vào thân 1 cái cây to từ từ ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó y rút túi nước từ bên hông xuống ừng ực đổ vào họng, lau lau mồ hôi trên trán, người thanh niên tên Tiểu Hổ này sắc mặt nghiêm trọng, nhớ lại doanh trại nối dài không ngớt trên bờ biển, cùng với đội quân đen nghịt như kiến đó, lòng y rối như tơ vò. Mấy tháng trước y cũng có đi theo tới Tuyền Châu, vì thế y biết những binh sĩ mặc chiến phục màu đen đó chính là những người lính hung hãn tinh nhuệ của Đại Hán.
Trận đánh thảm khốc máu me vào mấy tháng trước, bây giờ y vẫn nhớ như in.
Lúc ở Tuyền Châu, những binh sĩ tinh nhuệ của Quân Hán đó đều rất tàn nhẫn và lạnh lùng khi giết người. Y vẫn nhớ lần tiến công đầu tiên là quân đội của Sơn Nam Quốc. Quân đội hơn 10 ngàn người phất động tấn công 2000 Quân Hán, tất cả ai cũng không nghĩ quân đội Sơn Nam Quốc sẽ bại trận. Nhưng kết quả lại máu me tới mức khiến người sợ hãi, 2000 quân Hán được võ trang đầy đủ lại đánh cho hơn 10 ngàn binh sĩ Sơn Nam Quốc chết la liệt. Còn chưa xông tới trước trận địa của Quân Hán, quân đội của Sơn Nam Quốc đã bị loại vũ khí khủng khiếp gọi là "Liên phát hòa nỏ xa" đã bắn chết hơn 2000 người. Sau đó cung tên thủ của Quân Hán mới bắt đầu phát uy, quân đội Sơn Nam Quốc tổn thất thêm hơn 3000 người mà vẫn chưa xông tới trước trận địa Quân Hán! Quân đội Sơn Nam Quốc mất đi ý chí chiến đấu bắt đầu bị đánh lùi, quân Hán thì thừa cơ tiến công tới, giết tới quân đội Nam Sơn Quốc máu chảy thành sông!
Hoàng đế Trung Sơn Quốc Thượng Đỉnh Thiên vội phái người đi tiếp ứng. Nhưng một đội kỵ binh Quân Hán gồm hơn 500 người đột nhiên giết ra từ bên hông, chen ngang xé toạc đội hình của bộ binh Trung Sơn Quốc. Đội kỵ binh đó giống như 1 con cự long bay đi lại bay về, cắt bộ binh Lưu Cầu ra thành từng nhóm nhỏ, sau đó nuốt chửng. Do điều kiện địa lý, nên Lưu Cầu Đảo không có kỵ binh, cũng không có kinh nghiệm giao đấu với kỵ binh.
Sau khi bị kỵ binh của Quân Hán giết một hồi, quân đội Trung Sơn Quốc gần như vô địch trên Đảo Lưu Cầu bị kỵ binh Quân Hán giết tới không ngóc đầu lên nổi. Khi Thượng Đỉnh Thiên thay đổi đội hình chuẩn bị vây giết đội kỵ binh đó, thì 1 đội Quân Hán khác gồm hơn 2000 người xuất hiện ở cánh bên, quân đội Sơn Bắc Quốc phụ trách an toàn cho cánh bên lập tức bị đánh tan. Bị Quân Hán truy giết mấy chục dặm, Thượng Đỉnh Thiên chỉ đành rút binh. Trận chiến này làm cho quân đội Đảo Lưu Cầu tổn thất nghiêm trọng, nguyên khí đại thương. Ngay cả binh sĩ Trung Sơn Quốc tương đối mà nói, tinh nhuệ nhất, cũng tổn thất hết một ngàn năm sáu trăm người. Nên biết rằng, Thượng Đỉnh Thiên luyện binh luôn chú trọng nguyên tắc "chú trọng chất hơn chú trọng lượng", nên tổng binh lực của quân đội Trung Sơn Quốc cũng không tới 8 ngàn người, mà có thể đánh tới liên quân hơn 60 ngàn của 2 nước Sơn Bắc Quốc và Sơn Nam Quốc bỏ giáp tháo chạy. Từ đó có thể thấy quân đội Trung Sơn Quốc hoàn toàn không phải hạng yếu đuối dễ bị ăn hiếp.
Lần đại chiến này để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Thượng Đỉnh Thiên. Năm xưa khi y rời khỏi quê hương tới Lưu Cầu xa xôi này, y biết rất rõ sức chiến đấu của quân đội Trung Nguyên, tuyệt đối không mạnh như Quân Hán bây giờ. Kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện bài bản, năng lực tác chiến đơn độc của các binh sĩ hoàn toàn không thua kém gì lính do chính tay y huấn luyện ra, vả lại, phối hợp với nhau còn thành thạo hơn quân đội Trung Sơn Quốc của y. Trong những tình huống khác nhau biến hóa thành những đội hình khác nhau, thật không ngờ Quan Chỉ Huy của Quân Hán lại có thể chỉ huy lính của mình tới mức như cánh tay và ngón tay vậy!
Trận chiến đã gây ra chấn động quá lớn cho Thượng Đỉnh Thiên, từ đó y cũng nhớ luôn cái tên được người Trung Nguyên rất mực tôn sùng... Hán Vương Lưu Lăng.
Y không chỉ 1 lần suy đoán, 1 tướng lĩnh thấp nhất của Quân Hán đã có thể chỉ huy quân đội tới trình độ này rồi, vậy Hán vương Lưu Lăng được xưng là bất bại kia, thì sẽ mạnh tới mức nào?
Đặc biệt là những vũ khí với uy lực to lớn mà Quân Hán được trang bị đó, khiến cho tầm mắt của y hoàn toàn thăng hoa tới 1 cảnh giới mà lúc trước chưa từng nghĩ ra. Những vũ khí trông rất hoa mỹ nhưng sức sát thương càng hoa mỹ đó, cứ như không nên tồn tại trên thế gian này vậy. Xe ném hỏa dược và liên phát hỏa nỏ xa có uy lực lớn tới mức khiến kẻ địch không có nổi dũng khí để đối đầu với nó. Khi Thượng Đỉnh Thiên nhìn thấy những vũ khí này, y thậm chí hưng phấn tới mức liên tiếp mấy ngày ngủ không được!
Đây là trận chiến duy nhất y thua rồi nhưng không có cảm giác thất bại. Từ nhỏ tới lớn, y đều là người không chịu thua, nếu không, cũng sẽ không dùng một hình thức gần như là giận dỗi nhất quyết phải phân thắng bại với 2 người anh. Ba huynh đệ y là sư huynh đệ đồng môn, đại ca tinh thông thiên tượng và toán học, nhị ca say mê cầm kì thi họa, chỉ có y là chọn binh pháp thao lược, và đắm chìm bên trong nháy mắt đã mười mấy năm trôi qua rồi.
Đại ca nói, tam đệ, những gì đệ học chỉ là chút tiểu đạo nhỏ bé của Tiên sư thôi, là thứ mà Tiên giới không chú trọng nhất, chẳng qua là 1 loại thủ đoạn bất đắc dĩ để sinh tồn và bình đẳng trong loạn thế mà thôi.
Nhị ca nói, tam đệ, những gì đệ học tuy rằng là thuật tinh diệu của Tiên sư, nhưng lại đi ngược lại với tông chỉ của Tiên sư. Binh giả hung khí dã, tùy tiện sử dụng sẽ thành tai họa lớn. Tiên sư lâu nay không thích chiến tranh, tại sao đệ lại thích những thứ như thế?
Thượng Đỉnh Thiên vẫn còn nhớ lúc đó mình đã trả lời thế này:
- Đệ sẽ dùng tiểu đạo nhỏ bé của các huynh, thực hiện hùng đồ vĩ nguyện thiên hạ thái bình người người bình đẳng của Tiên sư.
Y của lúc đó, rất hăng hái, đầy đấu chí.
Nhưng sau khi thấy qua những thủ đoạn đó của Hán Vương Lưu Lăng, y bỗng phát hiện, thì ra thế giới lớn hơn sự tưởng tượng của y rất nhiều rất nhiều. Y phát hiện rằng mình ôm di sách của Tiên sư nghiên cứu hết mười mấy năm, nhưng hoàn toàn không thi triển được gì trước mặt Quân Hán. Y không tin Tiên sư là 1 người thiện thủ chứ không chủ công. Từ nghiên cứu của mấy năm nay, y cuối cùng cũng phát hiện, binh pháp của Tiên sư thật ra cũng có thể hoàn toàn dùng trong tiến công.
Nhờ vào di sách của Tiên sư, cộng thêm sự lĩnh ngộ của bản thân mình, y không thấy thế gian này còn đội quân nào có thể chống đỡ được công thế của y.
Đại ca nói, dùng khoan hồng trị quốc, bá tánh yêu thương lẫn nhau, cho dù không có quân đội, đất nước cũng rất lớn mạnh. Vì bá tánh sẽ không cho phép người khác tới phá hủy cuộc sống yên lành của mình. Nếu có người tới xâm lược, họ sẽ tự động cầm vũ khí lên bảo vệ quê nhà của mình, và giành lấy thắng lợi cuối cùng.
Nhị ca nói, nên dùng lễ giáo trị quốc, bá tánh đều là quân tử khiêm tốn tự nhiên cũng sẽ không có tranh chấp. Quân tử chính trực hiểu lễ, chuyện không hợp với lễ quân tử sẽ kiên quyết phủ định. Mà chiến tranh lại không phải thủ đoạn của quân tử, vả lại trên thế gian này vốn dĩ không nên tồn tại chiến tranh, người người đều tương thân tương ái.
Còn y thì nói, 3 người chúng ta tự dùng đạo của mình kiến quốc trị quốc, xem xem sau cùng quốc gia của ai lớn mạnh nhất.
Binh vây đô thành xem như thắng, người thất bại tự động đầu hàng.
Và không cần phải nói, cuối cùng y sẽ có được thắng lợi.
Nhưng, người tên Lưu Lăng đó lại xuất hiện trong sinh mạng của y. Từ đó về sau, y phát hiện thì ra chiến tranh không dễ dàng như y đã nghĩ.
Y có thể huấn luyện ra tinh binh, nhưng không thể luyện ra hơi hướm giết chóc cho binh sĩ. Mà quân Hán, chỉ cần lên chiến trường, bọn họ sẽ triệt để trở thành 1 đội quân với những cỗ máy giết người kỷ luật nghiêm minh huấn luyện bài bản. Một trận thảm bại, khiến Thượng Đỉnh Thiên hiểu một đạo lý, chiến tranh không phải đặt cược, chiến tranh không phải trò đùa.
Chiến tranh, thật ra chính là giết chóc.
Nghệ thuật của chiến tranh, chính là nghệ thuật không từ thủ đoạn để chiến thắng.
Sau khi quay trở về Đảo Lưu Cầu một cách suy sụp, Thượng Đỉnh Thiên dặn các tướng lĩnh dưới trướng, quan sát tình hình vùng ven biển một cách chặt chẽ. Bởi vì y biết, một cường giả như Lưu Lăng sẽ không để ai khiêu chiến uy nghiêm của hắn, Quân Hán sớm muộn gì cũng sẽ tới công đánh Lưu Cầu. Mà thời gian để hoàn thành vụ cá cược với đại ca và nhị ca của y đã không còn nhiều nữa. Vì thế, sau khi về tới Lưu Cầu, y lập tức phát động tấn công Sơn Bắc Quốc, và cuối cùng cũng đánh bại đại ca mình.
Tiểu Hổ chính là 1 trong nhiều "con mắt" do Thượng Đỉnh Thiên xếp ở vùng ven biển.
Người đàn ông trung niên phái y về báo tin là một Bách Phu Trưởng của quân đội Trung Sơn Quốc. Nhưng sau trận chiến Tuyền Châu, đội quân trăm người bao gồm cả y chỉ còn 6 người sống sót, trong đó có Tiểu Hổ. Bách Phu Trưởng đó tên là Tháp Sơn, là 1 người đàn ông tộc Bình Bộ chính gốc Đảo Lưu Cầu.
Tiểu Hổ nghỉ ngơi một lát, rồi chống cây đứng dậy, hít váo một hơi thật sâu, y khom người xuống lại lần nữa phi nhanh ra ngoài. Động tác của y vẫn linh hoạt mà nhanh chóng, đi lại trong rừng và giữa các bụi cây y như một cỗ ám khí hình người vậy. Y biết thời gian của mình không còn nhiều, nhất định phải nhân lúc Quân Hán chưa đứng vững chân quay về, báo cáo tình hình cho Bệ hạ biết. Quân Hán khí thế hung hung, nếu không sớm chuẩn bị, e là Trung Sơn Quốc sẽ có một trận tai họa diệt đỉnh.
Rất nhanh, Tiểu Hổ biến mất giữa rừng cây rậm rạp.
Bỗng nhiên!
Mấy cái bóng đen xuất hiện ngay chỗ Tiểu Hổ vừa nghỉ ngơi như bước từ trong không khí ra, bọn họ mặc bộ trường bào màu đen kiểu dáng hoa sen có cách thiết kế gần giống nhau. Mấy người có thân hình cao lớn này đứng bên cái cây, nhìn theo hướng rời khỏi của Tiểu Hổ mà mặt như cười như không. Trường bào màu đen của Viện Giám Sát được làm từ chất liệu đặc biệt, dù có đi trong mưa cũng có thể dùng như áo mưa, vật liệu mềm dẻo nên dù có đi lại giữa bụi chông gai cũng không sợ bị rách.
- Có chút thú vị, tiểu tử này chạy đúng thật là nhanh bất thường!
Địch Phù Chu cười cười, quay đầu hỏi Tôn Kim Mãn đang thở hổn hển:
- Sao rồi, còn chạy được không?
Tôn Kim Mãn ưỡn cao ngực và nói:
- Ít ra có thể chạy hơn thằng nhóc đó, nếu không chẳng phải có lỗi với bộ trang phục đẹp đẽ này sao!
Khóe miệng của Địch Phù Chu nhếch lên, y nheo mắt lại nói:
- Nói thật lòng, trang phụ của Viện Giám Sát mặc trên người ngươi... bị chà đạp mất rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận