Hai ngày sau, một đội đề kỵ hộ tống Chỉ huy sứ Giám sát viện Triệu Đại đến Nam Xương. Cùng đến đó còn có Trần Tử Ngư xử lý việc của Giám sát viện ở Tấn Châu. Nàng đã tiếp nhận công tác của Nhất xử. Người tiếp nhận chức vị trí đương đầu Tam xử cũng là một người con gái. Nàng ta vốn chính là mật điệp của Tam xử.
Tự Tuyền Nhi.
Ba trăm kỵ binh tinh nhuệ áo giáp đen áo choàng đỏ phần phật theo gió hộ tống ba cỗ xe ngựa tiến vào thành Nam Xương hướng thẳng đến nơi từng là hoàng cung Nam Đường mà đi. Sự hưng phấn của dân chúng trên đường từ khi Hán Vương tới Nam Xương đã bình thường lại, cho nên bọn họ đối với đội ngũ áo giáp sáng lóa uy phong lẫm liệt này cũng không còn quá nhiều cảm giác rung động. Tuy lúc Hán vương tiến vào thành vẫn luôn ở trong xe ngựa rộng rãi mà không hề ra ngoài gặp mặt mọi người nhưng đám dân chúng vẫn còn rất may mắn là mình có thể nhìn thấy một đại nhân vật có quyền lực cao nhất trong thế gian. Cỗ xe ngựa rộng rãi, chắc chắn ngăn không được suy nghĩ của bọn họ. Tuy Hán Vương trong tưởng tượng của mỗi người bọn họ đều không giống nhau, tuy định nghĩa về Hán Vương trong lòng mỗi người cũng không hề giống nhau, nhưng không hề nghi ngờ rằng, sự tôn kính và sùng bái trong lòng của bọn họ đều giống nhau, chính là đều phát ra từ tận đáy lòng mình.
Lúc xe ngựa của Hán Vương tiến vào cửa Nam, bao nhiêu dân chúng quỳ sát ở trên phố xúc động ứa nước mắt, bao nhiêu người con gái lệ rơi đầy mặt nhìn theo cỗ xe ngựa mà hưng phấn. Trong lòng binh lính, Hán Vương là người chỉ huy quân đội cao nhất, là linh hồn của Đại Hán. Trong lòng dân chúng, Hán Vương là người chấm dứt cuộc sống loạn lạc mang đến cho bọn họ cuộc sống hạnh phúc an ổn. Và trong tâm hồn mơ mộng yêu đương của những người thiếu nữ, Hán Vương là vị đại anh hùng võ dũng tài năng xuất chúng không thể thay thế.
Trong lòng mỗi người con gái đều có một câu chuyện anh hùng mỹ nhân lãng mạn. Người anh hùng trong khát khao của họ luôn hoàn mỹ và chính các nàng trong nỗi ước mong của mình cuối cùng sẽ luôn nhận được một kết cục tốt đẹp.
Mà Lưu Lăng, không hề nghi ngờ rằng chính là người trở thành chàng trai toàn mỹ xuất hiện nhiều lần nhất trong giấc mộng của bao người con gái trên thế gian này.
Đoàn xe được đề kỵ bảo vệ dừng lại ở cửa hoàng cung. Trước xe bước xuống hai người con gái quyến rũ cùng mặc một thân trường bào kiểu dáng hoa sen màu đen. Tuy rằng áo đen của Giám sát viện mặc trên người các nàng có hơi rộng một chút, nhưng lại vừa vặn uốn quanh dáng người xinh đẹp của hai nàng, vô cùng tinh tế. Hai người con gái này chỉ đứng ở đó đã tạo thành một hình ảnh duyên dáng dịu dàng.
Hai người con gái đứng ở cửa, đợi sau khi cỗ xe ngựa thứ hai dừng lại, hai nàng đưa mắt nhìn nhau. Hơn mười người Giám sát vệ áo đen vây quanh cỗ xe ngựa thứ hai, sau đó mở cửa xe. Một nam tử toàn thân mặc áo đen Giám sát viện từ trên xe ngựa nhảy xuống. Có điểm không giống là, trên cổ áo và tay áo hắc y của hắn đều có thêu hình lưu vân bằng kim tuyến. Xem trang phục, thì chính là một trong mười hai Kim y của Giám sát viện.
Người này thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi. Khuôn mặt thanh tú mang theo phong độ thản nhiên của người trí thức. Cả người xem ra rất sạch sẽ, lại giống như một người thư sinh nhã nhặn. Chỉ là nếu như cẩn thận quan sát mà nói... sẽ phát hiện hai tay sau lưng hắn có ngón trỏ và ngón giữa hai tay không ngờ lại dài ngắn giống nhau. Một đôi tay thon dài khác thường.
Ninh Hoan, người duy nhất trong mười hai Kim y không dùng binh khí. Nếu như lúc ở Phủ Châu, hắn đã ném Tức Tự Ngôn coi như là dùng binh khí mà nói thì cũng chỉ có một lần như thế mà thôi. Đương nhiên, đó là nếu Tức Tự Ngôn nguyện ý để chính mình làm binh khí. Trên thực tế, trong mười hai Kim y người khiến Ninh Hoan đau đầu nhất không phải Triều Tiểu Thụ lạnh lùng, lòng dạ sắt đá. Cũng không phải là Thiết Lão Lang nghiêm túc, lãnh huyết. Cho dù lúc đối diện với huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương, Ninh Hoan cũng sẽ không bị đau đầu. Duy chỉ có mỗi Tức Tự Ngôn khiến cho Ninh Hoan mỗi lần gặp đều sẽ thành đầu to như cái đấu.
Sau khi Ninh Hoan từ trên xe ngựa nhảy xuống, mỉm cười nói với vào trong xe: - Đến nhà rồi. Phó Đường chủ.
Sau khi nói xong, hắn tự trào cười cười nói: - Mỗi lần xưng hô với ông như vậy, ta đều sẽ cảm giác thật sự không được tự nhiên. Đường chủ Nhất Phẩm Đường các người họ Phó, mà Phó đường chủ lại mang họ Trịnh, cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp đây.
Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi từ trên xe ngựa nhẹ nhàng nhảy xuống. Ông ta mặc một thân áo đạo trắng ngà, tóc thoạt nhìn có chút tán loạn, sắc mặt cũng lộ ra một vẻ lạnh lẽo và thê lương. Nhìn mặt ông ta nhiều nhất cũng không quá bốn mươi tuổi, nhưng hai bên tóc mai trên đầu đã bạc trắng như tuyết, xem ra cũng là cô đơn như thế.
Năm tháng đã tạc khắc trên mặt ông ta nhiều dấu vết. Tuy rằng... Nếp nhăn trên khóe mắt làm cho ông ta xem ra càng có mùi vị của tang thương.
- Gia Nhi có ở Nam Xương không?
Không có câu trả lời cho Ninh Hoan. Vị nam tử áo đạo nhíu nhíu mày hỏi.
Ninh Hoan cũng không lúng túng, hắn nhếch môi cười rất thích chí, nói: - Lệnh ái ở Hàng Châu. Tuy nhiên... Ông cũng có thể ở nơi này nhìn thấy con rể của mình. Đương nhiên, nếu ông xem hắn là con rể của mình.
Người đàn ông được xưng là Phó Đường chủ nhíu mày, ông ta hỏi Ninh Hoan: - Chẳng lẽ ngươi đối với Hán Vương đến sự tôn trọng tối thiểu đều không có sao? Thật là không biết, Hán Vương cai quản như thế nào, Triệu Chỉ huy sứ cai quản người dưới như nào?
Ninh Hoan vui mừng bĩu môi nói: - Thằng ngốc mới để cho bọn họ nghe được. Nhưng mà... Cho dù có nghe thấy cũng không có việc gì. Bởi vì bất kể là Hán Vương hay là Chỉ huy sứ đều hiểu được một đạo lý hơn ông. Lòng trung thành, loại sự tình này không phải ở mép miệng, hơn nữa, cũng không phải vẻ nông cạn thoạt nhìn ở bề ngoài vậy. Thật đáng tiếc, đến tận bây giờ ông vẫn chưa hiểu được đạo lý này.
Người đàn ông được gọi là Phó đường chủ chính là đường chủ Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ. Đại nhân vật thống lĩnh cả ngàn gián điệp mà đến cả Ngôi Danh Nẵng Tiêu đều hết sức coi trọng ông ta. Hơn nữa, ông ta và lão tướng quân phụ thân của Trần Tử Ngư cũng có thời gian qua lại mật thiết. Điều trọng yếu nhất là, ông ta là phụ thân của Gia Nhi.
Phó Thanh Lân.
Phó Thanh Lân ngẩn ra, lập tức cười khổ nói: - Cũng là ta ngu độn, lại có thể quên mình như thế nào lại bị các ngươi bắt được đấy. Nhưng mà tới hiện tại, mỗi lần nhớ tới ta vẫn cảm thấy kinh ngạc như cũ. Vì sao, Thiết tướng quân đường đường là Quy Đức tướng quân được bệ hạ hết mực tin cậy lại có thể là người của nước Hán các ngươi?
Hai người con gái bước xuống từ chiếc xe thứ nhất chính là Trần Tử Ngư và Tự Tuyền Nhi.
Trần Tử Ngư chậm rãi đi đến trước mặt Phó Thanh Lân, áy náy cười cười nói: - Phó thúc thúc, dọc đường đi đã làm cho thúc chịu nhiều ủy khuất.
Lúc Phó Thanh Lân đối mặt Trần Tử Ngư, trên mặt đã không còn cái vẻ lạnh nhạt đối với Ninh Hoan nữa. Trong ánh mắt nhìn Trần Tử Ngư của ông ta lộ ra một loại nhân từ yêu thương, giống như ánh mắt của người cha nhìn đứa con gái của mình vậy: - Tiểu thư. Không cần phải nói như vậy. Vẫn luôn nghĩ tới an nguy của tiểu thư, lần này có thể gặp được tiểu thư thì coi như đã thỏa niềm tâm nguyện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận