HẦU ĐẠI NHÂN
Sau khi tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng, lại được Mẫn Tuệ xoa bóp vai cả người hắn nhẹ nhõm hẳn lên, một tiểu nha đầu mới mười bốn tuổi khí lực không lớn nhưng cũng vừa đủ. Liễu Mi Nhi tự mình làm điểm tâm, Lưu Lăng thay trang phục khô mát, chỉ dẫn theo hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch định đi thăm Hầu Thân đang nghỉ dưỡng bệnh tại nhà.
Ở tuổi của Hầu Thân vốn không thể sinh bệnh nằm liệt giường, con người tuổi ba mươi là thời điểm khỏe mạnh, sung sức, nhiệt tình nhất nhưng từ khi ở thảo nguyên ở lại trong quân Da Luật Hùng Cơ tham gia cuộc chiến gần nửa năm, sau khi trở về trên người Hầu Thân chỉ còn lớp da, người bơ phờ như quả cà héo. Có lẽ gã ta không thích ứng được cái lạnh khủng khiếp ở tái Bắc sau khi trở về cả người không còn chút tinh thần.
Gắng gượng ở phòng Quân Cơ bận rộn vài ngày liền sinh bệnh không dậy được, mỗi ngày đều sốt cao không dứt. Danh y nổi tiếng bên trong Thái Nguyên Phủ đều lần lượt cho mời nhưng đều không nhìn ra vấn đề ở đâu, Hiếu Đế cũng phái ngự y đến khám và chữa bệnh, đích thân trưởng Thái Y Viện Lý Đông Xương tự mình đến khám và chữa bệnh nhưng vẫn không thể nào chữa được. Ông ta nói thần y Ngô Bổn nói đến Thái Nguyên nhưng vẫn chưa đến, nếu người đó đến thì tốt rồi nhất định có thể tìm ra nguyên nhân bệnh.
Năm trước Lưu Lăng luôn ở Tây Hạ luyện binh, sau khi trở về lại vội mở rộng Tu La doanh, ý định muốn đến thăm Hầu Thân nhưng không có thời gian cũng may mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi, Tu La doanh giao cho Hoa Linh và Triệu Nhị luyện binh, ảnh vệ dưới sự lãnh đạo của Triệu Đại trên cơ bản trong ba năm đã huấn luyện được những người đại tài. Hôm nay không có chuyện gì quan trọng nên Lưu Lăng đến thăm vị đại thần phòng Quân Cơ do Hiếu Đế điều đi Đại Liêu chịu khổ trở về.
Hắn không đi ngựa, đã lâu rồi Lưu Lăng chưa có thời gian tản bộ trên đường, hôm nay hắn định đi thăm Hầu Thân dù sao hai nhà chỉ cách nhau mấy con phố nên Lưu Lăng liền định tản bộ qua, thuận tiện trên đường mua ít quà tặng
Chỉ trong thời gian một năm ảnh hưởng của đêm sát nhân Thái Nguyên đã hoàn toàn biến mất, triều đình chính mệnh thanh minh, các quan lại đều cẩn thận và cố gắng làm hết phận sự của mình, đời sống người dân càng ngày càng nâng cao hơn. Chỉ cần nhìn trên con đường đến Thái Nguyên thì có thể thấy được, một năm trước con đường này đầy ắp những người ăn xin di cư đến nhưng hiện tại không còn một bóng dáng nào.
Dân chạy nạn nếu có đủ cơm ăn áo mặc ai lại nguyện ý chạy ngược xuôi dầm mưa cực khổ chứ? Được sự hướng dẫn của triều đình hầu hết dân chúng chạy nạn đều tìm được nơi tá túc, chỉ cần đồng ý dốc sức một ngày hai bữa cơm no không có vấn đề gì. Nếu chịu khổ một chút, cống hiến công sức một chút triều đình còn có thể thưởng cho mỗi cá nhân một ít đất, tuy rằng không được như việc đi lính đổi lấy đất đai được miễn thuế nhưng cũng chỉ thu một nửa thuế cũng khiến cho dân chúng vui vẻ vô cùng.
Năm trước mưa thuận gió hòa, sau thu hoạch vụ mùa trong nhà dân chúng ai cũng có một ít lương thực dự trữ nên không phải chịu đói khổ nữa.
Yêu cầu của dân chúng quả thật rất thấp chỉ cần có cơm no đầy bụng, trong tay còn có chút tiền liền hài lòng thỏa mãn rồi. Trong thời đại này không giống với thời hiện đại nơi ấy ai cũng lo làm việc kiếm tiền. Từ thời Hán đến nay quan niệm sĩ nông công thương đã sớm xâm nhập vào lòng người. Thương nhân ở thời đại này có địa vị xã hội rất thấp nên chỉ cần có vài đám ruộng có thể làm ra được cái ăn thì hầu hết người dân không ai muốn làm thương nhân kiếm tiền cả.
Phàm việc gì cũng có sự tương trợ lẫn nhau, người nông dân thừa cơm ăn áo mặc cuộc sống ngày càng ổn định hơn thì thương nhân kinh doanh cũng ngày càng ổn định hơn. Những người có tư chất buôn bán trục lợi cạnh tranh bằng mọi cách, có người dựa vào một cửa hàng hay kinh doanh trên đường phố mà sống.
Triều đình mua lương thực với giá hợp lý, đều dùng đồng ngũ thù đủ phân lượng. Càn Hữu năm thứ mười về sau tiền được đúc có trộn lẫn lượng chì và kẽm nên sức mua thấp kém, ba năm Gia Phong đúc lại ngũ thù tiền có độ tinh khiết cao nên được dân chúng thích, sức mua cao hơn đồng tiền Càn Hữu.
Trong mấy ngày này những món cần thiết như củi gạo, dầu, muối, tương, giấm chua, trà đều cần tiền mặt mua. Lương thực bán có tiền nông dân liền đi dạo phố mua sắm cũng không phải là chuyện gì quá xa xỉ. Chính sách quốc gia tốt thì dân chúng có thể an cư lạc nghiệp.
Quốc gia ngày càng giàu có giá hàng cũng dần dần theo hướng bình thường.
Đã bảy tháng trôi qua, lương thực vụ chiêm sắp nhập kho lại một vụ mùa gặt hái tốt cho nên dân chúng nơi này luôn mang theo nụ cười hạnh phúc thỏa mãn. Chính sách pháp luật triều đình cũng rất tốt, ông trời cũng trở nên thiện lương hơn khiến mưa thuận gió hòa. Nhắc đến điều này cũng là lạ, Đại Liêu từ tháng mười năm trước đã bắt đầu tuyết rơi, gia súc đông cứng mà chết vô số kể còn Đại Hán bên này đến tháng thứ mười hai mới có tuyết rơi đầu tiên, vừa lúc phủ lên lúa mì mùa đông một lớp chăn dày.
Lưu Lăng mặc áo bào gấm đen nhìn vô cùng khôi ngô anh tuấn, phong độ vô cùng. Người ta nói nữ muốn xinh đẹp phải một lòng hiếu thảo, nam muốn xinh đẹp tự thân ăn mặc. Màu đen màu trắng là hai màu sắc không bao giờ lỗi thời, trước triều đại nhà Đường Hoàng đế đều mặc áo bào đen, nhưng từ khi nhà Đường thành lập Đường Thái Tổ Lý Uyên mới quy định Hoàng đế mặc trang phục vàng sáng.
Phía sau hắn là hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch hai người cũng đã thay đổi chế phục ảnh vệ kim y, áo bào gấm trắng có thêu kim tuyến vàng nhạt. Hai huynh đệ nhìn qua vô cùng phong lưu phóng khoáng, mặc dù y phục này đại biểu cho thân phận ảnh vệ nhưng ngoại trừ những người bên trong thì người khác nhìn vào không ai biết.
Ba người đi cùng nhau tốc độ không nhanh không chậm, Lưu Lăng nhìn người dân đi trên đường cười cười nói nói trong lòng hắn cũng thật sự rất vui vẻ còn về phần bệnh tình của Hầu Thân hắn cũng không lo lắng là mấy, có lẽ thần y lúc này nhìn không ra nguyên nhân bệnh tình nhưng Lưu Lăng có thể tám chín phần đoán được.
Lưu Lăng tùy tiện mua ít thức ăn tươi đi thẳng đến cửa tòa nhà Hầu Thân, dù có nói thế nào đại thần phòng Quân cơ Đại Hán cũng tương đương với Tể tướng, bất kể ngươi chỉ là quan tam phẩm, tứ phẩm nhưng chỉ cần vào phòng Quân cơ thì người bình thường đều được đối đãi như Tể tướng. Với Hầu Thân mà nói y là Lễ Bộ Thượng thư là quan Tam phẩm nhưng hành sử chức quyền của một Tể tướng, một đại nhân vật như vậy sinh bệnh nếu là bình thường không thể nào thiếu được người người ra vào thăm hỏi nhưng Lưu Lăng đến trước cửa Hầu Thân lại phát hiện nơi ở của Hầu đại nhân vô cùng vắng vẻ.
Tuy cửa chính đã mở ra nhưng trước cửa cũng không có ai đứng đón khách điều này đối với đại nhân Lễ Bộ Thượng thư thật sự có điều kỳ lạ.
Tuy nhiên sau khi Lưu Lăng vào cửa liền hiểu được tại sao, trong thấy hai bên cửa chính có hai con chó lớn được giữ lại với sợi xích thật to nhằm kiềm hãm sát khí của chúng. Nhìn thấy người đến chúng liền sủa lên inh ỏi, trên mặt đất liền xuất hiện một hố lớn do móng vuốt giẫm xuống.
- Ai đó, không có mắt à! Sao xông loạn vào đây? Đây là phủ của Lễ Bộ Thượng thư sao có thể tùy tiện tới chứ.
Một người hầu nam trẻ tuổi chạy đến hỏi, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo như ỷ vào khí thế của chú chó nhưng khi bị ánh mắt lạnh băng của Nhiếp Nhân Địch nhìn lướt qua khiến người hầu nam trẻ tuổi lập tức không dám ngênh ngang nữa.
Ghê thật, ánh mắt đó có thể giết người chứ chẳng đùa được.
Người hầu nam trẻ tuổi nhanh chóng rụt cổ lại không dám nhìn vào mắt của Nhiếp Nhân Địch.
- Đi báo với chủ tử các ngươi Vương gia đến thăm hắn.
Nhiếp Nhân Địch lạnh giọng nói.
- Vương....Vương gia?
Người hầu nam trẻ tuổi hoảng sợ vụng trộm liếc nhìn, không có xa giá tuấn mã nhưng quả thật khí thế của những người này không tầm thường chút nào nhất là người thanh niên áo đen kia có vẻ cao cao tại thượng khí thế hơn người. Người hầu nam trẻ tuổi này xem như cũng có mắt nhìn người, gã không dám hoài nghi lời nói Nhiếp Nhân Địch thật hay giả liền cung kính nhìn bọn người Lưu Lăng làm lễ: - Nô tài nhanh chóng đi bẩm báo với đại nhân, mời Vương gia đến phòng khách ngồi một lát.
Kể từ khi Hầu Thân phái người tìm hai con chó dữ về nhà quả thật đã ngăn cản gần như hầu hết người đến thăm viếng, không khí trong phủ trở nên yên lặng hơn nhưng người hầu nam trẻ tuổi này lại mất đi không ít tài lộc trong lòng đương nhiên không thoải mái chút nào. Trước đây khi có người đến thăm hỏi, dù là họ hàng xa của đại nhân, bạn cũ hay môn sinh, ai trước khi gặp đại nhân cũng đều nhả ra cho gã một ít bạc, hiện tại con đường này bị chặt đứt, lâu lắm mới có người đến phủ gã vốn định giả bộ khí thế để được ưu đãi không ngờ đây không phải là người gã có thể chạm được.
- Không cần, Hầu đại nhân bệnh nặng như thế không nên đi lại nhiều thì tốt hơn, bổn vương trực tiếp đi thăm hắn là được rồi.
Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Dẫn đường đi.
Người hầu nam trẻ tuổi này không dám ngăn cản chỉ cung kính đi trước dẫn đường. Thật là lạ, hai con chó ngao to lớn kia khi thấy người như muốn nhào vào mà cắn xe nhưng khi Lưu Lăng đi từ cửa chính vào bỗng nhiên kêu lên hai tiếng rồi co đuôi lại, nhanh chóng lui về sau nhưng phía sau lại là bức tường chúng không lui lại được nữa, chúng sợ tới mức kêu ngâu ngâu, thân mình run rẩy nép vào trong vách.
Lưu Lăng khẽ mỉm cười khoanh tay vào đi vào.
Hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương nhìn nhau vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ thật không hiểu nói về cá nhân mười Lưu Lăng cũng không thể đánh thắng được huynh đệ bọn họ nhưng con chó kia khi nhìn huynh đệ hai người vẫn kiêu ngạo gầm rú như cũ, dùng sức kéo lê sợi xích hướng hai huynh đệ mà gầm thét còn khi Lưu Lăng tiến vào cửa thì hai con chó này lại tỏ ra sợ hãi.
Hai người nhìn thấy điều này cũng không tin được, dù Vương gia có tức giận thế nào cũng không thể ăn tươi nuốt sống hai con chó này sao có thể dọa chúng sợ hãi như thế?
Hai người bọn họ không biết được tuy rằng bọn họ có võ công cao hơn Lưu Lăng nhưng sát khí trên người thì lại không bằng. Trong cuộc đời này cho đến hiện tại Lưu Lăng gián tiếp hay trực tiếp giết người đâu chỉ có mấy trăm? Tuy rằng mọi người không thể nào ngửi thấy nhưng chó ngao lại có thể ngửi được mùi máu tươi.
Lưu Lăng thong thả đi phía sau người hầu nam, đến cửa phòng ngủ hắn ra hiệu người hầu nam không cần thông báo, hắn khoát tay ra hiệu cho người hầu nam lui ra tự hắn đến gõ cửa phòng.
- Cút! Chẳng lẽ ngươi quên lời ta nói sao? Dù là ai muốn gặp ta ta cũng không muốn gặp.
Trong phòng truyền ra tiếng rống khàn khàn đúng là giọng của Hầu Thân.
- Hầu đại nhân, sức lực cũng lớn thật.
Lưu Lăng cũng không tức giận chỉ đứng trước cửa thản nhiên nói một câu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận