HẾT THẢY LÀ VÌ CÁI GÌ?
Vẫn là Tạ Vạn Tài đến muộn rồi, ông ta được gia đinh báo tin lập tức vội vàng đến Tiên Duyên Nhân Gian, đứa con bảo bối đã chỉ còn lại có một hơi thở, hơn nữa đã gần chết, nhìn thấy không sống được nữa rồi. Khi ông ta chạy vào cửa chính Tiên Duyên Nhân Gian, người đầu tiên ông ta thấy, chính là một người mặc một bộ áo bào gấm màu lam một chân giẫm lên ngực con trai ông ta. Máu từ trong miệng con trai ông ta không ngừng phun ra, máu kia nhuộm hồng cả đế giày trắng của người đàn ông mặc áo bào kia.
Ông ta hét lên một tiếng a, bổ nhào qua cứu con trai mình. Nhưng chưa tiến lên được bước nào đã bị Phùng Đạc ngăn lại, theo ánh mắt lạnh băng băng của Phùng Đạc, Tạ Vạn Tài phỏng đoán việc hôm nay không thể bỏ qua rồi. Ông biết cái thằng con trai bảo bối của mình có cái đức hạnh gì mà, nhưng ai bảo Tạ gia cứ một cây một dòng độc đinh như vậy đâu? Ông không có điểm nào đáng trách, cũng không có lỗi với liệt tổ liệt tông Tạ gia. Nhưng ông không thể nghĩ đến con mình lại phạm phải nhiều sai lầm lớn, lớn đến mức có thể đem toàn bộ Tạ gia góp vào cũng không thể nào cứu được nữa!
- Phùng Bộ đầu, Phùng Bộ đầu, van cầu người, cứu cứu lấy khyển tử! Van cầu người Phùng Bộ đầu!
Tạ Vạn Tài cầm lấy cánh tay Phùng Đạc nói, nhưng dù sao sức lực của ông lão sáu mươi, cũng kém xa so với thân hình đang độ cường tráng của Phùng Đạc, bất kể xông ra như thế nào cũng đều bị Phùng Đạc ngăn lại. Nghe ông ta như thể cầu xin, Phùng Đạc hừ lạnh một tiếng nói: - Ông chủ Tạ, công tử nhà ông phạm vào tội thật lớn, dám ở trước mặt dân chúng nhục mạ Hoàng đế Bệ hạ, đừng nói là một Nhị đẳng Bộ khoái nhỏ nhoi như ta, cho dù là người có thân phận cao quý như là môn sinh của Trung vương chỉ sợ cũng không cứu được hắn!
Nghe hắn ta nói như vậy, Tạ Vạn Tài chỉ cảm thấy trong lòng một cơn chấn động long trời lở đất, sống lưng lạnh toát cả người, hàn ý xông thẳng lên đầu. Trong nháy mắt, đầu óc của ông trở thành một mảng trống rỗng.
- Sẽ không đâu Phùng Bộ đầu, khuyển tử tuy rằng có chút ngang bướng, nhưng tuyệt đối không dám nhục mạ Đương kim Bệ hạ a, kia...Đó chính là tội lớn diệt tộc. Phùng Bộ đầu, van cầu người cứu con ta, nếu tiếp tục đánh nó thật sự sẽ mất mạng đấy!
- Hừ!
Phùng Đạc trừng mắt nhìn Tạ Vạn Tài một cái nói:
- Con của ông lúc nãy uy phong thật lớn, ở đây có hơn trăm người đều có thể làm chứng, chẳng lẽ ông nghĩ rằng Phùng mỗ ta và mọi người đang ăn nói lung tung sao?!
Tạ Vạn Tài không dám phản bác chỉ có điều không ngừng cầu xin, nhưng Phùng Đạc không chịu mở ra. Mắt nhìn lồng ngực con mình đều bị người mặc áo bào gấm kia giẫm thành cái hố, lại chỉ sợ đạp đá mấy cái là ngay lập tức tắc thở. Tạ Vạn Tài xông qua không được, đành quỳ xuống ngay tại chỗ hướng phía Hoa Linh dập đầu, cầu xin Hoa Linh tha cho con mình một mạng, chỉ trong chốc lát, mặt đất đã bị máu trên trán của ông nhuộm một mảnh màu hồng.
Hóa ra, ngay khi Tạ Khôn đang lớn tiếng ngang ngạnh hô to ai dám động đến ta, Hoa Linh không kìm nổi liền muốn ra tay, nhưng dù sao y cũng là quan viên triều đình, trước mặt mọi người đánh chết người như vậy cũng không coi là chuyện nhỏ được. Đang do dự không biết có nên bắt cái kẻ điên Tạ Khôn kia lại hay không, liền nghe thấy sau lưng có tiếng người nói chuyện.
Hoa Linh xoay người nhìn, thấy tấm mành ở cửa Thanh Vũ Lạc Hiên được người vén lên, Triệu Nhị sắc mặt âm trầm đi ra.
- Đông chủ có lệnh, đánh chết không cần nói!
Câu này vừa ra nói ra khỏi miệng, lập tức khiến cho mọi người đối với vị chủ nhân đang ngồi bên trong Thanh Vũ Lạc Hiên kia càng thêm kiêng kị. Đánh chết không cần nói, nhưng Tạ Khôn này luôn miệng nói mình và Trung vương có quan hệ a, Đông chủ đứng sau lưng Tướng quân kia, không ngờ không ngần ngại hạ lệnh đem đánh chết Tạ Khôn, bởi vậy có thể thấy được thân phận của người này có bao nhiêu tôn quý.
Hoa Linh được lệnh gãi đúng chỗ ngứa, vừa lúc Tạ Khôn ngửa mặt lên trời hô to: - Ai dám!
Hoa Linh nâng chân đá một cước thẳng vào cằm Tạ Khôn, một cước liền đá bay Tạ Khôn ra ngoài cách xa ba mét. Một cước này do giận dữ mà phát ra, sức mạnh kinh người, Tạ Khôn trúng một cước này có thể không bất tỉnh đúng là hiếm thấy. Chỉ còn lại hai gia đinh một kẻ chạy về Tạ gia gọi Tạ Vạn Tài đến, kẻ cuối cùng ở lại tự biết mình không phải đối thủ của Hoa Linh cũng không thể trơ mắt nhìn chủ tử của mình bị đánh chết. Kiên trì ngăn cản trước mặt Hoa Linh, rất nhanh gọn Hoa Linh đánh một quyền vào mũi gã ta, trên mặt gã gia đinh lập tức giống như cửa hàng bán xì dầu, chua cay mặn ngọt tất cả đều vụt tới, ở trong đau đớn suy nghĩ vì an nguy của mình, gã ta quyết đoán chủ động ngất đi. Bất kể là nói như thế nào, đã trúng một quyền này rồi coi như là đã hết chức trách của mình. Về phần sống chết của Thiếu gia, đành phải để thuận theo mệnh trời thôi.
Không đợi Tạ Khôn bò dậy Hoa Linh lại một cước đạp lên ngực Tạ Khôn ấn gã trở lại mặt đất. Hoa Linh gắt lên mắng: - Đây là chính ngươi không sợ tự tìm đường chết, hôm nay không đánh chết ngươi coi như quyền cước của ta yếu kém!
Nói xong, một cước hung hăng giẫm lên ngực Tạ Khôn, lực của cước này rất lớn, một âm thanh răng rắc vang lên, không dưới ba cái xương sườn của Tạ Khôn đã bị giẫm gãy. Lúc Tạ Vạn Tài chạy đến, xương cốt nửa người trên của Tạ Khôn đa phần đã bị Hoa Linh giẫm gãy. Có một cái xương sườn bị gãy đâm vào phổi, máu theo miệng và lỗ mũi Tạ Khôn không ngừng phun ra bên ngoài, giống như thác nước, nhìn thật kinh người.
Tạ Vạn Tài không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, khi ngồi thẳng dậy, máu trên trán của ông ta chảy xuống mắt xuống mặt nhuộm đỏ cả khuôn mặt, nhìn hết sức dữ tợn. Tạ Vạn Tài là thương nhân lòng dạ hiểm độc, nhưng cũng coi là người có chừng mực. Chuyện thị phi của triều đình, dù là ở nhà ông ta cũng không tùy tiện mang ra bàn luận. Không ngờ đến chính là nhi tử bảo bối của mình lại to gan lớn mật, ở trong Tiên Duyên Nhân Gian mắng Hoàng đế!
Cho dù ở trong nhà mình, trước Tạ Vạn Tài nghe thấy Tạ Khôn nói những lời nói đấy, ông cũng sẽ lớn tiếng quở trách, hung hăng quất roi, thậm chí đánh tới suýt chết. Nhưng Tạ Khôn dù có bị ông ta đánh chết đánh tàn phế cũng tốt, cũng không liên lụy đến gia tộc. Hiện tại đáng chê cười, không những mạng của Tạ Khôn nhất định không giữ được, mà ngay cả Tạ gia lớn như vậy cũng đều gặp họa theo gã!
- Tráng sĩ! Tráng sĩ! Xin người giơ cao đánh khẽ, đừng đánh nữa, ta ra một ngàn quan, không! Ba ngàn quan tiền mua lại cái mạng cho khuyển tử! Không không không, chỉ cần tráng sĩ không đánh tiếp, tất cả của cải của Tạ gia ta đều tặng cho người!
Tạ Vạn Tài vừa dập đầu vừa khẩn cầu nói.
Hoa Linh hung hăng giơ chân đạp nên cổ Tạ Khôn, răng rắc một tiếng, xương cổ Tạ Khôn vỡ vụn, khí quản bị cắt, ánh mắt vừa hướng lên trên dùng sức hít vài hơi khí, nhưng khí quản đã bị rách, gã dùng sức hô hấp cũng không thể khiến dòng khí đi vào trong phổi được, chỉ giữ được như vậy vài giây, khí đã cạn.
- Muộn rồi, ngươi có dùng gia tài vạn quán cũng không thể mua về tính mạng cho con trai!
Hoa Linh lạnh lùng nói một câu.
- Không! Con của ta!
Tạ Vạn Tài bò về phía trước, Phùng Đạc cũng không ngăn cản nữa, để mặc Tạ Vạn Tài bò đến, chỉ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Tạ Vạn Tài, không ngừng cười lạnh. Tạ Khôn này đáng chết! Phùng Đạc thấy, Tạ Khôn nhục mạ Hoàng đế tội lớn như vậy, chính Tạ Khôn lôi kéo mình vào vụ bê bối này thật đáng chết! Hơn nữa, vẫn còn có vị Võ tướng Tứ phẩm của triều đình trước mặt, trước mặt có mấy chục người khách của Tiên Duyên Nhân Gian, huống chi trong Thanh Vũ Lạc Hiên còn có một đại nhân vật có lai lịch lớn!
Tống Thanh Lý tựa người vào cột ngực không ngừng phập phồng, con ngươi của nàng híp lại thành một đường nhỏ, tầm mắt không nhìn về phía trong đại sảnh nơi đang diễn ra một trận máu tanh, mà gắt gao nhìn vào trên phòng Thanh Vũ Lạc Hiên! Nàng có thể đoán được lai lịch của mấy người kia không hề tầm thường, nhưng không thể tưởng tượng được người đi theo nhân vật ấy lại là một Tứ Phẩm võ tướng của triều đình, đường đường là Tướng quân Thần Chiến doanh! Như vậy có thể phỏng đoán, thân phận của người được gọi là Đông chủ kia, sớm đã được rõ ràng rồi!
Tim Tống Thanh Lý đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng trở lên dồn dập! Bây giờ nàng đã biết, chính mình phạm vào một sai lầm lớn! Sai lầm này rất lớn, không chỉ là mất cái mạng nhỏ không đáng giá của Tạ Khôn, còn có thể đem trọn Tiên Duyên Nhân Gian này cuốn theo! Mặc dù nói sau lưng Tiên Duyên Nhân Gian có một vị Vương gia nhàn rỗi làm chỗ dựa, nhưng cái vị Vương gia nhàn rỗi đó so với người đang ngồi trong Thanh Vũ Lạc Hiên kia, kém hơn rất nhiều!
Ở Đại Hán, người đang ngồi trong Thanh Vũ Lạc Hiên kia mới chân chân chính chính là đại nhân vật! Một câu của hắn, vạn kiếp Tiên Duyên Nhân Gian cũng không thể khôi phục!
Mình đã làm cái gì vậy!
Tống Thanh Lý nghĩ thật muốn tát vào miệng mình hai cái.
Biết rõ ràng người kia có lai lịch lớn, biết rõ ràng người kia nhất định là không thể chọc vào, tại sao mình lại không ngăn cản Tạ Khôn? Vì sao còn muốn mượn tên tiểu tử vô lại Tạ Khôn này để thử người kia? Bây giờ Tạ Khôn nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, trong lúc giận dữ chỉ sợ vị đại nhân vật kia cho phá hủy Tiên Duyên Nhân Gian này cũng không ai ngăn cản được!
Nàng hận chính mình trong lúc nhất thời tự cho rằng mình thông minh nhưng kỳ thực lại là có chút tâm tư riêng khiến bản thân hồ đồ, hận cái tên Tạ Khôn đáng chết kia vì sao không biết trời cao đất dày là như thế nào!
Làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể xoay chuyển được?
Tống Thanh Lý nghe được tiếng tim mình đập, thịch thịch thịch ngay phía dưới cổ họng gây ra sức ép. Nàng buộc chính mình phải tỉnh táo lại, bắt buộc mình phải nghĩ ra một biện pháp để cứu Tiên Duyên Nhân Gian! Chọc phải vị Sát thần kia, cho dù Tiên Duyên Nhân Gian có vị Vương gia kia đi ra hòa giải chỉ sợ rằng cũng không được, càng không phải bàn cái vị Vương gia kia sớm đã bị vị Sát thần kia dọa cho bể mật gần chết, tuyệt đối không dám đối mặt với vị Sát tinh bên trong Thanh Vũ Lạc Hiên! Từ khi Huy vương Lưu Thực bị tru sát, hiện tại còn mấy vị Vương gia có người nào không phải thật cẩn thận để tránh dính đến hai chữ mưu phản chứ?
Làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên hai mắt Tống Thanh Lý tỏa sáng!
Trần Tử Ngư! Đúng! Không phải Trần Tử Ngư và tên Sát tinh kia có chút quan hệ mờ ám sao? Cũng là bởi vì chút quan hệ nửa giả nửa thật này mà vị Vương gia nhàn rỗi phía sau Tiên Duyên Nhân Gian kia mặc dù vẫn ước ao sắc đẹp của Trần Tử Ngư nhưng cũng không dám xuống tay. Nếu như thật sự là Trần Tử Ngư và Sát tinh kia có quan hệ gì, hiện giờ người có thể cứu Tiên Duyên Nhân Gian chỉ có mình Trần Tử Ngư thôi. Nghĩ đến đây Tống Thanh Lý đứng không vững nữa rồi, loạng choạng hướng phía Thính Hương Tiểu Trúc của Trần Tử Ngư mà đi đến.
Nàng lúc này đã không nghĩ được giữa Trần Tử Ngư và Sát tinh đó có việc mờ ám là thật hay giả nữa rồi, chỉ cần có hi vọng, nàng liền đem toàn bộ gia sản giao cho Trần Tử Ngư, không có lối khác.
Trần Tử Ngư đang đứng bên cửa sổ xem trò vui thấy Tạ Khôn đang sống bị đánh chết, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh. Nàng đóng cửa sổ, tròng mắt theo hướng ngón tay chỉ ra khe cửa nói với người bên ngoài: - Chèn cửa vào, bất kể là ai gọi cũng không mở cửa, chỉ nói thân thể của ta không thoải mái, không muốn gặp bất kỳ ai!
Tống Thanh Lý, ngươi muốn đặt cược sao? Ta đây liền muốn xem xem ngươi dùng bảo bối gì!
Trần Tử Ngư khẽ mỉm cười, ngồi trên ghế trước gương bắt đầu trang điểm.
Từ sau khi Lý Diên Phúc chết, bản thân vẫn không nghĩ ra được phương pháp tốt nhất để thoát thân, cũng không nghĩ ra làm sao để có thể lại tiếp xúc với Lưu Lăng, Tống Thanh Lý nữ nhân khôn khéo ấy đã sớm đoán được lai lịch không rõ ràng của mình, nghĩ rằng đây sẽ là nhược điểm của mình là chiêu bài để giữ mình vĩnh viễn ở lại Tiên Duyên Nhân Gian này, hừ, nếu có cơ hội đưa đến cửa, bà cô ta đây sẽ đem tất cả giữ ở trong tay!
Trần Tử Ngư sắc mặt đỏ lên, giống như hoa đào.
Tất cả là vì cái gì? Tất cả đều là vì một người đàn ông kia.
Ngày nhớ đêm mong.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận