NÓI NHIỀU
- Ca ca cô tên gì?
- Hoa Linh, đại thúc, tai ngươi không có vấn đề không?
- Đại thúc?
- Đúng vậy, gọi ngươi đấy. Phụ thân dạy ta ở ngoài nhất định phải khách khí với người ta, gặp nữ tử, lớn tuổi một chút gọi thím, trẻ tuổi một chút gọi tỷ tỷ. Dù trông có vẻ nhỏ hơn ta, nhưng cũng phải gọi tỷ tỷ mới đúng. Gặp nam tử thì, lớn tuổi một chút gọi là đại thúc, còn lớn hơn chút nữa gọi là lão gia gia. Dù cho trông có vẻ nhỏ tuổi hơn ta, tốt nhất gọi một tiếng đại ca. Cái này mới gọi là khách khí, ta khách khí với người ta, người ta mới khách khí với ta. Bất kể đúng sai, dù sao phụ thân ta cũng dạy ta như thế. Phụ thân là lão giang hồ, ắt sẽ không sai. Ngươi lớn hơn ta nhỉ? Ừm, nhất định thế, cho nên gọi ngươi là đại thúc không sai rồi?
Lưu Lăng: - ...
- Đại thúc, cảm ơn người, trông người hình như rất giàu, có nhiều thủ hạ giúp người cứu người, người thật giỏi. Phải rồi đại thúc, thủ hạ của người làm nghề gì vậy? Sao trông mặt ai nấy cũng lạnh băng thế? Đại thúc, y phục của họ cũng rất lạ, nhưng khi nhìn lại rất oai phong. Những y phục này mua ở đâu thế? Nhất định là tiệm lớn may rồi, không biết ở đâu có bán, mua hai bộ tặng anh ta một bộ, phụ thân ta một bộ. Ây da! Không được không được, hai phụ tử mặc như nhau thật mất mặt, người ngoài nhìn vào hẳn sẽ nói Hoa gia chúng ta không mua nổi y phục.
Lưu Lăng:
- ...
- Đại thúc, tại sao người không nói chuyện? Tiểu Hoàng chết rồi... Tiểu Hoàng bị người đánh chết... Hu hu hu... nhưng ta không trách người đâu đại thúc, ta biết người vì cứu ta nên mới đánh chết Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng phạm sai lầm, tông người, cho nên bị xử phạt, bị đại thúc người đánh chết chỉ có thể nói số mệnh nó không tốt. Sớm biết thế lúc chạy trốn ra ngoài ta đã không dắt nó theo, ta một mình đi đến đây tuy có hơi mệt mỏi, nhưng dù gì cũng không khiến người ta làm nó sợ, nếu nó không sợ nó đã không nổi điên rồi, bình thường Tiểu Hoàng rất ngoan rất ngoan, lúc ta tắm cho nó, nó không hề cử động. Sau này cũng không tắm cho Tiểu Hoàng được nữa rồi...
- Đại thúc, ta nhớ ra rồi, một cú quyền kia của người thật oai phong! Tên là gì thế? Nói ta biết đi, gọi là quyền pháp gì thế? Quyền pháp của Hoa gia chúng ta rất lợi hại đấy, nhưng có thể xuất được cú quyền như đại thúc người đây, e là trong nhà ta chỉ có mỗi phụ thân và ca ca hai người đó mới làm được. Tuy ta cũng luyện công từ nhỏ, nhưng ta không có khí lực lớn như vậy, đại thúc, ây da, cánh tay người to thế, chả trách sao có khí lực. Gặp lại ca ca ta nhất định bảo ca ca đấu vật với người để so khí lực, ca ca ta cũng rất lợi hại đó. Nhưng nói đến thì, ta đã ba năm chưa gặp ca ca rồi.
Lưu Lăng: - ...
- Đại thúc, người có ca ca không? Ca ca có tốt với người không? Ca ca ta tốt với ta lắm, từ nhỏ tới lớn, đồ ăn ngon đồ chơi hay, ca ca đều nhường ta hết. Ta nhớ lúc nhỏ có một lần phụ thân tự tay làm một con ngựa gỗ, cái đó là làm cho ta, ca ca cũng muốn có thế là giành lấy, ta rất rộng lượng, tặng cho huynh ấy là được rồi, đương nhiên ta khóc hít mũi. Ây da, không đúng không đúng, mới vừa rồi muốn nói ca ca nhường cho ta, sao lại nói thành ta nhường huynh ấy rồi? Ta nghĩ đã... Ta nghĩ đã... Có chuyện gì là huynh ấy nhường ta đây? Sao nhất thời nghĩ không ra rồi?
Lưu Lăng: - ...
- Đại thúc, người thật sự biết ca ca ta? Ừm, hẳn là thật rồi, nhìn y phục người đang mặc là biết người nhất định làm quan rồi, ngoại trừ làm quan ra thì không thể mặc bào gấm. Nếu người đã là quan, ca ca ta cũng làm quan, cũng ở Ung Châu, xem ra người không có gạt ta, đại thúc người thật tốt, cứu mạng ta rồi còn dẫn ta đi tìm ca ca, ta cũng không biết nên cảm tạ người như thế nào. Hay là thế này, để ca ca ta trả lại số tiền gấp ba lần cho người? Không được không được, vừa nhìn là biết đại thúc là một người có nghĩa khí, nhất định là loại xem tiền tài như phân thổ, nhất định sẽ không lấy tiền của ca ca, vậy ta phải làm sao để báo đáp người?
- Ây da!
Thiếu nữ tên Hoa Đóa Đóa giật mình kinh hô một tiếng, lập tức dừng bước chân lại, nàng há to miệng, trợn tròn mắt, ngón tay thon dài chỉ vào Lưu Lăng kinh hoảng nói: - Không lẽ người muốn... Muốn ta không thế báo đáp đại ân đại đức để rồi tiểu nữ tử lấy thân báo đáp chứ? Như vậy không được! Thật sự không được! Người nghĩ cũng đừng nghĩ! Người còn nhìn ta, không được nghĩ!
Lưu Lăng thở dài: - Khi trở về ta sẽ trừ hết bổng lộc năm nay của ca ca cô!
- Đại thúc người nói cái gì?
- ...
- Đại thúc, người còn chưa cho ta biết tên của người nữa. Ta cũng đã nói tên ta cho người biết rồi, phụ thân ta nói qua, tên của nữ tử không thể tùy tiện nói cho người khác biết, ta cũng nói với người rồi, người cũng phải nói cho ta biết đi?
- Ta tên Lưu Lăng
Hoa Đóa Đóa lại đứng lại lần nữa, tựa như nhớ ra cái gì đó, nàng nhướng đôi mày thanh đẹp, bĩu môi minh tư khổ tưởng. Cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nói: - Tên này rất quen, ta chắc rằng lúc trước từng nghe nói đến, nhưng, sao không nhớ? Ta nhớ xem... Đại đầu mục của mã tặc Sơn Đông? Không đúng, Đại đầu mục của mã tặc Sơn Đông kia tên là Lý Tam Nhãn. Vậy thì là Đại ca của Cự Lộc Trạch? Cũng không đúng, Đại ca của Cự Lộc Trạch tên Vương Đại Nã... Thôi đi, không nghĩ nữa! Tóm lại, đại thúc người trượng nghĩa như thế, nhất định là nổi danh trong giang hồ, ta từng nghe qua tên người cũng không lạ.
Hai người một đường đi hướng tới nha môn Tiết Độ Sứ ban đầu của Tạ Tuấn, cách xa xa, Lưu Lăng thấy trước cửa nha môn vẫn là đầu người chen chúc, hắn sợ những tên quan viên nhận ra mình, dứt khoát dẫn Hoa Đóa Đóa đi về phía cửa sau. Hoa Đóa Đóa thấy hắn vào từ cửa sau, lập tức hứng thú: - Tại sao không đi cửa chính, khăng khăng phải đi cửa sau?
- Cửa chính nhiều người!
- Nhiều người sợ gì? Cái ta không sợ chính là nhiều người đó, từ nhỏ ta đã thích náo nhiệt. Hay là chúng ta vào cửa chính đi, ta thấy được, bên ngoài cửa chính đều mặc quan phục, bọn họ nhất định biết ca ca ta.
- Ta cũng là làm quan, ta còn là vị quan lớn nhất.
- Quan lớn nhất? Ha ha ha ha, đại thúc người thật đáng yêu... Lại còn gạt người nữa, ta cũng biết vị quan lớn nhất của Ung Châu là ai đó, người chớ gạt ta nữa!
- Là ai?
- Là... Ể? Bỗng nhiên quên mất, lát gặp lại ca ca ta hỏi huynh ấy, sau đó nói cho người biết!
Lưu Lăng thở dài:
- Cô thật sự là một mình từ Sơn Đông một đường đi đến Ung Châu sao?
- Đúng vậy!
- Thần tiên ở trên, sao cô đến được nơi đây!
- Cưỡi ngựa đó! Tiểu Hoàng nhà ta chạy nhanh lắm!
- ...
Lưu Lăng không nói gì, chỉ đành mặc kệ cho tiểu nha đầu nói nhiều tới mức có thể khiến người ta tinh thần gần như sụp đổ này lẩm bẩm một mình. Xem ra trên đường đi tiểu cô nương Hoa Đóa Đóa này cũng ăn không ít khổ, xem chừng chắc là nửa đường không ai để ý đến nàng, khiến cho nàng gặp được một người là nói không ngừng, nói không ngừng, nói không ngừng... Lưu Lăng từng gặp qua Hoa lão gia, một người khá điềm đạm trầm ổn... Xem ra truyền thuyết cha mẹ sinh con trời sinh tính cũng có đạo lý.
Đi vào cửa sau không lâu, vừa gặp được Hoa Linh đi tới. Nhất định Hoa Linh không nghĩ tới muội muội chỉ mới mười lắm tuổi của mình lại ngàn dặm xa xôi đi đến tìm y kể khổ, cho nên cũng không có nhìn kỹ Hoa Đóa Đóa, mà là hành quân lễ với Lưu Lăng: - Vương gia!
Khi Hoa Đóa Đóa nhìn thấy Hoa Linh liền sửng sốt, tiếp đó nước mắt bắt đầu rưng rưng từ hốc mắt. Bỗng nhiên, nàng nhảy dựng lên chỉ vào Lưu Lăng nói: - Hay lắm đại thúc, người vừa rồi dám gạt ta!
- Gạt cô?
- Người nói người tên Lưu Lăng, nhưng ca ca ta gọi người là Vương gia, thì ra người họ Vương tên Gia!
- ...
- Đóa Đóa? Sao muội đến đây!
- Ca ca, muội tự đến đó, lợi hại không?
Hoa Đóa Đóa gạt đi nước mắt sắp ứa ra, vốn nghĩ sẽ cố nở nụ cười kiên cường cùng đắc ý, nhưng vẫn là không nhịn được, oa một tiếng liền khóc lên: - Ca ca... Cuối cùng cũng tìm được huynh.
Hoa lê gặp mưa, lệ như suối trào. Hoa Linh cáo tội với Lưu Lăng, vội vàng khuyên cô muội muội nhỏ nhất của mình, nhưng chỉ thấy Hoa Đóa Đóa nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể, sau đó thuận tay lau hết lên tà áo của Hoa Linh.
Thấy Hoa Đóa Đóa thật sự khóc tới đau lòng, trong lòng Lưu Lăng thầm nghĩ tiểu nha đầu này nhìn như vô tâm dửng dửng, thật ra... Dọc đường vẫn chịu không ít khổ.
Lưu Lăng phất phất tay tỏ ý Hoa Linh không cần để ý, sau đó nhìn thoáng qua tiểu bằng hữu Hoa Đóa Đóa khóc bù lu bù loa, rồi quay lưng đi khỏi. Kế tiếp là khung cảnh gặp lại của huynh muội người ta, Lưu Lăng tự giác cũng không có phần diễn gì, cho nên tạm thời lánh đi...
- Ca ca, người đó là ai?
- Vương gia đó, muội tiểu ngốc này, chính là huynh từng nhắc qua với muội đấy, đại quan lớn nhất Đại Hán, Hán Vương điện hạ đó.
- A! Ca ca...
- Sao vậy?
- Muội nợ tiền hắn... Nửa đường lúc trở về hắn còn nói, bổng lộc năm nay của ca ca hắn đều trừ hết.
Hoa Linh: - ...
Hoa Linh sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho muội muội Hoa Đóa Đóa, tiểu nha đầu còn nói nói cười cười nữa, nói rồi nói rồi nghiêng đầu một cái tựa vào nệm gấm rồi ngủ thiếp đi. Hoa Linh biết tiểu ny tử này dọc đường nhất định chịu không ít ủy khuất, thật khó cho một tiểu nha đầu mới mười lăm tuổi như nàng, là như thế nào từ ngàn dặm xa xôi đi đến đây. Y kéo chăn đắp lên người Hoa Đóa Đóa, sau đó lấy giấy bút viết một bức thư nói cho Hoa lão gia muội muội đã đến Ung Châu, xin người cứ yên tâm. Tiếp đến gọi hai thân binh của mình đến, để họ mau chóng mang thư về Hoa gia trang ở Sơn Đông.
Sau đó y lại đến phòng bếp đích thân xuống bếp làm vài món dân dã, bỏ vào hộp đựng, mang trở vào phòng của Hoa Đóa Đóa. Đi đến trước cửa nhưng gặp hai nha hoàn đang đứng, Hoa Linh vừa hỏi mới biết là Lưu Lăng phái đến, trong lòng đối với Vương gia thêm phần cảm kích, chuyện nữ nhi, luôn có rất nhiều chuyện không tiện, người làm ca ca như y đây, cũng sẽ có chỗ chăm sóc không chu toàn. Nhưng nghĩ lại, tương lai đại quân sẽ xuất phát, không thể cứ dẫn theo một nữ nhi được. Nghĩ tới vấn đề này, Hoa Linh bắt đầu nhức đầu.
Đem hộp cơm đặt trong phòng, Hoa Linh liền đến thư phòng của Lưu Lăng nói lời cảm tạ.
- Sao muội muội ngươi lại một mình chạy đến Ung Châu tìm ngươi?
Lưu Lăng rất nhiều chuyện hỏi một câu.
Hoa Linh thở dài: - Gia phụ vì Đóa Đóa an bài hôn sự, Đóa Đóa không muốn...
Lưu Lăng ồ một tiếng, trong lòng thở dài nói: quả nhiên không đoán sai...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận