TA LÀ NGƯỜI LƯƠNG THIỆN SAO?
Một nam nhân trẻ tuổi tướng mạo tuấn lãng, không mặc áo giáp trụ, một thân thường phục, trên vai khoác một kiện áo khoác, lười nhác tựa vào cái ghế rộng, cười tủm tỉm nhìn Lê Viễn Triều.
- Ngươi là ai?
Lê Viễn Triều lui về sau hai bước, theo bản năng nắm chặt chuôi hoành đao bên hông.
Làm người đang đứng tại đầu đao, bản thân gã có cảm giác với nguy hiểm nhạy bén gấp đôi so với người thường. Người kia lười biếng ngồi tựa vào ghế trên, mỉm cười với gã, nhưng người nam nhân trẻ tuổi này lại khiến gã rùng mình lo sợ. Tuy rằng người kia mỉm cười cười với gã, nhưng gã lại nhận thấy rõ ràng một luồng hàn ý khó có thể chống cự. Hàn ý luồn theo sống lưng dâng lên đỉnh đầu làm da đầu gã run lên.
Gã nghĩ muốn xoay người bỏ chạy, nhưng từ bên ngoài mành truyền đến mấy tiếng kêu đau đớn, gã biết mấy tên thân binh gã mang tới đã bị người ta dễ dàng giết chết. Mà một ngàn kỵ binh mình mang tới cách lều lớn rất xa, cho dù kêu cứu vỡ cổ họng bọn họ cũng không nghe được. Lại nói, người này nếu dám đem người dụ đến đây, đã nói lên căn bản người ta không để ý!
- Lê tướng quân?
Nam nhân trẻ tuổi kia mỉm cười hỏi.
- Đúng là ta, ngươi là ai?
Lê Viễn Triều hỏi lần thứ ba, thần kinh gã kéo căng, tay nắm chuôi đao lộ gân xanh.
- Ta? Một viễn khách Đại Chu, cũng là một láng giềng.
Nam nhân trẻ tuổi kia cười nói: - Lê tướng quân khỏe không, trông rất căng thẳng đấy?
Lê Viễn Triều nhìn chung quanh một chút, trong đại trướng này ngoại trừ nam nhân trẻ tuổi ngồi trên ghế lớn kia ra còn có ba người, một người nhìn qua hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, còn có hai nam nhân trẻ tuổi, tất cả đều nở nụ cười như có như không nhìn gã, vẻ mặt của bọn họ thật giống như đang nhìn một tên hề. Lê Viễn Triều không thích bầu không khí này, dưới con mắt mấy người này gã cảm giác khó chịu như bị lột truồng quần áo.
Nam nhân trẻ tuổi kia đi vòng qua bàn, bước xuống nói với Lê Viễn Triều: - Nguyên bản chủ nhân nơi này đã bị ta tiễn tới thế giới Tây Thiên cực lạc làm khách, ta thay mặt y chiêu đãi Lê tướng quân. Lê tướng quân đường xa mệt nhọc, rượu vừa được hâm nóng, có muốn uống một chén hay không?
Lê Viễn Triều trong lòng nhanh chóng tính toán một chút, với thân thủ này của gã đánh bại bốn người này hẳn là không thành vấn đề. Gã béo lão nhân kia có thể bỏ qua, mà người trước mặt cười phong độ rực rỡ mang theo hương vị trí thức, tuy rằng thoạt nhìn thân thể rất cường tráng, nhưng dựa vào bàn tay trắng nõn sạch sẽ kia hẳn không phải là người có thân thủ cao. Nhưng hai nam nhân trẻ tuổi ngồi một trái một phải kia bộ dạng rất khó giải quyết.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Trình Kiệt đâu? Trình Kiệt ở nơi nào?
Gã hỏi lần thứ tư.
Lão đầu mập mạp từ nãy tới giờ vẫn núp trong chiếc ghế sưởi ấm xì một tiếng mỉm cười: - Người này là bị dọa sợ tới choáng váng hay là bị Tả Úy Vệ đập cho thành đần? Vẫn cứ ngốc như vậy?
Nam nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh ông ta cười nói: - Hầu gia của ta, hai cái trước ngài có thể không nói.
Người trẻ tuổi ngồi bên phải thì trêu đùa: - Ngốc hay không ngốc kỳ thật không quan hệ, mấu chốt là người ngốc này rất đáng yêu, ta thích.
Lê Viễn Triều nổi giận, gã rút mạnh hoành đao, chỉ nam nhân trẻ tuổi khoác áo màu đen hô: - Ít nói nhảm cùng lão tử đi, các ngươi rốt cuộc là ai? Trình Kiệt đâu? Để Trình Kiệt ra gặp ta! Tuy các ngươi nhiều người, nhưng cây đao trong tay lão tử cũng không phải ngồi không!
Trả lời gã chính là tiếng cuời ha ha cửa mấy người trong đại trướng.
Người thanh niên trẻ tuổi bên người lão đầu tử mập cười cười nói: - Để Trình Kiệt ra gặp ngươi là vô cùng khó khăn, nhưng để ngươi tìm y ôn chuyện thì tương đối dễ dàng, bất quá là ngươi không có dũng khí đó. Bằng không hiện tại ngươi còn đang ở núi Thanh Phong cùng Tả Úy Vệ đánh đập túi bụi đi.
Lão đầu tử mập mạp kia cười ngã trái ngã phải nói:
- Vương gia, lão Trình ta nhìn ra người này là ngốc thật, không phải giả bộ, cũng không phải bị dọa, càng không phải bị người ta đập thành ngốc.
Lão đầu tử mập mạp này chính là Trình Nghĩa Hậu, nam nhân trẻ tuổi cạnh ông ta là Triệu Nhị, người bên phải chính là Hoa Linh. Còn về phần người cười rộ lên rất đẹp, nữ nhân hay nam nhân nhìn đều động tâm, đương nhiên là Lưu Lăng rồi.
- Vương gia?
Lê Viễn Triều thì thào lặp lại một lần, bỗng nhiên sắc mặt gã đại biến.
Gã lui mạnh về sau một bước, thân mình dựa lên mành lều. Hoành đao chỉ vào Lưu Lăng bắt đầu run rẩy, tuy rằng rất lạnh nhưng mồ hôi trên trán gã vẫn không ngừng chảy xuống. Giờ khắc này gã cảm nhận được một loại sợ hãi khắc sâu hơn cả lúc bị Tả Úy Vệ đuổi giết.
- Ngươi là Lưu Lăng!
Gã run rẩy hô.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Đoán đúng. Tuy nhiên không có thưởng, bởi vì ngươi thật sự rất ngu.
Hắn trở lại trước ghế ngồi xuống, cười nói: - Lê tướng quân, vẫn là buông đao của ngươi xuống đi. Nếu ngươi cho rằng một mình ngươi có thể xông ra khỏi đại doanh này, bổn vương tuyệt đối không ngăn cản ngươi rời đi.
- Ta còn có một ngàn kỵ binh.
Lê Viễn Triều hô to, chỉ có điều sau khi những lời đó được thốt ra, gã lại tái nhợt vô lực.
- Ngươi có thể vén mành lên nhìn, lều lớn đối diện viên môn, tuy rằng khoảng cách có xa một tí nhưng vẫn có thể nhìn thấy. Ngươi vào cửa cho đến bây giờ chắc cũng được nửa nén hương rồi, lâu như vậy mà lính dưới trướng ta không giải quyết được một ngàn người của ngươi thì ta có thể ngay lập tức đi nhảy sông Đại Thương.
Hoa Linh bĩu môi, cười rất khinh miệt.
Lê Viễn Triều chưa từ bỏ ý định, kéo mành nhìn ra ngoài, tầm mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy một đám binh lính mặc chiến phục màu đen đang áp tải kỵ binh của mình đi về phía bên này. Lúc này Lê Viễn Triều lạnh tâm, lạnh tới trước sau thông thấu.
Một ngàn nhân mã, cứ như vậy trong một lúc không cả kịp đánh mà đã bị bắt rồi hả? Ngay cả một tiếng kêu đều không nghe được, nói cách khác dũng khí phản kháng đều không có, bản thân mình và binh lính dưới trướng đều bị bắt. Đồng thời, gã lại nhìn thấy, ngay tại cửa lều lớn, bốn thân binh của mình bị trói chặt giống như cái bánh chưng vứt trên mặt đất, miệng còn đút mấy mảnh giẻ rách bẩn, một đám ánh mắt thê lương nhìn gã.
Đứng ngoài lều lớn có bốn binh lính mặc chiến phục màu đen, khi gã vén mành lên mấy ánh mắt lại tập trung lên gã. Thời điểm này, Lê Viễn Triều dường như cảm giác được có bốn lưỡi hoành đao sắc bén lóe ánh sáng bạc gác trên cổ. Bốn đúng bốn, bốn thân binh dưới tay gã cũng không kịp nói câu nào đã bị bắt gọn. Gã hiểu cực kỳ rõ thân thủ của bốn thân binh kia, ở trong Hắc Kỳ Quân đều là nhân vật lợi hại lấy một địch năm, nhưng sau khi vào đại doanh, bọn họ như biến thành búp bê yếu đuối, đứa trẻ ba tuổi cũng có thể bắt nạt.
Cạch, keng một tiếng, đao trong tay Lê Viễn Triều rơi trên mặt đất.
Gã nản lòng thở dài, cuối cùng quỳ một gối xuống đất nói: - Hắc Kỳ Quân Lê Viễn Triều gặp qua Đại Hán Trung Vương điên hạ.
Giờ khắc này, rốt cuộc gã hiểu rõ cái gì là tuyệt vọng.
- Lê tướng quân, đứng lên đi, hiện tại ngươi là khách, bổn vương sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.
Lưu Lăng cưới tà ác: - Có thể cho ngươi một cái lều có chậu than ấm áp để ngươi ngủ một giấc thật tốt, thậm chí cho ngươi một mỹ nhân nũng nịu ấm giường, đây chính là nữ nhân Trình Kiệt thích nhất, Trình Kiệt chết rồi nàng ta cũng muốn tìm người để dựa vào. Bổn vương còn có thể cho ngươi tiền đồ, nếu ngươi không nghĩ tới việc phong hầu bái tướng, bổn vương cam đoan cho ngươi làm phú ông cả đời an hưởng thái bình. Hơn nữa, nếu ngươi có lá gan kia, bổn vương có thể để ngươi thay thế Tiêu Phá Quân.
Hắn nhìn Lê Viễn Triều đang bị dọa tới trắng bệch cả mặt nói: - Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có cái giá trị này.
Thân mình Lê Viễn Triều lay động một cái, trong lòng bỗng toát ra ý niệm đáng sợ. Ý niệm trong đầu thật khủng khiếp, khủng khiếp tới nỗi gã không chịu nổi.
- Vương ...Vương gia, ta chỉ muốn cầu một con đường sống.
Lê Viễn Triều kiên trì nói.
Lưu Lăng bốc lên một khối thịt bò còn nóng bốc hơi bỏ vào trong miệng, cẩn thân nhai nuốt: - Có thể, đây là ta cho ngươi một lời hứa nếu ngươi hoàn thành tốt. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết không thay đổi, bất kể ngươi muốn cái gì, vàng bạc, mỹ nữ, quyền thế, địa vị, hoặc giả chỉ còn sống, tất cả những điều này điều kiện tiên quyết giống nhau, đó chính là ngươi có giá trị này.
- Muốn ăn cái gì trước không? Bổn vương không vội, một chút cũng không gấp gáp, ngươi có thể từ từ suy nghĩ.
- Tiêu đại soái đối với ta ân trọng như núi.
Lê Viễn Triều mãnh liệt ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào con ngươi của Lưu Lăng. Gã nhìn thấy trong con ngươi đó có một loại sát ý chợt lóe qua. Trong chớp nhoáng này, gã cảm giác mình đã chết qua một lần rồi.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Chỉ bằng những lời này, bổn vương có thể không giết ngươi. Tuy nhiên ngươi vẫn là nên suy nghĩ một chút, mặc dù bây giờ bổn vương để ngươi rời khỏi, trở lại Hắc Kỳ Quân thì Tiêu Phá Quân ân trọng như núi kia có tha cho ngươi hay không?
Hắn nói rất nhanh, nhanh đến nỗi Lê Viễn Triều cảm giác như thấy sét đánh trúng vào đỉnh đầu.
- Ngươi đi đi, trong hôm nay, nếu ngươi thay đổi chủ ý có thể quay lại tìm bổn vương bất cứ lúc nào.
Lưu Lăng khoát tay áo, bưng chén rượu còn bốc hơi nóng lên uống một ngụm, rượu ngon, mắt cũng không liếc Lê Viễn Triều một lần. Lê Viễn Triều há miệng thở dốc, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Gã vén mành bước ra ngoài. Ngoài cửa bốn thị vệ bộ dáng lạnh băng giống nhau liếc nhìn gã, gã cũng không buồn nâng mắt nhìn lại.
- Vương gia, thật sự thả gã đi?
Trình Nghĩa Hậu giơ chén rượu lên, sau Lưu Lăng.
Lưu Lăng cười cười hỏi lại:
- Ta là một ngươi lương thiện sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận