Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 283: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
ĐÀO BẪY
Trong lúc đại quân Tả Úy Vệ đuổi giết Hắc Kỳ quân, truy sát đến hôn thiên ám địa, một đội trên dưới năm ngàn người, binh sĩ mặc quân phục Đại Chu đến bên ngoài thành Giáng Châu. Thủ quân của thành Giáng Châu biết rằng Tả Úy Vệ đang chiến đấu kịch liệt với Hắc Kỳ quân, và tận mắt nhìn thấy Hắc Kỳ quân đại bại, nhân mã của Tả Úy Vệ điên cuồng truy sát theo. Đối với đội quân mặc quân phục Đại Chu này, thủ thành Giáng Châu Quận thừa Phí Ngôn không hề thấy rõ bọn họ từ đâu đến, nhưng không hề hoài nghi tính chân thật của đội ngũ này.
Cho nên, thành Giáng Châu đã mất.
Triệu Nhị dẫn theo năm ngàn nhân mã gạt mở cổng thành Giáng Châu, sau khi vào thành lập tức giương cờ Hán quân, chiếm được cổng thành, sau nửa canh giờ, một đội Hán quân hơn một vạn người tiến đến thành Giáng Châu. Quận thủ Trương Thúc Bảo đem theo gia quyến chạy trốn ra cửa Nam, Quận thừa Phí Ngôn chưa chiến, Giáng Châu bị Hán quân dễ dàng chiếm đóng.
Trịnh Siêu bị Triệu Nhị chọc tức đến nỗi phi ngựa một hồi, ngực cứng lại, cổ họng nghẹn một chút, một ngụm máu không kìm chế nổi ộc ra.
- Tiểu tặc Lưu Lăng, khinh người quá đáng!
Trịnh Siêu lảo đảo sắp ngã được thân binh bên cạnh đỡ dậy, hắn run tay chỉ hướng đầu thành Giáng Châu quát ầm lên:
- Công thành, công thành cho ta!
- Tướng quân không thể!
Lý Dịch bước lên nói:
- Tướng quân, hiện giờ Hán quân đã đứng vững trong thành Giáng Châu, lúc này dưới trướng Đại tướng quân chỉ còn lại năm ngàn nhân mã, tấn công thành Giáng Châu khó như lên trời, mời Đại tướng quân hồi doanh trị thương, đợi đủ nhân mã rồi mới ra quyết định!
Trịnh Siêu lại ộc ra một ngụm máu, hung hãn nói:
- Thù này không báo, thề không làm người! Hán quân vừa mới vào thành Giáng Châu, vừa mới dừng chân, trong thành Giáng Châu đều là dân Đại Chu ta, tuyệt đối sẽ không ủng hộ quân Hán thủ thành. Người đâu, đi nói với Lý Phổ, để Lý Phổ dẫn đại quân lập tức xông vào thành Giáng Châu, bản tướng quân bây giờ muốn tấn công thành!
Lý Dịch ngăn lại, Trịnh Siêu vẫn không ngừng, đích thân chỉ huy nhân mã tấn công thành.
Thế nhưng quân Hán mặc dù mới vào thành không lâu, nhưng luận về trang bị mà nói thì quân Hán so với Tả Úy Vệ không hề thua kém, trang bị những vũ khí tiên tiến đối với thời đại này là do Lưu Lăng ăn cắp bản quyền mà được, sức chiến đấu của quân Hán so với Tả Úy Vệ còn mạnh hơn một chút.
Nhất là đầu thành bố trí liên phát hỏa tiễn vừa bắt đầu phát uy, nhân mã của Tả Úy Vệ bắt đầu bỏ mình trên diện tích lớn. Năm cái liên phát hỏa tiễn, mỗi lần hoạt động đều có thể phát ra sáu bảy trăm chiếc tên nỏ, giống như trời mưa tiến công đám binh lính Tả Úy Vệ, so với uy lực bắn chụm của cung tiễn thủ còn kinh người hơn.
Bởi vì binh mã có hạn, Tả Úy Vệ tập trung công kích cửa bắc, nhưng cứ như vậy, quân Hán phòng thủ ngược lại dễ dàng hơn chút. Phải biết rằng quân Hán tiến vào trong thành Giáng Châu chừng một vạn năm ngàn quân, chưa ra khỏi thành nhân cơ hội nuốt chửng năm ngàn nhân mã Tả Úy Vệ này, đã xem như chiến thuật bảo thủ rồi, điều này không phải bởi vì Triệu Nhị không quyết đoán, mà là do còn nhiều quân Hán còn ở trong thành để dẹp loạn, trấn an dân chúng, quét sạch thế lực còn sót của quân Chu.
Nhân mã của Tả Úy Vệ tử vong phần lớn, thiếu công thành khí giới, đều dựa vào bọn lính nâng gỗ phá cửa thành, chiến thuật này đơn điệu mà không có hiệu quả. Trịnh Siêu cũng biết cứ đánh như thế này, năm ngàn nhân mã này chỉ có thể bị quân Hán thủ thành đánh chết. Nhưng Trịnh Siêu không nuốt được cục tức này, vẫn cắn răng không chịu ra lệnh lui quân.
- Báo!
Một tên lính trinh sát chạy như bay đến.
- Báo Đại tướng quân, phía bắc ngoài hai mươi dặm xuất hiện một đại đội quân Hán, nhìn nhân số chí ít cũng có hai vạn người.
Tên lính trinh sát này còn chưa lui xuống, từ xa lại có một tên thám báo nữa chạy đến trước mặt Trịnh Siêu.
- Báo! Đại tướng quân, phía Tây bỗng nhiên xuất hiện một đại đội quân Hán, mấy vạn nhân mã, từ bên sườn bất ngờ công kích quân ta, tướng quân Lý Phổ đang tổ chức người ngựa phản công, nhưng quân Hán có chuẩn bị sẵn, quân ta nguy cơ. Tướng quân Lý Phổ mời Đại tướng quân nhanh chóng hồi doanh chủ trì đại cục!
Hai tin tức liên tục báo đến, lòng Trịnh Siêu bỗng chốc lạnh lại.
- Thôi, thôi, thôi!
Trịnh Siêu than dài một tiếng:
- Lưu Lăng, lần này coi như ngươi thắng!
Hắn vung tay lên nói:
- Ra lệnh rút quân, về hội hợp với Lý Phổ!
Công thành hơn một canh giờ, nhân mã của Tả Úy Vệ tổn thất hơn một ngàn người, cái giá phải trả cũng quá lớn. Thực ra Trịnh Siêu trước khi bắt đầu thì đã hối hận vì gần như ra lệnh không chịu trách nhiệm, nhưng hắn đồng thời cũng là một kẻ cao ngạo, rõ ràng biết sai, nhưng trước tiên vẫn không thu hồi lại mệnh lệnh. Nhưng bây giờ khác rồi, hai bên quân Hán đã khí thế hung hung, không có mình chỉ huy, chỉ dựa vào chủ lực quân của Lý Phổ có thể đánh thắng được quân Hán hay không thì rất khó nói, hắn không thể vì một lúc tức giận mà đánh mất toàn bộ quân Tả Úy Vệ. Đây là căn cơ để hắn yên phận trong thời loạn thế này, tuyệt đối không thể dao động. Trong con mắt của hắn, Tả Úy Vệ bây giờ đã không còn là quan quân của triều đình Đại Chu nữa rồi, mà là tư binh của Trịnh Siêu.
Hơn ba ngàn binh mã bảo vệ Trịnh Siêu trở về, Triệu Nhị ra lệnh mở cổng thành, hắn đích thân dẫn ba ngàn nhân mã truy kích, truy kích suốt hơn mười dặm, cũng giết mấy trăm người, tận mắt nhìn thấy đại quân Tả Úy Vệ đã dần dần lui qua, Triệu Nhị không dám lên mặt, lại sợ mất thành Giáng Châu vừa mới vào tay, cho nên dẫn quân trở về Giáng Châu.
Lúc này, Tả Úy Vệ dưới sự suất lĩnh của Lý Phổ vừa đánh vừa lui, khi hơn bốn vạn đại quân truy kích Hắc Kỳ quân đã chạy loạn lên, thám báo căn bản không theo kịp đội ngũ, cho nên mặc dù họ phát hiện một đội quân Hán trang bị tinh xảo nhanh chóng tiếp cận cũng bất lực, bởi vì bọn họ căn bản không tìm thấy chủ tướng!
Đỗ Nghĩa dẫn theo hai vạn nhân mã xông vào loạn quân Tả Úy Vệ, nếu không phải do Lý Phổ đã ra sức thu nạp đội ngũ, thì chỉ e rằng không phải đơn giản là tổn thất năm ngàn nhân mã thôi. Lý Phổ bị trúng một mũi tên, máu chảy không ngừng, xem ra còn thảm hại hơn Trịnh Siêu. Nếu không phải hắn dẫn theo một ngàn kỵ binh xông vào mở đường quân Hán và Tả Úy Vệ, một khi bị kỵ binh quân Hán đánh vào đại trận, tổn thất của Tả Úy Vệ là rất lớn.
Nghênh đón bại binh Tả Úy Vệ, có lẽ có thể nói là hai nhánh bại binh Tả Úy Vệ hội hợp lại với nhau, Trịnh Siêu đích thân chỉ huy, nhân mã của Tả Úy Vệ dần dần ổn định lại. Đỗ Nghĩa dẫn quân tiếp tục tấn công mấy lần, đều bị cản trở kịch liệt, Đỗ Nghĩa không chiếm được chút lợi thế bèn ngừng tấn công. Điều này không phải hắn không muốn tiến tới, mà là do hắn biết, Vương gia đã đào một cái hố rất lớn ở phía trước chờ Tả Úy Vệ nhảy xuống đó.
- Trịnh Siêu là tướng tài, nếu như phát hiện toàn bộ binh lực xuôi Nam của Hán quân ta tất cả đều tấn công thành Giáng Châu, ngươi đoán hắn sẽ làm gì?
Đây là lúc trước kia nhổ trại ở bên sông Đại Thương, Lưu Lăng hỏi Đỗ Nghĩa một câu.
Lúc ấy, Đỗ Nghĩa suy nghĩ rất lâu, thăm dò trả lời hai chữ:
- Tấn Châu?
Lưu Lăng cười ha ha nói:
- Sáu bảy phần cho là như thế.
Hắn cười nói:
- Giáng Châu đã mất, Tả Úy Vệ dùng giỏ trúc múc nước thì làm sao mò được gì. Lại tổn binh hao tướng, lại mất mặt, để lấy lại danh dự, vì báo thù, Trịnh Siêu sẽ nghĩ cách tìm lại cục diện này, vậy thì, Tấn Châu binh lực hư không sẽ là nơi lựa chọn đầu tiên rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán, một phỏng đoán rất có thể trở thành sự thật, nhưng mặc dù đoán sai, thì sẽ thế nào?
Tả Úy Vệ không lên phía Bắc tấn công Tấn Châu, tổn thất lớn nhất của quân Hán cũng chính là đông lạnh mấy ngày ở chỗ mai phục thôi. Nhưng nếu như Tả Úy Vệ thực sự lên phía Bắc, vậy thì Lưu Lăng sẽ lại một lần đại khai sát giới ở bên sông Đại Thương.
Cho nên, quân Hán không quyết tâm truy kích Tả Úy Vệ, bởi vì một nửa chủ lực của quân Hán vẫn ở phụ cận sông Đại Thương, quân Hán đến từ phía Bắc bao vây Tả Úy Vệ chẳng qua chỉ là một đội nghi binh mà thôi. Nếu như ép Tả Úy Vệ quá, Trịnh Siêu trong lúc tức giận hạ quyết chiến, nếu hai bên thực sự chiến đấu thì quân Hán thật sự ở trong tình thế không thuận.
Trịnh Siêu dẫn Tả Úy Vệ lui về hướng Đông Bắc, quân Hán lại không tiến vào thành Giáng Châu, mà lại cắm trại ở nơi cách thành năm dặm. Sở dĩ cẩn thận như vậy là vì Lưu Lăng và Đỗ Nghĩa đều biết, vẫn còn một đội Hôi Y quân mười mấy vạn đang ở phía nam như hổ rình mồi.
Đại Chu năm Hiển Đức thứ sáu, Đại Hán năm Đại Thống thứ hai vào mồng một tháng giêng.
Quân Hán ngồi thu như ngư dân đắc lợi, trực tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hắc Kỳ quân, sau đó đánh một tấm bài tốt "chim sẻ núp đằng sau", giết Tả Úy Vệ hơn vạn người, khiến cho Tả Úy Vệ hốt hoảng rút lui. Tả Úy Vệ không dám xuôi nam nữa, mười mấy vạn Hôi Y quân đang chờ ở đó, Từ Thắng Trị nếu không thừa cơ đánh một trận tơi bời mới lạ, cho nên Tả Úy Vệ đành hướng về phía đông bắc, sau đó đi đường vòng trở về núi Thanh Phong để trú đóng.
Núi Thanh Phong tuy rằng địa thế cũng không hiểm yếu, nhưng bốn phía Giáng Châu đều là bình nguyên, cũng chỉ có nơi này mới là nơi đặt chân tốt nhất. Trịnh Siêu và Lý Phổ đều bị thương, đặc biệt là Lý Phổ, phá giáp trùy tạp tại xương sườn của hắn, tiến lên phía trước một chút thì sẽ bị đâm rách tim. Tả Úy Vệ trước là liên tục lên đường, sau đó luân phiên đại chiến, phượng mao và lân giác còn sống của quân y, cộng thêm thời tiết giá lạnh, vết thương của Lý Phổ không những không đỡ mà ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng.
Thầy thuốc ở phụ cận thôn trấn đều bị Tả Úy Vệ bắt đến núi Thanh Phong, nhưng những thầy thuốc này trị vết thương không giỏi. Nhưng may là trên tay những thầy thuốc này còn ít thuốc, những binh lính bị thương cũng được cứu trị ổn thỏa. Trịnh Siêu một mặt cho người cắm trại nghỉ tại núi Thanh Phong, một mặt phái thám báo bốn phía, tìm hiểu tin tức của quân Hán.
Đùng đùng!
Hai tiếng trong vắt vang lên, trong đại doanh quân Hán vang lên một trận cười.
Bọn họ đang đốt pháo ném, đốt một loại pháo ném mà lần đầu tiên họ mới nhìn thấy. Loại pháo này là do Vương gia phát minh ra, Vương gia gọi là pháo kép, hai tiếng vang liền, quả thật xứng danh. Trước kia khi mừng năm mới, binh sỹ cũng sẽ mang đến một ít trúc đốt cháy vang, nhưng so với loại pháo kép này lập tức trở nên tẻ nhạt không vui rồi. Không những quân doanh quân Hán chế tạo ra một số lượng lớn pháo cung cấp cho đám binh lính giải trí, đến cả bách tính của ba châu Tấn Châu và Giáng Châu, Từ Châu cũng được hưởng niềm vui này.
Pháo hoa, pháo kép, Lưu Lăng dùng hai đồ chơi không tốn tiền này, nhanh chóng lôi kéo bách tính ba Châu lại. Sau đó Lưu Lăng ra lệnh, quan viên trong Châu phủ ba Châu, phân công hành động, đem thêm gạo thịt đi vào trong thành để thăm hỏi những người già góa phụ trẻ mồ côi trong thành. Tặng tiền, tặng quà, quan viên nha môn mới thành lập ở ba Châu cũng không được nghỉ, đều chạy đến mọi nơi để an ủi giúp đỡ dân nghèo...chiêu này chính là thủ đoạn lôi kéo lòng người, Lưu Lăng là rập khuôn từ đời trước, hiệu quả tốt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người, đương nhiên, ngoại trừ Lưu Lăng.
Đại Hán năm Đại Thống thứ hai, vào ngày mười lăm tháng giêng, thám báo ra ngoài thăm dò tin tức rốt cục tìm hiểu được tin tức xác thật của Hán quân. Theo báo cáo của thám báo, quân Hán quy mô xuôi nam, hiện giờ đã tụ tập không dưới năm vạn đại quân ở thành Giáng Châu, Tấn Châu trống không!
Quân Tả Úy Vệ thiếu thốn quần áo lương thực, nhịn đói mấy ngày cuối cùng tìm thấy được cơ hội, nhìn thấy hy vọng trả thù. Nửa tháng ở núi Thanh Phong này, cuộc sống của họ đã khổ đến mức như dân tị nạn. Lúc phát binh vốn định tiến vào Giáng Châu, cho nên lương thảo mang theo không nhiều, bây giờ Tả Úy Vệ đã gần cạn kiệt lương thực rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận