UY LỰC CỦA HỎA KHÍ
Quân Hán không đánh mà thắng lấy được Giải Châu, kết quả này nằm ngoài dự liệu của Lưu Lăng. Lúc Chu Bình bị thương chỉ dẫn theo vài thân binh, dẫn theo Quận Thừa Giải Châu ban đầu bỏ xuống ấn tín, còn có danh sách tướng lĩnh các cấp bậc thống lĩnh hai vạn binh của Hôi Y quân Giải Châu đến đại doanh quân Hán, bao gồm Lưu Lăng trong đó, đều có chút không dám tin.
Nhưng Lưu Lăng không có dự định sau khi vào thành Giải Châu sẽ mượn tường thành phòng thủ mười vạn Hôi Y quân phản công. Dã chiến, đối địch chính diện chưa từng có ai có thể thắng được hắn.
Mười vạn Hôi Y quân dừng lại ở ba mươi dặm phía nam thành Giải Châu. Quân Hán không thừa dịp đối phương bất ổn mà tấn công ồ ạt, nhưng Lưu Lăng cũng không cho Từ Thắng Trị thời gian xây dựng cơ sở tạm thời. Bởi vì theo như Lưu Lăng thấy, Từ Thắng Trị cơ bản không cần xây dựng cơ sở. Bỏ thành dã chiến với quân Hán, đây có lẽ là quyết định điên cuồng nhất trong đời Từ Thắng Trị kể từ trước đến nay và cũng là một quyết định ngu ngốc nhất của gã.
Lưu Lăng dẫn theo hai vạn nhân mã, dàn ra hai mươi phương trận khi đối diện với Hôi Y quân đang chỉnh đốn ngay ngắn. Đối diện với quân Hán với sĩ khí ngất trời, Hôi Y quân với số lượng gấp năm lần nhân mã quân Hán xuất trận nhưng lại không có chút sĩ khí nào. Lúc Hôi Y quân từ lúc tập kết đến cơ bản hoàn thành trận hình thì quân Hán đã đợi bọn họ rất lâu rồi. Hai mươi phương trận giống như dao cắt ra, về thị giác và tâm lý đều gây cho Hôi Y quân một áp lực vô cùng lớn.
Có thể nói đối đãi với kẻ địch như Hôi Y quân thì vẫn chưa đến bước Lưu Lăng phải coi trọng.
Hắn sở dĩ đợi Hôi Y quân hình thành xong trận hình, theo người ngoài thấy có lẽ là hắn khinh địch, coi thường Hôi Y quân nhưng điều mà Lưu Lăng muốn là thật sự đánh cho Hôi Y quân tơi bời. Cho ngươi thời gian bày trận, cho ngươi thời gian chuẩn bị, sau đó đánh ngươi như vũ bão thì ngươi còn dũng khí gì mà đối diện với uy võ của quân Hán nữa?
Tu La Doanh sau khi vào Đại Chu thì không tham gia chiến dịch nào. Lần trước ở bên bờ Đại Thương lấy hai nghìn kỵ binh tấn công hai vạn nhân mã của Hắc Kỳ quân cũng không phải là kỵ binh của Tu La Doanh tham chiến mà chỉ là hai nghìn khinh giáp kỵ binh của Thần Chiến Doanh mà thôi. Mặc dù Hôi Y quân và Hắc Kỳ quân số lượng nhiều nhưng sức chiến đấu thì khá kém.
Hai thân binh nhấc một chiếc ghế rộng rãi thoải mái đặt vào trong quân, Lưu Lăng nghiêng người ngồi tựa thoải mái vào chiếc ghế đó.
- Hoa Linh! Cho ngươi ba nghìn kỵ binh Thần Chiến Doanh để tấn công trung quân của Hôi Y quân.
Lưu Lăng thản nhiên nói nhưng giọng điệu rất hùng hồn, những người mạnh mẽ mới có được sự tự tin tuyệt đối như thế. Đại tướng quân Trịnh Siêu của Tả Úy Vệ bị Lưu Lăng đưa đến tham chiến biết được sức chiến đấu của quân Hán. Mặc dù kinh ngạc bởi sự tự tin của Lưu Lăng nhưng dù sao vẫn giữ được trấn tĩnh. Còn Chu Bình vừa mới đầu hàng đã có chút đờ đẫn. Bất luận thế nào y cũng không thể tin được ba nghìn kỵ binh có thể đánh bại được mười vạn đại quân?
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hoa Linh lãnh mệnh trong sự kinh ngạc của Chu Bình, sau đó điểm ba nghìn tinh kỵ dần dần áp chế về phía Hôi Y quân đang ở ngoài hai dặm, đây là ba nghìn khinh kỵ binh được trang bị hoàn mỹ, mặc dù trên người bọn họ không có trọng giáp như của kỵ binh Tu La Doanh, chỉ mặc giáp da nhưng ba nghìn người này mang theo áp lực dày như đám mây đen áp chế đến Hôi Y quân.
Ba nghìn kỵ binh vẫn giữ tốc độ ổn định, thậm chí các kỵ binh khống chế được bước chân của chiến mã dường như đồng đều nhau, khoảng cách một nghìn mét dần được kéo gần lại. Mỗi binh sĩ Hôi Y quân đều căng thẳng nắm chặt binh khí đơn sơ trong tay. Mặc dù quân địch chỉ có ba nghìn người nhưng sự chấn động đến từ trong lòng không phải là thứ mà bọn họ có thể khống chế được. Mấy năm nay, Hôi Y quân trong giới lục lâm có thể nói là không đi mà không có lợi, nhưng lại không thắng nổi một lần khi đối diện với quân đội chính quy của triều đình. Cứ coi như bọn họ có số lượng đông đến mức nào thì cũng không ngăn được thế tấn công như chẻ tre của quan quân. Đối với quân đội chính quy của triều đình, trong lòng mỗi người đều ít hoặc nhiều có chút hoang mang không thể gạt bớt đi được. Bất luận những quan quân này là của Đại Chu hay Đại Hán.
Kỵ binh giậm bước theo nhịp trống trận, cuồn cuộn như sông lớn, dày đặc như mây đen.
- Đừng sợ! Tất cả đừng sợ! Bọn chúng cũng là người, cũng là do cha mẹ nuôi dưỡng thành, không có gì khác so với chúng ta cả! Hãy nhìn kỹ xem, đều là khinh giáp kỵ binh, một vòng cung tên có thể tiêu diệt một nửa số người đó! Các cung tiễn thủ lên trước áp chế chúng lui về sau.
Các tướng lĩnh phụ trách chỉ huy gân cổ lên hét, dùng uy nghiêm thường ngày áp chế sự khủng hoảng trong lòng các binh sĩ. Bọn họ không ngừng dùng những lời nói thô thiển để làm giảm sức chiến đấu của quân Hán, từ đó dấy lên sĩ khí trong lòng các binh sĩ của mình. Ba hàng cung tiễn thủ với hàng nghìn người bị chỉ huy lên đại trận tiên phong. Mặc dù sắc mặt họ khó coi như nhau nhưng áp lực trong lòng cũng giảm đi được chút ít. Bọn họ là cung tiễn thủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ thoái lui về sau nhận sự bảo vệ của đồng bọn. Bọn họ không cần chiến đấu với địch nữa, và đây là hạnh phúc lớn nhất của họ.
- Tôn Phương Trung! Đợi sau khi kỵ binh quân Hán xông đến đây, ngươi hãy dẫn kỵ binh của ngươi vòng qua phía sau quân Hán, bao vây đánh giáp quân Hán, chớp thời cơ tiêu diệt mấy nghìn kỵ binh của chúng để tên nhãi Lưu Lăng thấy được uy phong của Hôi Y quân chúng ta. Nếu như không cho hắn nếm mùi vị thì hắn sẽ tưởng rằng ông đây cũng là đồ vô dụng giống như Tiêu Phá Quân.
- Ân Vương! Kỵ binh tinh nhuệ của quân Hán không phải là kỵ binh của chúng ta có thể đấu lại được.
- Ông đây... Cô bảo ngươi vòng ra sau để bao vây kỵ binh quân Hán chứ không phải là bắt ngươi chiến đấu trực diện với hắn.
- Nhưng thưa Ân Vương! Nếu như quân Hán phái nhân mã đến cứu viện kỵ binh thì kỵ binh dưới trướng của ty chức sẽ bị quân Hán bao vây đánh mất.
- Tôn Phương Trung! Ngươi muốn chết sao?
Từ Thắng Trị đang tức giận trong lòng, thấy Tôn Phương Trung đùn đẩy không chịu xuất trận nên lại càng tức hơn. Chu Bình nắm hai vạn binh đã làm phản rồi, Ngô Hạo mà gã tin tưởng nhất thì cũng bị người ta cắt đầu, hiện giờ vẫn còn đang treo trên đầu thành Giải Châu để thị chúng. Nếu không vì cái chết của Ngô Hạo thì gã cũng không tức giận đến vậy, không ngờ gã hiệu lệnh cho toàn quân dã chiến với quân Hán. Người khác không biết vì sao gã lại tín nhiệm Ngô Hạo đến vậy, sự bi thương phẫn nộ trong đó chỉ có gã lẳng lặng chấp nhận thôi. Bởi lẽ Ngô Hạo là con riêng của gã.
Vốn không thể cho Ngô Hạo một danh phận chính đáng, sau khi gã xưng vương, con trai lớn Từ Phúc Lãng được gã phong làm Đại Vương, con trai thứ hai Từ Phúc Tăng được phong làm Tần Vương, còn lão Tam chính là ban đầu khi gã vẫn là một đại thiếu gia cưỡng hiếp một nha hoàn mà sinh ra nhưng gã lại không có cách nào cho nó một danh phận. Trong khi đó, con trai lớn Từ Phúc Lãng yếu đuối nhu nhược, lần này xuất chinh bị gã để lại thủ thành Bồ Châu. Con trai thứ Từ Phúc Tăng là đứa chỉ ham chơi ưa nhàn rỗi, chỉ biết dọa nam nạt nữ. Chỉ có con riêng Ngô Hạo là nhân tài khó mà có được, gã không thể phong vương cho Ngô Hạo mà chỉ có thể tín nhiệm hắn.
Ngô Hạo biết được thân phận của mình, vì vậy áp lực và phẫn nộ lâu ngày hình thành nên tính cách biến thái lạnh lùng trong hắn. Từ Thắng Trị biết người con trai này của mình sát nghiệt quá nặng, nhưng vì áy náy nên gã vẫn trơ mắt nhìn con tùy ý gây chuyện.
Giờ đây, đứa con trai nhỏ mà mình ký thác kỳ vọng đã bị Chu Bình giết, gã làm sao không đau lòng, không tức giận? Ba năm trước, Ngô Hạo ngàn dặm xa xôi mang theo hy vọng đến tìm phụ thân, sự mong đợi và vui sướng trong ánh mắt đó, giờ đây vẫn hiện ra mồn một trước mắt Từ Thắng Trị.
- Hôm nay không tấn công được Giải Châu, không lấy được đầu của tướng quân Ngô Hạo trở về thì ta sẽ chém đầu ngươi trước!
Từ Thắng Trị dùng roi ngựa chỉ vào Tôn Phương Trung, quát lớn.
Tôn Phương Trung không dám nói gì nữa, đành phải lĩnh mệnh. Y mang theo hơn bốn nghìn kỵ binh vất vả dàn trận sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ sau khi quân Hán xung trận thì y sẽ dẫn binh vòng ra sau lưng quân Hán.
Bốn trăm bước, kỵ binh quân Hán bắt đầu tăng tốc, vó ngựa dồn dập trực tiếp truyền đến não các binh sĩ Hôi Y quân, hình thành nên sự cộng hưởng nhịp tim trong họ.
Ba trăm bước, hai trăm bước, kỵ binh quân Hán đã tăng tốc nhanh nhất rồi.
Một trăm năm mươi bước, tướng quân chỉ huy cung tiễn thủ của Hôi Y quân lớn tiếng hạ lệnh bắn tên.
Mũi tên bắn ra như mưa, mũi tên lông vũ dày đặc thậm chí che kín bầu trời. Hoa Linh dùng mã giáo chỉ, kỵ binh quân Hán chia làm hai bên trái phải, nở rộ như đóa hoa sen, chia làm hai bên như nước lũ, giống như mở cánh cửa ra, hiện lên phong cảnh phía sau cửa trong mắt binh sĩ Hôi Y quân.
Phía sau cửa không phải cảnh sắc vui vẻ gì mà là địa ngục Tu La đầy mùi máu tanh.
Sức chú ý của Hôi Y quân đều tập trung vào hàng nghìn kỵ binh kia, không ai chú ý đến là trong đại trận quân Hán từ lúc nào đã xuất hiện vô số xe ném đá. Lúc ba nghìn kỵ binh tăng tốc, năm nghìn bộ binh mượn dùng màn khói bụi dày đặc mà kỵ binh mang đến để xua đuổi ngựa kéo xa ném đá đến gần nơi mà cách Hôi Y quân chưa đầy bốn trăm mét. Còn trên xe bắn đá kia đã lắp đặt đầy đủ, nhưng không phải là khối đá hoàn chỉnh mà là rất nhiều bao thuốc nổ to nhỏ khác nhau được buộc chặt lại thành một khối to như cối xay.
Đây là lần đầu tiên Lưu Lăng áp dụng thuốc nổ quy mô lớn vào chiến trường. Sở dĩ hắn lựa chọn Hôi Y quân làm thí nghiệm là thứ nhất, để lập uy, làm kinh sợ đám người tự xưng là nghĩa quân lục lâm kia. Thứ hai là để đối phó quân Vĩnh Hưng đội quân tinh nhuệ của Đại Chu.
Thuốc nổ cũng không khó làm ra, trong đầu Lưu Lăng có nhận thức về cái này. Hắn ở Giáng Châu nghỉ chiến hơn ba tháng nay nhìn như không có việc gì, kỳ thật là âm thầm sản xuất một lượng thuốc nổ lớn. Những thuốc nổ này, đều được hắn chế tạo thành những bao thuốc nổ đơn giản.
Ba nghìn kỵ binh quân Hán sau khi lượn một vòng tròn rồi tản sang hai bên, động tác của các kỵ binh đều nhịp, luân phiên nhau. Họ mở cửa trước trận hình của Hôi Y quân, sau đó kỵ binh nhanh chóng đi vòng vèo trở về.
Sau đó, mười cỗ xe ném đá bắt đầu rít gào.
Đợt sóng thứ nhất gồm hơn mười bó thuốc nổ lớn như cối xay được xe bắn đá bắn mạnh ra. Những bao thuốc nổ hình thù kỳ dị dần rơi xuống trong tầm mắt của Hôi Y quân. Qua tính toán, chiều dài kíp nổ của thuốc nổ đó sau cự ly bốn trăm mét sẽ nổ xong. Vì vậy, trên bầu trời giáng xuống hơn mười viên lôi điện lớn!
- Đoàng!
- Đoàng!
- Đoàng!
Mặc dù xe ném đá không có độ chính xác tuyệt đối, không thể ném thuốc nổ đến mục tiêu chính xác nhưng Hôi Y quân đủ nhiều, đủ dày đặc. Binh sĩ quân Hán, phụ trách thao tác xe ném đá căn bản không cần ngắm quá chuẩn. Mặc dù có vài bao thuốc nổ không bay ra ngoài 400m đã rơi xuống nhưng cái này cũng không ảnh hưởng lớn đến việc sát thương và chấn động cho Hôi Y quân. Trong mỗi bao thuốc nổ lại chứa lượng lớn đinh sắt, loại vũ khí tàn nhẫn vô tình này gây sát hại cho Hôi Y quân khó có thể chống cự được.
Sau hơn mười tiếng nổ qua đi, các cung tiễn thủ đã ở phía trước dàn trận phòng ngự, dường như bị bỏ đi một nửa. Phần lớn đều không chết mà bị đinh sắt bay tứ phía làm trọng thương. Trên trán, quai hàm, trong mắt, trên cổ, ngực, khắp nơi đều là đinh sắt nổ vào. Hơn nghìn cung thủ tiễn kêu thảm lăn lộn đầy đất, tiếng gào thét thê lương len lỏi vào trong tim mỗi người.
Không đợi Hôi Y quân đưa ra phản ứng thì quân Hán điều chỉnh khoảng cách xe ném đá, bắt đầu ném lần thứ hai.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận