Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 288: - : Nuôi người

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
Đầu tháng năm, Đại Hán năm Đại Thống thứ hai, sự đấu tranh của người Khiết Đan và người Đảng Hạng vẫn rất hừng hực khí thế, trận đánh này hai năm nay đại chiến vẫn liên tục như cũ, song phương như con sói đói chiến đấu đỏ cả con mắt, ai cũng không chịu rút lại móng vuốt đã lẫn lộn máu thịt. Đều muốn đánh tan đối phương hoàn toàn, thực lực hai bên tương đương, đâm lao phải theo lao.
Sau khi Lưu Lăng chiếm cứ Giáng Châu thì một mực nuôi quân, đại quân ở Giáng Châu nghỉ ngơi và chỉnh đốn mấy tháng, mỗi ngày luyện binh không ngừng, nhưng vẫn không có dự định tiến thêm một bước xuống phía nam. Đồng thời, hắn còn nuôi người, một trong hai loại người khó nuôi nhất. Có câu nói như thế nào, duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi nhất. Ừ, đúng vậy, khẳng định không phải là tiểu nhân...
Trần Tử Ngư trải qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng đã tới Ngọc Châu. Cũng không biết tại sao lại bị người của Lưu Lăng ngăn cản, giữ ở Ngọc Châu không cho đi. Thật vất vả đợi cho tới khi xuân về hoa nở, hối thúc vài lần vẫn luôn nói còn phải đợi người, cũng không biết đợi ai. Ngày qua ngày khi tới cuối tháng tư, rốt cuộc điều khiến Trần Tử Ngư đau đầu, biết mình đau khổ ở Ngọc Châu chờ đợi đến cùng là ai rồi, thì ra là hai vị phu nhân của Lưu Lăng.
Trần Tử Ngư hận đến ngứa hàm răng, đây là cái quái gì.
Lúng túng khó xử xấu hổ cùng hai vị chính phẩm phu nhân, mình như một kẻ thứ ba hữu danh vô thực này cả ngày chịu đựng ánh mắt căm thù của đám hạ nhân kia, buồn bực thiệt. Tuy rằng hai phu nhân kia mình cũng quen biết, nhất là Liễu Mi Nhi kia từng có một lần va chạm nhỏ với mình, nhưng tóm lại vẫn cảm giác không được tự nhiên đấy. Nhưng với Gia Nhi thì khác, có xe ngựa rộng lớn ngồi thoải mái, không cần phải cưỡi lừa, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ giống một chú chim nhỏ.
Trần Tử Ngư có vài lần nghĩ đến bỏ đi, nhưng cuối cùng lại nhường nhịn. Cũng bởi vì một câu nói của tiểu nha đầu kia, mặt cô ta đỏ như hoa hồng ngượng ngùng lựa chọn trầm mặc.
Gia Nhi nói: - Tiểu thư đừng giả bộ, sớm muộn gì cũng phải tam nữ tùy tùng nhất phu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp đấy, có cái gì phải thẹn thùng vậy. Tại sao không thừa cơ hội này qua lại một chút kéo gần quan hệ với người ta, đỡ phải về sau hai vị phu nhân kia hợp nhau lấy dép nhỏ cho cô mang, đến lúc đó nếu tên Lưu Lăng kia tầm năm ba tháng không mò tới giường của cô, tới lúc đó xót ruột chết cô luôn.
Gia Nhi rất hổ, rất dễ thương.
Trần Tử Ngư là một người hai mươi mốt tuổi như quả đào chín mọng, ở thời đại này được cho là một nữ thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn, cô ta chắc chắn sẽ sốt ruột rồi, sốt ruột đến nổi phải gả mình ra ngoài. May mà, không ở Đại Hạ, tên quấn quýt người Lý Hổ Nô kia không ở bên cạnh, may mà, không ở Đại Hạ, bị Quốc chủ chỉ hôn, thì không còn đường cứu vãn.
Nhưng sau khi đến Giáng Châu, Trần Tử Ngư thật sự buồn bực, rất là buồn bực.
Ngày đầu tiên, sau khi xa cách lâu ngày gặp lại, hai người Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi như sói như hổ, như con bạch tuộc gắt gao cuốn lấy Lưu Lăng, đến nổi Lưu Lăng không có thời gian vào phòng của cô ta trò chuyện ôn lại chuyện xưa, chỉ lúc ăn cơm mới có thể thật khẽ liếc mắt đưa tình, Trần Tử Ngư rất buồn bã.
Ngày hôm sau, sau khi xa cách lâu ngày gặp lại, hai người Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi như sói như hổ, như con bạch tuộc gắt gao cuốn lấy Lưu Lăng, đến nổi Lưu Lăng không có thời gian vào phòng của cô ta trò chuyện ôn lại chuyện xưa, chỉ lúc ăn cơm mới có thể thật khẽ liếc mắt đưa tình, Trần Tử Ngư rất buồn bã.
Ngày thứ ba, sau khi xa cách lâu ngày gặp lại, hai người Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi như sói như hổ, như con bạch tuộc gắt gao cuốn lấy Lưu Lăng, đến nổi Lưu Lăng không có thời gian vào phòng của cô ta trò chuyện ôn lại chuyện xưa, chỉ lúc ăn cơm mới có thể thật khẽ liếc mắt đưa tình, Trần Tử Ngư rất buồn bã.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy...
- Sao không mệt chết hắn luôn.
Trần Tử Ngư hung hăng cắn trái táo một cái, như đang ăn Lưu Lăng vậy, một ngụm nuốt chửng xuống.
Nhìn thấy ánh mắt ai oán của tiểu thư, đã mười lăm tuổi cũng tới cái tuổi đàm hôn luận gả rồi, nhưng vẫn rất hổ nói : - Này, dù sao người ta cũng là vợ chồng, tiểu biệt thắng tân hôn, nhiều ngày không gặp như vậy, khẳng định có nhiều lời muốn nói. Hơn nữa, tên kia đã lâu không đụng đến phụ nữ, không chừng hắn chuẩn bị nhiều trò đa dạng đấy.
Trần Tử Ngư hừ cô ta một cái nói : - Em một tiểu cô nương, từ nơi nào học được nhiều lời nói lỗ mãng như vậy.
Gia Nhi nghiêm trang nói: - Cái đó, thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng.
Trần Tử Ngư ách một tiếng : - Xem ra lúc đầu không nên dắt em theo, sau này trở về nếu để Nhị thúc nghe được các lời nói này của em, không chừng em và ngay cả ta cũng bị dạy bảo một hồi.
- Đừng sợ cha em, ông ta chỉ biết hù dọa người thôi, không nỡ đánh em, huống chi là tiểu thư đây.
- Gia Nhi.
- Ừ?
- Em nói... Trong lòng của hắn ta thật sự có ta không? Vì sao đã mười ngày rồi, hắn ta vẫn không đến đây tìm ta vậy?
- Ai... có người xuân tâm đại động rồi.
- Đừng làm rộn lên, ta nói thật đấy.
- Tiểu thư cũng biết, hai cô nương nũng nịu kia cứ quấn quít hắn hằng đêm dây dưa, hắn đâu có thời gian rảnh rỗi kiếm cô. Ban ngày, hắn phải tới quân doanh, hiếm khi ở trong phủ, cho dù hắn ở trong phủ, không ở cùng với người nhà mình, nếu đến tìm cô, thì bị người khác nói xấu đó.
- Hắn sợ người khác nói xấu?
- Tóm lại hắn là Vương gia, là nhân vật muôn người nhìn chăm chú, thế nào cũng phải chú ý một chút.
- Nếu hắn ngay cả mấy câu nói xấu cũng sợ, thì sao ta lại chịu khổ ngàn dặm xa xôi tới đây tìm hắn.
- Sao, tiểu thư hối hận rồi hả?
- Là tức giận.
- Nếu hắn ngại đến gặp tiểu thư, thì sao tiểu thư không đi tìm hắn?
- Ta là một cô gái, sao có thể đi tìm hắn trước, kêu ta...kêu ta làm sao mở miệng đây.
- Nhìn xem, em nói có ai đó đang xuân tâm đại động đây, kêu cô đi kiếm hắn cảm tạ một chút về sự chiếu cố thời gian qua, cảm tạ đã phái người hộ tống trên đường, cảm tạ người ta thu nhận và giúp đỡ hai cô gái yếu ớt chúng ta. Tiểu thư, cô nghĩ gì thế? Cái này thì có gì đâu mà nói không nên lời?
- Con nhỏ chết tiệt kia, em dám giễu cợt với ta à! Xem ta có xé miệng em không!
- A, có cô gái mê trai muốn giết người.
Trong phòng vọng ra tiếng vui cười của hai cô gái, cãi nhau vui đùa ầm ĩ rất náo nhiệt. Mỗ sói đi tới cửa vốn định gõ cửa, nhưng vừa rồi cuộc đối thoại của Gia Nhi và Trần Tử Ngư một câu không ít rơi vào lỗ tai hắn, làm cho hắn rất xấu hổ, do dự một hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định lựa chọn rút lui.
Lưu Lăng lặng lẽ trở về, nét mặt như cười như không. Không sai, chính xác mấy hôm nay hắn đúng là cố ý trốn tránh Trần Tử Ngư đấy. Tình cảm mà người phụ nữ này biểu lộ ra với mình, mắt hắn đều nhìn thấy, hơn nữa trong lòng hắn đối với người con gái dịu dàng mà xảo huyệt này cũng có một tình cảm riêng biệt. Khi ở Thái Nguyên giữa hai người đã nảy ra chút tình cảm mập mờ, chỉ có điều lớp giấy trên cửa sổ chưa phá vỡ thôi.
Lưu Lăng không phải là một kẻ ra vẻ đạo mạo như Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trước mặt, hắn không thể không động lòng. Nhưng động lòng và động tay là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, tóm lại, hắn vẫn chưa nghĩ được cách xử lý tốt nhất giữa quan hệ của hai người, kỳ thật, nói tới nói lui, hắn không xác định được thái độ của Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi đối với Trần Tử Ngư.
Kiều thê mỹ thiếp, là đàn ông thì ai cũng có lý tưởng như vậy, nhưng nếu được vậy, làm sao xử lý thật tốt quan hệ giữa các phụ nữ này, đó mới là điều khiến người ta đau đầu nhất.
Lưu Lăng nhịn mấy ngày nay, nếu không đi hỏi thăm chút Trần Tử Ngư thì cũng có vẻ mất đi bậc lễ nghĩa, vốn định hôm nay đến phòng của Trần Tử Ngư ngồi chút, vừa đến thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người Trần Tử Ngư và Gia Nhi, bây giờ nếu Lưu Lăng bước vào, như vậy ba người họ sẽ rất xấu hổ, thà rằng hôm nay không gặp nhau tốt hơn.
Từ tiểu viện cư trú của Trần Tử Ngư bước ra, Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút quyết định hay là đi đến đại doanh. Hiện giờ xuân về hoa nở, nghỉ ngơi chỉnh đốn nguyên mùa đông, vẻ mặt cả đám quân Hán đều nổi hết mụn. Nếu không cho bọn chúng vài trận chiến thì... các tiểu tử tràn đầy hỏa khí này sẽ đem quân lương hao phí vào hoa lầu hết thôi. Còn nữa, hiện giờ đội ngũ quân Hán xuôi nam vượt qua con số một trăm ngàn, Khánh Châu, Ứng Châu, Tịnh Châu mấy nơi này sau khi huấn luyện lính mới một thời gian bắt đầu đại quy mô xuôi nam, hiên giờ đang ở Tấn Châu do Đỗ Nghĩa dẫn dắt tập huấn. Tấn Châu bốn vạn lính mới, Giáng Châu sáu vạn, một trăm ngàn đại quân mỗi ngày tiêu hao tiền lương vô số kể, vả lại, còn bốn vạn binh của Tả Úy Vệ ở Từ Châu phải nuôi nữa, gia lớn nghiệp lớn cũng thật là phiền lòng.
Muốn duy trì sự tiêu hao của gần mười lăm ngàn đại quân, đó là một con số rất lớn, may mắn kho lương thực của Giáng Châu và Tấn Châu đều tồn không ít lương thực, duy trì một năm nửa năm cũng không phải chuyện khó. Tuy nhiên, Lưu Lăng cũng không phải đem theo mười lăm ngàn đại quân đi du lịch.
Đã nhiều ngày luôn ở trong đại doanh thảo luận bước tiếp theo hành động quân sự, Lưu Lăng đã nhắm mục tiêu đến kho lúa lớn nhất tây nam Đại Chu, nhà kho Hoa Châu.
Nhà kho Hoa Châu, có mấy trăm vạn thạch lương thực tồn kho, chỉ cần lấy được một Châu giàu có là có thể nuôi sống mấy chục ngàn đại quân, nhưng giữa Giáng Châu và Hoa Châu, còn cách Đồng Châu, Bồ Châu, Giải Châu, tam châu, tuy rằng Tả Úy Vệ lúc đầu đóng quân ở Bồ Châu đã hàng rồi, nhưng muốn xuyên qua tam châu này cũng không phải chuyện dễ dàng đâu. Mười mấy ngàn Hôi Y quân của Từ Thắng Trị đóng ngay tại Bồ Châu.
Vả lại, về phía tây nam Hoa Châu không tới hai trăm dặm, chính là một trong Cổ Cửu Châu - Ung Châu. Tuy nhiên Ung Châu này không phải Ung Châu kia, nhưng thật sự là một tòa đại thành. Hơn nữa, Đại Chu ngoài mười hai Vệ chiến binh ra, quân đội hùng mạnh nhất Vĩnh Hưng quân được đóng tại Ung Châu. Vĩnh Hưng quân, đội ngũ thật sự có hơn hai trăm ngàn người. Đóng giữ cạnh bên nhà kho Hoa Châu, binh lính Ung Châu hai trăm ngàn người tự cấp tự túc, Vĩnh Hưng quân Tiết Độ Sứ Tạ Tuấn nghiễm nhiên thành một ông chúa địa phương, có hắn ở Ung Châu trấn giữ, ai cũng đừng hòng tranh giành mấy trăm ngàn thạch lương thực của nhà kho Hoa Châu kia.
Với sự mạnh mẽ của mười hai Vệ, cũng không ai dám chú ý đụng tới nhà kho Hoa Châu, bởi vậy có thể thấy được Tạ Tuấn người này mạnh mẽ cỡ nào.
Tạ Tuấn Tiết Độ Sứ này tuy rằng chỉ là chức võ tướng chính tam phẩm, nhưng so với Đại tướng quân mười hai Vệ quyền lợi lớn hơn. Sau khi Sài Vinh bệnh nặng, lân cận Ung Châu bảy tám cái châu đều được Tạ Tuấn vẽ vào địa bàn của Vĩnh Hưng quân, thuế má, lương thực đều không nộp lên kho bạc quốc gia, mà do Vĩnh Hưng quân thu lấy, tuy rằng triều đình rất phẫn nộ, nhưng cũng không có biện pháp đối với chư hầu lớn nắm giữ hai trăm ngàn binh này.
Đại tướng quân mười hai Vệ càng không ngốc đến nổi đưa lính của mình đi liều mạng với hai trăm ngàn người của Vĩnh Hưng quân, cho nên, vùng Ung Châu thực tế đã xem như một quốc gia trong nước Đại Chu rồi.
Nếu muốn chiếm được nhà kho Hoa Châu, thì trước hết phải đánh hạ Vĩnh Hưng quân, lần này, đối thủ càng mạnh hơn, Lưu Lăng nhất định phải vạch kế hoạch kỹ càng một tí.
Ra khỏi cửa phủ, Lưu Lăng chỉ mang theo bốn năm người vệ sĩ, huynh đệ Nhiếp thị bị hắn giữ lại trong vương phủ, dù sao hiện tại bên mình có mấy người phụ nữ, Lưu Lăng không thể không cẩn thận một chút. Nhất là, hiện tại đang ở trên quốc thổ của Đại Chu, trước mặt chiến trường không thể đánh bại mình, khó đảm bảo mấy tên nhãi trong triều đình đó sẽ nghĩ đến biện pháp đơn giản làm một mẻ, nghỉ suốt đời.
Là giết Lưu Lăng, sẽ xong hết mọi chuyện.

Bình Luận

0 Thảo luận