Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 311: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
TRAO ĐỔI TRƯỚC TRẬN ĐÁNH
Thành Hoa Châu chẳng hề cao lớn, tuy đã nhận được báo cáo trinh sát miêu tả vô cùng tường tận về địa hình Hoa Châu, nhưng khi Lưu Lăng tận mắt thấy thành Hoa Châu vẫn có cảm giác hơi khó tin. Tường thành này không ngờ còn thấp hơn cả tường thành Giáng Châu, nào có giống với một châu phủ chứa kho lương lớn nhất Đại Chu.
Tường thành chỉ cao có sáu, bảy mét, làm sao có thể bảo vệ được nhà kho Hoa Châu, nơi chứa tận mấy trăm vạn thạch lương thực?
Tuy nhiên, Tiết Độ Sứ Vĩnh Hưng quân Tạ Tuấn cũng đã biết Hoa Châu rất khó để phòng ngự, cho nên trước đây rất lâu, Tạ Tuấn đã phái người đào một con sông hộ thành rộng chừng mười trượng bên ngoài Hoa Châu. Dưới lòng sông sâu tới sáu bảy mét đó còn nuôi dưỡng rất nhiều cá sấu (hay còn gọi là giao long).
Hơn nữa, tuy tường thành Hoa Châu không đủ cao nhưng lại rất rộng. Đến như Tấn Châu, nơi được Mông Hổ thiết kế thành pháo đài quân sự thì tường thành cũng chỉ rộng năm bước chân. Mà tường thành Hoa Châu lại có độ rộng chừng mười hai bước! Như vậy thì trên tường thành có thể tập kết đầy đủ binh lực phòng ngự rồi. Tạ Tuấn còn nghĩ ra một biện pháp khác chính là dùng khiên lớn để gia tăng độ cao cho tường thành, như vậy sẽ tăng cường lực phòng ngự cho tường thành lên rất nhiều.
Mà cái khiến Lưu Lăng coi trọng nhất đó chính là số lượng nỏ lớn trên tường thành Hoa Châu. Xem ra, để bảo vệ nhà kho Hoa Châu này, Tạ Tuấn đã xuất ra hết vốn liếng. Những nỏ lớn đó ở châu phủ bình thường nhiều nhất cũng chỉ được trang bị gần hai mươi cái mà thôi, mà trên tường thành Hoa Châu, mỗi một hướng đều có ít nhất trăm cái. Nỏ lớn có lực sát thương kinh người, ngoài hai trăm mét là có thể dễ dàng bắn xuyên thấu trọng giáp kỵ binh và chiến mã. Còn đối với bộ binh thì thứ này không khác gì ác mộng.
Quanh bốn cổng thành Hoa Châu đều có binh doanh của Vĩnh Hưng quân được xây dựng liên tiếp. Tính sơ sơ, chỉ bên ngoài thành Hoa Châu đã có không dưới ba vạn binh lính Vĩnh Hưng quân trú đóng. Trước khi đến Hoa Châu, Lưu Lăng đã suất quân giao chiến với Vĩnh Hưng quân mấy lần. Dựa vào uy lực của hỏa tiễn và xe bắn đá, quân Hán liên tiếp thắng trận, sau mấy lần đại chiến đã chém được hơn hai vạn quân địch, Vĩnh Hưng quân liên tiếp bại lui.
Ngay khi Lưu Lăng đang dẫn người đi quan sát bố phòng ở Hoa Châu thì bỗng thấy đại doanh bên ngoài Bắc môn của quân Chu mở rộng cửa, từ đó một đội kỵ binh gào thét lao ra. Nhân số của đội kỵ binh này không nhiều, chỉ khoảng một ngàn người, nhưng nhìn trang bị tinh nhuệ, kỵ sĩ cường tráng, không ngờ có thể sánh với khinh kỵ binh Tu La Doanh rồi. Đội kỵ binh này mang đại kỳ có chữ Tạ, xem ra là Tiết Độ Sứ Vĩnh Hưng quân Tạ Tuấn tự mình xuất doanh đến nơi này.
Lưu Lăng cười cười, giữ ngựa ở nguyên tại chỗ chờ đội kỵ binh quân Chu tới gần. Chỉ thấy đội kỵ binh này chia ra hai bên, hơn mười viên chiến tướng vây quanh một viên đại tướng toàn thân mặc hoàng kim giáp tiến lên phía trước. Hai quân cách xa nhau chừng hai trăm mét thì ngừng lại, không bên nào tùy tiện phát động công kích.
Một gã tướng lĩnh quân Chu ra khỏi trận, phóng ngựa chạy như bay, tới cách Lưu Lăng khoảng 20m thì dừng lại ôm quyền nói: - Phía trước có phải là Hán Vương điện hạ? Tiết Độ Sứ đại nhân của chúng ta có lời muốn nói với Vương gia.
Hoa Linh hạ giọng nói: - Vương gia không nên đi, coi chừng có bẫy.
Lưu Lăng khoát tay nói: - Không sao, nếu Tạ Tuấn dám động thủ, thần tiễn của ngươi chẳng lẽ buông tha cho y sao?
Hoa Linh bất đắc dĩ đành phải bảo hộ bên cạnh Lưu Lăng, thúc ngựa đi theo Lưu Lăng tiến lên. Triệu Nhị lo lắng, gọi thêm Triệu Bá, mang theo hơn trăm thân binh theo sát phía sau, bảo vệ kín kẽ. Phía đối diện, từ trận doanh quân Chu cũng có hơn trăm kỵ binh vây quanh viên kim giáp đại tướng kia thúc ngựa đi ra.
Hai phe đến cách xa nhau hơn mười mét thì đứng lại, kim giáp đại tướng kia ôm quyền nói: - Đã nghe uy danh của Hán Vương từ lâu, nhưng thật không thể tưởng được lần đầu tiên gặp nhau lại ở hai phía đối lập.
Lưu Lăng cười cười nói: - Trấn Nam Hầu uy chấn vùng biên cương phía Nam, hôm nay ta được diện kiến cũng coi như đã hoàn thành được một tâm nguyện trong lòng.
Tạ Tuấn là một người đàn ông mặt đỏ râu dài, thiện dùng một cây đại đao nặng hơn trăm cân. Mọi người đều nói người này có phong thái của Quan Công, hôm nay Lưu Lăng được gặp quả nhiên cảm thấy người này có vài phần giống với vị Quan Công trung nghĩa vô cùng kia. Nếu bộ kim giáp mà đổi thành bộ áo bào gấm màu xanh thì sẽ càng giống hơn nữa.
- Hán Vương đường xa mà đến, là vì đoạt nhà kho Hoa Châu của ta?
Tạ Tuấn cao giọng hỏi.
Lưu Lăng cười nói: - Nếu Trấn Nam Hầu cho là đoạt, vậy nó chính là đoạt.
Tạ Tuấn thở dài: - Ta với Vương gia thiên nam địa bắc, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày vung gươm đao với nhau, mặc dù Vương gia xua quân xuôi nam, Vĩnh Hưng quân ta cũng chưa từng suất quân ngăn trở. Hiện giờ Vương gia đã chiếm được mấy châu rộng ngàn dặm của Đại Chu, vì sao còn muốn tiếp tục bức ép?
Lưu Lăng nói: - Không phải ta bức ép Trấn Nam Hầu, mà là không thể không đoạt. Nhà kho Hoa Châu có tới mấy trăm vạn thạch lương thảo, có thể cung cấp cho cả nửa giang sơn Đại Chu. Nếu Trấn Nam Hầu là ta thì Trấn Nam Hầu sẽ làm như thế nào? Ta xua một trăm ngàn quân xuôi nam, không chỉ vì nhà kho Hoa Châu này mà thôi.
Tạ Tuấn nói: - Quân đội Hán Vương đệ nhất thiên hạ, Tạ mỗ không dám ngăn cản đại quân của Hán Vương, nhưng vì tính mạng hai trăm ngàn binh sĩ dưới trướng Tạ mỗ và an nguy của triệu dân lục châu, Tạ mỗ không dám lui. Nếu Hán Vương cố ý muốn lấy Hoa Châu vậy Tạ mỗ cũng chỉ có thể liều chết chống cự.
Y dừng một chút rồi nói: - Chỉ có điều, binh đao là thứ chí hung, động tới sẽ khiến sinh linh lầm than, non sông tan vỡ, vì dân chúng trong thiên hạ, Tạ mỗ khẩn cầu Hán Vương thu binh. Tạ mỗ nguyện ý dùng hai thành lương thảo tồn kho ở Hoa Châu cung cấp cho Hán Vương, và cùng Hán Vương phân chia nửa giang sơn năm mươi bốn châu phía tây Đông Kinh Đại Chu, Hán Vương nghĩ như thế nào?
Lưu Lăng cười hỏi:
- Trấn Nam Hầu có phải Trấn Nam Hầu của Đại Chu?
Tạ Tuấn nói: - Đương nhiên!
Lưu Lăng lại hỏi: - Vậy vì sao Trấn Nam Hầu lại có đề nghị này? Trấn Nam Hầu thân là Tiết Độ Sứ một phương, dưới trướng có hai trăm ngàn binh mã, binh tinh lương thực đủ, vì sao phải phân chia địa bàn với ta?
Tạ Tuấn nói: - Đại Chu suy tàn, người trong thiên hạ nổi lên tranh đoạt. Hán Vương tuy rằng không phải người Đại Chu nhưng cũng là người Hán. Đại Chu và Đại Hán rất gần nhau, gắn bó như môi với răng, hoàn toàn khác với đám man nhân Khiết Đan, Đảng Hạng kia. Tinh giáp dưới trướng Hán Vương thiên hạ vô địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nếu Tạ mỗ đã không nắm chắc đánh bại Hán Vương trong trận chiến thì không bằng lùi một bước cầu hòa, chỉ cầu có thể bảo toàn sáu châu của Tạ mỗ hiện giờ mà thôi. Nếu Tạ mỗ có thể đánh bại Hán Vương thì đã không cần phải đến đây cầu hòa rồi.
Lưu Lăng không khỏi tán thưởng trong lòng một câu, Tạ Tuấn này cũng là một người đàn ông quang minh lỗi lạc.
- Trấn Nam Hầu tự hạ mình quá rồi, dựa vào chiến lực của Vĩnh Hưng quân, năm mươi bốn châu phía Tây Đại Chu, nếu Trấn Nam Hầu muốn đoạt thì ai có thể ngăn cản?
- Mấu chốt là như thế, Tạ mỗ thầm nghĩ chỉ cần trông coi mảnh đất cằn này sống qua ngày là được rồi, không cầu tranh giành Trung Nguyên, chỉ cầu an cư lạc nghiệp. Tạ mỗ chỉ là người dân bình thường, tất nhiên sẽ không có chí lớn giống như Hán Vương. Kính xin Hán Vương suy nghĩ, chớ động binh đao.
Lưu Lăng vỗ tay mà khen: - Hay cho câu "an cư lạc nghiệp", chỉ bằng bốn chữ này ta đã có ý lui binh.
Nghe Lưu Lăng nói như vậy, trong lòng Hoa Linh và mọi người đều căng thẳng. Bọn họ biết rõ nhân cách của Vương gia, nói không chừng để tránh cảnh sinh linh đồ thán, Vương gia thật sự sẽ lui binh. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Lưu Lăng đã làm bọn họ hoàn toàn yên tâm.
- Chỉ có điều, chỉ sợ Trấn Nam Hầu cai trị dân chúng lục châu không phải như lời ngươi nói. An cư lạc nghiệp? Cấp dưỡng cho hai trăm ngàn đại quân cần quá nhiều thứ, mặc dù Trấn Nam Hầu có được nhà kho Hoa Châu cũng không thể nào không mảy may tơ hào chứ? Trấn Nam Hầu an cư lạc nghiệp, đó là một mình Trấn Nam Hầu được an cư lạc nghiệp, mà không phải dân chúng lục châu được an cư lạc nghiệp. Ta bình sinh có tâm muốn thiên hạ thái bình, đành bất đắc dĩ trở thành kẻ địch của Trấn Nam Hầu rồi.
Tạ Tuấn sắc mặt phát lạnh nói: - Chẳng lẽ Hán Vương thực sự nghĩ rằng hai trăm ngàn đại quân dưới trướng Tạ mỗ là gà đất chó kiểng hay sao?
Lưu Lăng khẽ cười nói: - Không tới mười tám vạn, vài ngày trước thật ra ta đã chiếm chút tiện nghi, may mắn thắng được Trấn Nam Hầu mấy trận.
Tạ Tuấn hừ một tiếng nói: - Nếu Hán Vương đã quyết tâm đối địch với Vĩnh Hưng Quân vậy thì phải bàn chuyện thắng thua trên chiến trường rồi! Tạ mỗ tuy rằng nhát gan khí nhược nhưng cũng sẽ không ngồi yên để người khác chèn ép đến đường cùng!
Lưu Lăng lại vỗ tay khen: - Lời này của Trấn Nam Hầu mang đậm bản sắc đại trượng phu, ta rất đồng tình.
Tạ Tuấn bị tức cứng họng, lạnh giọng nói: - Vậy Tạ mỗ sẽ đợi trong thành Hoa Châu cung nghênh xa giá của Hán Vương!
Lưu Lăng nói: - Như ngươi mong muốn.
Cuộc trò chuyện kết thúc không mấy vui vẻ. Tướng lĩnh dưới trướng Tạ Tuấn hạ giọng nói: - Đại nhân, sao không nhân cơ hội này giết tới đánh chết Lưu Lăng? Chỉ cần Lưu Lăng chết đi, quân Hán không còn gì đáng sợ nữa!
Tạ Tuấn nhìn lướt qua Hoa Linh ở cách đó hơn mười mét đang giương cung trong tay, cuối cùng lắc đầu nói: - Đại trượng phu sao có thể bỉ ổi như thế được? Muốn chiến thì quang minh chính đại quyết thắng thua sinh tử trên sa trường!
Nghe Tạ Tuấn hùng hồn như thế, viên tướng nghĩ ra quỷ kế kia mặt đỏ lên. Gã tự nhiên không biết, Tạ Tuấn sở dĩ không dám động thủ là bởi vì trong giây lát y nhớ tới dưới trướng Hán Vương Lưu Lăng có một thần tiễn thủ bách phát bách trúng trong vòng 150 bước. Y đoán chắc đó chính là người đang giương cung, ở khoảng cách này, Tạ Tuấn cũng không muốn bị một mũi tên bắn xuyên tim.
Sau khi trở về đại doanh, Lưu Lăng lập tức hội họp các tướng.
- Hoa Linh, lệnh cho ngươi dẫn theo hai ngàn cung tiễn thủ mai phục tại sườn đông đại doanh, nếu nhìn thấy quân Chu bí mật đến đánh úp doanh trại, đợi khi chúng vào hết đại doanh hẵng suất quân bắn chết!
- Triệu Nhị, lĩnh năm nghìn bộ binh nấp trong đại doanh phía Tây, sau khi quân Chu tiến vào doanh trại lập tức phong tỏa cổng chính, bảo vệ cung tiễn thủ dưới trướng Hoa Linh. Nếu quân Chu tấn công quá kịch liệt thì cứ để một lối nhỏ cho chúng thoát ra.
- Chiêu Tiên, ngươi mang theo binh mã bản bộ mai phục trong doanh trại chứa đồ quân nhu, sau khi thấy quân Chu tiến vào đại doanh lập tức bố trí liên phát hỏa tiễn, phích lịch đạn giết chết!
- Triệu Bá, lĩnh hai ngàn kỵ binh mai phục bên ngoài đại doanh ba dặm, thấy quân Chu bí mật đánh úp doanh trại thì cứ để chúng đi, đợi khi quân Chu chạy tán loạn trở về thì xuất binh đánh úp.
- Dương Nghiệp, lĩnh hai ngàn kỵ binh, lúc thấy Triệu Bá bắt đầu chặn giết nhân mã quân Chu lập tức dẫn binh từ sườn đông tấn công vào cửa Bắc đại doanh quân Chu, chỉ cần đâm xuyên qua đại doanh rồi phóng hỏa càng nhiều càng tốt nhưng không cần ở lại lâu!
- Tam Giang Hầu, tất cả đồ quân nhu và lương thảo, trước đêm nay phải bí mật di dời ra xa đại doanh, còn những xe ngựa vốn chứa đồ quân nhu và lương thảo thì chất đầy đá vụn lên, ngụy trang như thật!
Lưu Lăng liên tiếp hạ hơn mười đạo quân lệnh sau đó khẽ cười nói: - Quân Chu chỉ e ngại hai thứ hỏa khí khác biệt là xe ném đá và xe hỏa tiễn, đàm phán hôm nay đã đổ bể, chắc chắn tối nay Tạ Tuấn sẽ phái người đến phá hủy xe ném đá và xe hỏa tiễn bằng bất cứ giá nào. Các ngươi chỉ cần theo lệnh làm việc, để cho tên Tạ Tuấn kia phái tới bao nhiêu người, thì cũng phải mất đi từng đấy người!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Ta sẽ ngồi trong đại trướng, nhìn các tướng giết địch lập công!

Bình Luận

0 Thảo luận