Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 274: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
TẢ ÚY VỆ
- Mọi người rút về trên sườn núi, đem toàn bộ cây lăn tập trung ở đó, cung tiễn thủ chuẩn bị, dùng hỏa tiễn!
Lê Viễn Triều nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh, y đi đến bên người tên thám báo kia, vỗ vỗ bả vai: - Đừng thương tâm, đừng nóng vội, máu các huynh đệ đổ xuống, ta sẽ khiến cho bọn cẩu tạp chủng Tả Úy Vệ kia trả giá gấp trăm ngàn lần!
Tên thám báo kia lớn tiếng nói: - Tướng quân! Hiện tại Tả Úy Vệ từ xa tới, một đường hành quân gấp gáp mệt mỏi là khó tránh. Lúc ấy nếu tướng quân dùng kỵ binh đánh lén vào ban đêm, nhất định là tam quân đại bại.
- Này...
Lê Viễn Triều sửng sốt, lập tức nâng thám báo dậy, nói: - Đề nghị của ngươi ta sẽ xem xét, hiện tại ngươi về doanh trại trị liệu trước đi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, không cần ra trận.
Thám báo kia vội vàng nói: - Tướng quân! Thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì. Nhân mã Tả Úy Vệ chỉ còn cách núi Thanh Phong ba dặm lộ trình, bọn họ khẳng định không thể ngờ được chúng ta sẽ chặn đầu đánh. Không cần quá nhiều binh mã, chỉ cần tướng quân đem theo kỵ binh của chúng ta đi theo bên hông đánh nhử một chút, Tả Úy Vệ tất loạn.
- Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, chúng ta chỉ có không tới một ngàn kỵ binh, cho dù thừa lúc ban đêm tập kích cũng chưa chắc có tác dụng gì. Chờ ta và các tướng quân thảo luận kế sách chống địch, vẫn không nên mạo hiểm thì tốt hơn.
Lê Viễn Triều kiên trì giải thích, y vốn không cần nói với một thám báo nho nhỏ những điều này.
- Tướng quân! Cầu tướng quân cấp cho thuộc hạ năm trăm kỵ binh! Không! Ba trăm, hai trăm kỵ binh! Thuộc hạ cam đoan giết được hai ngàn quân địch! Cầu tướng quân thành toàn.
Thám báo kia lại quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt cầu xin nói.
Lê Viễn Triều thở dài nói: - Ta biết các huynh đệ của ngươi vì bảo hộ cho ngươi trở lại đều chết trận, ngươi sốt ruột báo thù ta hiểu được. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút, huynh đệ của ngươi cũng là huynh đệ của ta, mười chín người bọn họ chết trận, lòng ta đau đớn khó chịu, ta cũng muốn vì bọn họ báo thù rửa hận, phải giết sạch đám người Tả Úy Vệ trời không dung đất không tha kia! Nhưng ta phải suy xét vì toàn cục, không thể kích động quyết định, ngươi không ở vị trí như ta, suy tính tự nhiên đơn giản chút.
Y khoát tay ngăn cản thám báo kia, nói: - Ngươi cũng mệt mỏi rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.
Thám báo kia đứng lên, há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì thêm. Gã hung hăng xoay người rời đi.
- Đúng là có chí khí nam nhi, Tiểu Ngũ, ngày mai ngươi đem kẻ vừa rồi điều động tới vệ đội thân binh của ta, để cho gã làm đội trưởng.
Lê Viễn Triều thở dài nói.
Hán tử mười phần xốc vác được gọi tên là Hầu Ngũ, là thân binh Giáo Úy của Lê Viễn Triều, chưởng quản ba trăm thân binh của Lê Viễn Triều, xem như là người Lê Viễn Triều tín nhiệm nhất.
- Vâng, sáng sớm mai thuộc hạ đi an bài.
- Đừng gấp quá, cho gã nghỉ ngơi tốt một đêm.
Lê Viễn Triều đội mũ giáp lên, chỉ xuống dưới chân núi nói: - Các huynh đệ! Tả Úy Vệ sắp tới dưới chân núi rồi, nói cho ta biết, các ngươi dùng cái gì để hoan nghênh bọn họ?
- Giết!
Thân binh của y và các tướng lĩnh dưới tay cùng rống lớn một tiếng, sĩ khí như cầu vồng. Chỉ có điều, Lê Viễn Triều lại lãng phí một lần cơ hội để đánh bại Tả Úy Vệ. Nếu vừa rồi y nghe theo đề nghị của tên thám báo kia, to gan đem kỵ binh đón đầu đánh một trận, mặc dù không thể đánh bại Tả Úy Vệ, cũng có thể đập cho đối phương chạy trối chết. Phải biết rằng Tả Úy Vệ đã chạy hai ngày đường, không ngủ không nghỉ, sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Lúc này một ngàn kỵ binh đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, đủ tạo cho Tả Úy Vệ đả kích trí mạng. Thế nhưng, Lê Viễn Triều không đủ quyết đoán. Y muốn giữ kỵ binh để bảo vệ một đường lui cho mình, một khi không thể đánh bại Tả Úy Vệ, y còn trông cậy vào một ngàn kỵ binh hộ tống y trên đường chạy trốn.
Kỳ thật ông trời đối với mỗi người đều rất công bằng, mỗi người đều được trao cho vài cơ hội tốt. Người nào bắt được, đại phú đại quý. Nhưng đa số là để nó trôi đi, trọn đời vô vị. Mà Lê Viễn Triều không có bắt lấy cơ hội dễ dàng đánh bại Tả Úy Vệ, ai biết cái giá y phải trả là cái dạng gì?
Ở ngoài hai dặm, nhìn núi Thanh Phong trước mắt, Đại Chu Đại tướng quân Tả Úy Vệ Trịnh Siêu thở dài.
- Đuổi nhanh đuổi chậm, xem ra chúng ta vẫn chậm một bước.
Lang tướng Lý Dịch dưới trướng y cũng thất vọng nói: - May mắn núi Thanh Phong cũng không phải địa phương hiểm yếu, quân chủ lực Hắc Kỳ Quân đều đi Giáng Châu rồi, ở nơi này sẽ không có quá nhiều binh mã trú đóng. Lấy sức chiến đấu của Hắc Kỳ Quân sẽ không cản nổi bước chân của Tả Úy Vệ.
Trịnh Siêu năm nay bốn mươi hai tuổi, đã tòng quân hai mươi bốn năm, là một trong số ít những người xuất thân hàn môn mà làm tới chức vị Đại tướng quân Đại Chu. Ở Đại Chu, có hai nhân vật đại biểu cho việc giành công danh từ trên lưng ngựa, một là thủ lĩnh Hổ Bí Tinh Kỵ Đại Chu, Đại Đô Hộ La Húc. Người còn lại chính là y, Đại tướng quân Tả Úy Vệ Trịnh Siêu. Hai người vẫn là thần tượng và mục tiêu trong suy nghĩ của nhiều con cháu hàn môn. Mà Trịnh Siêu có thể là một trong mười hai Vệ đại tướng quân, những gian nan và cái giá phải trả cho nó người bình thường có thể hiểu được sao? Tìm kiếm công danh từ lưng ngựa, ít nhất ngươi phải đủ can đảm!
- Không nên coi thường Hắc Kỳ Quân.
Trịnh Siêu lạnh lùng nói: - Vừa rồi biểu hiện của thám báo ngươi cũng nhìn thấy rồi, hai mươi người, không những không vội vã bỏ trốn mà còn hết lần này tới lần khác quấn lấy đại quân. Tự tìm đường chết để tận lực kéo dài tốc độ hành quân của ta, chỉ phái một người trở về báo tin. Dũng khí và mưu lược như vậy, cho dù là thám báo của Tả Úy Vệ ta cũng không làm được như vậy! Nếu như nói Hắc Kỳ Quân không thể chịu nổi một kích, làm sao lại có thể có thám báo ưu tú như vậy?
Y có chút cảm thán nói: - Thám báo, không chỉ đơn giản là tìm hiểu tin tức!
Lý Phổ, một viên lang tướng khác nói: - Đại tướng quân nói rất đúng, sau khi chiến thắng Hữu Uy Vệ Mông Hổ, khí chất cùng can đảm của Hắc Kỳ Quân quả thật tăng lên không ít, so với một năm trước mạnh hơn rất nhiều rồi.
Trịnh Siêu nói: - Cho nên, trên chiến trường không nên xem thường bất kỳ kẻ thù nào! Trung Vương Lưu Lăng của Bắc Hán quốc từng nói một câu ta rất tâm đắc. Hắn nói, trên chiến lược thì coi rẻ kẻ thù, trên chiến thuật quyết phải xem trọng kẻ thù! Những lời này đều là nội dung quan trọng của binh pháp, các ngươi đều phải nhớ kỹ.
Mọi người khom người đồng ý.
Nếu Lưu Lăng nghe được câu này chỉ sợ phải xấu hổ đỏ mặt, hắn đi đạo danh ngôn của Mao Chủ tịch mang tới đây, không thể tưởng tượng được nó không chỉ lưu truyền trong quân doanh Đại Hán mà ngay cả các tướng lĩnh Đại Chu cũng thường xuyên viện dẫn.
- Nói đến Lưu Lăng, người này rốt cuộc là mang tâm tư gì?
Lý Dịch cau mày nói: - Phái người báo tin cho Đại tướng quân rằng Hắc Kỳ Quân đã mang quân đi Giáng Châu, hắn tính toán cái gì? Nghĩ muốn ngư ông đắc lợi chắc?
- Ngư ông đắc lợi?
Trịnh Siêu cười cười nói: - Có thể nói đây chính là chủ ý của hắn. Lưu Lăng sau khi xuất quân, liền dùng chiêu bài báo thù giương cờ hiệu đánh chiếm Tấn Châu. Tuy rằng Đại Chu ta hiện giờ kiệt sức, nhưng nhân mã dưới trướng hắn còn chưa tới một trăm ngàn người, hắn còn dám mơ ước? Không nói Đại Chu ta có mười hai Vệ chiến binh, chỉ riêng cái phương Bắc này hiện tại đã có ba cái lục lâm đại tặc, hắn cũng không dám một hơi nuốt vào. Muốn sống yên ổn ở Đại Chu, chỉ dựa vào nhân mã dưới trướng hắn còn lâu mới đủ.
Trịnh Siêu cười lạnh: - Đuổi hổ nuốt sói, quả là giỏi tính toán, chờ xem hắn có được thỏa tâm nguyện hay không.
Lý Dịch nói: - Hắn dựa vào cái gì tin rằng Đại tướng quân sẽ đánh Hắc Kỳ Quân? Theo mạt tướng, không bằng Đại tướng quân liên kết ngược với Hắc Kỳ Quân phản công Lưu Lăng! Chỉ cần đánh bại Lưu Lăng, đoạt lại Tấn Châu, uy danh của ngài ở trong quân cũng như trong triều đình là không người nào sánh kịp.
Trịnh Siêu khoát tay nói: - Không thể.
- Hiện giờ quân Hán đã chiếm cứ hai châu là Tấn Châu và Từ Châu, có một trăm ngàn chiến binh, cho dù là Tả Úy Vệ liên kết cùng Hắc Kỳ Quân cũng không thể nắm chắc chiến thắng. Còn nữa, Lưu Lăng là sói, Tiêu Phá Quân kia cũng không dễ đối phó. Chỉ sợ ai cũng tính toán lấy Tả Úy Vệ ra khai đao làm bàn đạp! Không giết chết nhuệ khí của bọn chúng, bọn chúng thực coi chúng ta là quả hồng mềm để bóp rồi.
Lý Phổ nói: - Đại tướng quân, hiện giờ Hắc Kỳ Quân đã chiếm cứ núi Thanh Phong, chúng ta nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ tấn công?
Trịnh Siêu cười nói: - Một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, nói cho bên dưới, tối nay liền tấn công núi Thanh Phong, chúng ta sẽ lập đại doanh trên đỉnh núi, sáng sớm ngày mai ta cùng với các vị cùng ngắm mặt trời mọc.
Tất cả mọi người đều cười, là một trong mười hai Vệ chiến binh tinh nhuệ nhất Đại Chu, kiêu ngạo trong lòng họ khó có thể xóa nhòa. Nói là xem trọng kẻ thù, kì thực Hắc Kỳ Quân còn không đáng để bọn họ để vào mắt.
- Để kỵ binh nhường đường, điều nỏ lớn đến chân núi, sau ba lượt tấn công, để tránh trúng phải những thủ đoạn như đào hố chăng dây thừng chắn chân ngựa, những mẹo vặt thành thục của binh lục lâm, kỵ binh dừng lại ở chân núi, dùng khiên lớn kết trận để bảo vệ cho cung tiễn thủ tiến lên, Phác Đao Thủ đi thứ hai, Mạch Đao Thủ và lính dùng trường thương sau cùng.
- Vâng.
Nhân mã Tả Úy Vệ Đại Chu chậm rãi mà tự động tập kết ở chân núi, Hắc Kỳ Quân không tập kích bất ngờ vào ban đêm, điều này làm cho Tả Úy Vệ đối với địch nhân có chút khinh thị. Kỳ thật sau khi gặp được thám báo Hắc Kỳ Quân, Trịnh Siêu liền hạ lệnh đại quân giảm tốc độ, kết trận mà đi, đúng là sợ Hắc Kỳ Quân đánh lén. Nhưng y cũng biết, Tả Úy Vệ đã chạy liên tục hai ngày, mặc dù phòng ngự cũng không thể ngăn được địch nhân đánh lén. Làm người ta vui mừng chính là, người lãnh binh Hắc Kỳ Quân kia lại không có kiến thức như vậy.
Tả Úy Vệ là một nhánh trong mười hai Vệ chiến binh của Đại Chu, là nhánh quân có tốc độ mở rộng binh lực nhanh nhất. Vốn là, mười hai Vệ chiến binh mỗi Vệ chiến binh là hai vạn nhân mã, có sự phối hợp của hai ngàn kỵ binh, mười tám ngàn bộ binh. Nhưng cục diện chính trị ở Đại Chu thối nát, các nơi khởi nghĩa không ngừng, mười hai Vệ chiến binh trên triều đình bắt đầu bày mưu đặt kế, mở rộng binh quyền. Ít nhất như Hữu Uy Vệ của Mông Hổ cũng đã mở rộng được gấp đôi binh mã. Mà Tả Úy Vệ hiện giờ đã có sáu vạn người, nhân số ước chừng gấp ba. Tuy rằng tốc độ khuếch trương binh lực quá nhanh, sức chiến đấu giảm xuống là khó tránh khỏi, nhưng Trịnh Siêu trong tay còn bốn ngàn trọng giáp bộ binh, vẫn có thể ngạo mạn quần hùng như cũ.
Đại bộ phận nhân mã nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ, một đội hai ngàn người kết thành trận, chậm rãi tiến lên sườn núi.
Mấy trăm cái khiên lớn, ba người đỡ một khiên đặt trước mặt. Một cái khiên đã cao hơn người, ngay cả chùy phá giáp cũng không có biện pháp với nó, ngoại trừ nỏ lớn ở ngoài, gần như không có vũ khí gì có thể phá vỡ sự phòng ngự của cái khiên. Đương nhiên loại trừ việc lăn cây.
Phía sau khiên là ba trăm cung tiễn thủ, bọn họ phải dựa vào phòng ngự của khiên mới có thể đánh trận, bì giáp mỏng manh trên người cung tiễn thủ quả thực không có sức phòng ngự. Phía sau nữa là mấy trăm Phác Đao thủ, Trường Thương thủ, sau cùng là hai trăm trọng giáp Mạch Đao thủ.
- Chiến.
Trịnh Siêu ra lệnh một tiếng, tám phía trống trận rền vang, trong đêm yên tĩnh giống như tiếng sét nổ vang từng hồi.

Bình Luận

0 Thảo luận