Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 273: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
NÚI THANH PHONG
Ngày hai mươi bốn tháng chạp Đại Chu năm Hiển Đức thứ năm, Đại Hán Đại Thống nguyên niên.
Hắc Kỳ Quân dốc toàn bộ lực lượng.
Mười một vạn Hắc Kỳ Quân phân thành ba đường, một do Hắc Kỳ Quân Đại Tướng Lê Viễn Triều suất lĩnh, dẫn hai vạn nhân mã vượt qua Giáng Châu, hành quân gấp gáp trong hai ngày hai đêm tiến vào trú đóng ở núi Thanh Phong chuẩn bị nghênh đón Tả Úy Vệ tấn công. Đạo quân thứ hai do Đại tướng Trình Kiệt suất lĩnh, gồm hai vạn binh mã, hoả lực tập trung bên bờ Nam sông Đại Thương, để ngăn ngừa quân Hán thừa cơ đột kích vào. Đạo quân thứ ba do lãnh tụ Hắc Kỳ Quân, Tiêu Phá Quân tự mình suất lĩnh, gồm bảy vạn binh mã, vây công Giáng Châu.
Lê Viễn Triều lần này mang theo hai vạn nhân mã, trong đó còn bao gồm ba nghìn binh mã Nội Doanh do Tiêu Phá Quân cố ý phân cho y. Ba nghìn binh mã Nội Doanh này được xem như là chỗ dựa lớn nhất của Lê Viễn Triều. Phải biết rằng binh mã Nội Doanh là tinh nhuệ nhất Hắc Kỳ Quân, trước khi đại thắng Hữu Uy Vệ thì chỉ có không đến năm ngàn người. Sau khi chiêu hàng được hơn hai ngàn kỵ binh Hữu Uy Vệ sát nhập vào Nội Doanh, kết hợp với tuyển chọn binh lính tráng kiện, binh mã Nội Doanh lúc này mới tăng lên tám ngàn người. Tiêu Phá Quân lập tức phân cho Lê Viễn Triều ba ngàn, bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng của y đối với con đường qua núi Thanh Phong.
Núi Thanh Phong cũng không phải hiểm địa dễ thủ khó công gì cả, nhất là triền núi phía Nam có một sườn dốc thoải kéo dài hơn một cây số, là nơi kỵ binh có thể dễ dàng xông qua. Phải bảo vệ một chỗ hổng lớn như vậy, kỳ thật trong lòng Lê Viễn Triều không có chút lòng tin nào. Trọng giáp bộ binh của Tả Úy Vệ và Hổ Bí Kỵ Đại Chu tên tuổi ngang nhau, tuy chỉ có bốn ngàn nhưng nếu tác chiến quy mô lớn cũng thừa sức nghiền nát hai vạn nông phu dưới trướng y. May mắn là dù sao bọn họ vẫn chiếm được một chút ưu thế về địa hình, dốc thoải kia tuy không thể ngăn cản Tả Úy Vệ tiến công, nhưng đối với phương diện phòng thủ cũng không phải hoàn toàn vô ích.
Sau khi tới núi Thanh Phong, chuyện đầu tiên Lê Viễn Triều làm chính là hạ lệnh cho bọn lính chặt cây đại thụ. Phạt hết cành nhánh, cắt thành từng khối hình trụ dài hai mét. Sườn Nam vừa thoải vừa dài, trọng giáp bộ binh có thể bày trận dồn ép lên phía trước, mũi tên lông vũ căn bản không thể phá được phòng ngự của trọng giáp, cho nên đối phó với trọng giáp kỵ binh thì gỗ lăn có tác dụng hơn cung tên rất nhiều. Mà lần này đi núi Thanh Phong, Lê Viễn Triều còn cố ý mang theo mấy chục thùng dầu cải, nếu đến lúc thật sự không thủ nổi nữa, y sẽ cắn răng đốt núi. Bắn không chết, đánh cũng không chết, y không tin trọng giáp bộ binh của Tả Úy Vệ đốt cũng không chết.
Hắc Kỳ Quân không phải chưa từng giao thủ với Tả Úy Vệ, lần giao chiến trước, trọng giáp bộ binh Tả Úy Vệ quả thực là một cơn ác mộng đối với Hắc Kỳ Quân. Ba trăm trọng giáp bộ binh, nện bước ổn định, sải chân nhanh chóng thật giống như một con mãnh thú bằng sắt thép, binh mã lục lâm của Hắc Kỳ Quân ngăn cản không nổi. Mới vừa chạm nhau đã bị trọng giáp bộ binh Tả Úy Vệ chém như thái dưa thái rau.
Trang bị của Hắc Kỳ Quân còn xa mới bì được với quan quân, bọn họ thậm chí còn không thể trang bị cho mỗi người một thanh hoành đao Đại Chu chế thức. Không có bì giáp, không có binh khí tiện tay lại không có nỏ lớn làm sát khí, bọn họ chỉ dựa vào lưỡi hái, cái cuốc, cây gỗ vót nhọn hoặc trường thương đơn sơ, làm sao có thể ngăn cản được quan quân Đại Chu được trang bị đến tận răng?
Cho nên, sau khi Lê Viễn Triều nhận được chỉ lệnh của Tiêu Phá Quân, suốt hai đêm y không sao ngủ được, suy nghĩ đến mức đau đầu muốn nứt ra, moi ruột gan nghĩ biện pháp làm thế nào để đối phó với trọng giáp bộ binh Tả Úy Vệ. Hắc Kỳ Quân khi Bắc thượng đã đi qua núi Thanh Phong một lần cho nên y biết sườn phía Nam phòng ngự rất khó khăn, chỉ có thể dùng gỗ lăn, dầu nhiên liệu, những phương pháp ác độc mới có thể có tác dụng. Tiêu Phá Quân đã hạ tử lệnh, mặc kệ y dùng biện pháp gì cũng phải thủ vững núi Thanh Phong cho đến thời khắc Giáng Châu thất thủ, nếu không mặc dù y chạy thoát trở về cũng sẽ trị theo quân pháp.
Lê Viễn Triều biết thủ đoạn của Tiêu Phá Quân, y biết mình nếu còn muốn sống thì nhất định phải đánh cho tốt trận Thanh Phong Sơn này.
Lính trinh sát trở về, báo cho Lê Viễn Triều rằng trên đường đến núi Thanh Phong không phát hiện bất cứ bóng dáng quan quân Đại Chu nào. Sau khi xác định được mình là người đến đầu tiên, Lê Viễn Triều cuối cùng đã bớt căng thẳng đi một chút. Ngay sau đó y liền hạ lệnh cho bọn lính chặt cây cối, sau đó dựng nồi sắt đốt dầu, đồng thời triệu tập năm ngàn người bắt đầu đào hố bẫy ngựa trên sườn nam.
Cái gọi là hố bẫy ngựa không giống thứ được hư cấu ra trên phim ảnh, để đào được cái hố dài vài mét sâu vài mét rộng để ngựa rơi xuống không nhảy được ra ngoài như thế, không kể đến việc cả công trình lớn thế thì cần bao nhiêu thời gian để hoàn thành, chỉ riêng việc ngụy trang che giấu nó đi cũng đủ khiến người ta phải đau đầu rồi. Đào mấy chục cái hố to mấy mét thậm chí mười mấy mét thì giữ bí mật thế nào được? Trên phim ảnh tất nhiên là có biện pháp để ngụy trang như đất bằng, bởi vì đạo diễn nhiều nhất chỉ yêu cầu người ta đào một hai cái mà thôi, sau đó dùng vải bạt trùm lên và vẩy một lớp đất mỏng lên che lại. Nhưng trên chiến trường thật sự, nếu chỉ đào một hai cái hố to thì khi cả đại đội kỵ binh xung phong lao tới, chỉ một hai cái hố thì có thể tạo nên tác dụng gì?
Hơn nữa, mùa đông rất khắc nghiệt, đất đai đã đông cứng lại, Hắc Kỳ Quân lại không có máy ủi đất, muốn đào những cái hố vài mét hoặc chỉ chục thước thôi chẳng phải cũng sẽ khiến bọn họ mệt chết hay sao?
Hố bẫy ngựa kỳ thật chính là những cái hố nhỏ sâu một hai thước liền nhau. Một thước Hán khoảng chừng 23cm, trên vùng đất đóng băng mà đào được cái hố như thế cũng đã lao lực lắm rồi. Đừng tưởng rằng hố nhỏ như thế sẽ không có tác dụng gì, nếu đào được hàng ngàn cái hố bẫy ngựa như thế trên sườn núi thì khi chiến mã lao nhanh tới, tỷ lệ bị trẹo chân là cực lớn, chỉ cần chiến mã gục xuống thì bọn kỵ binh trên lưng ngựa cũng sẽ ngã xuống, không cẩn thận cũng sẽ vỡ mồm, chấn thương.
Bận rộn từ sáng sớm tới khi mặt trời lặn, trên sườn núi ước chừng đã có mấy ngàn hố bẫy ngựa được đào ra, tuy còn chưa đến mức rậm rạp nhưng tuyệt đối có thể khiến cho chiến mã không chạy nổi. Lê Viễn Triều ngay từ đầu đã không nghĩ tới việc phản kích, cho nên cũng không có ý định cho kỵ binh của mình lao từ trên núi xuống, chiến thuật lợi dụng địa hình để công kích địch y dám nghĩ nhưng không dám làm. Dưới trướng y có rất ít kỵ binh, ba nghìn binh sĩ Nội Doanh đều là bộ tốt, miễn cưỡng lắm mới có gần ngàn kỵ binh, không đủ cho Tả Úy Vệ nhét kẽ răng.
Chiến mã thực sự là bảo bối quý giá. Cho dù là Đại Liêu, nơi nổi danh về kỵ binh, trong gần hai triệu đại quân kỳ thật chỉ có gần bốn trăm ngàn kỵ binh, chính là Cung Trướng Quân được xưng vô địch thiên hạ của Đại Liêu. Mà bốn trăm ngàn kỵ binh này gần như đã dùng hết tất cả chiến mã Đại Liêu. Mà bốn trăm ngàn Cung Trướng Quân này có thể tác oai tác quái trên thảo nguyên mà thôi, nếu thật sự tiến vào Trung Nguyên tác chiến thì bốn trăm ngàn kỵ binh nhiều nhất chỉ triển khai được một trăm ngàn là nhiều. Một khi rời khỏi vùng đất của mình, bốn trăm ngàn kỵ binh lấy gì để tự nuôi sống mình?
Đại Chu thời còn hùng mạnh với mười hai vệ chiến binh tinh nhuệ, mỗi một vệ chiến binh tối đa cũng chỉ được trang bị hai ngàn đến ba nghìn kỵ binh. Biến thái như Hữu Uy Vệ trang bị tới hai vạn kỵ binh cũng là chắp vá mới có. Kỵ binh như thế cho dù có tới năm vạn cũng không thể đánh lại được mười ngàn Hổ Bí tinh kỵ của Đại Chu. Hơn nữa sở dĩ Mông Hổ trang bị nhiều kỵ binh như vậy chủ yếu vẫn là để đối phó tam đại thế lực lục lâm ở phương Bắc. Đối với binh sĩ lục lâm không có sức chiến đấu đáng kể gì thì kỵ binh có lực sát thương rất lớn. Hơn nữa, trong hai vạn kỵ binh của Hữu Uy Vệ chỉ có một phần tư là có chiến mã thực sự, còn những kỵ binh khác đều dùng ngựa chậm hoặc con la làm vật cưỡi.
Sau khi phái thám báo đi dò la tin tưc quan quân triều đình, Lê Viễn Triều mang theo vài tên tướng lĩnh thủ hạ đắc lực đứng trên sườn núi nhìn xuống.
- Một dốc thoải có chiều dài lớn như thế này thì mặc dù có đào hố bẫy ngựa, việc ngăn cản kỵ binh Tả Úy Vệ cũng có chút khó khăn. May là tướng quân đã dự kiến trước, chỉ cần chúng ta chặt đủ cây cối, chuẩn bị nhiều gỗ lăn hơn nữa thì bất kể là kỵ binh hay trọng giáp bộ binh khiến người ta đau đầu cũng khó có thể công tới!
Một thủ hạ đang nịnh bợ Lê Viễn Triều, không còn gì để nghi ngờ, Lê Viễn Triều rất thích bốn chữ "đã dự kiến trước" này.
- Kẻ làm tướng, phải suy xét tất cả những biến cố có thể xảy ra trên chiến trường, cho dù có thể không trên thông thiên văn, nhưng nhất định phải biết lợi dụng địa lý. Chúng ta đi theo đại soái khởi sự, hiện tại đã có một trăm ngàn đại quân, không thể không có lý tưởng như hồi chỉ có vài ba trăm người chiếm núi làm vua được, bọn nhãi các ngươi hiện tại dưới trướng cũng đã có hơn ngàn binh sĩ, dù sao cũng phải cho ra dáng tướng quân mới được!
Tướng lĩnh dưới trướng y thừa dịp lại nịnh bợ thêm một hồi, lời ngọt ngào tuôn ra làm xiêu lòng người.
Y chỉ vào dưới sườn núi nói: - Nơi này, ngay ở chỗ này, chúng ta nhất định phải thể hiện ra uy phong của Hắc Kỳ Quân. Lần trước trên sông Đại Thương, chúng ta đã diệt được Mông Hổ Hữu Uy Vệ. Lần này, trên núi Thanh Phong, ta không tin không đánh tan được Tả Úy Vệ! Chỉ cần thắng tiếp một trận này, đại soái ở bên kia đánh hạ được thành Giáng Châu, vậy thì trong lục lâm hào kiệt còn ai có có thể sánh vai cùng Hắc Kỳ Quân chúng ta? Đừng nói Từ Thắng Trị Hôi Y Quân, Lưu Sát Lang Xích Mi Quân, cho dù cái tên đã xưng đế ở phía Nam là Dương Nhất Sơn khi nhìn thấy Hắc Kỳ Quân chúng ta còn không ngoan ngoãn cúi đầu hay sao?
Một người tướng lĩnh cười nói:
- Tướng quân, nếu cuộc chiến này kết thúc tốt đẹp thì tướng quân nhất định sẽ trở thành đệ nhất đại tướng dưới trướng đại soái rồi. Tên Trình Kiệt kia cho dù có thế nào đi nữa cũng làm sao so được với tướng quân?
Trình Kiệt và Lê Viễn Triều không hợp nhau, hai người không ai phục ai, điều này mọi người trong Hắc Kỳ Quân đều biết. Hai người đều hận không thể giẫm đối phương xuống dưới chân mình, chỉ có điều có Tiêu Phá Quân áp chế, hai người bọn họ không thê làm gì được nhau.
- Trình Kiệt?
Lê Viễn Triều hừ lạnh một tiếng.
- Nói với các huynh đệ, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, có lẽ không bao lâu nữa Tả Úy Vệ sẽ đến. Sáng sớm ngày mai phái người xuống dưới sườn núi tổ chức phòng tuyến thứ nhất, chế tạo nhiều thiết cự mã, tận lực loại bỏ càng nhiều kỵ binh Tả Úy Vệ càng tốt!
- Vâng!
Bọn tướng lĩnh hô đều răm rắp.
Lê Viễn Triều vừa muốn xoay người thì bỗng nhiên nghe thấy dưới sườn núi có người hô lớn cái gì đó. Y nhíu mày, nghiêng tai nghe ngóng.
- Báo! Báo! Tả Úy Vệ tới rồi! Tả Úy Vệ giết đến rồi!
Là thám báo vừa phái đi ra tìm hiểu tin tức!
Lê Viễn Triều sửng sốt, lập tức la lớn: - Còn đứng ngây đó làm gì! Mau tập trung mọi người bố phòng! Thổi tù và! Thổi tù và!
Y vừa hạ lệnh, vừa đón thám báo đang tiến nhanh tới.
Thám báo kia còn cách vài chục bước đã nhảy xuống ngựa chạy đến, chạy được vài bước liền quỳ một chân xuống đất nói: - Báo tướng quân! Đại quân Tả Úy Vệ đã xuất hiện ngoài ba dặm!
Ba dặm!
Lê Viễn Triều hít một hơi khí lạnh, dưới ánh sáng của cây đuốc y cẩn thận đánh giá người lính thám báo thân hình đầy máu trước mặt, bì giáp trên người anh ta đã bị tàn phá, vết máu vẫn còn chỗ chưa khô, ngươi lính này chắn chắn vừa trải qua một phen huyết chiến mới chạy thoát được.
- Tướng quân không cần nhìn nữa, hai mươi huynh đệ chỉ có một mình thuộc hạ chạy thoát!
Người lính trinh sát cắn môi, vẻ mặt bi thương.

Bình Luận

0 Thảo luận