TOÀN QUÂN BỊ DIỆT
Thời điểm Trần Tử Ngư tìm thấy Lưu Lăng, hắn đang vô cùng hứng thú ở bên hồ Xuân Phong nhìn lên lũ bọ ngựa đang truy đuổi lũ châu chấu trên không trung. Đây là lần đầu tiên thấy châu chấu có thể bay kéo dài như vậy, bởi vậy có thể thấy ở thời điểm tính mạng gặp nguy hiểm, bất kể là người hay động vật đều có thể phát ra tiềm năng lớn nhất.
- Vương gia, chàng đang suy nghĩ gì vậy?
Trần Tử Ngư đi đến phía sau Lưu Lăng, nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn bả vai của hắn. Tiểu nha hoàn Mẫn Tuệ đỏ mặt lên, lặng lẽ xoay người đi vào trong vườn.
Lưu Lăng chỉ lên một đôi côn trùng vẫn đang liều mạng bay trên trời và nói: - Nàng xem, bất kể là nhỏ bé như thế nào thì đều không cúi đầu trước vận mệnh. Mặc dù nó không phải là đối thủ của con bọ ngựa kia, nhưng cũng không từ bỏ niềm tin về cơ hội sống sót.
Trần Tử Ngư cười nói: - Vương gia, chàng luôn luôn suy nghĩ từ những chuyện không đâu.
Lưu Lăng cười nói: - Ha ha, nếu như người nhìn thấy cảnh tượng này là Nhiếp Niếp, chỉ sợ suy nghĩ của y so với ta còn nhiều hơn vài phần.
Trần Tử Ngư ngồi xuống bên cạnh Lưu Lăng và nói: - Tự Tuyền Nhi đã báo tin về, không ngoài dự đoán của Vương gia, thật sự là Bùi Chiến ở trong đại quân Định An xuôi Nam. Hơn nữa căn cứ vào dấu vết mà thời điểm quân Định An chôn nồi nấu cơm, cô ta xác định, đại quân xuôi Nam của Chu quân không chỉ có một trăm nghìn người, mà ít nhất cũng có mười lăm vạn người.
Lưu Lăng ừ một tiếng rồi nói: - Ừ, cô ấy làm tốt lắm, cho đề kỵ bí mật lên phía Bắc, đón cô ấy trở về.
Trần Tử Ngư có chút kinh ngạc nói: - Cho đề kỵ lên phương Bắc? Như vậy có phải là quá khoa trương hay không?
Lưu Lăng ngồi thẳng người lên và nói: - Khoa trương, tuyệt đối không khoa trương chút nào, nếu như có thể... ta thực sự còn muốn phái người khua chiêng, gõ trống đón bọn họ trở về.
Trần Tử Ngư không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lưu Lăng, nhưng nàng cũng không có ý định hỏi. Nàng hiểu Vương gia là người biết thương hoa tiếc ngọc nhưng nàng cũng hiểu rằng Vương gia tuyệt đối sẽ không mang công và tư nhập vào nhau làm một. Mặc dù Tự Tuyền Nhi làm rất tốt nhiệm vụ ở phương Bắc, nhưng cũng chưa đến mức để cho Vương gia phải phái người khua chiêng gióng trống đón cô ta trở về. Vương gia suy nghĩ như vậy, hẳn là bên trong có chút bông đùa.
- Nàng cho là ta đang nói đùa sao?
Lưu Lăng cười hỏi.
Trần Tử Ngư ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ lên.
Lưu Lăng đứng lên đi đến bên hồ, chắp tay sau lưng và nói: - Có phải Mật điệp Viện Giám sát ở Khai Phong đã xảy ra chuyện hay không? Có lẽ đối với người Tam Xử của Viện Giám sát thì đó là đả kích quá lớn đi. Ngay cả mười hai Kim Y cũng không ngờ tới, chắc chắn trong lòng bọn họ sẽ có cảm giác thất bại không nhỏ. Nếu như chỉ dựa vào tâm trí báo thù để cổ vũ sĩ khí thì e là không đủ, mà lúc này Tam Xử cần nhất là anh hùng. Cho nên mới nói, Tự Tuyền Nhi mang tin tốt lành đến rất đúng thời điểm.
Trần Tử Ngư mặt càng đỏ hơn, nàng còn tưởng rằng, Vương gia làm như vậy là có ý gì với cô bé Tự Tuyền Nhi xinh đẹp kia.
- Đang muốn nói với Vương gia chuyện này, không ngờ Vương gia đã biết rồi.
Lưu Lăng cười nói: - Nàng nên nhớ rằng, Viện Giám sát là do ta lập nên.
Trần Tử Ngư chợt ngẩn ra, Viện Giám sát là do Vương gia thành lập đấy. Chỉ có điều vẫn theo thói quen hàng ngày mà cho rằng, Triệu Đại là thủ lĩnh của Viện Giám sát, và cũng chính là linh hồn của Viện Giám sát, cho nên quên mất rằng Viện Giám sát này là do một tay Vương gia tạo nên đó. Không riêng gì Trần Tử Ngư mà rất nhiều người cũng cho rằng Triệu Đại chính là chủ nhân của Viện Giám sát. Cho đến lúc này Trần Tử Ngư mới tỉnh ngộ, hóa ra, vĩnh viễn ở Viện Giám sát này chỉ có Vương gia là người có quyền điều binh khiển tướng, mà tuyệt đối không phải là Triệu Đại.
- Vương gia, việc ở Khai Phong nên xử lý như thế nào?
Trần Tử Ngư theo bản năng liền hỏi.
Lưu Lăng vẫy tay gọi Trần Tử Ngư đến bên hồ:
- Chuyện này các nàng đã nói với nhau trong viện rồi, Triệu Đại đã giao cho nàng toàn quyền xử lý, nghĩa là muốn chứng minh rằng chuyện này nàng có thể làm tốt. Tuy rằng ngay từ đầu ta đã không đồng ý cho nàng vào làm việc trong viện, nhưng nàng đã chứng minh được năng lực của mình, ta sẽ ủng hộ nàng. Tuy rằng ta cảm thấy nữ nhân của ta nên thoải mái ở nhà hưởng phúc, về phần giành chính quyền hay những chuyện nhỏ như thế này nên để cho nam nhân chúng ta làm. Nhưng ta cũng hiểu nữ nhân các nàng cũng giống như loài chim vậy, không muốn suốt ngày bị nhốt trong lồng, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần nàng thích, thì nàng cứ làm. Nàng như vậy, Ngọc Châu cũng như vậy, Mi Nhi cũng như vậy, dù là hai tiểu nha đầu Gia Nhi, Huân Nhi cũng như vậy.
Trong lòng Trần Tử Ngư cảm thấy ấm áp, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo Lưu Lăng, đem khuôn mặt mình dán lên tấm lưng rộng lớn của hắn.
- Tuy nhiên... ta cũng không đành lòng nhìn nàng phát sầu mà không giúp đỡ. Điều động người từ viện Giám sát không dễ cũng không được nhiều nhân thủ, nhất là ở chỗ Kim Y, bọn họ đều có nhiệm vụ, gần như không rút ra được. Người của Tứ Xử và Lục Xử thân thủ tuy không tệ, nhưng nếu không có một hai cao thủ tuyệt đỉnh bên cạnh nàng thì người lo lắng cuối cùng vẫn là ta. Ta để huynh đệ Nhiếp thị giúp nàng, đừng từ chối, bất kể là lấy thân phận Vương gia hay với tư cách là nam nhân của nàng, sắp xếp của ta nàng không được cự tuyệt đấy.
Trần Tử Ngư có chút vội vàng nói: - Thiếp vẫn còn có điều muốn nói, Vương gia thân mang trọng trách bảo vệ thiên hạ, trong thiên hạ này còn có cái gì so với sự an toàn của Vương gia quan trọng hơn chứ. Huynh đệ Nhiếp Thị tuyệt đối không thể rời khỏi Vương gia, Vương gia cũng đừng làm khó Tử Ngư nữa.
Lưu Lăng quay lại ôm lấy Trần Tử Ngư và nói: - Yên tâm đi, nàng không ngốc đến nỗi cho rằng, ta sẽ chỉ dùng hai huynh đệ Nhiếp thị bên người chứ? Nàng là nữ nhân của ta, cho nên hẳn đối với nam nhân của mình có chút tin tưởng chứ. Chưa nói đến chuyện Vương gia của nàng là một đại cao thủ, cho dù là tu vi Kim Y của Viện giám sát, thì có thể dễ dàng qua cửa ải doanh Tu La được hay sao?
Khi Lưu Lăng nói mình là đại cao thủ, tuy rằng không có dõng dạc, nhưng cũng có một chút khoa trương. Mười hai Kim Y của Viện Giám sát kia cũng không dám nói mình là đại cao thủ. Thế giới này rộng lớn, kẻ mạnh tới biến thái lẽ nào không có? Ví dụ như Nhiếp Niếp, đây chính là người làm cho huynh đệ Nhiếp thị vừa kinh sợ vừa nể phục. Kỳ thực Lưu Lăng cũng luôn nghĩ, với công phu trước mắt của hắn, đấu tay đôi thì không thể đánh bại một trong hai huynh đệ Nhiếp thị, nhưng nếu là mã chiến, huynh đệ Nhiếp thị cũng không phải đối thủ của hắn. Hiện giờ cao thủ trong quân doanh, gần như không tìm được người có thể đánh thắng Lưu Lăng, cho nên hắn mới tò mò, Nhiếp Niếp mạnh như thế nào, không ngờ lại khiến huynh đệ Nhiếp thị đến phản kháng cũng không dám nghĩ đến. Lưu Lăng cũng đã từng hỏi huynh đệ Nhiếp thị, nếu như lấy mười hai Kim Y của Viện Giám sát đến tấn công Nhiếp Niếp thì kết quả như thế nào? Huynh đệ Nhiếp thị trả lời một cách chắc chắn, công tử chỉ cần một nhát kiếm.
Đáp án này khiến cho Lưu Lăng không thể tin nổi, nếu như có người chỉ cần một kiếm đã đánh bại được mười hai Kim Y của Viện Giám sát, vậy người này như thế nào?
Nhưng Lưu Lăng biết, cho dù Nhiếp Niếp có đến đây, cũng không có khả năng gây nguy hiểm cho mình. Kiếp trước nằm triền miên một đời trên giường bệnh không thể đi lại, thật vất vả để sống lại thêm một lần, một lần làm người, Lưu Lăng luôn rất sợ chết đấy. Đương nhiên, loại sợ chết này không làm cho người ta khinh thường, trên chiến trường, Lưu Lăng thường xuyên liều mình tìm đường sống trong cõi chết. Loại sợ chết này, là không muốn chết đi một cách uổng công vô ích. Lấy thành tựu và địa vị của hắn hiện giờ, nếu không phải bản thân muốn chết thì tuyệt nhiên không ai có khả năng gây tổn thương cho hắn.
- Thiếp không yên lòng...
Tuy rằng Lưu Lăng nói như vậy, nhưng Trần Tử Ngư vẫn cảm thấy việc Lưu Lăng đem huynh đệ Nhiếp thị giao cho mình, đây là việc làm cho nàng rất không yên lòng. Ở trong mắt nàng, Vương gia chính là trời, là duy nhất, cho dù nàng có xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép Vương gia chịu bất cứ chút hư tổn nào. Kỳ thực... Lưu Lăng chẳng phải cũng là nghĩ như vậy sao? Hắn là nam nhân của nàng còn nàng là nữ nhân của hắn.
Lưu Lăng cúi đầu ngậm lấy cánh môi Trần Tử ngư mà hôn, đem câu nói kế tiếp của nàng chặn lại, sau khi hôn triền miên và cuồng nhiệt, Trần Tử Ngư thở hổn hển, có chút lưu luyến rời khỏi môi Lưu Lăng. Lưu lăng đang giữ mặt Trần Tử Ngư, cảm nhận được hơi nóng trên gương mặt nàng: - Yên tâm đi nha đầu ngốc, một người ở vị trí cao, sẽ không tránh khỏi sợ chết, mà trên thế gian này, những người ở vị trí cao hơn ta nữa cũng không nhiều. Một người sợ chết, luôn luôn sắp xếp trước mọi chuyện.
Có thể thản nhiên ở trước mặt nữ nhân của mình thừa nhận chính mình sợ chết, làm được điều này cũng cần khá nhiều dũng khí đấy.
Trần Tử Ngư tựa vào lồng ngực của Lưu Lăng nói: - Vương gia, vì sao chàng vẫn luôn thích hạ thấp chính bản thân mình? Vương gia có sợ chết hay không sợ chết thiếp không biết, thiếp chỉ biết trên thế giới này, không ai có dũng khí bằng Vương gia.
Được nữ nhân của mình khen, quả thực đó là một chuyện rất hạnh phúc
Lưu Lăng cười nói: - Nếu có gì nguy hiểm thì rút quân về ngay, nhớ lấy, không nên đột nhập vào trong thành Khai Phong.
Trần Tử Ngư trong lòng dấy lên chút ngọt ngào gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Lưu Lăng: - Vương gia, tại sao sau khi tới Hoạt Châu chàng liền cho chặn đoạn kênh Phúc Duyên này, hàng hóa của các thương nhân không thể theo đường thủy mà vận chuyển lên phương Bắc được, họ vô cùng oán hận. Còn có người lợi dụng vấn đề này kích động dân chúng gây rối, Viện Giám sát đã trấn áp được một nhóm người rồi.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Không lâu nữa ta sẽ cho người khai thông lại kênh Phúc Duyên, đám dân chúng oán hận là chuyện đương nhiên. Tiếp tục trấn an, nếu như có người làm loạn, gây rối, thì đừng chần chừ, giết luôn đi. Còn về phần những thương nhân kia, nếu tiếp tục đại náo, hãy nói cho bọn họ biết ở trên lãnh thổ của Đại Hán ta, chỉ cần bọn họ buôn bán kinh doanh sẽ được giảm bớt ba thành thuế má. Nếu còn tiếp tục náo loạn thì hãy nói cho bọn họ biết nếu có phát hiện ai buôn bán ngoài lãnh thổ Đại Hán ta thì sẽ giết không tha.
Hắn híp mắt nói: - Trong kênh Phúc Duyên có một bí mật, một món lễ vật, bí mật đương nhiên là bí mật của ta, còn lễ vật là để dùng cho quân địch.
Trần Tử Ngư ở Hoạt Châu chuẩn bị ba ngày, sau đó mang theo mật điệp Tam xử cùng với thích khách và hộ vệ được điều động tới từ Tứ xử, Lục xử, còn có huynh đệ Nhiếp thị - hai người xếp hạng đầu trong mười hai Kim Y của Viện Giám sát khởi hành. Mục tiêu của nàng là Khai Phong, kẻ thù không biết, đây mới là chuyện nguy hiểm làm cho người ta đau đầu nhất. Khiến cho kẻ địch của ngươi lộ ra ngoài sáng, cho dù hắn có cường đại thì cũng không đáng sợ. Nhưng khi mà ngươi không biết kẻ thù của ngươi ở chỗ nào, thì có thể là nó đang ở ngay cạnh ngươi đó.
Đi được nửa đường Trần Tử Ngư nhận được mật báo của mật điệp Viện Giám sát tại Khai Phong gửi tới, đó cũng là bức tình báo cuối cùng. Tin tình báo này rõ ràng là được gửi ra trong lúc vô cùng cấp bách, mặt trên chỉ có bốn chữ. Mật điệp phát ra phong tình báo này, vào thời điểm gặp nguy hiểm, viết tất cả mười tờ với nội dung giống nhau, rồi đem tất cả phi nô thả bay ra ngoài. Điều may mắn chính là có một chú phi nô cuối cùng có thể bay ra được khỏi thành Khai Phong.
Bốn chữ trên thư khiến cho Trần Tử Ngư trầm mặc thật lâu, sau đó, nàng xuống xe ngựa, đứng bên phía đường đối diện với thành Khai Phong vái một vái.
Trên thư có bốn chữ được viết bằng máu, nhìn thấy ghê người.
Toàn quân bị diệt!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận