Sau khi trở lại địa doanh, Lưu Lăng phái người gọi Chiêu Tiên trở lại. Chiêu Tiên đang ở đại doanh bố trí phòng ngự và tuyên bố quân kỷ, nghe nói Vương gia cho gọi liền rời khỏi đó chạy tới đại trướng của Lưu Lăng.
- Thuộc hạ bái kiến Vương gia!
Sau khi bước vào lều lớn, Chiêu Tiên làm một loạt nghi thức chào kiểu quân đội, sau đó nhìn thoáng qua ông lão ăn mặc kiểu ngư dân đứng cách mình không xa. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Chiêu Tiên đã không cảm thấy người này có chỗ nào đặc biệt.
- Người này ở làng chài nhỏ ngoại thành cách đây khoảng mười dặm, ông ấy gọi Tôn Kim Xứng. Huynh trưởng của ông ấy là Tôn Kim Mãn, là hải tặc trên Đại Tự đảo, từng đi qua đảo Lưu Cầu cướp mấy người phụ nhân ở các bộ tộc bên đó về. Ngươi hiện tại đi chuẩn bị thuyền, lát nữa cùng ta đi một chuyến tới Đại Tự đảo.
Hai mắt Chiêu Tiên tỏa sáng, lập tức khom người nói: - Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.
Chờ Chiêu Tiên đi khỏi, Lưu Lăng hỏi Tôn Kim Xứng: - Ông còn nghe được những lời đồn gì về đảo Lưu Cầu, nói ta nghe một chút.
Tôn Kim Xứng cúi đầu nói: - Hồi Vương gia, thảo dân và huynh trưởng luôn luôn bất hòa, ngày ấy sau khi huynh ấy về luôn không ngừng thổi phồng, thảo dân liền mặc kệ, bỏ đi ra ngoài. Bây giờ thảo dân còn nhớ rõ, huynh ấy chỉ nói về Bình tộc và Cao Sơn tộc. Đây là hai tộc lớn nhất trên đảo Lưu Cầu, giữa hai tộc cũng không yên ổn, thường xuyên công kích lẫn nhau. Trung Sơn quốc trên đảo Lưu Cầu, đại bộ phận dân chúng là Bình tộc. Mấy năm hỗn loạn liên tục, Bình tộc chiếm thế thượng phong, Trung Sơn quốc là quốc gia có lãnh thổ lớn nhất trong tam quốc. Trong đó Sơn Bắc quốc do tộc Cao Sơn làm chủ, chiếm cứ đại bộ phận phía Bắc đảo Lưu Cầu. Sơn Nam quốc nhỏ nhất, thực lực yếu nhất, cũng ít người nhất.
Trung Sơn quốc còn có một vị quốc vương gọi là Thượng Đỉnh Thiên, nghe nói là một vị có mưu lược hơn người. Từ sau khi y làm Hoàng đế của Trung Sơn quốc, liền không ngừng chinh phạt Sơn Nam quốc và Sơn Bắc quốc, hai nước kia liên kết cũng chỉ miễn cưỡng cùng Trung Sơn quốc giằng co.
Tôn Kim Xứng cẩn thận nhớ lại nói từng chút một.
- Thượng Đỉnh Thiên?
Lưu Lăng cười cười nói: - Tên cũng có chút khí phách, chỉ có điều không biết y dựa vào cái gì để đầu đội trời chân đạp đất.
Tôn Kim Xứng nói: - Nhắc tới cũng kỳ quái, Hoàng đế Trung Sơn quốc tên Thượng Đỉnh Thiên, Hoàng đế Sơn Nam quốc tên Thượng Huyền, Hoàng đế Sơn Bắc quốc tên Thượng Chấn Viễn. Ba quốc gia thù hận lẫn nhau, nhưng Hoàng đế cố tình lại cùng họ.
Lưu Lăng nhíu mày, thời điểm kiếp trước tuy rằng hắn đọc rất nhiều sách thực hỗn tạp, nhưng lại không có đọc qua bộ sách nào liên quan tới nước Lưu Cầu. Hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng, ba nước Lưu Cầu, cuối cùng thống nhất Lưu Cầu đúng là Trung Sơn quốc. Dù sao hắn cũng không phải nhà lịch sử học, thậm chí nhớ rõ ngày nào đó triều đại nào xảy ra việc gì. Kiếp trước hắn chỉ là một người bệnh liệt giường đọc sách giết thời gian, rất nhiều thứ sau khi đọc đều đã quên đi.
Hắn vẫn còn nhớ rõ một số chỗ, tuy nhiên đều là những sự kiện lịch sử không quan trọng mấy. Mà thời đại này sự kiện lớn nhất là Triệu Khuông Dẫn thống nhất Trung Nguyên thành lập triều Tống, nhưng thật đáng tiếc, những chuyện trong lịch sử Triệu Khuông Dẫn nên làm Lưu Lăng đều đã làm xong, và đến hiện tại vẫn chưa thấy người này xuất hiện. Còn nữa, với sự hiểu biết của Lưu Lăng, Ngôi Danh Nẵng Tiêu sau trăm năm nữa mới xuất hiện, mà khi ấy Da Luật Hùng Cơ cũng chết được trăm năm rồi. Hiện giờ người nên chết không chết, nên xuất hiện lại không xuất hiện, không nên xuất hiện lại xuất hiện.
Lưu Lăng vẫn hoài nghi, địa phương chỗ mình ở này có phải Trái Đất không? Còn có gì đáng giận và đáng xấu hổ hơn việc có không gian song song? Hay là người kia ở trên hệ ngân hà không sai biệt lắm tái diễn lại và lịch sử trên địa cầu cũng là chuyện xưa tương tự.
Đương nhiên, việc này nghĩ cũng không thông, cho nên đơn giản là Lưu Lăng cũng không phí công nghĩ ngợi. Trên con đường tranh bá, bất quản đối thủ là ai, hắn một mực đánh tới là được. Bất kể là cái gì, Đại Liêu, Đại Hạ, Đại Chu, cái gì mà Da Luật Hùng Cơ, Ngôi Danh Nẵng Tiêu đều không cần để ở trong lòng.
Rối rắm với những ghi chép về thời đại trên sách không phải là ý hay, Lưu Lăng đã sớm hiểu rõ chuyện này.
- Chẳng lẽ là đồng tộc, hoặc giả là huynh đệ?
Lưu Lăng cau mày thì thào lẩm bẩm.
Tôn Kim Xứng nói: - Huynh trưởng của thảo dân cũng từng đoán, huynh ấy nói có lẽ là ruột thịt cùng mẹ sinh ra cũng không chừng đấy chứ.
Lưu Lăng cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ một lần, đúng là trong đầu hắn không có nhiều ấn tượng về Trung Sơn quốc, Sơn Nam quốc, Sơn Bắc quốc. Chỉ nhớ mang máng phía trước triều Minh là ba quốc gia này, chỉ là tên Hoàng đế là gì lại không thấy ghi lại.
Lưu Lăng cười cười nói: - Mặc kệ gã, cuối cùng sẽ biết ba vị Hoàng đế đó rốt cuộc là quan hệ như thế nào thôi.
Đang nói, Chiêu Tiên quay về lều lớn nói đoàn tàu đã tập kết xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Lưu Lăng gật gật đầu, dẫn đầu đoàn người rời khỏi lều lớn đi về phía biển. Hắn không có ý định mang theo Mẫn Tuệ và Hoa Đóa Đóa, cho nên vì an toàn của các nàng mà an bài cho Trần Tiểu Thụ và Mộc Thu Phong lưu lại, hắn chỉ dẫn theo ba gã Kim Y và Địch Phù Chu một mình bước lên chiến thuyền.
Lưu Lăng không ngồi soái hạm Đế Trụ dành riêng cho Hán Vương, mà lựa chọn một con thuyền Đại Hải Thu dài hai mươi mấy trượng. Điều động tám thuyền Đại Hải Thu như vậy, hai bên mép thuyền Đại Hải Thu là hai mươi người chèo thuyền như chân con rết di chuyển. Thêm vào hai mươi mấy chiến thuyền Mông Đồng lớn mười mấy trượng, hơn ba mươi tàu chiến hạm rời khỏi cảng theo chỉ dẫn của Tôn Kim Xứng trùng trùng điệp điệp hướng tới Đại Tự đảo mờ sương.
Soái hạm Đế Trụ của Lưu Lăng quá mức khổng lồ, chỉ cần bắt đầu sử dụng là tiêu hao rất nhiều nhân lực cùng vật lực. Một con chiến hạm khổng lồ như vậy, ở thời đại này tương đương với tàu sân bay bá chủ trên biển. Lưu Lăng biết, thời Minh triều khi Tam Bảo thái giám Trịnh Hòa đi Tây Dương đều ngồi Bảo thuyền, trọng tải lớn nhất có thể đạt tới bảy ngàn năm trăm tấn, so với tàu sân bay hiện đại kỳ thật cũng không kém hơn bao nhiêu.
Chiến hạm Đế Trụ của Lưu Lăng, so với Bảo thuyền Trịnh Hòa ngồi cũng không kém hơn bao nhiêu đấy.
Hơn ba mươi tàu chiến hạm theo gió vượt sóng, trên cột buồm chiến kỳ sắc đỏ lửa bay phất phới. Thần Cơ Doanh nghiên cứu, chế tạo đại bác bởi vì số lượng hữu hạn, đại bộ phận đều trang bị trên chiến hạm Đế Trụ của Lưu Lăng. Trên chiến hạm chủ chiến của Đại Hải Thu mỗi thuyền giống nhau chỉ có hai khẩu đại bác thôi. Trải qua sự tham dự của Lưu Lăng, kỹ thuật chế tạo đã được đề cao hơn rất nhiều, cho nên cái loại đại bác biến thái này mới xuất hiện trước mấy trăm năm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận