Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 568: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
TĂNG MỘT NGÀN HỘ
Không ai ngờ tới chủ tướng tiên phong của Khiết Đan Ly Yêu Na Nhan sẽ mang theo hai vạn kỵ binh của mình dời khỏi chiến trường, tiến thẳng vào Tây Hạ, sau đó tranh thủ thời cơ người Đảng Hạng chưa kịp phản ứng lao qua sau lưng đại quân bốn mươi vạn với tốc độ nhanh nhất, và cũng không quay đầu lại.
Chờ khi Hắc Thủy Trấn quân ti và Hắc Sơn Trấn quân ti của Tây Hạ nghĩ ra phải bao vây chặn đánh thì đội ngũ kỵ binh mỗi người mang theo hai con chiến mã đó đã như gió xuyên qua giữa hai Trấn quân ti rồi.
Không ai lường trước được biến cố thế này sẽ xảy ra, bất kể là người Khiết Đan hay là người Hán hay là người Đảng Hạng, bất kể là Da Luật Hùng Cơ hay là Ngôi Danh Nẵng Tiêu hay là Lưu Lăng, đều không nghĩ tới chuyện Ly Yêu Na Nhan sẽ lựa chọn như vậy. Đối với sự lựa chọn của Ly Yêu Na Nhan, mỗi người đàn ông đứng trên vị trí cao nhất thế gian này có đánh giá không đồng nhất.
Sau khi Da Luật Hùng Cơ biết tin liền nổi giận đùng đùng, vung đao chém trác án trước mặt thành hai nửa.
- Ly Yêu Na Nhan! Chờ trẫm giành được chiến thắng sẽ ngàn dặm vạn dặm truy tung chặt lấy đầu lâu của ngươi! Tên phản đồ nhà ngươi! Đồ hèn nhát!
Ngôi Danh Nẵng Tiêu vừa hay tin liền phẫn nộ: - Người đâu, lệnh Hắc Sơn, Hắc Thủy Trấn quân ti giải thích cho ta, cớ sao quân Liêu có thể thoải mái xông qua biên giới, lại còn ngay dưới mũi bọn họ tiến lên! Ly Yêu Na Nhan... quả là một nhân vật.
Lưu Lăng biết được thì trở nên trầm mặc trong chốc lát, hơi cảm thán nói:
- Một đối thủ lợi hại, nói không chừng tương lai sẽ có một ngày đụng độ với nhau. Ly Yêu Na Nhan, là một kiêu hùng.
Có lẽ Lưu Lăng nói rất đúng, người có thể vì thực hiện lý tưởng của mình mà không tiếc vứt bỏ người nhà vứt bỏ thanh danh, sự kiên định bất di bất dịch, quả thật xứng với định nghĩa kiêu hùng.
Ly Yêu Na Nhan rút khỏi chiến trường cũng không khiến Lưu Lăng cảm thấy bao nhiêu phấn khích, không ai biết rằng, thật ra ở trong lòng hắn đang thì thầm bốn chữ với Ly Yêu Na Nhan, đó là "chúc ngươi may mắn".
Bởi lẽ Lưu Lăng hiểu rõ, chuyện Ly Yêu Na Nhan cần làm không phải dễ dàng gì.
Nhưng hắn cũng cảm giác được sự bất đắc dĩ của Ly Yêu Na Nhan, phía sau hơn hai vạn quân tiên phong của y là đại quân hơn hai mươi vạn do Da Luật Đức Quang đích thân suất lĩnh, hậu phương cánh trái là nhân mã của Đề Á Qua, hậu phương cánh phải là nhân mã của Hỏa Kiêu Linh Hồ, còn chính diện chính là trận địa bày sẵn chờ đón quân địch của nhân mã Đại Hán chưa rõ có âm mưu gì rình rập không. Thời khắc Ly Yêu Na Nhan làm ra quyết định này, y liền biến thành một kẻ phản nghịch bị cường địch vây quanh tứ phía, ngoài hướng tây, y không có con đường khác để đi. Hướng đông, là hai mươi lăm vạn đại quân của Đại Hán Ký Châu Tiết độ sứ La Húc và Thương Châu Tiết độ sứ Dương Nghiệp, còn có bốn mươi ngàn binh U Châu của Da Luật Sở Tài. Coi như y có thể tiến lên thì nên đi tiếp thế nào đây? Xuất hải? Y không có thuyền lớn, không có tiếp tế tiếp viện, không nhận biết đường biển, như vậy sẽ chỉ rơi vào hoàn cảnh bị nhốt chết giữa biển rộng mênh mông. Hướng đông bắc? Nơi đó là Liêu Dương phủ Đông Kinh Liêu quốc, vậy nên y chỉ có một con đường có thể đi.
Sở dĩ người Tây Hạ không truy đuổi là vì họ biết miền đất phương tây kia hết sức hỗn loạn, hơn hai vạn người xông qua đó hoặc là mở một đường máu thoát hiểm hoặc là bị cát vàng vùi lấp, nhìn từ góc độ nào thì khả năng sau có vẻ cao hơn.
Thế nhưng Ly Yêu Na Nhan không chút chùn bước, lao đầu vào con đường vô lối một cách quyết tuyệt và dứt khoát.
Không có tiên phong quân Liêu chỉ đành đình chỉ, lửa giận của Da Luật Đức Quang còn nồng đượm hơn cả cha hắn Da Luật Hùng Cơ. Hắn biết, hắn biết rất rõ Ly Yêu Na Nhan không đáng tin cậy, cho nên hắn đã phái Tốc Bất Cai đi giám thị Ly Yêu Na Nhan. Nhưng, hắn chỉ cho rằng quá lắm thì Ly Yêu Na Nhan sẽ không nghe quân lệnh vì quyết tâm báo thù mà tùy tiện khai chiến với quân Hán, hoặc là không đủ dũng khí tiến lên tử chiến thôi, nào ngờ Ly Yêu Na Nhan lại có thể rời đi.
- Tên bại hoại!
Da Luật Đức Quang quơ tay quét hết đồ đạc trên trác án xuống đất, nhưng vẫn không trút được cơn giận, lại tung cước đạp bay trác án.
- Ta giao cho hắn hai vạn dũng sĩ, hắn lại bỏ ta mà đi!
Thân hình hùng vũ của Da Luật Đức Quang vì phẫn nộ mà run lên bần bật, trông như một ngọn núi lửa sắp sửa bùng nổ. Hắn tòng quân từ nhỏ, uy vọng trong quân rất cao. Dựa vào thủ đoạn thưởng phạt phân minh, dựa vào dũng khí và lá gan xung phong liều mạng giành được sự tôn trọng của bọn lính, cho nên, lần đầu tiên bị sự phản bội làm tổn thương, Da Luật Đức Quang trở nên bối rối hoang mang. Ly Yêu Na Nhan là một tay hắn cất nhắc, tuy rằng ngày trước Thái tử Da Luật Cực cũng từng coi trọng Ly Yêu Na Nhan, nhưng Da Luật Đức Quang biết, không ai có thể khoét được Ly Yêu Na Nhan từ dưới trướng hắn đi, bởi vì Ly Yêu Na Nhan đã biểu hiện ra đầy đủ lòng trung thành với hắn.
Đáng tiếc, lòng trung này chẳng mấy chốc đã bị chính tay Ly Yêu Na Nhan xé nát, cũng xé tan tành tự tôn của Da Luật Đức Quang.
- Người tới! Truyền mệnh lệnh bổn cung, triệu tập kỵ binh đuổi giết Ly Yêu Na Nhan!
Da Luật Đức Quang nổi giận hô.
- Điện hạ, không thể!
- Xin điện hạ bớt giận!
Quan văn võ tướng trong đại trướng vội vàng khuyên giải.
- Điện hạ, chớ để hạng đạo chích ấy chọc tức thân mình, lại nói, Ly Yêu Na Nhan lựa chọn lúc này đào ngũ chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Một thanh âm trấn tĩnh vang lên, Da Luật Đức Quang quay sang nơi phát ra giọng nói, thì ra người lên tiếng chính là đệ đệ của đại thừa tướng Hàn Tri Cổ, Hàn Tri Thiện. Vì nguyên do Hàn Tri Cổ từng là phụ tá tâm phúc của Da Luật Cực, đối với Hàn Tri Thiện Da Luật Đức Quang cũng không có mấy hảo cảm. Chỉ coi y là một tiểu quan giữ chức Minh Điển tham quân, ngày thường phụ trách xử lý những sự việc vi phạm lệnh cấm.
Nghe lời của Hàn Tri Thiện, Da Luật Đức Quang lạnh lùng nói: - Nói vậy, theo ý Hàn đại nhân, bổn cung còn phải ăn mừng một phen sao? Thế thì ngươi hãy góp ý cho bổn cung xem, nên viết báo cáo trình lên bệ hạ như nào!
Hàn Tri Thiện gặp khó không sợ hãi, y tiến lên trước hai bước, ôm quyền khom người và nói: - Điện hạ, thử nghĩ xem... nếu đương lúc hai quân dốc sức giao chiến, Ly Yêu Na Nhan lại lâm trận bỏ chạy...
Câu nói tiếp theo y không nói, vì y tin chắc Da Luật Đức Quang hiểu được ý mình. Quả nhiên, Da Luật Đức Quang đương nổi giận đùng đùng lập tức biến sắc, thần thái cũng dần trấn tĩnh lại. Hắn hít thật sâu một hơi, nhưng cũng không có lời đánh giá với điều mà Hàn Tri Thiện vừa nói.
Hàn Tri Thiện nói: - Điện hạ, trước khi lâm chiến, con sâu làm rầu nồi canh tự mình chạy đi, chẳng phải là chuyện tốt ư? Triệu đại quân của Đại Liêu ta xuôi nam, nơi đại quân đi qua đều bị san bằng nghiền nát không gì chống đỡ nổi, từ Lam Châu tới Bá Châu, quân Hán liên tiếp bại lui không sức hoàn thủ. Không cần đến hai tháng, đại quân ta sẽ có thể ẩm mã Trường Giang kiếm chỉ Giang Nam. Bệ hạ hùng tài vĩ lược, điện hạ cơ trí thiện chiến, cần chi để ý tới hai vạn phản nghịch, một kẻ phản tướng không có thành tựu?
- Nơi Vương sư (quân đội của thiên tử) đi qua, dân chúng thuận theo, hai mươi vạn Thường Thắng đại quân dưới trướng điện hạ ít ngày nữa sẽ có thể phá được Thái Nguyên huy sư xuôi nam rồi. Công đầu diệt Hán chắc chắn sẽ thuộc về điện hạ. Điện hạ hà tất vì một tên tiểu nhân vật chả ra trò trống mà hủy đi sự hăng hái của cuộc săn bắn Giang Nam? Ly Yêu Na Nhan chẳng qua là một tiểu nhân vật bị dọa cho bể mật gần chết, vì hắn mà điện hạ nổi giận, điện hạ cảm thấy có đáng giá không?
Hàn Tri Thiện đứng lên, quét mắt quanh quần thần, sau đó mỉm cười nói: - Bị ngựa đá vỡ trứng cả đời sẽ không dám chạm vào ngựa nữa, một kẻ như vậy không đáng để điện hạ tức giận.
Bị lời lẽ cay nghiệt của y chọc cho buồn cười, tâm tình Da Luật Đức Quang trở nên khá hơn chút: - Hàn đại nhân, theo cách nhìn của ngươi, đây xác thực là một chuyện không xấu? "Bị ngựa đá vỡ trứng"... coi ngươi nói kìa, sao mà chanh chua thế!
Hàn Tri Thiện thấy lửa giận của Da Luật Đức Quang đã bình ổn xuống, y lại nghiêm nghị và nói: - Kỳ thật, sở dĩ hạ quan nói như vậy chỉ là muốn xoa dịu cơn giận của điện hạ.
Y nghiêm trang nói:
- Ly Yêu Na Nhan là mãnh tướng Đại Liêu, là nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi bấy giờ. Trận chiến Ký Châu nếu không bị người cản tay, thuận lợi tiến hành theo kế hoạch của hắn thì kết cục sẽ không phải là đại bại quay về. Dù là như vậy, từ khi Hán vương Lưu Lăng lãnh binh đến nay, bị bức cho rơi vào cảnh hung hiểm nhất có lẽ chính là trận chiến với Ly Yêu Na Nhan ở Ký Châu. Đạt được chiến tích bậc này duy có Ly Yêu Na Nhan. Hắn đi rồi, chính là tổn thất của Đại Liêu. Hiện tại đại quân tiên phong theo chân Ly Yêu Na Nhan rời đi rồi, điện hạ nên sớm có tính toán cho thỏa đáng.
Da Luật Đức Quang sửng sốt, lập tức nghiêm nghị: - Tiên sinh đang dạy ta, không nên tự loạn trận cước?
Hàn Tri Thiện khom người nói: - Điện hạ nhất thời bị lửa giận mê loạn tâm trí, dù hạ quan không nói, tin chắc chỉ trong chốc lát điện hạ liền sẽ ngộ ra đạo lý gặp nguy không loạn, gặp biến không sợ.
Da Luật Đức Quang bước xuống từ trên vị trí ngồi của chủ soái, lôi kéo tay Hàn Tri Thiện nói: - Gặp nguy không loạn, gặp biến không sợ, tiên sinh, đa tạ!
Hắn lôi kéo tay Hàn Tri Thiện và nói: - Trong quân còn thiếu một Trưởng sử hành quân, tiên sinh có nguyện hạ mình?
Mọi người lập tức kinh hãi, tuy rằng Trưởng sử hành quân không có phẩm cấp cố định, nhưng quyền lợi lại to lớn gần bằng với Nguyên soái một quân! Trước đó Hàn Tri Thiện chẳng qua là một Minh Điển tham quân tòng lục phẩm, vừa nhảy cấp liền lên ngay vị trí cao của Trưởng sử hành quân, quả thực là cá chép vượt Long môn! Ba năm không hót, mà đã hót thì khiến mọi người phải khiếp sợ!
Tuy rằng Da Luật Đức Quang làm vậy có hơi qua loa, nhưng cũng bởi vì thấp thoáng nhìn ra được hoài bão của người này.
Lập tức, Da Luật Đức Quang vấn kế Hàn Tri Thiện nên xử lý thế nào cho phải, Hàn Tri Thiện thưa rằng: - Hiện giờ, nếu như tuyên bố với chúng binh sĩ Ly Yêu Na Nhan là kẻ phản nghịch, sợ rằng sĩ khí của đại quân hai mươi vạn sẽ lập tức đê mê sụt giảm. Đại chiến chỉ mới bắt đầu chủ tướng tiên phong lại phản bội, e rằng sẽ khiến nhuệ chí của đại quân bị đứt gãy.
Y hơi dừng, sau lại thưa: - Theo thiển ý của hạ quan, chi bằng điện hạ viết một bản tấu chương suốt đêm cấp tốc đưa vào trong quân bệ hạ, cặn kẽ giải thích về sự kiện này, sau đó... có thể thỉnh công vì Ly Yêu Na Nhan!
Da Luật Đức Quang đứng phắt dậy: - Tiên sinh! Cái này là đạo lý gì đây!
Hàn Tri Thiện cười nói: - Điện hạ bình tâm chớ vội. Điện hạ, người nghĩ, nếu bệ hạ tuyên bố trước binh lính và dân chúng rằng, đại tướng quân Ly Yêu Na Nhan phụng mệnh suất lĩnh hai vạn kỵ binh nhẹ sát nhập Tây Hạ, trận trảm mấy đại tướng Tây Hạ, liên phá hơn mười trận đại quân Tây Hạ, trong lãnh thổ Tây Hạ giết đến long trời lở đất, khiến cho quân Tây Hạ không dám tùy ý xuất binh khỏi thành Thiên Nga... Nếu là như vậy, liệu bọn lính sẽ cảm thấy phấn chấn lòng người chăng?
Hai mắt Da Luật Đức Quang tỏa sáng, cười sang sảng: - Tiên sinh đại tài! Là trời ban tiên sinh cho bổn cung!
Cùng ngày, Da Luật Đức Quang viết một bản tấu chương phái người ra roi thúc ngựa đưa đến trong đại quân của Da Luật Hùng Cơ. Sau đó cũng không chờ Da Luật Hùng Cơ phê chỉ thị, lập tức triệu tập các tướng lĩnh từ Thiên phu trưởng trở lên, trước mặt mọi người tuyên bố chuyện thỉnh công vì Ly Yêu Na Nhan, lý do rất đơn giản, Ly Yêu Na Nhan thay mặt Đại Liêu đánh ra uy phong! Lấy hai vạn kỵ binh phá tan quân lực khổng lồ của Hắc Sơn Trấn quân ti và Hắc Thủy Trấn quân ti, hai hàng rào vững chắc của Tây Hạ, trong quốc nội Tây Hạ đánh giết đến phong sinh thủy khởi, khiến cho Tây Hạ không dám xuất binh, công lao hiển hách này, ai cũng không dám tranh đoạt.
Nửa tháng sau, thánh chỉ của Da Luật Hùng Cơ cũng tới trong đại doanh Da Luật Đức Quang.
Gia phong Ly Yêu Na Nhan là Hộ quốc Đại tướng quân tòng nhị phẩm, thực ấp gia tăng ngàn hộ!

Bình Luận

0 Thảo luận