Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 409: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
GIÓ NỔI MÂY CUỘN
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Cơ Vô Danh bị Vũ Tiểu Lâu đánh mà không thể trả đòn, truy cứu nguồn cơn vẫn là vì Cơ Vô Danh không đủ cẩn thận tỉ mỉ. Nếu như, nếu như gã không buông lỏng cảnh giác thì cứ điểm Tú Nguyệt Lâu làm sao lại dễ dàng bị Vũ Tiểu Lâu phá vỡ như thế?
Cho nên, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì Cơ Vô Danh có tội. Lưu Lăng bảo Triệu Đại nói với Cơ Vô Danh, nếu gã chết trong quá trình truy sát Vũ Tiểu Lâu thì sẽ lập một tấm bia cho gã, ý nghĩa trong đó không nói cũng biết, chính là nếu muốn rửa sạch sỉ nhục thì đừng sợ chết. Nếu ngươi thành công thì ngươi đã rửa sạch hổ thẹn lúc trước cũng như báo được thù cho đồng đội. Nếu ngươi chết trận, vậy thì cho dù ngươi không báo thù cho đồng đội được, thì cũng có thể công nhận hành vi của ngươi, công nhận địa vị của ngươi.
Mười hai Kim Y Giám Sát Viện không chỉ đại diện cho địa vị siêu phàm, mà còn là tôn nghiêm.
Triệu Đại im lặng.
Lưu Lăng không tiếp tục nói về chuyện này, mà dặn dò Triệu đại: - Mấy ngày trước, mật điệp của Tam Xử truyền về tin tức từ núi Kỳ Liên, giữa người Khiết Đan và người Đảng Hạng đã ngừng chiến rồi, quân đội hai bên đang xuất phát trở về điểm trú đóng. Ngươi nói với mật điệp Tam Xử, xem xét cẩn thận động tĩnh của Liêu và Tây Hạ, ta luôn cảm thấy có chỗ không ổn thỏa.
Triệu Đại lên tiếng nói: - Có cần thông báo lão tướng quân Trình Nghĩa Hậu của Duyên Châu, còn có Lạc Phược của Thái Nguyên để bọn họ chú ý một chút không?
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Dùng con đường của Giám Sát Viện đi, nhanh chút.
Ngẫm nghĩ một chút hắn còn nói thêm: - Quân đội Nam Đường gần đây cũng rục rịch ngóc đầu. Tên Lý Dục kia xem ra không chỉ làm thơ từ hay, lòng dạ cũng không nhỏ. Đỗ Nghĩa bây giờ đang ở Thư Châu quét sạch tàn dư quân Chu, nói với y, bảo y gõ Nam Đường mấy cái, giết thêm mấy người này không sao cả, bây giờ còn chưa rảnh tay xuất binh với Nam Đường, để bọn chúng quấy rầy phía sau tuy không có vấn đề gì lớn, nhưng rất phiền phức. Nếu quân Đường còn không hiểu rõ thế cục, vẫn muốn nhúng tay vào chuyện nước Chu thì cướp lấy Giang Châu của Nam Đường. Không đánh chúng đau thì chúng không biết cái gì là sợ.
- Nếu Vũ Tiểu Lâu kia đi Nam Đường, thì tuyến Thư Châu Tân Châu là con đường ngắn nhất, nói với Đỗ Nghĩa chú ý nhiều hơn.
Mệnh lệnh liên tục lại không khiến Triệu Đại trở tay không kịp. Y đã quen với thói quen hạ lệnh bất kỳ lúc nào bất kỳ chỗ nào của Vương gia rồi
- Da Luật Hùng Cơ vẫn hạ quyết tâm phải phế đi địa vị Thái tử của Da Luật Cực. Da Luật Đức Quang chiếm được tiện nghi lớn, theo lý mà nói thì hắn nên cảm tạ chúng ta mới đúng. Tài năng về mặt quân sự của người này hơn xa ca ca Da Luật Cực của hắn, để hắn kế vị cũng không phải là chuyện tốt đẹp lắm. Lúc trước đâm chọc để huynh đệ bọn họ tranh đấu là để người Khiết Đan nội loạn không rảnh nam hạ. Bây giờ cục diện đã sáng tỏ, như vậy không tốt. Bảo một Kim Y của Đại Đồng phủ nghĩ cách hoạt động chút, Da Luật Đức Quang vẫn đừng kế vị thì hơn.
Tư duy giống như thiên mã hành không thế này cũng chỉ có Triệu Đại có thể theo kịp với sự chuyển biến của Lưu Lăng. Từ Khai Phong đến Nam Đường rồi đến Liêu Hạ, tư duy của Lưu Lăng chuyển đổi thật nhanh.
- Mặt khác, phái người đến Thái Nguyên, lấy con ngựa của Thái Nguyên Tiết Độ Sứ Tạ Tuấn thưởng cho Lạc Phược, nói cho y biết, Thái Nguyên chính là cánh cửa phía bắc của Đại Hán ta, cũng là cố đô, bất luận là ý nghĩa quân sự hay là ý nghĩa chính trị đều rất quan trọng. Ta giao Thái Nguyên cho y là tin tưởng cũng là khảo nghiệm.
Triệu Đại vừa định nói chuyện, chợt phát hiện phía xa xa lại có hai chiếc thuyền nhỏ gần như không phân trước sau mà nhanh chóng rẽ nước đi về phía thuyền lớn. Từ xa xa có thể nhìn thấy biểu tượng trên người của Giám Sát Vệ trên thuyền nhỏ kia là Hắc Y. Thấy thuyền nhỏ kia đến gấp như thế, rõ ràng là có tình báo quan trọng nào đó. Không bao lâu, thuyền nhỏ trước sau cập vào thuyền lớn dừng lại, hai Giám Sát Vệ bước nhanh như bay lên sàn thuyền, chạy đến trước người Lưu Lăng, hai Giám Sát Vệ quỳ một gối xuống.
- Cấp báo! Hai mươi vạn quân Đảng Hạng do đại tướng quân Lý Hổ Nô suất lĩnh đã ra khỏi Phủ Châu tiến công Lam Châu Đại Hán ta! Lam Châu lâm nguy, Thông Thủ Thái Nguyên Lạc Phược đại nhân đã dẫn binh nhanh chóng đến Lam Châu nghênh địch, xin Vương gia hỏa tốc phái binh cứu viện.
- Cấp báo! Bốn mươi vạn đại quân Khiết Đan từ núi Kỳ Liên rút về đột nhiên đổi đường nam hạ, chia thành hai lộ. Một lộ mười vạn đại quân ra khỏi Định Châu, do đại tướng Khiết Đan Ly Yêu Na Nhan thống lĩnh đi thẳng Triệu Châu! Lộ còn lại ba mươi vạn đại quân do Nam Diện Cung đại vương Khiết Đan Da Luật Cực thống lĩnh, ra khỏi Bá Châu, tiến công Thương Châu!
Hai cấp báo liên tục khiến sắc mặt mãi không gợn sóng không kinh hãi như Lưu Lăng cũng có chút thay đổi. Cục diện này thay đổi quá mức đột ngột! Mấy ngày trước mới nhận được thông báo của mật điệp Tam Xử nói người Khiết Đan và người Đảng Hạng ngừng chiến, tính luôn lộ trình thì đến bây giờ cũng chỉ mới mười mấy ngày, Liêu và Tây Hạ sao lại đồng thời dụng binh với phía nam? Đặc biệt là người Khiết Đan, rõ ràng là trong cuộc chinh chiến với người Đảng Hạng đã tổn thất mười mấy vạn đại quân, sao lại đột nhiên lên cơn mà cướp đoạt địa bàn Đại Chu chứ? Phải biết là Đại Hán bây giờ không phải là Bắc Hán nhỏ yếu trước kia, Hán quốc bây giờ đã có thực lực sánh ngang người Khiết Đan và người Đảng Hạng. Tại sao bọn họ biết rõ quân Hán bây giờ đang binh hùng tướng mạnh mà lại cứ khăng khăng không nghỉ ngơi dưỡng sức, ngược lại còn còn động binh nữa chứ?
Lưu Lăng trầm tư một lát rồi quyết đoán ra lệnh: - Dùng tốc độ nhanh nhất thông báo Hổ Đình Hầu Lưu Mậu đừng dẫn binh nam hạ nữa, bảo y dẫn ba vạn binh sau khi bổ sung lương thảo ở Ký Châu thì lập tức chạy thẳng đến Thương Châu! Đừng xảy ra xung đột với quân Thành Đức của Chu Tam Thất. Nếu Chu Tam Thất thừa cơ đánh y, bảo y tạm thời rút lui! Lệnh cho Vương Bán Cân dẫn theo toàn bộ nhân mã còn lại hỏa tốc chạy đến Thái Nguyên, sau khi đến Thái Nguyên thì để lại ba vạn nhân mã thủ thành, đại đội nhân mã bổ sung lương thực xong thì lập tức chạy đến Lam Châu!
- Lệnh! Thắng Đồ Dã Hồ dẫn theo Tu La Doanh và Cuồng Đồ Doanh không cần mai phục ở thung lũng Bác Châu nữa, lập tức xuất phát theo hướng Thương Châu!
- Lệnh! Dương Nghiệp để một vạn binh mã thủ ở Hoạt Châu, dẫn theo nhân mã còn lại chạy thẳng lên phía bắc Ký Châu, không cần vòng đường đến hội hợp với ta nữa!
- Lệnh! Hoa Linh Triệu Nhị để lại năm ngàn binh mã trấn thủ Ngụy Châu, hai người họ lập tức dẫn theo nhân mã còn lại lên phía bắc, hội hợp với Hổ Đình Hầu Lưu Mậu.
- Lệnh! Độc Cô Nhuệ Chí dẫn theo nhân mã bản bộ rời Lộ Châu, trong mười ngày phải nhanh chóng đến Đại Châu bố phòng! Nếu Lam Châu bị phá, bảo y vứt bỏ Đại Châu, toàn lực bảo vệ Thái Nguyên phủ!
- Lệnh! Trình Nghĩa Hậu Duyên Châu dẫn quân về phía tây tiến công Tuy Châu, kiềm chế binh lực Tây Hạ!
- Lệnh! Mậu Nguyên điều năm vạn nhân mã từ Tấn Châu viện trợ Lam Châu, phải ngăn chặn binh Đảng Hạng ở ngoài biên giới!
- Lệnh! Đội thuyền lập tức đi nhanh nhất về phía bắc, phía Thương Châu!
Sau khi truyền đạt một loạt mệnh lệnh, sắc mặt chúng tướng sĩ trên thuyền đều thay đổi. Vương gia là muốn điều động tất cả binh lực có thể điều động lên phía bắc! Nhưng làm như vậy, há chẳng phải là thả Bùi Chiến chạy sao? Cứ như vậy thì chẳng phải là tự mình đập nát đại cục hao phí tâm cơ bố trí suốt mấy tháng nay sao? Bùi Chiến đã là con cá trên thớt chờ cắt chém thôi, cơ hội tốt như vậy cứ thế mà lãng phí? Nhưng, tuy bọn họ đều nghĩ như vậy, lại không ai chất vấn mệnh lệnh của Lưu Lăng. Nhân viên Giám Sát Viện trên thuyền lập tức hành động, dùng con đường nhanh nhất đi truyền đạt mệnh lệnh của Lưu Lăng.
Đợi sau khi phát tất cả người đưa tin đi, thuyền lớn xuất phát, xuôi dòng kênh Phúc Duyên đi về phía đông bắc tăng hết tốc độ lái đi. Kênh Phúc Duyên nối thẳng đến Thương Châu, lúc này đang vào cuối hè, gió nam không ngừng, thuyền lớn giương căng buồm, đi nhanh hơn không ít so với hành quân đường bộ. Chỉ là, cứ như vậy thì Lưu Lăng chẳng phải chỉ mang theo hơn ngàn thân binh mà muốn xông pha chiến trường sao?
Nhìn Vương gia khoanh tay đứng trên mép thuyền, Triệu Đại cau mày.
- Vương gia, cứ buông tha Bùi Chiến như vậy?
Triệu Đại thật cẩn thận hỏi.
Y biết Lưu Lăng nếu đã hạ lệnh thì tâm ý đã quyết rồi. Sở dĩ y muốn hỏi ra, thật ra là cố ý nói cho các tướng lĩnh nghe. Vương gia cứ thế mà buông tha Bùi Chiến, trong lòng rất nhiều người đều sẽ cảm thấy đáng tiếc. Hơn nữa, bao gồm cả Triệu Đại, gần như tất cả mọi người đều không hiểu được, tại sao Vương gia lại đích thân chạy đến Thương Châu, dù sao thì đất đai bên đó không thuộc về Đại Hán, hưng sư động chúng như vậy đi cương với người Khiết Đan, người vui mừng chẳng phải là tàn binh bại tướng của Đại Chu sao?
- Thả!
Lưu Lăng chỉ nói một chữ.
Sau đó là trầm mặc. Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Lăng xoay người lại, nhìn đám người Triệu Bá, Từ Thắng và Triệu Đại bên cạnh.
- Ta biết trong lòng các ngươi đang nghĩ cái gì, đều cảm thấy Thương Châu không phải cương thổ Đại Hán ta, hưng sư động chúng lên bắc như vậy chẳng phải là hoang đường sao?
Đám người Triệu Bá vội vàng nói: - Thuộc hạ không dám.
Lưu Lăng thở dài nói: - Trong lòng các ngươi nghĩ thế nào, trong lòng ta rất rõ ràng. Không sai, bây giờ mấy châu phía bắc trong thiên hạ Chu quốc vẫn chưa là lãnh thổ của Đại Hán ta, nhưng các ngươi phải biết, những người sống ở đó đều là người Hán!
Hắn dừng một chút nói: - Trước kia quốc lực Đại Hán ta nhỏ yếu, binh ít tướng thiếu, không có sức chống đỡ với người Khiết Đan và người Đảng Hạng, chỉ đành nhẫn nhịn cầu toàn giữa khe hẹp của hai nước lớn này, khi đó chịu đủ mọi oan uổng, tổn thất rất nhiều dân chúng và tài vật. Để bảo tồn thực lực mưu cầu phát triển, khi đó nhẫn nhục phụ trọng cũng thôi đi. Nhưng bây giờ thì khác, hùng binh dưới trướng ta mấy chục vạn, cương vực Đại Hán rộng rãi có thể coi là nước lớn nhất Trung Nguyên. Nếu lại để mặc man di thảo nguyên tùy ý ức hiếp nữa thì há chẳng phải là hạng chuột nhắt tham sống sợ chết chân chính sao?
Triệu Đại thở dài: - Chẳng qua thuộc hạ cảm thấy đáng tiếc, Bùi Chiến là một con hổ, thả hổ về rừng, ngày sau nói không chừng sẽ thành họa lớn.
Lưu Lăng nói: - Gã là con con hổ, hôm nay ta có thể đánh cho gã chật vật không chịu nổi thì ngày sau ta cũng có thể lột da con hổ này như cũ! Trong tay ta có kiếm sắc, còn sợ con hổ bệnh? Vì đánh một con hổ không còn nanh vuốt này mà bỏ qua cả đàn sói đói trong nhà, làm cho dân chúng người Hán ta chịu mọi ức hiếp, đâu nặng đâu nhẹ, ta nghĩ trong lòng các ngươi cũng có cân nhắc.
Triệu Đại nói: - Vương gia quyết ý xuất binh phía bắc, thuộc hạ sao không nghe mệnh. Chỉ là bên cạnh Vương gia chỉ dẫn theo những thân binh này, thuộc hạ lo lắng an nguy của Vương gia. Bây giờ cục diện phía bắc hỗn loạn, loạn tặc nổi lên khắp nơi, lớn thì mấy vạn người, nhỏ cũng tụ tập được mấy ngàn, đều là kẻ liều mạng. Hơn nữa đi đường thủy phải qua Bác Châu, tinh kỵ Hổ Bí của La Húc mới vừa đánh hạ Bác Châu, đang lúc binh hùng tướng mạnh. Thuộc hạ khẩn cầu Vương gia vẫn nên đợi đại quân Dương Nghiệp đến rồi đi cũng không muộn.
Triệu Bá và Từ Thắng cũng khuyên Lưu Lăng tạm thời chờ đại quân của Dương Nghiệp, hoặc là bảo đại quân Ngụy Châu của Hoa Linh và Triệu Nhị hộ tống đội tàu.
Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Những mao tặc tham sống nổi lên thời loạn thế thì có bao nhiêu đáng sợ chứ? Còn về La Húc, viết cho y một lá thư bảo ta muốn đến Thương Châu đánh người Khiết Đan, nếu y vẫn ngăn chặn thì coi như ta đã nhìn nhầm người rồi!
Theo từng mệnh lệnh mà Lưu Lăng truyền đạt, các lộ quân Hán lần lượt xuất phát.
Trong lúc nhất thời, gió nổi mây cuộn, trên không trung Trung Nguyên này gần như càng trở nên âm trầm.

Bình Luận

0 Thảo luận