Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 294: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
HAI KẺ SI TÌNH
- Huân Nhi! Có chuyện này ta muốn hỏi em!
Lư Ngọc Châu ở trong phòng của mình, gọi giật Huân Nhi đang định đi chơi với Gia Nhi lại. Huân Nhi vâng một tiếng rồi đặt chú chó nhỏ béo xù mới mấy tháng tuổi đang ôm trong ngực xuống. Cô nàng vỗ đầu chú chó nhỏ, nói: - Em chơi một mình đi, lát nữa sẽ dẫn em đi 'ức hiếp' Tiểu Hắc nhà Gia Nhi, mọi lần Tiểu Hắc đều chạy không nhanh bằng em mà. Ngoan nhé!
Huân Nhi vén váy màu xanh biếc lên, vểnh mông nhỏ ngồi tùy tiện trên ghế, nói: - Tiểu thư! Có chuyện gì vậy ạ? Em vẫn còn đang bận đi chơi trận đấu cho chó chạy với Gia Nhi! Người nào thắng sẽ được làm tỷ tỷ ba ngày. Em với Gia Nhi tầm tuổi nhau, đến ngày sinh cũng cùng nhau nhưng cô ta luôn bắt nạt bắt em làm muội muội. Tiểu thư! Có chuyện gì thì Người mau nói đi, em sợ Gia Nhi đợi sốt ruột sẽ đi mất!
Đến bây giờ cô nàng vẫn không thích ứng được với việc xưng hô Lư Ngọc Châu là Vương phi, cô nàng vẫn cảm thấy gọi là tiểu thư dễ gọi hơn một chút.
- Lớn như vậy rồi còn ham chơi thế à! Như vậy thì làm sao ta có thể yên tâm để em hầu hạ Vương gia đây!
Lư Ngọc Châu làm bộ tức giận nói.
Huân Nhi hơi sửng sốt hỏi lại: - Em hầu hạ Vương gia thì làm sao ạ? Chẳng phải Vương gia vẫn thích nhất trà em pha sao? Ngay đến Tử Ngư tiểu thư đều nói tay nghề pha trà trong phủ này thì chỉ có Huân Nhi em là đỉnh nhất thôi. Hơn nữa...Bọn em mới có mười lăm tuổi thôi.
- Mười lăm vẫn còn nhỏ sao? Đã đến tuổi xuất giá rồi đó!
Lư Ngọc Châu nhỏ giọng, nói.
- Á? Xuất giá?
Sắc mặt Huân Nhi lập tức biến đổi: - Em không xuất giá đâu! Không muốn không muốn chút nào! Em sẽ ở bên cạnh tiểu thư, tiểu thư ở đâu thì em ở đó, những đám nam nhân thối tha kia có gì tốt chứ, tiểu thư đừng bao giờ đuổi em đi. Vừa nhìn thấy đám đàn ông thối tha đó, em đã phải bịt mũi để đi đường rồi. Tiểu thư à! Trên người họ thật sự rất rất thối! Em sẽ không xuất giá đâu!
Lư Ngọc Châu bất đắc dĩ nói:
- Huân Nhi! Ta đã nói rõ cho em rồi mà! Năm nay em đã mười lăm tuổi rồi, theo quy tắc thì em đi theo ta vào Vương phủ thì em... Cũng phải làm người phụ nữ của Vương gia.
Huân Nhi lại kinh hô một tiếng: - Á?
Cô nàng há miệng thở dốc, câu nói kế tiếp không biết nói cái gì cho phải.
Lư Ngọc Châu hỏi: - Sao? Hay là em không muốn? Huân Nhi! Em là tỷ muội tốt nhất của ta, từ nhỏ em đã đi theo ta. Ban đầu khi mới đến Vương phủ, mỗi lần nhớ nhà ta đều khóc, tất cả đều là em ở bên cạnh ta nên ta sẽ không làm khó em. Nếu như em thật sự không muốn lấy Vương gia, vậy thì ta sẽ đi nói với Người vậy!
Huân Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu, lại nhanh chóng thấp đầu xuống: - Vương gia... Cũng không phải thối...
- Hả?
- Hả?
- Cái gì?
- Thôi em đi chơi đấu cẩu đây!
Huân Nhi nhảy xuống ghế, tìm rồi ôm lấy Tiểu Hoàng của mình, chạy đi nhanh như gió. Nhìn thấy bóng dáng đong đưa của Huân Nhi mà Lư Ngọc Châu không tự chủ được cười một cái, nói "Cái con bé này! Thật ra đã trưởng thành rồi đó!"
Cùng một thời gian, ở trong một căn phòng khác.
- Gia Nhi! Em đặt tiểu cẩu xuống, ta có chuyện muốn thương lượng với em!
Gia Nhi ôm Tiểu Hắc tìm cái ghế ngồi xuống nói: - Tiểu thư có chuyện gì thì mau nói đi! Huân Nhi vẫn đang đợi em ra chơi đấu cẩu. Đấu quyền cước thì cô nàng không phải đối thủ của em, bảo cô ấy gọi em là tỷ tỷ thì cô ấy không chịu. Bọn em đã thương lượng rồi, đấu cẩu phân định thắng thua, ai thắng thì người đó là tỷ. Nếu để cô ấy đợi sốt ruột không thấy em đi, cô ấy lại tưởng em sợ con Tiểu Hoàng ngốc nghếch của cô ấy?
- Cái đó...Gia Nhi! Chuyện của ta và Vương gia... Ta đã có tin mừng rồi!
- Á? Chúc mừng tiểu thư chúc mừng tiểu thư! Cuối cùng Người cũng đạt được ước nguyện! Có câu nói là gì nhỉ "Duyên phận trời định". Tiểu thư từ ngàn dặm xa xôi tới tìm Vương gia, cuối cùng tu thành chính quả, Gia Nhi mừng thay cho Người!
- Haiz... Nhưng mà Gia Nhi, có chuyện này em đã từng nghĩ đến chưa?
- Chuyện gì ạ?
- Nếu như ta...Nếu như ta được gả cho Lưu Lăng, sau này phải ở lại Vương phủ một thời gian dài, Vương gia đi đâu thì ta phải đi theo. Vậy còn em thì sao?
- Em? Á? Tiểu thư không cần Gia Nhi nữa sao? Tiểu thư định cho em về Hưng Khánh phủ sao? Em không làm, không làm! Nếu như tiểu thư không thể đi mà một mình em đi thì lão gia và cha em sẽ đánh chết em mất! Hơn nữa, cái tên Lý Hổ Nô ngày ngày đến làm phiền em, em không chịu nổi hắn đâu. Tóm lại, tiểu thư đừng nghĩ đến việc đá em đi tìm hạnh phúc cả đời, em phải đi theo tiểu thư, làm phiền Người, dù sao tiểu thư phải lo cơm ăn cho em!
- Nha đầu ngốc, ta không có ý nghĩ này!
- Vậy tiểu thư có ý gì?
- Ý của ta là, nếu như ta được gả cho Vương gia, vậy thì em...Phải chăng cũng phải gả cho ai đó?
- Á? Em không xuất giá đâu! Đám đàn ông thối tha kia, ai cũng thối! Em nhìn thấy mấy người đó là muốn bịt mũi bỏ chạy rồi. Nếu như xuất giá thì em sẽ bị thối chết mất!
- Gia Nhi à! Có phải em và Huân Nhi rất thân nhau không?
- Đúng vậy ạ! Cô ấy trừ quyền cước hơi ngốc chút còn rất tốt. Bình thường có thể ức hiếp, còn có thể làm tỷ tỷ, thật tốt biết mấy!
- Huân Nhi cũng phải xuất giá!
- Á? Vậy thì không được rồi! Vậy sau này không có ai chơi với em nữa rồi!
- Huân Nhi... Theo quy tắc cũng phải là người phụ nữ của Vương gia.
- Ồ, vậy là tốt rồi! Cuối cùng thì vẫn cùng trong một nhà, vẫn có thể tìm cô ấy chơi.
- Ngốc!
Trần Tử Ngư có chút tức giận nói: - Gia Nhi! Theo lệ thường... Nếu như ta được gả cho Vương gia thì em... Em cũng là người của Vương gia. Nói cách khác, hai chúng ta đều là người phụ nữ của Vương gia.
- Á...!
- Sao? Có phải là em không đồng ý? Nếu như em thật sự không đồng ý thì ta sẽ tìm cơ hội đưa em về Hưng Khánh phủ, không làm em chịu thiệt thòi. Mấy năm nay hai chúng ta tình như tỷ muội, ta sẽ không làm khó em. Tối nay, Liễu Mi Nhi và Lư Ngọc Châu sẽ nói đến chuyện của ta với Lưu Lăng, nếu như... Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Vương gia cũng có tình cảm với ta thì không bao lâu ta cũng sẽ được gả cho Vương gia. Vì vậy, em cũng phải suy nghĩ một chút mới được. Quay về Hưng Khánh phủ hay là?
- Ôi...Tóm lại em sẽ không về Hưng Khánh phủ đâu!
- Vậy ý của em là?
- Em đi đấu cẩu.
Gia Nhi từ trên ghế nhảy xuống, nhấc theo váy lên, chú chó đen kia rơi trên mặt đất, đáng thương nhìn thấy cô nàng kêu hai tiếng. Nhưng Gia Nhi đâu còn nhớ đến việc đấu cẩu phải mang theo cẩu mới được, cô nàng chỉ lo xách váy chạy đi mà không quay đầu lại. Trong lòng nàng giống như có một con hươu, hai con, ba con, bốn con rồi vô số con đập vào, đập đến mức mặt cô nàng nóng lên giống như đám mây hồng. Cô không dám dừng lại rồi lại nghe thấy những lời ngượng ngùng mà tiểu thư nói nên đành phải liều mạng chạy.
- A...A!
Không chú ý nên hai thân thể nhỏ nhắn va vào nhau.
- Là cô à? Nha đầu chết tiệt! Chạy vội vã như vậy làm gì chứ?
- Còn nói ta! Không phải cô cũng cúi đầu chạy sao? Vội đi đâu vậy?
Huân Nhi day day trán, đau đến mức nước mắt đều chảy ra. Chú chó Tiểu Hoàng dùng sức cọ bên người nàng, dường như là đang an ủi chủ nhân khi bị va đau như vậy.
Gia Nhi cũng day trán, nói: - Chẳng phải là tìm cô đấu cẩu, sợ cô chạy không dám ứng chiến nữa sao?
- Chó của cô đâu?
- Ôi...Đi nhanh quá nên quên mang theo rồi! Tôi sẽ về ôm đến...Thôi đi! Hay là hôm nay đừng chơi nữa!
Gia Nhi thở dài, cô nàng sợ mình đi đến đó tiểu thư lại nhắc tới chủ đề xấu hổ kia. Mặc dù...Mặc dù cô không có gì phản cảm với Lưu Lăng nhưng bỗng dưng nói đến chuyện này thì với một cô gái mười lăm tuổi như cô, sao không xấu hổ được? Mặc dù nói thời đại này, con gái mười bốn tuổi phải xuất giá rồi nhưng cô nàng và Huân Nhi cũng không phải là cô gái con nhà bình thường nên gần như không nghĩ gì đến chuyện này.
- Không đấu thì không đấu nữa! Tôi cũng không có tâm trạng gì nữa rồi!
Huân Nhi ngồi dưới đất không đứng dậy nữa, tiện tay nhặt que nhỏ vẽ vòng tròn trên đất cũng không biết là đang nguyền rủa ai...
- Tiểu nha đầu có chuyện phiền muộn sao? Thật không giống cô chút nào! Cô là Huân Nhi mà cứ coi như chuyện lớn bằng trời thì cũng không bỏ lỡ ăn, chơi và cười hi hi ha ha mà!
- Chuyện này rất phiền phức! Tôi không hi hi ha ha được.
- Chuyện gì? Nói nghe một chút, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi!
Gia Nhi vỗ bộ ngực nhỏ, nói.
- Ôi... Tiểu thư nhà tôi muốn gả tôi cho người khác, tiểu thư muốn tôi xuất giá, nhưng tôi căn bản không muốn xuất giá. Ngày trước vẫn luôn nghĩ rằng tiểu thư đến đâu thì tôi theo đến đó, nơi nào có tiểu thư thì nhất định có Huân Nhi này. Nơi có tiểu thư thì đó mới là... Nhà của Huân Nhi.
Trong lòng Gia Nhi đột nhiên vừa động, che miệng hỏi: - Trời ơi! Không phải là tiểu thư nhà cô muốn gả cô cho Vương gia đấy chứ?
- Sao cô biết?
- Thật ra...Thật ra ban nãy tiểu thư nhà tôi cũng hỏi tôi nên tôi mới vội vã chạy đến đây, nếu không thì làm sao quên ôm theo Tiểu Hắc được, cũng sẽ không va vào cô để rồi giờ đầu của tôi đau thế này.
- Á? Gia Nhi! Tử Ngư tiểu thư cũng nói với cô về chuyện này à? Vậy chẳng phải là cô cũng phải gả cho Vương gia hay sao? Lần này thì thảm rồi! Tôi nghe nói, sau khi gả cho người ta thì việc quan trọng là sinh con, hai chúng ta đều bận sinh con, làm sao còn có thời gian chơi cùng nhau nữa. Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng cũng không có ai chăm sóc, thật đáng thương!
- Sinh con? Cô có biết sinh như thế nào không? Có thú vị không?
- Tôi làm sao mà biết được! Tôi chỉ thấy tiểu thư luôn phiền muộn, nói rằng được gả cho Vương gia lâu như vậy mà vẫn chưa thể sinh cho Vương gia một người con, tiểu thư dường như rất áy náy. Nhìn bộ dạng đó của tiểu thư là biết, chắc chắn là không thú vị. Nếu như thú vị thì tiểu thư sao phải nhau mày?
- Cũng không nhất định! Tiểu thư nhà cô buồn phiền vì không sinh được con, điều này nói lên điều gì? Đó là sinh con rất thú vị, tiểu thư nhà cô vì không sinh được con nên mới buồn, vậy nếu như sinh được thì chẳng phải sẽ vui sao?
- Cô nói cũng đúng! Là tôi nghĩ sai rồi!
- Huân Nhi! Cô có muốn gả cho Vương gia không?
- Cô thì sao?
- Vương gia...Nhìn chung cũng tốt hơn những người đàn ông khác! Nếu không thì tại sao tiểu thư nhà tôi lại muốn gả cho Người như vậy?
- Tiểu thư nhà tôi cũng thế, hơn nữa, tôi lớn như vậy, tổng cộng cũng chưa từng gặp quá nhiều đàn ông, đếm đi đếm lại thì cũng chỉ có Vương gia trông tướng mạo ưa nhìn hơn chút! Gả thì gả vậy, cũng không có gì to tát! Chỉ cần không rời xa tiểu thư, không rời xa cô thì tốt rồi!
- Hay là như này?
Hai mắt Gia Nhi sáng quắc lên, nói rất thật: - Sau khi chúng ta được gả cho Vương gia thì không đấu cẩu nữa mà đấu sinh con thì thế nào? Ai sinh nhanh, ai sinh nhiều thì người đó là tỷ tỷ!
- Được đấy! Cái này hay!
...
Mỗ Lăng trong lúc vô tình đã trở thành công cụ để người ta đặt cược, thiếu hắn, quả thật không được...

Bình Luận

0 Thảo luận