Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 266: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
TIÊU PHÁ QUÂN BẤT ĐẮC DĨ
- Lưu Lăng khinh người quá đáng!
Tiêu Phá Quân vỗ mạnh lên bàn quát.
- Đại soái vì sao lại tức giận?
Mi Viễn ve vẩy quạt lông, ra vẻ thâm trầm hỏi.
Tiêu Phá Quân vụt lá thư Lưu Lăng tự tay viết lên bàn: - Ngươi tự xem đi!
Mi Viễn cầm lên nhìn, lập tức giận dữ nói: - Thuộc hạ đã sớm nói rồi người này gian trá vô sỉ không phải người có thể hợp tác, chỉ có điều Đại soái không chịu nghe, không ngờ bây giờ hắn lại có ý dòm ngó Giáng Châu, lòng lang dạ sói! Lòng lang dạ sói!
Tống Hoài Nhân nhíu mày, lấy thư sang đọc.
"Tiêu tướng quân thân mến"
"Ta nghe đại danh của tướng quân đã lâu nhưng vốn chưa từng được nhìn thấy, cực kỳ tiếc nuối. Tuần trước cùng tướng quân đi săn bên bờ Đại Thương, bắn chết mãnh hổ, đối với sự quyết đoán uy dũng của tướng quân càng thêm ngưỡng mộ."
Hai câu mở đầu này là lời khách sáo, Tống Hoài Nhân tự động bỏ qua, tiếp theo nhìn xuống. Càng đọc càng kinh hãi, chân mày cũng càng ngày càng nhăn chặt lại, sau khi đọc hết, y thoáng suy nghĩ một chút ngược lại chân mày giãn ra, cười cười đặt lá thư lên bàn nói: - Đại soái vì điều này mà tức giận?
Thấy vẻ mặt y bình lặng như nước, Tiêu Phá Quân càng tức giận: - Lúc trước nghe lời ngươi liên kết với Lưu Lăng đối phó Mông Hổ, bây giờ ngược lại đuổi đi được một con hổ gầy, lại đưa tới một con hùng sư, ngươi còn có tâm trí mà cười!
Mi Viễn không thể bỏ lỡ cơ hội buông lời đả kích đối thủ xuất thân quê mùa này:
- Nếu không phải ngươi dốc hết sức khuyên đại soái hợp tác với Lưu Lăng, Lưu Lăng cũng sẽ không dám đối với Đại soái như thế! Ta xem ngươi không phải vì Đại soái, mà giống như đang thay Lưu Lăng kia tính kế!
Tống Hoài Nhân cười nói: - Đại soái, thuộc hạ chỉ không rõ vì sao người lại tức giận như vậy?
- Ta vì sao tức giận ư? Lưu Lăng chiếm được Tấn Châu, khẩu vị càng lúc càng lớn, hiện tại muốn dòm ngó Giáng Châu, còn nói như con nít cái gì mà hợp binh một chỗ, chung một nhà, sau khi đánh hạ Giáng Châu hai nhà chia nhau, đây không phải khinh người quá đáng thì là gì? Tấn Châu hắn muốn thì cho hắn, ta còn phải cho cả Giáng Châu hay sao!
Tống Hoài Nhân cười nói: - Hoá ra Đại soái tức giận việc này, thuộc hạ liền hỏi Đại soái, lần trước liên kết với Lưu Lăng tàn sát hổ, có phải chịu thiệt? Lưu Lăng có nuốt lời?
Tiêu Phá Quân hơi sửng sốt, lập tức cả giận nói:
- Hắn tuy rằng không nuốt lời, nhưng chiếm hầu hết lợi ích. Ta tuy rằng không bị thiệt, nhưng chỉ được có hai ngàn kỵ binh, so với hắn được cả Tấn Châu thành và hơn hai vạn chiến binh Hữu Uy Vệ, chẳng lẽ ta có lời?
Tống Hoài Nhân hỏi lại: - Nếu lúc trước không liên kết với Lưu Lăng Đại soái có thể nắm chắc dễ dàng đánh bại Mông Hổ?
Tiêu Phá Quân cứng họng, hừ một tiếng không nói gì nữa.
Mi Viễn cười nhạt nói: - Nghe ngươi nói chuyện, hoá ra thật sự là người của tên Lưu Lăng kia, chỉ có điều không biết hắn cho ngươi lợi ích gì mà ngang nhiên tính kế cho hắn như thế!
Tống Hoài Nhân không để ý đến gã mà hướng Tiêu Phá Quân ôm quyền nói: - Đại soái, thật ra thuộc hạ cho rằng việc hai quân liên kết tấn công Giáng Châu, khả thi!
Tiêu Phá Quân hừ lạnh nói: - Liên kết? Quân Hán thế lớn, liên kết công thành, người đi đầu chịu chết còn không phải huynh đệ Hắc Kỳ Quân ta? Giáng Châu đánh hạ được rồi, hắn nói chiếm một nửa là thật chiếm một nửa? Chuyện ma quỷ như thế mà ngươi cũng tin? Hơn nữa, Tả Úy Vệ Trịnh Siêu ở ngay phía Nam thành Giáng Châu, nếu ta công thành, y tất sẽ tấn công ta! Giao sự an nguy cho Lưu Lăng, chuyện này chỉ có thằng ngốc mới làm!
- Bằng không, Đại soái có thể ước định với Lưu Lăng hai bên đánh hai cửa thành, ai công phá thành trước Giáng Châu sẽ là của người đó. Về phần Tả Úy Vệ, nếu chúng ta một mình công thành chúng tất nhiên sẽ tấn công, nhưng nếu quân Hán và Đại soái liên kết công thành, cộng lại có gần hai trăm ngàn đại quân, Tả Úy Vệ có dám?
Mi Viễn hừ lạnh: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng Từ Thắng Trị sẽ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ xem cuộc vui? Đại soái trận trước chém cháu trai Từ Thắng Trị, việc này chẳng lẽ ngươi đã quên? Chúng ta nếu thật sự liên kết với Lưu Lăng chỉ sợ Từ Thắng Trị ngay lập tức sẽ quay về phía Tả Úy Vệ! Mà Từ Thắng Trị nếu liên thủ với Tả Úy Vệ, còn Lưu Lăng hiện đang nắm giữ một trăm ngàn binh, vả lại đều là tinh binh thiện chiến, ngươi nói Tả Úy Vệ và Từ Thắng Trị đánh Lưu Lăng hay là đánh Hắc Kỳ Quân chúng ta!
Tống Hoài Nhân nói:
- Chẳng lẽ chúng ta tự mình tấn công Giáng Châu, Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân sẽ không tấn công chúng ta? Nực cười! Lưu Lăng mưu đồ chính là ngàn dặm giang sơn Đại Chu, hiện tại hắn còn không dám thất tín với người khác, hơn nữa hắn cũng dự liệu rằng Đại soái nhất định có vài phần khúc mắc với sự hợp tác này, cho nên mới phải dùng cách liên kết tấn công Giáng Châu để bức Đại soái nhường đường. Chúng ta cố tình không làm theo suy nghĩ của hắn, cứ dựa theo kế sách hợp tác mà trên thư nói, đã tấn công Giáng Châu, Lưu Lăng ở bên cạnh chẳng lẽ còn dám mạo hiểm bội bạc phiêu lưu tấn công chúng ta? Được một người bảo vệ miễn phí bên cạnh, vì sao không cần?
Mi Viễn cả giận nói: - Ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, đây là lừa hổ tự lột da!
Tiêu Phá Quân nhíu chặt lông mày, y dùng sức vỗ vỗ trán nói:
- Việc này phải thương lượng kỹ càng, Giáng Châu là không thể nhường, Lưu Lăng cũng không thể đắc tội, còn phải đề phòng Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân. Khó!
Mi Viễn nói: - Đại soái! Không thể hợp mưu với người này, Lưu Lăng từng bước bức bách, tinh binh lương thực đủ, hắn làm như vậy chỉ muốn chúng ta tránh khỏi Giáng Châu mà thôi. Nếu hắn đã muốn mạo hiểm động tới Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân thì chúng ta cứ để cho hắn động đi, cần gì phải buộc chung một chỗ với hắn?
Tiêu Phá Quân thở dài: - Tử An! Ngươi cũng biết, hiện nay chúng ta sĩ khí đang thịnh, nghĩa quân các nơi đều đến gia nhập, hiện giờ binh lực đã vượt quá một trăm ngàn, gia nghiệp lớn như thế, không có một tòa đại thành làm căn cơ là không được. Từ Châu đã bị Lưu Lăng chiếm rồi, trong vòng ngàn dặm xung quanh cũng chỉ còn có Giáng Châu là có thể đánh được, không đánh Giáng Châu thì chúng ta biết đi đâu đây? Lưu Lăng bây giờ còn có thể chung sống hòa bình với chúng ta nhưng sau này khó tránh khỏi sẽ phải chiến một trận, nếu không có một tòa thành bảo hộ, chúng ta không có đường lui!
Mi Viễn sửng sốt, biết Tiêu Phá Quân nói không sai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được cách xử lý.
Tống Hoài Nhân ngẫm nghĩ một chút nói: - Đại soái, thuộc hạ vẫn cảm thấy, liên kết công Giáng Châu có lợi hơn so với chúng ta tự đi đánh.
Tiêu Phá Quân nói: - Thiện Trường, ngươi có nghĩ, Lưu Lăng có gì khác Trịnh Siêu, Từ Thắng Trị?
- Khác nhau?
Tống Hoài Nhân cẩn thận ngẫm nghĩ: - Hắn là kẻ thù bên ngoài.
Tiêu Phá Quân gật đầu nói: - Đó chỉ là một ý, không phải trọng điểm! Hắn và ta, và Trịnh Siêu, Từ Thắng Trị khác nhau là ở sách lược! Lưu Lăng xuôi Nam là muốn đánh tan Đại Chu đoạt lấy ngàn dặm non sông này, hắn không chỉ muốn chiếm một châu một thành mà là muốn chiếm cả thiên hạ của Đại Chu! Bất kể Tả Úy Vệ Trịnh Siêu, hay Hôi Y Quân Từ Thắng Trị, hay là Tiêu Phá Quân ta, chẳng qua chỉ muốn chiếm một tòa thành, nhiều nhất chiếm một châu làm nơi an thân mà thôi. Tả Úy Vệ thì tốt rồi, dù sao cũng là nhân mã của triều đình, đi đến đâu cũng có thể an thân. Còn Hôi Y Quân, Hắc Kỳ Quân thì sao? Chúng ta không có dã tâm tranh bá thiên hạ, cũng không có thực lực đó, ta với Từ Thắng Trị chẳng qua chỉ muốn tìm một nơi cắm rễ mà thôi.
Tống Hoài Nhân thở dài: - Nhà Chu để mất thiên hạ, quần hùng nổi lên tranh đoạt. Đại soái sớm muộn gì cũng phải tính toán.
Tiêu Phá Quân khoát tay nói: - Tối thiểu trong vòng ba năm, Hắc Kỳ Quân chúng ta không có thực lực này!
- Cho nên, Giáng Châu không thể nhường. Lưu Lăng nếu có được Giáng Châu, hướng Đông có thể áp sát Khai Phong, đi về phía Nam thì có thể xua quân tấn công Lạc Dương. Châu phủ trọng yếu như vậy triều đình sẽ không dễ dàng để cho hắn chiếm lấy! Ngươi xem đi, Tấn Châu mất, triều đình tuy đã hủ bại không chịu nổi nhưng tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm. Đại quân triều đình rất nhanh sẽ đến, nếu chúng ta liên kết với Lưu Lăng tấn công Giáng Châu, vậy thì trong mắt đại quân triều đình chúng ta chính là đồng minh của Lưu Lăng! Đến lúc đó, kẻ địch của chúng ta không còn chỉ là hai thế lực Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân nữa, điều này chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?
- Nhưng chúng ta thì khác, mặc dù trong mắt triều đình chúng ta là phản tặc, nhưng là phản tặc Đại Chu, không phải kẻ thù bên ngoài. Chúng ta có chiếm lấy Giáng Châu thì kẻ thù chính mà triều đình đối phó vẫn là Hán binh của Lưu Lăng.
Tống Hoài Nhân còn muốn khuyên nữa nhưng lại bị Tiêu Phá Quân ngăn cản.
- Cứ như vậy đi, Thiện Trường, ngươi thay ta viết một lá thư trả lời Lưu Lăng, nói cho hắn biết, Giáng Châu là nơi ta bắt buộc phải có, nếu hắn cũng muốn đánh chiếm Giáng Châu thì phải xem xem ai đánh hạ được Giáng Châu trước. Ta không ngăn cản hắn, hắn cũng đừng vội ngăn cản ta, dựa vào bản lĩnh đoạt lấy Giáng Châu, việc hợp tác khoan vội nhắc lại!
Tống Hoài Nhân thở dài, không nói thêm gì nữa.
Ngày tiếp theo, Tiêu Phá Quân lên trướng.
- Lê Viễn Triều! Bổn soái cho ngươi ba vạn nhân mã, thủ vững núi Thanh Phong trong vòng nửa tháng, bất kể là Tả Úy Vệ hay Hôi Y Quân, không được cho một người nào lọt qua, ngươi có làm được không?
Tiêu Phá Quân hỏi.
Đại tướng Lê Viễn Triều nhíu mày, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng vẫn khom người nói: - Mạt tướng tuân mệnh!
Tiêu Phá Quân biết Lê Viễn Triều không nắm chắc, cũng không muốn, nhưng Giáng Châu nhất định phải đánh, mà núi Thanh Phong là con đường Bắc thượng của Tả Úy Vệ, nếu thủ vững được núi Thanh Phong, Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân sẽ không thể tạo thành uy hiếp gì cho Giáng Châu. Nhưng cho dù là ai thủ núi Thanh Phong, cũng đều có khả năng phải đối mặt với gần hai trăm ngàn đại quân Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân, chắc chắn sẽ gian nan vô cùng. Dưới trướng Tiêu Phá Quân, trong các tướng thiện chiến, Lê Viễn Triều đứng đầu, lúc này y cũng không còn ai để lựa chọn. Một viên Đại tướng khác là Trình Kiệt tuy rằng dũng mãnh nhưng ít mưu, xung phong đánh trận không ai hơn được gã, nhưng điều binh khiển tướng gã lại không đảm nhiệm được.
- Chỉ cần đánh hạ được Giáng Châu, ngươi sẽ lập công đầu!
Tiêu Phá Quân vỗ bả vai Lê Viễn Triều nói: - Binh mặc ngươi tuyển, tướng tùy ngươi chọn, lương thảo khí giới ngươi có thể mang bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, bổn soái chỉ có một yêu cầu.
Y nhìn chằm chằm Lê Viễn Triều nói: - Lúc Giáng Châu còn chưa thất thủ, ngươi và thủ hạ một bước cũng không được lùi!
- Buổi trưa hôm nay, binh mã các doanh xuất phát, theo bổn Soái tấn công Giáng Châu!
Lúc này nhân mã dưới trướng Tiêu Phá Quân đã vượt quá một trăm ngàn, mặc dù phần nhiều là binh sĩ già yếu nhưng thanh thế vẫn làm cho người ta sợ hãi. Hơn mười vạn đại quân xuất phát, từ xa nhìn lại khí thế ngập trời.
Quân canh giữ Giáng Châu chỉ có không đầy mười ngàn quận binh, Tiêu Phá Quân dùng hơn tám vạn người công thành, tình thế đã định!

Bình Luận

0 Thảo luận