Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 242: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
TÁI LẬP KẾ HOẠCH
Lưu Lăng dẫn theo huynh đệ Nhiếp thị và vài thị vệ, một hàng bảy tám người tới chỗ cách Hoàng lăng không xa liền xuống ngựa và đi bộ. Dắt theo ngựa đi vào Hoàng lăng xong sẽ có bảo vệ của Hoàng lăng trông coi chiến mã, Lưu Lăng cho mọi người chờ ở gần cửa, chỉ dẫn huynh đệ Nhiếp thị đi vào trong.
Bảo vệ Hoàng lăng vốn định đi theo, nhưng Lưu Lăng vẫy tay ra hiệu cho họ chờ ở chỗ cũ bên ngoài. Những bảo vệ của Hoàng lăng này lâu lắm chưa gặp nhân vật tôn quý như Lưu Lăng đi vào, những người có dấu vết của bảo vệ Hoàng lăng này, nếu như không có ân điển hạ tới, thì không chỉ thế hệ bọn họ, kể cả con cháu đời sau, sau này trưởng thành cũng sẽ kế thừa trách nhiệm của họ, trải qua một đời ở nơi vắng ngắt lạnh lẽo như Hoàng lăng, ngẩng đầu nhìn mây bay chim lượn trên trời, cúi đầu nhìn cỏ vàng lại xanh rồi lại vàng, cả ngày không có việc gì, phí hoài năm tháng.
Cho nên sau khi bọn họ nhìn thấy Lưu Lăng đến ai cũng đều rất hưng phấn, đều hy vọng mình có thể biểu hiện tốt một chút để có thể khiến cho Trung Vương chú ý, nếu chẳng may Vương gia khai ân, đưa bọn họ dời khỏi nơi không có chút sức sống hay niềm vui này, không chỉ riêng vì bản thân mình, mà cũng vì đời sau của mình.
Đáng tiếc là Trung Vương cũng không hề để ý tới họ, thậm chí còn không chú ý tới sự tồn tại của họ. Tầm mắt của Trung Vương, từ lúc vào cửa chính của lăng viên vẫn dừng ở lăng mộ của Hoàng đế Đại Hán khai quốc Lưu Nghiệp, ánh mắt bi ai, vẻ mặt trang nghiêm.
Mấy tên bảo vệ Hoàng lăng thoáng nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ về một sự việc. Họ đều nghĩ đến sự bi thương bất đắc dĩ khi người đi trà lạnh, cho dù là Hoàng đế bệ hạ cũng như vậy. Sau khi Thái tổ Hoàng đế Lưu Nghiệp băng hà, bắt đầu từ Gia phong nguyên niên cho đến Gia phong tưởng niệm ngày nay, Lưu Lăng là người của Hoàng tộc Lưu thị đầu tiên đến đây tảo mộ. Ngay cả đương kim Bệ hạ Hán Hiếu Đế, cũng chưa đến một lần.
- Đều nói Trung Vương là vị Hoàng tử mà Tiên đế không thích nhất, không những bổng lộc ít nhất so với các vị Hoàng tử, trước khi Bệ hạ đăng cơ Trung Vương chẳng phải vẫn bị nhốt trong thiên lao sao? Nhưng bây giờ ngươi xem xem, chỉ có Trung Vương hàng năm mỗi khi thanh minh đều đến đây để tảo mộ.
- Không phải sao, đây chính là thói đời nóng lạnh đó. Nhưng nói gì thì nói, khi tiết thanh minh Vương gia chẳng phải đã đến rồi sao, sao năm nay lại đến hai lần vậy?
- Điều này ai có thể đoán được? Nói thật, lúc trước khi Vương gia bị nhốt trong thiên lao, ai có thể nghĩ đến Vương gia lại có địa vị như ngày hôm nay? Cơ nghiệp của người này đó, đúng là không thể tin được.
- Đúng đấy, cho nên chúng ta cũng đừng nản chí. Vương gia gặp nhiều tai ương trong thiên lao nhiều năm, cuối cùng chẳng phải đã lập được công nghiệp bất thế sao? Bây giờ chúng ta đang trực ở Hoàng lăng cũng là một đạo lý, ai có thể xác định chúng ta sẽ ở đây cả đời? Chờ một ngày kia chúng ta sẽ đi ra khỏi Hoàng lăng, nhất định sẽ tạo được sự nghiệp lớn!
- Xì ...Nói nghe hay gì đâu, Vương gia đó là thân phận địa vị gì, chúng ta là thân phận địa vị gì? Kém xa vạn dặm, làm sao có thể so sánh? Hơn nữa Vương gia bị nhốt trong thiên lao đó là "rồng gặp nước nông hổ xuống đồng bằng", một khi đã thoát khỏi sự trói buộc của nhà giam nhất định sẽ vút lên trời cao. Các doanh trại đại quân có nhiều môn sinh thuộc cấp xưa của Vương gia, uy vọng của Vương gia ở trong quân thì không ai bằng, sau khi ra khỏi thiên lao lại có nhiều lão bộ hạ ủng hộ như vậy, kiến công lập nghiệp cũng không phải việc khó. Nhưng chúng ta thì sao? Chúng ta có thể làm gì? Có ai giúp chúng ta?
- Đúng đúng đúng, hơn nữa, người mà Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm nhất chắc chính là Vương gia, có Bệ hạ làm hậu thuẫn, Vương gia muốn cải tạo huy hoàng còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
- Tôi nghe nói, hình như Bệ hạ đã nổi lòng nghi ngờ Vương gia!
- Thật không? Như vậy Bệ hạ chẳng phải là đã vong ân bội nghĩa rồi sao?
- Xuỵt! Chán sống rồi à! Câm cái miệng thối của ngươi lại!
- Hư! Nhìn cái mồm thối của tôi, mấy anh em cứ coi như tôi ăn rồi xì hơi vậy, gió thổi là hết thôi mà.
Mọi người nhìn xung quanh, thấy thị vệ của Trung Vương đứng ở chỗ xa, đang nhổ cỏ cho ngựa ăn, căn bản không chú ý đến bọn họ bên này, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thường ngày trong Hoàng lăng chỉ có mấy người bọn họ, đều quá quen thuộc rồi, bình thường đều càu nhàu oán giận một chút cũng không sao, chẳng ai thực sự để ý cả. Nhưng những lời này nếu để người ngoài nghe thấy rồi truyền ra ngoài, thì đúng là đại họa ngập trời.
- Giải tán đi thôi, phỏng chừng Vương gia một chốc lát cũng chưa ra đâu, nên làm gì thì làm đi, đừng vây ở đây nói chuyện tào lao nữa.
- Tên thủ lĩnh vẫy vẫy tay, đám đông lập tức tản ra.
Lưu Lăng dẫn theo huynh đệ Nhiếp thị vào trong lăng, thị vệ ngoài cửa đã mang hương, nến và giấy tiền đi vào. Đến chỗ sâu trong Hoàng lăng Lưu Lăng ra hiệu cho huynh đệ Nhiếp thị ở lại, một mình đi vào trong.
Dưới ánh nến mờ nhạt, bóng của Lưu Lăng kéo dài mãi. Nhìn bóng của Vương gia dần dần biến mất ở hành lang sâu bên trong, Nhiếp Nhân Địch thở dài, nhìn Nhiếp Nhân Vương nói:
- Vương gia... xem ra sắp thất thế rồi, chúng ta thì sao?
Nhiếp Nhân Vương lắc đầu nói:
- Ca nghĩ Vương gia là người khoanh tay chịu chết sao?
Nhiếp Nhân Địch nói:
- Đương nhiên là không, nhưng dựa vào phẩm tính con người của Vương gia, chắc cũng không làm ra những việc lớn long trời lở đất đâu. Chúng ta đi theo bên cạnh Vương gia chỉ cầu sự che chở, nếu Vương gia thật sự thất thế, chúng ta cũng khó tránh khỏi tai nạn theo, huynh xem nên tính toán sớm đi thì tốt.
Nhiếp Nhân Vương nói:
- Thôi cứ chờ thêm chút nữa, công tử không nghĩ tới chúng ta ở phủ Trung Vương của Đại Hán. Nếu rời đi, thì theo như thủ đoạn của công tử đại giang nam bắc đều không có chỗ cho chúng ta dung thân.
Nhiếp Nhân Địch thở dài mắng:
- Tên cẩu Hoàng đế, đúng là tự gây nghiệp không thể sống, nếu như thực sự ra tay với Vương gia, hắn không sợ mất đi giang sơn Hoàng tộc Lưu thị của bọn họ sao?
Nhiếp Nhân Vương cũng thở dài, nhưng không nói thêm gì nữa.
Sau khi Lưu lăng đi vào mộ thất, thắp hương nến lên, đem giấy tiền đốt trong chậu đồng, nhìn ngọn lửa bốc lên mờ ảo trong mộ thất.
- Gần đây thế nào rồi?
Hắn mở miệng hỏi.
- Tốt lắm.
Trong góc khuất của mộ thất một bóng người đi ra, người này dáng người gầy đến khó tin, giống như da bọc xương, chỉ có đôi mắt sáng thần kỳ, hiện lên sáng quắc trong ánh âm u của mộ thất.
- Không ai nghĩ tới, người của Vương gia có thể trốn trong Hoàng lăng!
Quý Thừa Vân từ trong bóng tối đi ra, khom người hành lễ với Lưu Lăng.
- Vương gia, sự tình thật sự đến mức không thể xoay chuyển được nữa rồi sao?
Quý Thừa Vân hỏi.
Lưu Lăng dựa vào quan tài Thái tổ Lưu Nghiệp ngồi xuống, hắn vẫy vẫy Quý Thừa Vân ra hiệu cho y tới gần mình:
- Vẫn chưa đến lúc đó, nhưng đã đến lúc phải tính toán rồi. Chỗ Bệ hạ càng ép càng chặt, nếu cứ như này thì không đến hai ba tháng nữa, trong tay ta sẽ không còn nổi một người có thể điều khiển nữa rồi.
Quý Thừa Vân nhíu mày, ngồi xuống cạnh Lưu Lăng nói:
- Vương gia, thuộc hạ vẫn khuyên Vương gia...
Câu nói đằng sau của y bị Lưu Lăng ngắt lại:
- Chuyện này đừng nhắc nữa, trời đất bao la, chắc sẽ có nơi để cho ta và ngươi rong ruổi. Nhân mã dưới trướng ngươi thế nào rồi? Nhịn lâu như thế có phải ngứa ngáy lắm rồi không?
Quý Thừa Vân vẫn không nói gì, một người khác đi từ chỗ tối ra, vỗ vỗ đất trên người rồi khom người hành lễ với Lưu Lăng nói:
- Kính Vương gia, thuộc hạ tới chậm rồi.
- Không chậm, Triệu Đại, lại đây ngồi.
Lưu Lăng cười nói.
Chờ Triệu Đại ngồi xuống, Lưu Lăng hỏi:
- Ảnh vệ bên kia bố trí thế nào rồi? Dương Nghiệp có truyền về tin tức gì không?
Triệu Đại nói:
- Hồi Vương gia, những việc trong thành Thái Nguyên đã bố trí thỏa đáng, bốn cửa đều có người của ta, nếu như Vương gia muốn đi thì lúc nào cũng có thể ra khỏi thành. Từ tin tức truyền về của ảnh vệ ba doanh Thần Cơ, Thần Chiến, Thần Phong cho thấy, binh sỹ và các tướng lĩnh đều oán than việc thay đổi tướng, đối với những Chỉ huy sứ mới đều bất mãn. Chỉ huy sứ Thần Phong doanh Trần Viễn Sơn sau khi giải nhiệm ở nhà "dưỡng bệnh" mặc dù không bước chân ra khỏi nhà, nhưng có tin tức truyền ra từ phủ của y nói rằng, Trần Viễn Sơn đã kín đáo phê bình thủ đoạn của Bệ hạ. Còn tên Chỉ huy sứ Tiền Chính Lan mới nhậm chức chẳng qua chỉ là một văn nhân, mặc dù làm quan mười mấy năm ở binh bộ nhưng chưa bao giờ lãnh binh, chỉ là tên dẫn binh với lý luận suông, không đáng lo ngại.
- Còn Thần Chiến doanh từ sau khi Vương lão tướng quân giải nhiệm, Chỉ huy sứ Lý Hạo mới nhậm chức càng làm cho người người oán trách. Không những cắt xén ngân lượng của quân lính, lại còn sắp xếp thân tín của mình vào làm bài trừ dị kỷ, mấy hôm trước còn đem một người phụ nữ vào quân doanh, thường ngày đóng giả làm lính mới đi theo hắn, đêm đến lại hầu hạ trong soái trướng của hắn. Giấy không bọc được lửa, bây giờ binh sỹ trong Thần Chiến doanh đều biết Lý Hạo nuôi một kiều nữ nương trong quân doanh, mọi người đều rất phản cảm.
- Thần Cơ doanh tuy xem ra khá yên tĩnh, nhưng lại là gợn sóng không ngớt. Chiêu Tiên tướng quân và Bùi Hạo giữa hai người xảy ra tranh đấu gay gắt, không ai phục ai. Trước kia Vương gia đặc biệt đem Thần Cơ doanh huấn luyện nghiên cứu chế tạo hỏa khí quân đội, nhưng từ khi Bùi Hạo vào Thần Cơ doanh đem theo một đại đội quan sai Hình bộ tra xét người khắp nơi, tất cả những người có liên quan đến Vương gia đều bị bọn chúng tra xét một lần, rất nhiều những người đắc lực của Thần Cơ doanh đã bị hắn giam lại, Chiêu Tiên tướng quân và Bùi Hạo nổi lên tranh chấp không có kết quả, đơn giản mượn cớ ốm không ra, sự tập luyện hàng ngày của Thần Cơ doanh cũng dừng lại.
- Tam doanh binh mã đều có người của ảnh vệ, có thể xác định, nếu như Vương gia muốn rời đi thì nhân mã của tam doanh này sẽ không có bao nhiêu người cản trở.
- Nhạc Kỳ Lân đại nhân bên đó đã sắp xếp xong xuôi, nếu ngày nào Vương gia ra khỏi thành, người của Bát môn tuần sát ti phụ trách dẹp sạch đường phố, đảm bảo một người cũng không thể đi ra ngoài.
- Không dễ ứng đối chính là bên quân Hắc Kỳ Lân, người của ảnh vệ vẫn không thể lọt vào, tạm thời vẫn không rõ thái độ của quân Hắc Kỳ Lân.
- Về phần tướng quân Dương Nghiệp truyền đến tin tức, hiện giờ Chu Thế Tông Sài Vinh bệnh nặng, trong Đại Chu rất náo loạn, tướng quân các nơi nắm giữ binh tự trọng, Tấn Châu nghiễm nhiên trở thành đất phong của Hữu Uy Vệ đại tướng quân Mông Hổ, ở Tấn Châu Mông Hổ nói một không hai, đã có tâm bất thần. Dương tướng quân đã trở thành tâm phúc của Mông Hổ, Hữu Uy Vệ ngày nay mở rộng tới bốn vạn nhân mã, một nửa là thuộc về Dương tướng quân tiết chế, Dương tướng quân nói, chỉ cần Vương gia chỉ huy quân xuôi nam, Tấn Châu dễ như trở bàn tay!
Quý Thừa Vân nói:
- Các huynh đệ của Tiên phong doanh đã nhịn một hơi, cho dù là Vương gia định vào Thái Nguyên hay là Nam hạ Tấn Châu, Tiên phong doanh sẽ không thẹn với hai chữ Tiên phong!

Bình Luận

0 Thảo luận