NẾU THUA THÌ SAO
Một tiểu kỳ Cuồng Đồ trọng giáp, một tiểu kỳ khinh giáp tinh nhuệ hộ tống Hán Vương cả đường từ Tuyền Châu hướng bắc tới Nam Xương. Trọng giáp Cuồng Đồ trong lúc hành quân không phải mặc khôi giáp nặng hơn bốn mươi cân, ngược lại, cũng có thể nói bộ binh Cuồng Đồ là một đội kỵ binh, trong lúc hành quân, mỗi người hai con ngựa, còn có một con vác thiết giáp và mạch đao trầm trọng của họ. Mỗi sĩ binh Cuồng Đồ đều có hai gã hỗ trợ, chuyên vì họ chăm lo chiến giáp binh khí và ngựa. Cho nên, một tiểu kỳ hai nghìn trọng giáp bộ binh lúc hành quân lại là một đội ngũ vượt hơn sáu nghìn người. Nếu thêm đội ngũ có thêm đồ quân nhu, hai nghìn Cuồng Đồ mỗi người đều có ba gã hỗ trợ.
Đó là lý do vì sao đội ngũ Cuồng Đồ chỉ kiến lập khoảng năm nghìn người, với sức của Đại Hán còn có thể tạo ra năm nghìn Tu La, năm nghìn Cuồng Đồ, nếu là đổi thành những quốc gia khác chỉ e là không có sức để trụ nổi. Phải biết là bộ binh trọng giáp còn được, kỵ binh trọng giáp cũng được, mỗi ngày lượng tiêu hao của họ đủ cho năm sĩ binh bình thường, cần phải cung cấp một lượng lớn thịt, rau củ, trứng các loại, chỉ riêng tiền dùng để tu sửa giáp trụ cũng đã một lượng không nhỏ.
So với Tu La, lượng tiêu hao của Cuồng Đồ ít hơn chút. Kỵ binh Tu La doanh tạo dựng từ năm nghìn người, chỉ riêng vật chất để nuôi sống những huyết kỵ đủ để trang bị một đội ngũ kỵ binh hai vạn người. Vả lại vì để duy trì số lượng huyết kỵ, trong chuồng ngựa nơi dừng chân của Tu La doanh tại Lạc Dương, mỗi ngày vì để cải tạo chiến mã thích ứng với máu tanh đã làm chết đi một ít. May là, những ngựa con được bồi dưỡng từ nhỏ tỉ lệ tổn hại ít hơn bồi dưỡng chiến mã trưởng thành. Vả lại, hậu duệ của huyết kỵ vừa mới sinh ra đã theo một chút khát máu, chỉ là khả năng sống sót lại thấp thái quá.
Lưu Lăng mệnh lệnh bốn trong bảy đại tướng quân đóng quân tây bắc, phương bắc trở về báo cáo công việc, chủ yếu là muốn nghe cục diện hiện giờ của phương bắc ra sao.
Bảy đại tướng quân này chia làm: Chính nhị phẩm trấn quân đại tướng quân Hạ Châu tiết độ sứ Mậu Nguyên, Chính nhị phẩm trấn quân đại tướng quân Ký Châu tiết độ sứ La Húc, Chính nhị phẩm trấn quân đại tướng quân Lam Châu tiết độ sứ Vương Bán Cân, Chính tam phẩm quan quân đại tướng quân Thái Nguyên tiết độ sứ Hoa Linh, Chính tam phẩm quan quân đại tướng quân Thái Thương Châu tiết độ sứ Dương Nghiệp, Chính tam phẩm hoài hóa đại tướng quân Kiến Hùng quân tiết độ sứ Lạc Phó, Chính tam phẩm hoài hóa đại tướng quân Đại Châu tiết độ sứ Độc Cô Nhuệ Chí.
Lần này trở về báo cáo công việc có Hạ Châu tiết độ sứ Mậu Nguyên, Ký Châu tiết độ sứ La Húc, Thái Nguyên tiết độ sứ Hoa Linh, Kiến Hùng quân tiết độ sứ Lạc Phó.
Mặc dù phẩm cấp của bảy người có cao có thấp, ba người chính nhị phẩm, bốn người chính tam phẩm. Nhưng không nghi ngờ gì, thực quyền của bảy người này thật ra xấp xỉ nhau. Nói tới thì, trong bảy tiết độ sứ dưới trướng cầm binh nhiều nhất là Lam Châu tiết độ sứ Vương Bán Cân, dưới trướng y có mười sáu vạn nhân mã. Binh mã ít nhất là Đại Châu tiết độ sứ Độc Cô Nhuệ Chí, dưới trướng có năm vạn binh mã.
Bảy tiết độ sứ, binh lực của tất cả cộng lại vượt hơn tám mươi vạn.
Đây là gần như là tám phần binh lực hiện nay của Đại Hán, ngoại trừ thủ quân cần thiết ở các nơi, còn có hai phần binh lực được bố trí tại mấy yếu địa chiến lược của Trung Nguyên và cả đường duyên hải. Có thể nói, Đại Hán đem hầu hết trăm vạn lính thiện chiến đều bố trí tại hai phương tây và bắc. Nếu cộng thêm Vũ Châu tiết độ sứ Trình Nghĩa Hậu đã suất lĩnh đại quân chuyển tới đóng giữ Vũ Châu, trăm vạn chiến binh tinh nhuệ nhất Đại Hán đều ở tuyến này.
Trong sáu năm nay, Đại Hán đã tạo ra trăm vạn chiến binh, ngay cả năm xưa Đại Tùy được xưng là vũ lực thiên hạ đệ nhất cũng không thể sánh được. Năm xưa mười hai vệ phủ binh của Đại Tùy vẫn là trí nhuệ thiên hạ, tổng binh lực cũng xa xa không bằng Đại Hán hiện nay. Tám tiết độ sứ, dùng trăm vạn người ở tây, bắc Đại Hán đứng ở vòng ngoài biên cương tạo thành một bức trường thành.
Bốn tiết độ sứ đi tới Nam Xương, hơn nữa không lâu sau Hán vương điện hạ cũng sẽ đích thân đến đây, đây là chuyện trọng đại lần đầu tiên sau khi thành Nam Xương bị quân Hán công phá. Cho nên quận thủ Nam Xương Tống Hoài Nhân từ nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị. Tuy nhiên y là quan văn chính tứ phẩm, so với đám người Hoa Linh chỉ thấp hai cấp, nhưng về quyền thế địa vị mà nói y hoàn toàn không thể so sánh cùng mấy đại nhân tiết độ sứ.
Bốn đại nhân tiết độ sứ tay nắm trọng binh lần lượt tới Nam Xương, Tống Hoài Nhân sau khi đem bốn vị đại nhân hết sức quan trọng này an bài xong khó lòng tránh khỏi toàn thân toát mồ hôi. Thật không dễ gì sắp xếp xong cho bốn vị tiết độ sứ vì nước lập công lao hiển hách còn chưa kịp xả hơi, tin tức về xe của Hán Vương sẽ đến Nam Xương trong mấy ngày nữa cũng đã truyền tới. Lần này đúng là bận chết Tống Hoài Nhân, bắt đầu đau đầu nên dùng hình thức gì để nghênh đón Hán Vương vào thành.
Có một hạ cấp kiến nghị nói triệu tập toàn bá tánh trong thành ra nghênh đón, vả lại còn phải để bá tánh đứng trên đường dài ba mươi dặm xếp thành hai hàng để nghênh đón. Tìm thêm chín xã lão hơn bảy mươi tuổi con cháu đầy đàn, tịnh thủy tạt phố, tượng trưng toàn dân Nam Xương được Hán Vương tiếp kiến. Còn phải cho quận thủ đại nhân Nam Xương đem tất cả binh đều điều ra, để canh gác nghiêm ngặt.
Tống Hoài Nhân liếc mắt nhìn thủ hạ một mắt sau đó mệnh lệnh người đi lấy năm quán đồng tiền nhét vào tay thủ hạ, rồi cho y cút đi. Nếu thật sự làm như vậy, Tống Hoài Nhân tuyệt đối sẽ không nghi ngờ Hán Vương sẽ cho người đem quan phục của y đưa đến thú biên Đại Châu. Hán Vương từ Tuyền Châu một đường đi về phía bắc không có làm kinh động tới bá tánh địa phương, đến Nam Xương nếu gióng trống khua chiêng làm nghi thức nghênh đón ngược lại chỉ phản tác dụng.
Cùng vài thủ hạ thương lượng cả đêm, cuối cùng kết luận có được là Tống Hoài Nhân dẫn theo vài quan viên chủ yếu cùng với bốn vị tiết độ sứ đại nhân, họ đi bao xa để đón thì Tống Hoài Nhân đi bao xa, những quan viên còn lại đứng ở thành môn nghênh đón, còn tìm cái gì mà xã lão con cháu đầy đàn để nịnh nọt thì bỏ qua đi. Tính khí của Hán Vương ai cũng biết, Tống Hoài Nhân không muốn đi chạm cái rủi ro kia. Y từ lúc đảm nhiệm vị trí quận thủ Nam Xương đến nay vẫn được xem là làm quan thanh liêm cũng có chút công chính, nếu là chỉ vì nịnh nọt mà mất đi quan chức không phải sẽ rất oan uổng sao?
Ba ngày sau, quan văn quan võ Nam Xương, thân hào địa phương hơn trăm người ở ngoài cửa nam thành Nam Xương trang nghiêm chuẩn bị tiếp giá. Sau khi tin tức Hán Vương sắp giá lâm Nam Xương truyền đến, cả vạn bá tánh chạy ra đường chờ đợi sự giá lâm của Hán Vương. Hai bên đường lớn đều là bá tánh đen nghìn nghịt, quận thừa Nam Xương không thể không xuất động hơn nghìn quận binh để duy trì trật tự. Đầu người đông nghịt, nghênh cổ chờ đợi.
Ba mươi dặm ngoài cửa thành phía nam Nam Xương, bốn vị tiết độ sứ đại nhân đang đứng lại cười nói, chỉ thấy từ xa trên quan đạo có một kỵ mã lao bay đến, chính là người được phái ra để thám thính hành trình của Hán Vương. Người đó cưỡi ngựa chạy vội vã trở về, từ trên lưng ngựa trở xuống nhanh bước chạy đến trước mặt mọi người khom người nói: - Báo! Đại tướng quân, xa giá Hán Vương còn cách năm dặm sẽ tới.
Bốn người đang nói chuyện đưa mắt nhìn nhau, có thể thấy trên mặt ai nấy đều có vài phần kích động. Trong số họ có người lâu nhất không gặp Hán Vương bốn năm năm rồi, thời gian ngắn nhất cũng có một năm. Hán Vương ở Đại Hán, giống như thần tồn tại trong lòng họ. Thi ca lâu thế này cuối cùng cũng đã đợi được Hán Vương điện hạ tới, mỗi người họ đều khó lòng che giấu nổi sự kích động trong lòng. Nhất là Lạc Phó, từ lúc Hán Vương nam chinh tới nay y không có tùy quân vào nam, chỉ là dẫn theo Kiến Hùng quân trấn thủ Thái Nguyên sau đó bị điều tới Dịch Châu, theo đạo lý mà nói, chiến công của y không bằng những người còn lại, nhưng Hán Vương phong thưởng cho y và những người khác vốn không mấy khác biệt, trong lòng y làm sao mà không cảm thán được?
Y vốn không phải xuất thân từ vương phủ của Đại tướng quân vương, cho nên khi làm quan cũng đều rất khiêm tốn được xưng là rất cẩn thận. Y cũng không nghĩ tới, bởi vì y kiên thủ phương bắc mấy tháng liền không rời, đánh lui mười mấy lần mãnh công của người Khiết Đan, lại còn thiết kế dụ giết đại tướng quân Liêu Quốc Da Luật Bác Trì, giết địch vạn số, công lao ra sức bảo vệ Dịch Châu. Sau này sau khi đại quân Hán Vương ra bắc vây công U Châu, cho y ở lại Dịch Châu, phong làm tiết độ sứ Dịch Châu, trong tay nắm hùng binh bảy vạn.
Trong bốn người người thân cận với Lưu Lăng nhất là Hoa Linh, lúc trước bốn người xuất thân từ vương phủ đại tướng quân, Triệu Đại, giờ đã là chỉ huy sứ viện giám sát, có thể nói là vị cực nhân thần. Triệu Nhị, giờ đây là Hưng Vương tiết độ sứ trấn thủ phía nam Đại Hán. Nhạc Kỳ Lân, được phong làm Ích Châu tiết độ sứ trấn thủ vùng đất Xuyên Thục, Hoa Linh là tiết độ sứ một phương trấn thủ trọng trấn Thái Nguyên. Ngay cả tiểu lính gác Vương Tiểu Ngưu ngày trước được Hán Vương cứu từ xe tù, giờ cũng đã trở thành tướng quân chính tứ phẩm.
Còn Hạ Châu tiết độ sứ Mậu Nguyên, Ký Châu Tiết Độ Sứ La Húc đối với Lưu Lăng kính trọng ắt không cần nhiều lời.
Bốn người thoáng nhìn nhau, lập tức sửa sang lại quan phục của mình, sau đó đứng trang nghiêm ở một bên quan đạo. Phía sau họ là thân binh cũng đứng ưỡn ngực lên, ai nấy đều ưỡn thân thẳng tấp. Đứng ở phía sau bốn người là quận thủ Nam Xương Tống Hoài Nhân bị sự nghiêm nghị của bốn vị tiết độ sứ đại nhân lây nhiễm, cũng dẫn theo mấy quan viên Nam Xương đem thân mình đứng thẳng tắp.
Sau nửa canh giờ, xa xa có thể thấy được ở phía quan đạo đoàn người lớn đã tới!
Sáu Thống đới kỵ binh dẫn theo sáu trăm kỵ binh đi qua mở đường, đại kỳ có chữ Lưu của Hán Vương đã tới trước mặt mọi người. Hán Vương Lưu Lăng không có mặc giáp trụ chỉ mặc một thân thường phục thêu rồng màu đen, khuôn mặt tuấn lãng không chút vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy đám người Hoa Linh đứng bên đường, Lưu Lăng ghìm Hồng Sư Tử ngừng lại.
Hoa Linh bốn người không có mặc nhung trang, vận trên thân là cẩm bào tượng trưng của tiết độ sứ. Chỉ là, bốn người họ động tác đồng nhất thần sắc trang trọng hành quân lễ, sau đó quỳ một gối xuống: - Các thuộc hạ, khấu kiến vương gia!
Phía sau là mười mấy tên thân binh đồng thời quỳ một gối xuống: - Khấu kiến vương gia!
Bị không khí trang nghiêm này lây nhiễm, cũng bị âm thanh vang dội đồng thời phát ra dọa giật mình. Tống Hoài Nhân đột nhiên lại quên hành lễ. Khi ánh mắt của Hán Vương quét qua mặt y, Tống Hoài Nhân không ngờ bị dọa tới hai gối mềm nhũn rầm một tiếng quỳ xuống.
- Nam ... Nam Xương quận thủ Tống Hoài Nhân, khấu kiến Vương gia!
Giọng của Tống Hoài Nhân có chút khó kìm nổi sự rung rẩy.
Lưu Lăng khẽ cười cười, trở mình nhảy xuống ôn hòa nói: - Đều đứng lên đi, Tống Hoài Nhân, các ngươi cũng đứng lên đi!
Nhìn thấy mấy đại tướng tâm phúc, tâm tình Lưu Lăng hết sức khoan khoái. Hắn cười cười hỏi:
- Phòng ngự phía bắc đều đã sắp xếp xong hết rồi chứ? Trên đường trở vào nam nếu có xảy ra chuyện gì, ta sẽ lột hết quân phục đại tướng quân trên người các ngươi rồi cho đi sung quân đến khai hoang Lưu Cầu!
Vài người vội vàng nói: - Vương gia yên tâm, đều sắp xếp thỏa đáng.
Lưu Lăng ừ một tiếng, bỗng nhiên quay đầu hỏi Tống Hoài Nhân: - Quan viên văn võ, hào thân bá tánh, có bao nhiêu người nghênh đón ở của Nam?
Tống Hoài Hhân hoảng sợ, không dám giấu giếm: - ThưaVương Gia, tính tổng cộng, không dưới năm vạn.
Lưu Lăng gật đầu: - Giờ giao cho ngươi một việc, còn giải quyết như thế nào thì ngươi tự tìm cách. Cô và bốn vị tiết độ sứ vào từ cổng thành phía tây, chuyện bên nam môn, ngươi giải quyết đi.
Tống Hoài Nhân trơ mắt nhìn Hán Vương lên ngựa, mang theo mấy vị tiết độ sứ đại nhân tiếp tục lên đường, y đột nhiên lớn tiếng nói: - Vương gia! Có thể..... Có thể cho xa giá đi vào từ cổng nam?
Lưu Lăng cười cười, không khỏi tán thưởng nhìn thoáng qua Tống Hoài Nhân: - Được, ngoài ra, bảo quan viên văn võ, trở về làm việc của mình, ngày mai cô đích thân triệu họ đến hỏi chuyện.
Lưu Lăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoa Linh ngồi trên danh mã Khiết Đan, đột nhiên thấp giọng hỏi: - Có muốn đua một trận?
Hoa Linh ánh mắt sáng ngời: - Vương gia dùng gì để đặt cược?
Lưu Lăng nói: - Chức tiên phong Bắc phạt, ngươi thắng, thuộc về ngươi.
- Nếu thuộc hạ thua thì sao...
Lưu Lăng gật gật đầu, nghiêm trang nói: - Muội muội của ngươi Đóa Đóa, nàng nói có chuyện thương lượng với ngươi.
- Ơ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận