Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 268: -.1: Khách đến thăm

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
- Vương gia, Ảnh Vệ đã bám theo tới một tiểu viện, mà nơi đó lại phòng vệ khá nghiêm mật, có ba trạm gác ngầm, trên đường còn có người đi tới đi lui. Ảnh Vệ sợ bại lộ không dám bám sát, hiện đã lập một tổ để theo dõi nơi đó rồi.
Nhiếp Nhân Địch bẩm báo với Lưu Lăng.
Lưu Lăng ừ một tiếng: - Đừng rút dây động rừng, quan sát kỹ là tốt rồi. Nếu phòng bị nghiêm mật như vậy thì nhất định là có bí mật gì đó không thể cho người khác biết. Tấn Châu mới vừa rơi vào tay chúng ta, không thể coi thường.
Nhiếp Nhân Địch nói: - Tối nay thuộc hạ thử đi dò thám xem, nếu như là người của Đại Chu, thuộc hạ lập tức động thủ loại bỏ.
Lưu Lăng gật đầu, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không ổn, giống như có vật gì đó chui vào trong lòng, lại hình như đã bỏ qua điều gì đó. Cảm giác này rất kỳ quái, dường như là dự cảm người trong tiểu viện đó có liên quan tới chính mình
- Quan sát kỹ một chút, nếu không phải người có ý đồ với Tấn Châu thì cũng đừng động tới họ.
Nhiếp Nhân Địch ứng tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Chỗ ở hiện tại của Lưu Lăng không phải phủ đệ của Hữu Uy Vệ Đại Tướng Quân Mông Hổ, mà là nha môn Tấn Châu. Nơi này từ khi đại chiến bắt đầu đã trở thành nơi không người, tên Quận Thủ đại nhân lợi dụng thời cơ đại chiến chưa nổ ra mà chạy trốn mất, Dương Nghiệp biết đó không phải nhân vật quan trọng gì nên cũng không ngăn cản. Điều y cần chính là tin tức Quận Thủ bỏ trốn sẽ làm sụt giảm nhuệ khí của binh lính thủ thành cho nên không thèm để ý.
Nha môn châu phủ rất thanh lãnh, mà Lưu Lăng chính là thích sự thanh tịnh này. Trong sân có trồng một vài cây hồng, trong thời tiết rét lạnh này, lá cây đã rụng sạch từ lâu, trên ghế đá và mặt đất còn vương một vài chiếc lá rụng, thoạt nhìn có vẻ tiêu điều. Sau giờ Ngọ ánh mặt trời lười biếng chiếu vào trong sân, xuyên qua khe cửa sổ tràn vào trong thư phòng.
Lưu Lăng tựa vào ghế đọc sách, dường như rất hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp sau giờ Ngọ. Trong phòng, chậu than được đốt cháy rất vượng, tạo thành khung cảnh đối lập với thời tiết giá rét bên ngoài. Ánh mặt trời mùa Đông sau giờ Ngọ rất dịu, trong khí trời như thế mà tựa vào ghế đọc sách đúng là một loại hưởng thụ. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Lưu Lăng đều rất yêu thích đọc sách, lưu lạc về thời đại này đã nhiều năm như vậy, hắn cũng đã dần thích ứng với cách đọc những bộ sách tối nghĩa này.
Trong quân doanh có bọn Đỗ Nghĩa Hoa Linh nên không cần hắn bận tâm nhiều, hiện nay trời đã vào đông, không thích hợp để đại chiến, Lưu Lăng chỉ viết một lá thư cho Tiêu Phá Quân chứ cũng không định thật sự tấn công Giáng Châu. Trời rét như thế này, tay chân còn không muốn duỗi ra ngoài thì cầm đao thương thế nào được? Hắn chỉ muốn dùng một lá thư kích động Tiêu Phá Quân một chút, khiến Tiêu Phá Quân không kìm nén được phải đi đánh Giáng Châu. Một khi Hắc Kỳ Quân xuôi Nam tấn công Tấn Châu, Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân cũng sẽ không trơ mắt nhìn y kiêu ngạo làm càn.
Cứ để cho quân địch đánh nhau trong mùa đông khắc nghiệt này đi, còn Lưu Lăng hắn trong khoảng thời gian này vừa có thể thừa dịp cho quân lính nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại, vừa có thể tiêu hóa hết Tấn Châu và Từ Châu. Hai ngày trước hắn tự mình viết bố cáo an dân, tuyên bố bất kể là buôn bán hay nông nghiệp, đều được giảm một nửa thuế má, tiền Đại Chu đúc vẫn dùng lưu thông như cũ. Đồng thời bắt giữ một đám thương nhân lòng dạ hiểm độc thừa cơ thổi giá thực phẩm, không cần tra xét thẩm vấn, bắt quỳ thành hàng ở cổng thành, một đao chém chết. Thủ đoạn dũng mãnh và chính sách khoan dung đủ để đánh tan chút lo lắng cuối cùng trong lòng dân chúng thành Tấn Châu, mọi người đã bắt đầu thích vị Vương gia ngoại lai này.
Buổi sáng hắn cải trang đi lòng vòng trên đường, nhìn thấy đám dân chúng đã an định lại, trong lòng hắn rất phấn khởi. Chiến tranh, kỳ thật người bị thương tổn lớn nhất vẫn là những dân chúng vô tội. Chỉ cần có một khả năng nhỏ, Lưu Lăng sẽ không làm hại tới người vô tội Nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn là một vị đại nhân nhân từ yếu mềm, hành động chém chết mười mấy thương nhân lòng dạ hiểm độc kia cũng đủ để chứng minh điều này.
Nếu muốn nhanh chóng dẹp yên một chỗ, nhất định phải yên lòng dân chúng trước. Chỉ có làm cho bọn họ an tâm thì người chiếm đóng mới có thể thực sự đứng vững gót chân. Muốn làm như vậy, dùng một mũi đao nguội lạnh là không đủ, một tấm lòng ấm áp càng quan trọng hơn.
Mông Hổ chiếm giữ Tấn Châu lâu như vậy mà không được lòng dân, là do để nuôi sống bốn vạn đại quân dưới trướng mình, nhất là hai vạn kỵ binh y cần quá nhiều tiền lương, cho nên đặt ra các loại thuế má hết sức nặng nề, số của cải dân chúng làm ra thì có tới chín mươi chín phần trăm phải giao lại cho Hữu Uy Vệ, do vậy đám dân chúng tất nhiên không có chút lòng trung thành nào với người thống trị cũ. Cho nên Lưu Lăng mới có thể đứng vững ở Tấn Châu trong thời gian ngắn như vậy, chỉ cần hắn làm tốt hơn Mông Hổ một chút cũng đã dễ dàng nhận được sự ủng hộ của dân chúng Tấn Châu. Hiển nhiên những điều Lưu Lăng làm tuyệt đối không phải chỉ tốt hơn một chút so với Mông Hổ.
Sáu bảy vạn đại quân trú đóng ở Tấn Châu lại không mảy may tơ hào, lương thực tiêu hao có một nửa đến từ kho Tấn Châu, một nửa khác vẫn dựa vào sự cung ứng của Hán quốc. Bây giờ là mùa đông, chờ đến đầu xuân sang năm sau, cả hai nơi Tấn Châu và Từ Châu đều khai triển đồn điền, lại di dời một đám dân chúng từ Hán quốc đến, rất nhanh, lương thảo của đại quân sẽ không cần phải chở từ Hán quốc tới nữa. Sang năm sau khi tiết trời trở nên ấm áp, đại quân còn muốn đánh tiếp xuống phía Nam, chiến tuyến càng ngày càng dài, đường vận chuyển lương cũng càng ngày càng dài, đây cũng là chuyện mà Lưu Lăng nhất định phải suy tính tới.
Bộ sách Lưu Lăng đang đọc là Lại Trị Thông Giám mà mấy năm trước Chu Diên Công đưa cho hắn, mấy năm nay vẫn chưa đọc cẩn thận, khi đã chú tâm đọc thì Lưu Lăng mới phát hiện rất nhiều nội dung hấp dẫn. Bộ Lại Trị Thông Giám này, kỳ thật cũng cùng loại với Tư Trị Thông Giám liệt truyện, nhưng tường tận hơn nhiều.
(Tư Trị Thông Giám: Một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, khái quát một thời kỳ lịch sử dài 1362 năm, từ năm 403 TCN thời Chiến Quốc đến năm 959 hết thời Hậu Chu với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang, một nhà sử học thời Tống)(DG)
Lưu Lăng hiện đang xem đoạn giới thiệu tỉ mỉ về một gia tộc lớn của Đông Tấn là Tạ gia, Lưu Lăng có thể cảm nhận được rất nhiều thứ trong đó.
- Vương gia, Tiêu Phá Quân phái người đưa tin tới rồi.
Ngoài cửa vang lên tiếng của Hoa Linh, có lẽ người đưa tin kia trực tiếp đến đại doanh mà không biết Lưu Lăng ở trong nha môn châu phủ.
- Cho hắn ta vào đi.
Lưu Lăng để quyển sách trong tay xuống.
Cửa kêu két một tiếng, bị đẩy ra, Hoa Linh đi trước, sau đó gã dùng tay làm dấu mời, lập tức một văn sĩ mặc trường bào bước lên. Người này khoảng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, vô cùng văn nhã.
- Thảo dân Tống Hoài Nhân, bái kiến Vương gia.

Bình Luận

0 Thảo luận