LIÊU LOẠN.
Thiên phu trưởng Vương Chấn Thủy của cảnh vệ doanh Bá Châu đứng ở trên tường thành, nhìn đội kỵ mã dần khuất bóng dưới ánh mặt trời không khỏi thổn thức, giờ phút này y bỗng nhiên sinh lòng hào khí muốn làm một bài thơ để biểu đạt sự cảm thán trong lòng, có người nói lời hay tự nhiên mà thành, cho nên quân ngũ mãng phu chưa chắc không làm được mấy câu thơ hay.
- A!
Vương Chấn Thủy lớn tiếng hô một chữ, cảm thấy cảm xúc trong lòng phát tiết ra rất nhiều, một loại vui sướng khiến y cảm thấy thoải mái, không khí lạnh lùng tựa hồ cũng bị tiếng hô lớn này mà trở nên ấm áp.
- A!
Vương Chấn Thủy lại hô một lần.
Y dùng sức hít vào một hơi, sau đó há miệng rặn như rặn rắm rặn ra năm chữ:
- Nên ăn cơm rồi chứ?
- Vâng thưa đại nhân, nên ăn cơm rồi.
Thủ hạ y cố nhịn cười đáp.
Vương Chấn Thủy ừ một tiếng, sau đó đi theo thủ hạ xuống tường thành, một bước ba lắc, dáng đi như vậy thoạt nhìn đúng là rất giống một đại tài tử mới làm ra một bài thơ tuyệt diệu, là loại rất vô sỉ.
Ngay lúc Vương Chấn Thủy đang cầm một chén cháo nóng húp sùn sụt, Lưu Lăng trên lưng ngựa vừa mới ra khỏi thành giờ đang duỗi thân, cảm thấy không khí lạnh theo khoang mũi sau khi tiến vào trong thân thể mang đến một cảm giác sảng khoái, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái khiến người khác muốn hô to, vì thế Lăng mỗ thi hứng nổi lên!
- A!
Lưu Lăng bất thình lình hô to một tiếng khiến người khác giật mình, lúc mọi người nhìn, thấy Lưu Lăng đang dang rộng cánh tay trước mặt trời mới mọc, híp mặt lại làm một bài thơ:
- A!
- Ta muốn xây một căn nhà lớn, cửa hướng biển rộng, xuân về hoa nở.
- A! Biển rộng a, toàn là nước.
- A, tuấn mã a, bốn cái chân.
Lưu Lăng nhín mày ngẫm nghĩ một chút, đã quên hai câu.
Hắn quay đầu nhìn những thị vệ đang nghẹn đỏ mặt cố nhịn cười, sau đó nhìn sang khuôn mặt kinh ngạc của Mẫn Tuệ đang nhô ra khỏi rèm cửa xe, rồi lại nhìn đàn chim tước bị kinh sợ bay trên bầu trời.
- Chuyện hôm nay, bài thơ hôm nay ai dám nói ra ngoài, ta sẽ giết kẻ đó!
Lưu Lăng rất nghiêm túc nói.
Trần Tiểu Thụ vừa cưỡi ngựa, vừa dùng dao găm điêu khắc Quan Âm ở trên khúc gỗ, tay gẩy nhẹ, đầu Quan Âm vèo một cái bay ra ngoài. Trần Tiểu Thụ há to miệng, ngượng ngùng nói:
- Bồ Tát à, Người biết bay!
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lưu Lăng, Trần Tiểu Thụ cúi đầu thật thấp. Đông Phương Bất Loạn luôn nghiêm túc nay nghiêng đầu nhìn Trần Tiểu Thụ, sau đó nghiêm trang nói:
- Tiểu Thụ! Ngươi im miệng!
Lưu Lăng bỗng nhiên thở dài, hắn quay đầu nói với Triệu Đại:
- Kim y của Giám Sát Viện có mấy người?
Triệu Đại không cần suy nghĩ đã hồi đáp:
- Mười!
Lưu Lăng ừ một tiếng, Triệu Đại thở dài nói:
- Không biết là hai người kia sẽ chết thảm như thế nào.
Lần này nam hạ, sau khi rời khỏi chiến trường tâm trạng của mọi người hiếm khi nhẹ nhõm được. Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy một mặt không ai biết của Vương gia, nhưng mọi người vẫn không cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cũng sẽ không vì vài câu nói đùa mà sự tôn trọng của mọi người đối với Lưu Lăng sẽ giảm. Mười hai kim y của Giám Sát Viện tuy rằng thời gian lưu lại trong viện không nhiều, nhưng lúc đầu mỗi một người khi gia nhập Giám Sát Viện đều được Lưu Lăng đích thân tiếp kiến. Trong mười hai kim y, Lưu Lăng quen thuộc nhất đương nhiên là huynh đệ Nhiếp thị, nhưng hắn thích nhất là Trần Tiểu Thụ.
Tính cách Trần Tiểu Thụ rất thú vị, điên điên khùng khùng rất thú vị.
Cho nên sau khi huynh đệ Nhiếp thị trở về Tấn Châu người đầu tiên Lưu Lăng điều trở về bên cạnh mình chính là Trần Tiểu Thụ, chỉ là hắn lại không phát hiện, Đông Phương Bất Loạn trầm mặc ít nói, không ngờ cũng là một người tính tình khó chịu. Đông Phương Bất Loạn cũng không nghĩ tới bản thân sẽ nói ra một câu như vậy, đây là chuyện hiếm lạ, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Chỉ là không biết tại sao, sau một câu nói đùa, tâm tình của y trở nên tốt hơn. Y là một người gánh trên lưng rất nhiều chuyện bi thảm, có lẽ nguyên nhân là vì không lâu trước đây lần đầu tiên y đem câu chuyện của mình nói cho một người khác nghe, nỗi đau kia trong lòng y cũng giảm đi vài phần.
Sau khi đi qua Bá Châu, trạm tiếp theo chính là Mạc Châu. Hai nơi cách nhau không xa, trị sở Mạc huyện của Mạc Châu chính là thành phố Nhâm Khâu bây giờ. Ở thời điểm Minh triều một phần thuộc về Hà Gian phủ, mà Hà Gian phủ có một món đặc sản nổi tiếng khiến người khác thèm chảy nước miếng, đó chính là thịt lừa nướng, nhưng Lưu Lăng nhất định không có lộc ăn được loại đặc sản khiến người khác thèm chảy nước miếng này rồi. Ở thời đại này, thịt lừa nướng còn chưa ra đời. Nghe nói lịch sử của thịt lừa nướng sớm nhất là ở Minh Sở, thời gian cụ thể không thể biết được. Nhưng không thể nghi ngờ chính là, ở thời đại này thịt lừa vẫn chưa được cho phép.
Tuy rằng đang là mùa đông, cảnh sắc phương Bắc thoạt nhìn phần lớn mênh mông hoang vắng, nhưng tâm tình của mọi người không tệ, nhìn là dùng đôi mắt, có thể vì trong lòng thư sướng, nên cảnh vật trong mắt cũng trở nên đẹp lên. Sau khi qua Mạc Châu không bao xa nữa sẽ vào địa giới của Sơn Đông rồi, vào Sơn Đông một đường hướng nam, trạm tiếp theo sẽ là Đức Châu.
Cả vùng phương Bắc khói thuốc súng còn chưa tản đi, rất nhiều thứ cần xây dựng lại từ đầu.
Ngày thứ hai mươi tính từ lúc đi khỏi U Châu, Giám Sát Viện gửi chiến báo của U Châu đến. Đại quân của Da Luật Hùng Cơ đã đến Duyên Châu ở phía Bắc U Châu, sau khi quân Hán cùng đại quân Khiết Dan của Da Luật Hùng Cơ giao chiến, Mậu Nguyên bao vây bắc môn của U Châu liền cho quân rút lui, dưới sự phối hợp của binh mã ở đông môn đại doanh và tây môn đại doanh, rút quân tới phía nam U Châu, cùng với binh mã trung quân đại doanh của Triệu Nhị và Hoa Linh tụ họp.
Tây môn đại doanh Trần Viễn Sơn, đông môn đại doanh La Húc cũng thu rút binh lực. Ba tòa đại doanh sống chết có nhau, binh lực của người Khiết Đan không bằng quân Hán, nên cũng không dám tùy tiện tấn công. Không ngoài dự liệu của Lưu Lăng chính là, vì bố cục giả bố trí trước kia, Da Luật Hùng Cơ quả nhiên cho rằng Da Luật Cực cấu kết với quân Hán. Sau khi thám báo ông ta phái đến chết vô số trăm cay nghìn đắng tới vây bên ngoài U Châu, lại phát hiện có kỵ binh của người Khiết Đan cùng với quân lính người Hán hợp luyện chiến thuật. U Châu tuy bị vây, nhưng quân Hán căn bản không công thành. Mà trước đó khi đội ngũ của Hoa Linh một đường khó thoát đã gợi lên lòng nghi ngờ của Da Luật Hùng Cơ, chỉ là nghi điểm đó vẫn không đủ để ông ta tin rằng con trai ông ta đã mất lý trí đến mức cấu kết với kẻ thù đối phó với cha mình.
Nhưng sau khi đã đến ngoại thành U Châu, nghi điểm trong lòng Da Luật Hùng Cơ càng sâu đậm.
Cho nên, Da Luật Hùng Cơ không vào trong thành U Châu, U Châu mà quân Hán cố ý nhường lại làm sao ông ta có thể vào? Tuy rằng hành động của quân Hán rất khả nghi, nhưng Da Luật Hùng Cơ cũng không dám mạo hiểm. Ông ta phái người vào thành, để một mình Da Luật Cực cưỡi ngựa đến đại doanh gặp ông ta. Ông ta không dám tùy tiện vào thành, Da Luật Cực chẳng lẽ sẽ tùy tiện ra khỏi thành sao? Y ở trên đầu thành U Châu, đem những thủ đoạn của quân Hán nhìn thật rõ ràng. Nhưng y làm sao có thể biện giải, biện giải rồi ai sẽ tin?
Da Luật Cực không dám ra thành gặp Da Luật Hùng Cơ, vách ngăn giữa phụ thân cùng con trai càng lúc càng lớn.
Da Luật Hùng Cơ sẽ không vào thành rồi, Da Luật Cực cũng không dám ra ngoài. Cứ giằng co như vậy, thì xem cuối cùng ai sẽ là người phá bỏ cục diện bế tắc này. Dạ Luật Hùng Cơ là ai, là người làm sai cũng không nhận là bản thân sai. Bình thường mà nói thì người đứng ở trên cao đều như vậy, bọn họ không có lúc làm sai, cho dù biết bản thân sai, nhưng ông ta là Hoàng đế, cũng không thể nhận sai. Huống hồ, phản ứng của Da Luật Cực đúng là làm cho người khác nghi ngờ.
Da Luật Cực rất nghẹn khuất, muốn tìm Lưu Lăng trợ giúp lại không thành công, ngược lại để Lưu Lăng bắt được cơ hội bày ra một trận. Hiện giờ y tiến thoái lưỡng nan, không mở cửa thành, y sẽ gánh tội mưu phản, mở cửa thành, y lại không dám đến trong đại doanh Liêu quân Thượng Kinh.
Ngày thứ hai, quân Hán đối với đại quân của Da Luật Hùng Cơ triển khai công kích. Quân Hán chia làm hai đường, thế công của cánh trái cánh phải đều cường mạnh, nhưng không hiểu tại sao, sau khi chiến cục bắt đầu không lâu, quân Hán trên cục diện chiếm ưu thế lại toàn bộ rút lui. Đây là một hiện tượng rất khác thường, rất nhiều người không hiểu tại sao quân Hán lại làm như vậy. Người thông minh liền nghĩ được một nghi điểm, tại sao quân Hán phân ra trái phải hai đường, duy nhất không công trung quân? Chẳng lẽ nói, vị trí tiến công của trung quân là một người khác? Người này là ai? Người này còn có thể là ai!
Sau khi quân Hán rút binh lực, đột nhiên trong đêm đó triển khai thế công với U Châu, tuy rằng do nguyên nhân Da Luật Hùng Cơ phái binh xuất kích quân Hán lui lại, nhưng quân Hán tại sao ở thời điểm này đột nhiên một lần nữa tiến công U Châu khiến người khác kinh nghi bất định. Người thông minh lại nghĩ tới, quân Hán có phải vì không có được sự viện trợ mà thẹn quá hóa giận không?
Có một số việc không được nghĩ, càng nghĩ càng phức tạp.
Liên tục ba ngày, quân Hán dựa vào phần đông kỵ binh bắt đầu phát động công kích với đại quân của Da Luật Hùng Cơ. Không giống với chiến lược hai cánh tiến công trước đó, tiến công lúc sau của quân Hán chính là tấn công toàn diện. Song phương trong ba ngày đại chiến hơn mười mấy trận cùng có thắng thua, nhưng sau khi Da Luật Đức Quang suất lĩnh mười lăm vạn đại quân từ Tây Kinh Đại Đồng đến đây, quân Hán lại một lần bắt đầu thu hẹp binh lực rồi. Song phương cứ như vậy giằng co mấy ngày, Da Luật Đức Quang suất quân công đánh quân Hán, quân Hán tiểu bại. Ngày thứ hai, song phương lại chiến, quân Hán lại thua thêm một trận. Tối ngày thứ hai, không ngờ quân Hán có một đại đội nhân mã rời khỏi đại doanh đi về hướng nam.
Nghĩ rằng quân Hán đang lừa, đại quân Khiết Đan không đuổi theo. Chỉ khi tới ngày thứ ba, nhân mã đã rời đi của quân Hán không ngờ đã đạt đến con số ba mươi vạn! Dụ địch, không thể có khả năng điều động quân sự quy mô lớn như vậy được. Vì thế Da Luật Hùng Cơ hạ lệnh cho toàn bộ quân Khiết Đan áp lên, sau khi quân Hán đại tướng quân La Húc lãnh mười lăm vạn quân cản lại, vừa đánh vừa lui, một đường lui về Triệu Châu.
Lúc người Khiết Đan đuổi đến Triệu Châu, quân Hán đại tướng quân Mậu Nguyên đã suất lĩnh hơn mười mấy vạn đại quân bố trí phòng vệ bên ngoài Triệu Châu. Sau khi tiếp ứng đại quân của La Húc vào thành, hai cánh quân Hán ba mươi vạn nhân mã triển khai trận thế tử thủ. Người Khiết Đan cường công nhưng lại không thể thu được gì, ngược lại bị phản kích của quân Hán đánh đến chật vật. Da Luật Hùng Cơ phái Da Luật Đức Quang lĩnh quân kềm giữ quân Hán ở Triệu Châu, mình ông ta suất quân trở về U Châu.
Da Luật Cực vẫn không dám mở cửa, nhưng y cũng sẽ không ở trong thành chờ chết. Những người mấy ngày liên tiếp chủ trương mở thành nghênh đón Hoàng Đế Bệ Hạ vào thành đều bị y chém, y chỉ cần kiên trì không mở cửa thành, binh sĩ trong thành U Châu kia không thể nghi ngờ sẽ bị y kéo lên cùng một chiếc thuyền, nghĩ biện pháp đều biện giải không rõ được. Da Luật Hùng Cơ đại nộ, phái người chuyển lời đến Da Luật Cực, nếu như còn không ra khỏi thành gặp ông ta, thì coi như là mưu nghịch!
Da Luật Cực cười khổ, trong lòng tự nhủ cho dù bây giờ ta đi ra, chẳng lẽ sẽ không còn là mưu nghịch nữa?
Y chỉ cần đem hai mươi vạn đại quân trong thành khống chế chặt chẽ trong tay, sau đó để thủ quân trong thành cùng y gánh tội mưu nghịch, hai mươi vạn kỵ binh này không có đường lui, cũng chỉ có thể một mực đi theo y thôi. Tính toán của Da Luật Cực rất tốt, hơn nữa Da Luật Hùng Cơ đúng là không dám tùy tiện tấn công thành U Châu. Ông ta không đánh, không tuyên bố Da Luật Cực mưu phản, U Châu kia vẫn là đầu lĩnh của Đại Liêu. Nếu như là đánh thật rồi, vậy sẽ không còn con đường sống nữa.
Da Luật Hùng Cơ phái người vào thành tuyên đọc chỉ ý của ông ta, vì Da Luật Cực tác chiến bất lợi, tham sống sợ chết làm cho thảm bại, nay phế bỏ danh hiệu thái tử của Da Luật Cực, cách chức làm thứ dân. Da Luật Cực còn làm dứt khoát hơn, ra lệnh một đao đem đại thần tuyên chỉ giết chết. Y càng như thế, Da Luật Hùng Cơ ngược lại không còn cách nào nữa rồi. U Châu có hai mươi vạn binh mã, Da Luật Hùng Cơ đem hai mươi vạn binh, thực sự đánh vào cho dù binh sĩ Khiết Đan trong thành sợ hãi uy nghi của Hoàng Đế mà chiến bại, nhưng cũng không thể chịu nổi tổn thất lớn như thế.
Ngay lúc Da Luật Hùng Cơ nổi giận đùng đùng trong một lúc không nghĩ ra được cách giải quyết, cấp báo của phương bắc đã đến đại doanh Khiết Đan. Hai mươi vạn đại quân Tây Hạ quốc đi qua thảo nguyên mênh mông bỗng xuất hiện cách Thượng Kinh ba trăm dặm, đã thắng nhiều trận liên tiếp. Hiện giờ đã đến gần Thượng Kinh, lưu thủ quân đội Khiết Đan liên chiến liên bại.
Mà ở tại lúc này, Độc Cô Nhuệ Chí về tới Đại Châu lĩnh nhân mã Đại Châu, lại điều động ba vạn binh mã Kiến Hùng quân, tổng cộng binh lực gần bảy vạn tiến công Đại Đồng. Nếu không phải Da Luật Đức Quang lưu lại đại tướng Hỏa Kiêu Linh Hồ cùng mấy vạn đại quân trấn giữ vị trí quan trọng, Tây Kinh Đại Đồng liền nguy cấp.
Đại Liêu, nhất thời khói lửa nổi lên bốn phía!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận