UỐNG ĐƯỢC RỒI
- Thảo dân Lý Tú bái kiến đại nhân.
Lý Tú nhìn thấy Chỉ huy sứ đại nhân quả nhiên đã đi đến hậu đường thì liền vội vàng khom người thi lễ ngay ở cửa vào. Có điều y quá béo, y cúi người rất sâu nhưng trong mắt người khác cũng chỉ giống như hơi khom người mà thôi. Lý Tú thề, y thật sự muốn gập người song song với mặt đất.
- Vào đi.
Triệu Đại không nặng không nhẹ ừ một tiếng, dẫn đầu đi vào hậu đường. Hắn ngồi ở chủ vị, bốn gã Giám sát vệ áo đen đứng xung quanh. Hậu đường là một khách phòng nhỏ, hai bên đặt ba cái ghế, ở giữa là một bàn trà thấp, bên trên bày các món điểm tâm sặc sỡ tinh xảo, thậm chí còn có cả bàn đào trái mùa do Cao Ly tiến cống.
Nhìn thấy những miếng đào này, trong lòng Lý Tú bỗng cảm thấy có chút bi thương.
Người Cao Ly phản rồi.
Trước kia, bàn đào trái mùa này đều là cống phẩm, phải đưa đến Thượng Kinh. U Châu vốn do Thái tử Da Luật Cực đóng giữ, vậy nên y cũng có phần. Bây giờ những quả bàn đào này được bày trên bàn trà ở phòng khách, phản ứng đầu tiên của Lý Tú không phải là chúng không ngọt, mà là Cao Ly chắc chắn đã quy phục nước Hán rồi.
Đại Liêu thật sự đã xong rồi, nghe nói phủ Liêu Dương ở Đông Kinh tình hình cũng hết sức nguy cấp, mấy vạn người Mạt Hạt không hiểu tại sao lại to gan đến mức dám khởi binh tấn công phủ Liêu Dương. Lý Tú biết Đại Liêu đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay, hơn nữa xem ra có lẽ là không thể tránh khỏi. Phủ Liêu Dương ở Đông Kinh là nơi nhà Da Luật của Đại Liêu phát tích, Lang kỵ tộc Khiết Đan trước đây từng ở sông Tây Lạp Mộc Luân, sinh sống bằng việc chăn thả ven hồ Thanh Ngưu, ở Liêu Đông đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi.
Lúc đó, vua Cao Ly quỳ rạp dưới chân Da Luật Quân Đức Thực, Di ly cận tộc Khiết Đan, hôn lên móng ngựa của y. Về sau, Da Luật Hùng Cơ bệ hạ xưng đế, vua Cao Ly cũng phải run rẩy phủ phục dưới chiến mã của người. (Chú ý 1)
Khi đó, người Hán vẫn giống như sơn dương, đối mặt với thiết kỵ của Đại Liêu, bọn họ cũng không có chút dũng khí phản kháng nào. Lang kỵ Khiết Đan cướp đi một phần đất đai lớn, rất nhiều vàng bạc của cải và cả một số lượng lớn nô lệ từ tay người Hán ở Trung Nguyên. Còn hiện tại thì, Lý Tú đau xót nghĩ, y không thể không khom lưng quỳ gối trước một người Hán.
Dường như nhìn thấu được nội tâm Lý Tú, Triệu Đại cười khẽ:
- Sao, Xích Lực Đài đại nhân thấy không thích ứng được à?
Nghe thấy tên quan lớn người Hán ngồi trên kia gọi thẳng tên Khiết Đan của mình, Lý Tú sợ đến run người. Cái run này là nửa thật nửa giả, mà y trước nay rất biết diễn kịch, tự nhiên là có thể biến nửa giả kia trở thành hoàn toàn là thật. Y run lên trông rất khó coi, thịt mỡ cuộn sóng, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt. Dù có nhìn thế nào thì vẻ sợ hãi trên mặt y cũng không giống giả dối.
- Thảo dân không dám, đại nhân... hãy cứ gọi thảo dân là Lý... Lý Tú đi, tôi là thuận dân theo Đại Hán.
- Thuận dân?
Triệu Đại dường như cảm thấy có hơi buồn cười với từ ngữ mới mẻ này, hắn cười chỉ bụng Lý Tú nói:
- Tòng Tam phẩm Quang Lộc Đại phu, sao có thể tự xưng là thảo dân?
Lý Tú cung kính nói:
- Đó là chức quan ở Liêu Quốc, ở Đại Hán chúng ta, thảo dân chỉ là thảo dân mà thôi.
Y ngẩng đầu, cả gan nói:
- Thảo dân là một thương nhân, không phải là Quang Lộc Đại phu như lời đại nhân nói.
Triệu Đại bật cười, nhận ra ấn tượng của mình đối với kẻ mập mạp trông thành thật nhưng thật ra lại giả dối này không hề xấu, cũng không biết có phải là do bề ngoài to béo thật thà chất phác hay không, dù sao cũng không khiến người khác thấy chán ghét. Triệu Đại biết lý do Lý Tú không thừa nhận mình là quan của Đại Liêu là ý tự nguyện muốn làm một "thuận dân" như lời y đã nói.
- Sao, chẳng lẽ quan tam phẩm Đại Liêu lại không bằng một kẻ thảo dân của Đại Hán hay sao?
Triệu Đại có vẻ không chừa thể diện cho Lý Tú, lời nói thể hiện rõ sự châm chọc.
- Đại nhân... thảo dân trước nay vốn luôn là thương nhân, sau này cũng sẽ chỉ làm thương nhân, hơn nữa còn chắc chắn là một thương nhân có cống hiến cho đại nhân, cho Hán Vương, cho Đại Hán. Cái thảo dân theo đuổi chỉ là một chữ "lợi", thảo dân thật sự chỉ là một thương nhân mà thôi.
Hai chữ thương nhân này y nói vô cùng cẩn trọng.
Triệu Đại gật đầu:
- Chẳng trách Da Luật Cực mất quyền mà ngươi cũng không phải chịu liên lụy, hơn nữa hình như còn phát triển nhanh hơn cả khi muội phu ngươi còn tại vị. Một kẻ chỉ yêu tiền không ham quyền, chắc hẳn bất kể là Da Luật Cực hay Da Luật Sở Tài cũng đều rất thích.
Lý Tú cúi gập người, thái độ vô cùng khiêm tốn.
- Ta cũng rất thích.
Triệu Đại ha hả cười nói:
- Hơn nữa ta tin Vương gia cũng sẽ rất thích ngươi.
Lý Tú vui mừng ngẩng đầu, đột nhiên quỳ rạp xuống, dập đầu nói:
- Thảo dân nguyện ý đền đáp đại nhân, đền đáp Vương gia.
Triệu Đại cười khẽ:
- Đứng lên đi, béo như vậy mà phải quỳ đúng là làm khó ngươi rồi. Tuy nhiên có một câu ngươi nói không đúng, không cần phải đền đáp ta, ta cũng là thần dân của Vương gia thôi. Nói thử xem ngươi định báo đáp Vương gia thế nào?
Lý Tú vất vả đứng lên, ngẩng đầu nhìn Triệu Đại nói:
- Thảo dân có thể tìm được những thợ thủ công tốt nhất. Trước đây những người thợ tu sửa xây dựng lại phủ Đại Vương Nam Diện Cung ở Liêu Quốc cũng chính là do thảo dân triệu tập được. Thảo dân biết ở quận Thượng Cốc có rất nhiều thợ rèn giỏi, còn đá và gỗ thì thảo dân cũng coi như có chút giao tình với Đô bột cực liệt Ô Cốt Thu của tộc Mạt Hạt, có thể vận chuyển những khúc gỗ lớn hai người ôm và những tảng đá cứng nhất, có đường vân đẹp nhất từ Liêu Đông đến.
Y ngừng lại một chút, lén nhìn sắc mặt Triệu Đại:
- Đương nhiên tất cả những khoản kể trên thảo dân đều tự nguyện đảm nhận.
Chỉ có điều, y phát hiện ra sắc mặt của viên quan lớn người Hán ngồi trên kia lại lạnh dần đi theo từng thứ mà y kể ra.
- Lý Tú, ngươi muốn nói gì?
Triệu Đại giơ từng ngón tay lên:
- Ngươi cũng biết thợ thủ công, thợ rèn thì Vương gia chỉ cần nói một câu là sẽ có vô số người tự nguyện hiến sức. Đừng nói là thợ rèn ở quận Thượng Cốc, cho dù là thợ ở Phúc Châu chẳng phải cũng là do Vương gia quản lý hay sao? Đá, gỗ, còn cả thủ lĩnh Ô Cốt Thu của Hắc Thủy Mạt Hạt nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào thân phận thương nhân của ngươi mà có thể có sức nặng hơn lời của Hán Vương sao?
Hắn cười cười, gằn từng tiếng nói:
- Ô Cốt Thu vì sao dám tạo phản với người Khiết Đan các ngươi? Chỉ dựa vào mấy vạn thợ săn Mạt Hạt, hắn chắc chắc có thể phá được phủ Liêu Dương hay sao?
Trong lòng Lý Tú cả kinh.
Hán Vương Lưu Lăng đang ủng hộ Ô Cốt Thu!
Lý Tú thầm chửi mình ngu ngốc. Các quận huyện xung quanh Liêu Dương cũng có ít nhất hơn mười vạn đại quân! Nếu không phải có người làm chỗ dựa cho Ô Cốt Thu thì hắn làm sao dám tấn công Liêu Dương? Mà hiện tại người có đủ lực làm chỗ dựa cho Ô Cốt Thu chỉ có Hán Vương! Người Hắc Thủy Mạt Hạt ngay cả binh khí tấn công còn không có, bọn họ nếu có gan đánh Liêu Dương, chẳng lẽ lại không sợ đống nỏ lớn trên đầu thành Liêu Dương sao?
Y đúng là quá coi thường người Hán và Hán Vương Lưu Lăng rồi. Lúc nãy rõ ràng đã nghĩ đến, Cao Ly đã khuất phục Đại Hán thì đương nhiên Ô Cốt Thu cũng có thể làm vậy. Hán Vương Lưu Lăng chỉ cần tùy tiện cho hắn một ít vũ khí, sau đó hứa đem Liêu Đông phong thưởng cho hắn là Ô Cốt Thu sẽ đi cắn người như đám chó săn!
Lý Tú nhớ đến bản mặt tham lam của Ô Cốt Thu, trong lòng thầm nhủ, Ô Cốt Thu à, muốn nuốt trọn Liêu Đông ư? Người tiếp theo phải chết chính là ngươi! Hán Vương hiện tại chính là không bình định được Liêu Đông nên mới để ngươi tùy ý vào càn quấy. Đợi chuyện ở U Châu xong xuôi, chỉ sợ việc đầu tiên Hán Vương muốn làm chính là lột da ngươi chưng lên cho chó ăn!
Tâm Lý Tú dần lạnh đi, vì y phát hiện ra tất cả những lợi thế của mình trong mắt Hán Vương, không, cho dù là trong mắt đám quan lớn người Hán kia, cũng không là cái gì cả. Cái y có thì Hán Vương chỉ cần nói một câu cũng có thể biến nó thành của hắn. Mà những việc y nói ở trên, Hán Vương không cần phải hứa hẹn gì, chỉ cần phái bừa một người lấy đao kề cổ mình, vậy thì chẳng phải y vẫn phải ngoan ngoãn đi làm hay sao?
Y lại lén nhìn Triệu chỉ huy sứ, may mắn là không có sát khí.
Triệu chỉ huy sứ này muốn nói gì với y?
Thiên hạ giàu có của Hán Vương?
Chắc chắn không phải chuyện này!
Trong đầu Lý Tú đột nhiên lóe lên, lập tức đứng bật dậy. Hắn đang đợi y tiếp tục cấp thêm lợi ích!
Lý Tú sợ hãi, ngoài miệng nhún nhường nhưng suy nghĩ trong đầu đang xoay còn nhanh hơn quạt gió.
Hắn có ý gì?
Đúng rồi!
Hán Vương muốn tạo dựng một tấm gương tốt!
Lý Tú bị phỏng đoán của mình làm cho mừng đến nỗi nhảy dựng lên, thật giống như đám dân chúng Khiết Đan đi báo danh lúc trước. Hán Vương cần vài người dẫn đầu, chỉ cần bọn họ lấy được hai cân gạo kia thì sẽ trở thành những tấm gương, những người Khiết Đan khác cũng sẽ vui vẻ đến báo danh.
Nghe nói Hán Vương không giống với quý tộc người Hán bình thường. Hán Vương chưa bao giờ khinh thường thương nhân.
Chuyện hôm nay là do Hán Vương chèn ép chúng ta, nhưng chẳng phải là đang cho chúng ta cơ hội trở thành một tấm gương trong giới thương nhân hay sao?
Trường sinh thiên ơi!
Lý Tú thầm hét lên mừng rỡ, cảm tạ Trường sinh thiên, y đã giành được cơ hội này rồi!
- Đại nhân, ngoại trừ việc vừa rồi thảo dân tự nguyện hiến năm mươi vạn quan tiền để tu sửa thành trì ra, thảo dân còn định dùng bảy phần trong số tài sản còn lại của mình, tính ra khoảng một trăm vạn quan tiền, thảo dân nguyện ý góp một viên gạch vì cung điện của Hán Vương. Đại nhân, ngài cũng biết, ngoại trừ những việc buộc phải chi thì đây là khả năng lớn nhất của thảo dân rồi!
Nội tâm Lý Tú càng lúc càng thông suốt, ý nghĩ cũng càng lúc càng rõ ràng hơn:
- Thảo dân với các bộ tộc bên ngoài cũng có chút giao tình, tự nguyện làm sứ giả Đại Hán, đến thảo nguyên phía Bắc nói với bọn họ rằng Hán Vương rất nhân từ độ lượng, thảo dân nghĩ sẽ có không ít người tự nguyện đến gặp Hán Vương để tìm nơi nương tựa, cam tâm tình nguyện trở thành con dân của Hán Vương. Còn Liêu Đông, thảo dân tình nguyện đi thuyết phục Ô Cốt Thu đến U Châu yết kiến Hán Vương.
Lý Tú đang liều mạng đánh cược.
Y đang cược rằng Hán Vương sẽ không bỏ qua cho Ô Cốt Thu.
Rõ ràng là y đã thành công, vậy nên cả tính mạng, gia tộc và sản nghiệp của y tạm thời đều giữ lại được nhờ sự cơ trí của y. Tuy cái giá mà Lý Tú phải bỏ ra là rất lớn, nhưng không thể nghi ngờ việc trở thành người phát ngôn trong giới thương nhân của Hán Vương thì sau này sẽ giúp y lấy lại được bao nhiêu của cải. Vương quyền đặc biệt cho phép, có sáu chữ này thì còn có việc buôn bán nào trên đời này mà y không làm được?
Triệu Đại mỉm cười gật đầu:
- Hay là ngươi đến Thượng Cốc trước đi, xây dựng cung điện quả thật cần rất nhiều thợ rèn.
Triệu Đại cười rất niềm nở, vì tên mập thông minh này quả thực không hề khiến hắn thất vọng.
Cơ hội đều giao cho người có tâm chuẩn bị, tên mập này quả không tồi.
Triệu Đại cười:
- Trước tiên cho ngươi một chức danh tổng quản thu mua ảo, về việc cung điện của Vương gia, nếu ngươi quan tâm thì sau này có việc có thể trực tiếp đến phủ nha hỏi, ta sẽ dặn dò bọn họ. Nếu có gì khó khăn không giải quyết được, có thể đến căn nhà ngươi tặng cho Da Luật Sở Tài kia tìm ta, nơi đó tạm thời đang được Viện giám sát trưng dụng.
Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh rồi vỗ vỗ vai Lý Tú:
- Chuẩn bị cho tốt một chút, chiều mai Hán Vương sẽ đến gặp ngươi.
Thân người Lý Tú hơi run lên, có điều lần này không phải là do sợ mà là do hưng phấn. Dường như, cái chức Tổng quản thu mua ảo kia thực dụng hơn cả chức tòng Tam phẩm Quang Lộc Đại phu. Y nheo mắt, cả người toát ra vẻ hạnh phúc mãn nguyện.
Y thật sự đã được ăn món cháo ngon nhất thiên hạ.
(Chú ý 1: Di Ly Cận là cách gọi của Khiết Đan, ý chỉ trưởng quan quân sự tối cao của bộ tộc, người chưởng quản quân quyền. Da Luật Quân Đức Thực là tổ phụ của Da Luật A Bảo Cơ. Chi tiết trong chương này chỉ là chuyện kể bịa đặt, mọi người đừng quá nghiền ngẫm.)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận