Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 261: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
CÙNG TA ĐI BẮT NGƯỜI.
Nếu dùng sáu chữ để miêu tả tình trạng bây giờ, thì chính là thê thê thảm thảm ưu ưu.
Tôn Lý mang binh phía sau khổ chiến cùng Hoa Linh, hơn năm nghìn kỵ binh Hữu Uy Vệ sau khi bị Hoa Linh xung kích, thậm chí còn không đến hai nghìn người sống sót đào thoát về hướng địa ngục máu tanh bên sông Đại Thương, so với ước đoán của Lưu Lăng còn ít hơn. Lưu Lăng dự tính ở sông Đại Thương giết Chu quân một trận, để cho Mông Hổ có thể mang theo ba nghìn binh mã trở về ngoài thành Tấn Châu, thế nhưng hiện giờ dưới trướng của Mông Hổ chỉ còn khoảng một ngàn năm sáu trăm tàn binh trong trạng thái sợ vỡ mật.
Trên người Tôn Lý còn cắm một chùy phá giáp, ở giữa hõm vai, nếu không phải gã phản ứng nhanh, chỉ sợ mũi tên này đã cắm thẳng vào tim gã. Thần tiễn Hoa Linh, danh bất hư truyền.
Tôn Lý miễn cưỡng tụ hợp lại hơn một ngàn kỵ binh cản phía sau, lại bị Hoa Linh đánh cho hoa rơi nước chảy. Vốn sức chiến đấu của kỵ binh Hữu Uy Vệ không dưới Hán kỵ, tuy rằng nhân số cản phía sau hơi ít một chút, nhưng cản lại Hoa Linh không phải là không có khả năng. Đương nhiên, cần có một điều kiện tiên quyết với kỵ binh Hữu Uy Vệ đó là nêu cao tinh thần cho binh sĩ dưới mọi tình huống. Nhưng hiện tại, đừng nói đến sĩ khí, trên người bọn họ nồng nặc mùi cứt đái, làm sao có khả năng chống đỡ được với ba nghìn kỵ binh quân Hán như lang như hổ?
Vòng cản phía sau Chu quân dễ dàng sụp đổ, bại quân rút lui, tìm đường tháo chạy làm cho trận hình càng thêm hỗn loạn. Hoa Linh lợi dụng cơ hội này, chỉ đạo năm trăm kỵ binh với những con dao nhỏ tấn công vào bên trong bại binh Chu quân, đem Chu quân xé thành hai mảnh. Tiếp sau đó quân Hán đuổi theo dây dưa, thời điểm Triệu Nhị dẫn ba nghìn tân binh đuổi tới, cuộc chiến lập tức được tuyên bố chấm dứt.
Thật ra mà nói thì trong cuộc chiến này những người tử trận cũng không nhiều lắm, số kỵ binh Hữu Uy Vệ hồi trình khoảng mười bốn nghìn người, ngoại trừ một nghìn năm trăm người bị Địch Vệ mang đi đầu hàng Tiêu Phá Quân, hơn một nghìn người bị nước sông Đại Thương cuốn đi, quân Hắc Kỳ giết hại khoảng hai nghìn người, tù binh bị bắt lại khoảng hai nghìn người. Mà ở bên này quân Hán đối phó với hơn năm nghìn Chu quân, thời điểm kiểm tra quân số thì mới phát hiện ra số người bị giết chưa đến một nghìn, đại bộ phận mọi người lựa chọn đầu hàng để bảo toàn sinh mệnh. Nguyên nhân là do quân kỵ binh Hữu Uy Vệ bị đánh bại quá nhanh, nhanh đến mức hai bên ta và địch không lường trước được.
- Những người này xử lý như thế nào? Có muốn giết bọn họ hay không?
Triệu Nhị lau máu hòa lẫn mồ hôi trên mặt và thúc ngựa đến bên cạnh Hoa Linh hỏi.
Hoa Linh trầm tư một lúc rồi nói: - Gần ba nghìn tù binh, con số này có chút lớn rồi. Tuy nhiên lúc này không còn giống như xưa nữa, thời điểm ngày trước Chu quân xâm chiếm Đại Hán chúng ta, ngoài ra còn có lúc phải bình định phản loạn, những tù binh đó quả thật đều phải chết. Bởi vì khi đó lương thảo không đủ là một, hai nữa là nhân lực không đủ, nên chúng ta không thể thu nhận nhiều tù binh. Hiện giờ chúng ta đã đi theo Vương gia tới để đoạt địa bàn, nếu như giết quá nhiều người thì e rằng khó tránh khỏi việc kích động lại ý chí chiến đấu của binh sĩ Chu quân. Tương lai trên chiến trường đối đầu với kẻ thù thì đến cả cơ hội xin hàng đều không có, chỉ sợ họ chống cự lại để vùng lên và thủ đoạn sẽ ngày càng tàn ác hơn.
- Là như thế này, ta nghĩ chuyện này cũng lâu rồi.
Triệu Nhị gật đầu nói: - Những tù binh này nhất định chúng ta phải cho họ con đường sống, bằng không sau này không có lợi gì cho chúng ta.
Sau khi Hoa Linh bàn bạc với Triệu Nhị liền nói: - Thế này đi, ta giao một nửa nhân mã cho ngươi, ngươi mang theo đại đội áp giải tù binh, mau chóng đem bọn họ hồi doanh. Ta mang theo một nghìn năm trăm kỵ binh tiếp tục truy đuổi Mông Hổ.
Triệu Nhị cười nói: - Lời này vốn ta còn muốn nói với ngươi, ngươi đã nói vậy thì cứ thế tiến hành thôi. Ngươi phải suy nghĩ cho tốt làm sao để bắt được Mông hổ, nếu như bức tử hắn thì cũng không tiện ăn nói với Vương gia. Ta nghĩ Vương gia là muốn giữ mạng hắn lại, để cho hắn về đến dưới thành Tần Châu rồi mới giết, ngươi rủ lòng thương cho hắn mang theo mấy tàn binh chạy về Tấn Châu đi.
Hoa Linh cười nói: - Ngươi cũng phải chú ý, ba nghìn tù binh không phải là một con số nhỏ. Nhân mã Hữu Uy Vệ đều là chiến binh, chẳng may đồng loạt vùng dậy thì không phải là dễ dàng khống chế. Vả lại trong số này những người thật tâm đầu hàng phỏng chừng không nhiều, tuy rằng không thể giết toàn bộ, nhưng giết vài tên để giết gà dọa khỉ thì cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Triệu Nhị nói: - Ta đi trước, ngươi cẩn thận một chút.
Hoa Linh gật đầu nói: - Yên tâm, ta đây sẽ rời khỏi ngay, chúng ta gặp lại dưới thành Tấn Châu.
Nói xong, Hoa Linh dẫn đầu một ngàn năm trăm kỵ binh đuổi theo hướng Mông Hổ bỏ chạy. Đoạn đường này, Mông Hổ hoảng sợ như chó nhà có tang, dọc đoạn đường bị Hoa Linh từ phía sau xé xuống từng miếng thịt, đến khi nhìn được thấy thành Tấn Châu từ xa xa, nhân mã dưới trướng gã còn không đủ ba trăm người.
Hoa Linh để lại trên hõm vai Tôn Lý một cái chùy phá giáp, Tôn Lý vẫn không có lấy xuống. Một là không có thời gian, hai là bên người y không còn một quân y nào đi theo.
- Đại tướng quân, chúng ta... Vào thành như thế nào?
Tôn Lý quay đầu lại nhìn thoáng qua kỵ binh phía sau, khoảng chừng ba trăm người một đám mặt mày xám tro, áo giáp trên người phần lớn đã bị phá hủy đến mức nặng nề, hầu như người nào trên người cũng có thương tích. Nhìn lại liên doanh quân Hán đang bao vây ngoài thành Tấn Châu, Tôn Lý thật sự không nghĩ ra được cách nào để dựa vào ba trăm binh lính này mà tiến lên. Với mật độ dày dặc của đại doanh quân Hán, chỉ sợ thời điểm ba trăm binh lính mới vọt tới được một nửa đã bị đánh cho tơi bời, chứ đừng nói đến chuyện vào thành, chỉ sợ nếu cứ liều chết xông vào thì không còn ai sống sót để đi ra.
Mông Hổ bộ dạng cũng hết sức khó coi, tuy rằng khôi giáp của gã không bị phá hủy, nhưng bị vấy bẩn đến nhìn không rõ màu sắc nữa. Máu đen trộn lẫn với bùn đất làm cho vị Đại Tướng Quân Hữu Uy Vệ vốn cao cao tại thượng và những binh lính kị binh nhìn không có gì là khác nhau. Mặc dù Mông Hổ không bị thương, nhưng trên mông của con ngựa lông vàng đốm trắng gã cưỡi bị hai mũi tên cắm vào, con chiến mã yêu thích của gã đã vô cùng yếu ớt, có thể cố gắng chạy đến bây giờ đã là cố gắng hết sức rồi.
Thật may mắn khi truy binh phía sau đã bị cắt đuôi rồi, bọn họ giống như những âm hồn không tiêu tán cứ đuổi đi rồi lại quay lại. Đừng nói đến việc xông vào đại doanh của quân Hán, ngay cả việc ứng phó với truy binh phía sau mà càng đánh càng hăng này đã là khó khăn lắm rồi.
- Truy binh rút lui!
Mông Hổ cắn răng nói ra bốn chữ.
Tôn Lý hơi sửng sốt, không biết nên nói cái gì. Y hiểu vì sao Đại tướng quân lại có vẻ mặt như thế, đó là sự phẫn nộ của một người bị người khác xem thường. Nếu như truy binh đuổi đến đây, một lần nữa xung kích một trận ắt có thể đem tất cả binh mã của kỵ binh Hữu Uy Vệ tiêu diệt. Phía trước là đại doanh của quân Hán, truy binh chỉ cần đuổi theo người ngựa của quân Hữu Uy Vệ lên phía trước một chút, binh lính trong đại doanh ùa ra, tiền hậu giáp kích, thì hơn ba trăm nhân mã kỵ binh Hữu Uy Vệ chết là điều không tránh khỏi. Trong đó còn có cả bản thân mình, cũng có cả vị Đại Tướng Quân Hữu Uy Vệ luôn tự phụ Mông Hổ trước mặt này.
Mà truy binh quân Hán rút lui, thời điểm mà có thể giết chết Mông Hổ trên lưng ngựa lại lựa chọn rút lui, đây là có ý gì?
Tôn Lý hiểu, Đại tướng quân Hữu Uy Vệ- Trấn Bắc Hầu Mông Hổ, hiện tại đã bị quân Hán xem thường như một tiểu nhân vật rồi. Ý của truy binh quân Hán rất rõ ràng, để lại cho ngươi ba trăm tàn binh, xem ngươi làm sao mà về được đến Tấn Châu. Nếu không có dũng khí quay trở về, vậy thì chạy đi, từ nay về sau mai danh ẩn tích, đừng xuất hiện trên chiến trường nữa. Bởi vì ngươi là một Đại tướng quân không có dũng khí.
Hoặc là ngươi ôm theo trái tim liều chết xông vào doanh trại, hoặc là ngươi mang theo cái đuôi mà chạy trốn.
Đây là điều nhục nhã, làm nhục một cách thâm độc nhất.
Mông Hổ nắm chặt bàn tay, gân xanh lộ ra trên trán.
- Cho dù có chết không toàn thây, ta cũng phải giết để vào bên trong thành Tấn Châu.
Gã quát to một tiếng
- Các binh sĩ, bây giờ ta cho các ngươi quyền lựa chọn, hoặc là đi với ta, xông vào đạp phá quân doanh của quân Hán, hoặc là các ngươi rời đi. Bất luận các ngươi có quyết định như thế nào thì ta cũng không trách. Ta chỉ muốn nói một câu, thà làm một quân nhân dũng cảm chết trận còn hơn là làm một kẻ hèn mọn sống chui sống lủi. Quyết định là ở các ngươi. Nếu như nguyện ý đi theo ta, thì liền đánh bóng hoàng đao của các ngươi đi, để cùng với ta ăn tươi nuốt sống quân địch. Còn nếu các ngươi muốn đi thì ngay bây giờ có thể rời khỏi.
Mông Hổ thúc ngựa, quay đầu lại nhìn ba trăm tàn binh phía dưới.
Tôn Lý cắn chặt răng, gắng sức đem giáp chùy cắm trên hõm vai rút ra, một cỗ máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả không khí. Ba cạnh của giáp chùy tạo thành miệng vết thương khá lớn, máu chảy ra không có khả năng ngừng lại, không có quân y cũng không có thảo dược để băng bó, nếu cứ để máu chảy như vậy thì y cũng không gắng gượng được bao lâu. Nhưng y không để ý đến điều đó, mà y dùng phương pháp đó là để biểu thị y là một quân nhân Đại Chu đầy dũng khí.
- Thề chết theo Đại tướng quân!
Tôn Lý vứt bỏ mũi tên nhuốm đất, rút đao hô to.
Ba trăm kỵ binh nhìn nhau suy nghĩ một lát, lập tức đồng loạt rút hoành đao ra, giương cao kình thiên.
- Thề chết theo Đại tướng quân!
Giờ khắc này, chiến ý của ba trăm kỵ binh bạo phát ra cuồn cuộn ngút trời!
- Phía trước chính là đại doanh của quân Hán! Nơi đó có ít nhất sáu vạn quân Hán chịu chết chờ chúng ta. Bọn họ đều là những sài lang khát máu, là kẻ xâm lược, là ác ma giết người không chớp mắt! Các ngươi có sợ không?
- Không sợ!
- Tấn công đại doanh, thập tử vô sinh! Các ngươi có sợ không?
- Không sợ!
- Tốt lắm! Hôm nay các ngươi hãy đi theo phía sau ta, chúng ta cùng đi chết! Các ngươi yên tâm, ta sẽ không chết ở phía sau của bất cứ người nào, chỉ chết ở trước mặt các ngươi! Các huynh đệ!
Mông Hổ ôm quyền, đối với những binh lính bình thường này ngày thường còn không thèm hạ mắt nhìn một chút huống chi là trịnh trọng kêu một tiếng huynh đệ.
- Các huynh đệ! Chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại!
- Kiếp sau vẫn muốn làm binh lính dưới trướng Đại tướng quân!
Tôn Lý hô to một tiếng, dùng hoành đao hướng vào mông của con ngựa đâm một nhát, dẫn đầu đoàn xông ra ngoài. Theo sát phía sau y còn có bốn năm thân binh nữa. Mông Hổ để cho Tôn Lý dẫn đầu đoàn xông ra ngoài, trong lòng ấm áp, sau đó một cỗ tử chí bộc phát ra làm rung chuyển đất trời: - Đi giết địch với ta!
- Giết!
Ba trăm kỵ binh Hữu Uy Vệ sĩ khí cuồn cuộn!
Lưu Lăng ngồi ở viên môn cách đó không xa, dùng một loại ống đồng do chính hắn "phát minh" nhìn ra phía xa thấy có mấy trăm nhân mã đang xông tới, khóe miệng gợi lên một chút ý cười. Quả thực, trên tay hắn là chiếc kính viễn vọng đơn giản không sai, tuy rằng được chế tác rất đơn giản, nhưng ở thời đại này Lưu Lăng muốn làm ra nó cũng tốn không ít công phu.
Khi chế tạo thành công được bọn thuộc hạ gọi với cái tên ống đồng thiên lý nhãn. Hoa Linh vừa mới về đến đại doanh Lưu Lăng liền hỏi: - Người này võ nghệ như thế nào?
Hoa Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: - Thực ra võ nghệ của Mông Hổ cũng không được xếp vào hàng xuất chúng, đã nhiều ngày giao thủ, công phu trên ngựa của hắn còn không bằng cái tên Tôn Lý kia. Nhưng con người này trong quân đội Chu quân có biệt danh là mãnh hổ liều mạng, lúc trước cũng là vì hung hãn, liều lĩnh, không sợ chết trên chiến trường nên mới nhận được sự khen ngợi của Quách Uy, dần dần được thăng chức lên làm Đại tướng quân phụ trách một vệ binh mã. Tuy rằng mấy năm nay, gã rất ít tự mình chiến đấu trên chiến trường, nhưng vẫn có cơ sở.
- So với ta thì thế nào?
Lưu Lăng hỏi tiếp.
Hoa Linh hơi sửng sốt, không hiểu lúc này Vương gia hỏi vấn đề này để làm gì.
- Không bằng Vương gia, nếu như mặt đối mặt, nội trong ba hiệp thì Vương gia có thể trảm gã xuống ngựa. Hơn nữa người này lại ở xa tới, chạy trốn dọc đường nên tâm lực bị hao tổn quá độ, có thể sức lực cũng bị giảm nhiều, chỉ sợ hiện giờ gã không còn là đối thủ của Vương gia.
Hoa Linh dựa vào phán đoán của mình thành thật trả lời.
Ý cười trên khóe miệng của Lưu Lăng càng đậm, gian manh như hồ ly đương rình rập một con gà mái mập đẻ trứng.
- Ngươi nói xem, Đại nguyên soái Nhiếp chính vương Lưu Lăng của quân Hán, nếu như chỉ đem hai mươi kỵ binh Tu La để bắt giữ Đại Chu Hữu Uy Vệ Đại Tướng Quân Mông Hổ, thì các nhóm quân canh giữ trong thành Tấn Châu này sẽ nghĩ như thế nào?
Hoa Linh cả kinh, ôm quyền nói: - Vương gia thân thể ngàn vàng, không thể để gặp nguy hiểm!
Lưu Lăng cười ha hả nói - Là ngươi giật dây bổn vương ra trận nhé, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi tự mình gánh lấy xui xẻo đi.
Hắn cười to và đứng lên, giơ tay cầm lấy cây trường đao: - Điểm mười chín Tu La, ngươi cũng cùng với ta đi bắt người!

Bình Luận

0 Thảo luận