PHÁO HOA CỠ ĐẠI.
Sau khi thuyền lớn qua Bác Châu thì không còn nguy hiểm ngoài mặt nào nữa. Tuy rằng các địa khu đã đi qua ven đường có không ít giặc cỏ, nhưng những người này sẽ không chủ động trêu chọc mười mấy chiếc thuyền quan được trang bị đến tận răng. Đặc biệt là chiến kỳ phi long màu đỏ lửa tung bay phấp phới trên con thuyền lớn, cho dù những giặc cỏ kia có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm ra chuyện khác người gì.
Sau khi qua Bác Châu lại đi thêm một đoạn đường thủy nữa là Đức Châu. Đây là một tòa thành lớn, hiếm có là trong thời loạn thế như vậy mà Đức Châu vẫn phồn hoa như cũ. Nhưng người trên thuyền không có tâm tình ngắm phong cảnh ngắm nhân tình. Cách Thương Châu càng lúc càng gần, cảm giác nặng nề trong lòng mọi người cũng càng ngày càng mãnh liệt. Không thể phủ nhận, dưới trướng Lưu Lăng không có nam tử sợ chết, tâm tình bọn họ nặng nề cũng không phải vì sợ tử vong, mà là lo lắng cho chiến cục, lo lắng cho an toàn của Lưu Lăng.
Hơn mười chiếc thuyền lớn, chứa hơn ngàn binh lính cũng không có vẻ trống rỗng, bởi vì trên thuyền không chỉ chở người, mà còn có rất nhiều trang bị. Không nói đến chuyện Lưu Lăng là người sáng lập Giám Sát Viện, chỉ nói bên cạnh Chỉ Huy Sứ của Giám Sát Viện như Triệu Đại thôi, dĩ nhiên là mang theo không ít trang bị mà Giám Sát Viện Ngũ Xử nghiên cứu chế tạo ra. Đương nhiên còn có hơn mười xe bắn đá thoạt nhìn giống như mãnh thú Hồng Hoang vậy. Sau khi bổ sung bao hỏa dược, mười mấy chiếc thuyền lớn này đã là chiến hạm danh xứng với thực rồi.
Sau khi qua Đức Châu, mọi người đều không ngờ là lại thật sự có một đám thủy tặc cần tiền không cần mạng đến cướp. Cách rất xa, binh lính quan sát phát hiện đường sông trước mặt bị trên trăm chiếc thuyền nhỏ ngăn chặn. Trên thuyền nhỏ đứng đầy thủy tặc, nhìn dáng vẻ không ngờ là có trên dưới ba ngàn người. Trị an Đức Châu vẫn coi như là tốt, xuất hiện một đám thủy tặc lớn như vậy thì rất có thể đã là loạn phỉ lớn nhất Đức Châu rồi.
Trước đây Đức Châu có quân trú đóng, là Tả Thú Vệ một trong chiến binh mười hai Vệ của Đại Chu. Tả Thú Vệ vào hai năm trước mới bị Triệu Thiết Quải thôn tính. Lúc trước khi đại quân Tả Thú Vệ ở Đức Châu đã giết sạch sẽ giặc cỏ trong phạm vi trăm dặm. Những thủy tặc này hẳn là gần đây mới xuất hiện, hơn nữa xem ra bọn họ rất không thức thời.
Triệu Đại quỳ ở đuôi thuyền một đêm, cho đến sáng sớm Lưu Lăng mới đi qua gọi y đứng lên. Quỳ lâu như vậy, toàn thân Triệu Đại có chút cứng ngắc, đặc biệt là đầu gối, huyết mạch không thông, rất lâu sau mới có thể đứng vững. Y thật cẩn thận nhìn sắc mặt Lưu Lăng, lại phát hiện Vương gia đang nửa cười nửa không nhìn y.
- Cút đi ăn cơm đi. Nếu đồn ra ngoài nói ta bỏ đói chết một Chỉ Huy Sứ Giám Sát Vệ, thanh danh của Cô cũng hỏng theo.
Triệu Đại thấy trên mặt Vương gia không có vẻ giận dữ gì, trong lòng mới an tâm. Nói thật ra, hôm qua Vương gia thật sự hù chết y. Y vốn cho rằng bản thân đã sắp xếp chuyện đó thần không biết quỷ không hay, Vương gia sẽ không biết được. Ai ngờ, hóa ra Vương gia đã biết từ sớm, lại vẫn không nói ra. Triệu Đại biết, Vương gia thất vọng về mình, chủ yếu nhất vẫn là mình không thừa nhận chuyện này với Vương gia. Y quyền cao chức trọng thật ra hoàn toàn nhờ vào sự tin tưởng của Lưu Lăng dành cho y. Y cũng hiểu, nếu sự tin tưởng mà Vương gia dành cho y xuất hiện vết nứt, thì muốn bù đắp lại rất khó khăn, còn khó gấp mấy lần Nữ Oa nương nương vá lỗ thủng trên bầu trời nữa. Tốt xấu gì thì Nữ Oa nương nương còn có thể tìm đá bảy màu, y dùng cái gì để đáp lại vết rạn đây?
Cho nên Triệu Đại rất sợ hãi. Sự sợ hãi của y không phải giả vờ. Quả thật, y từng nghĩ, cho dù Vương gia biết được chuyện này cũng sẽ không vì chết mấy chục người nhà của Tạ Tuấn mà xuống tay với y. Y biết Vương gia cực kỳ bao che khuyết điểm, chưa từng để người trong tay mình chịu uất ức. Nhưng y cũng biết, bao che khuyết điểm không có nghĩa là có thể chịu được lừa gạt. Vương gia không cần giết y, chỉ cần miễn chức vị Chỉ Huy Sứ Giám Sát Viện của y thì còn khó chịu hơn là giết y.
Triệu Đại không đi ăn cơm, mà là giữ vững tinh thần đứng bên cạnh Lưu Lăng. Mà y kinh ngạc phát hiện, một nam tử tuấn mỹ áo trắng như tuyết không ngờ lại nghênh ngang ngồi trên bàn ăn bữa sáng. Hơn nữa y dường như không tôn trọng Lưu Lăng nhiều cho lắm, bởi vì y căn bản không đợi Lưu Lăng ngồi xuống thì đã tự mình ăn trước rồi. Cháo gạo trắng, mấy món ăn nhẹ tinh xảo, rất thanh đạm, nhưng vị rất ngon.
- Còn nói ngươi nghèo? Viễn chinh trên thuyền còn mang theo đầu bếp nổi tiếng nhất Đại Chu, một bữa điểm tâm mà làm tinh xảo như vậy, ta thực sự hoài nghi lời của ngươi có mấy phần là thật.
Nhiếp Niếp ăn cháo trắng, dường như rất hồi tưởng hương thơm nhàn nhạt của cháo.
Lưu Lăng cười nói: - Mang theo một đầu bếp cũng không thể chứng minh gì cả. Đầu tiên phải nói cho ngươi biết là tiền công của Tô đầu bếp rất thấp, hơn nữa, ông ta luôn có thể dùng thức ăn rất bình thường làm ra mùi vị khác nhau.
- Điều này cũng chứng minh rất đầy đủ, ngươi là một kẻ ác.
Nhiếp Niếp liếc Lưu Lăng một cái nói: - Danh tiếng của Tô đầu bếp quá lớn, ngay cả lão thái gia của Bùi gia năm đó làm thọ yến, mời ông ta đến nấu ăn cũng là dùng xe ngựa đưa đón, còn ngươi, lại bắt ông ta đến đây. Từ đó có thể thấy, mấy người Bùi gia tuy rằng hung ác, nhưng so ra vẫn kém ngươi rất nhiều.
Lưu Lăng dang tay ra nói: - Cho nên Bùi gia xong đời, ta vẫn sống tốt.
Lưu Lăng ngồi xuống ăn cơm, chỉ cái ghế trước mặt ra hiệu cho Triệu Đại ngồi xuống. Nhưng Triệu Đại vừa mới khôi phục lại trong kinh hồn, lo được lo mất cả đêm lại không dám thật sự ngồi xuống. Y biết tuy Vương gia thoạt nhìn rất hòa khí, trên khóe miệng còn đeo nụ cười thản nhiên, nhưng Vương gia vẫn đang giận, Vương gia đang cười so với Vương gia nhăn mặt còn đáng sợ hơn.
Lưu Lăng thấy Triệu Đại từ chối cũng lười nói gì, vừa tán gẫu với Nhiếp Niếp vừa ăn cơm. Cơm còn chưa ăn xong, chợt nghe một binh sĩ quan sát hô lên: - Phía trước có người chặn đường sông, hơn trăm chiếc thuyền nhỏ, có khoảng ba ngàn người, trong tay đều cầm binh khí, nhưng không có quân phục thống nhất, hẳn là thủy tặc.
Lưu Lăng khoát tay ra hiệu cho Triệu Đại đi xử lý, hắn hỏi Nhiếp Niếp: - Lần trước ta đã nói với ngươi loại pháo hoa rất đẹp rất lớn, ngươi còn nhớ không?
Nhiếp Niếp gật đầu nói: - Bây giờ ta vẫn đang hoài nghi, ngươi nói loại pháo hoa có thể nổ đến khoảng hai ba trượng, đủ mọi màu sắc, còn có thể phóng ra đủ loại hình dáng, có phải lại đang gạt ta không?
Lưu Lăng cười nói: - Tuyệt đối không có, đó là một chuyện rất đơn giản, hôm nay ngươi có thể nhìn thấy. Tuy rằng không phải đủ mọi màu sắc, nhưng pháo hoa nổ đến hai ba trượng vẫn không thành vấn đề.
Nhiếp Niếp buông bát đũa, nhíu mày nói: - Sao ta lại dự cảm có một đám giặc cỏ sắp xui xẻo rồi?
Lưu Lăng cười nói: - Dự cảm của nữ nhân thường vô cùng chính xác.
Nhiếp Niếp mặc kệ câu nói đùa của Lưu Lăng, đi đến đứng vững bên thuyền, trầm mặc một hồi thấy Lưu Lăng không nói gì, y xoay người lại nói: - Ta đang chờ pháo hoa.
Lưu Lăng mỉm cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm: - Vậy thì chờ đi.
Triệu Đại đi đến đầu thuyền, dùng thiên lý nhãn nhìn tình hình phía trước, phát hiện người ngăn đường thủy lại quả thật không giống như quan quân. Những người này không chỉ không có quân phục thống nhất, mà ngay cả binh khí cũng đủ mọi chủng loại, y thậm chí còn nhìn thấy có một thủy tặc dùng binh khí là một chiếc chảo có cán. Đương nhiên, là một cái chảo có cán rất lớn rất có uy lực. Đa số người đều cầm cây gỗ vót nhọn đầu trong tay, người cầm đao không bằng một phần năm tổng số người. Từ đó có thể thấy, đám người này dám đến cướp thuyền cũng là bất đắc dĩ. Nếu bọn họ đã chiếm lấy đường sông, thì dĩ nhiên là dựa vào cái này để phát tài. Đặc biệt là trang bị tinh lương của binh lính quân Hán trên thuyền, đối với một đám giặc cỏ mà nói tuyệt đối là hàng xa xỉ.
Nói đến trang bị, Lưu Lăng vẫn có một việc nghĩ mãi không ra. Kỹ thuật tinh luyện kim loại hiện nay đã rất phát đạt. Đao thép tinh tinh luyện ra tuy không thể nói là chém sắc như chém bùn, nhưng một binh lính đủ tư cách dùng đủ sức thì chém đứt một khúc cây to cỡ cái chén cũng không thành vấn đề. Nhưng đến đời sau, ví dụ như đao mà những dũng sĩ Nghĩa Hòa Đoàn thời Thanh mạt dùng đa số đều là miếng sắt. Đừng nói là cứng rắn sắc bén gì, chỉ cần lấy tay dùng chút sức thì có thể bẻ cong được. Lưu Lăng còn biết một chuyện càng khiến người ta nghĩ không ra. Bá chủ Việt Vương Câu Tiễn thời kỳ Xuân Thu, bảo kiếm thanh đồng của ông ta ở thời hiện đại muốn phục chế một cách hoàn mỹ vô cùng khó khăn. Kiếm thanh đồng được đúc tạo ra, sai lệch giữa chuôi kiếm và thân kiếm không ngờ chỉ có mấy phần trăm milimet, với kỹ thuật đúc hiện tại, hoàn toàn không phục chế được.
Có thể tụ tập được đội ngũ mấy ngàn người, từ đó có thể thấy tên thủ lĩnh đám thủy tặc kia là một người vô cùng có năng lực. Có điều, rất đáng tiếc là hôm nay gã chọn sai đối thủ rồi.
Triệu Đại sắc mặt âm trầm nhìn những thủy tặc kia, sợ hãi trong lòng dần dần bị lửa giận thay thế. Một đám mao đầu tiểu tặc cũng dám ngăn quan thuyền Đại Hán lại, những người này thật sự chán sống, chỉ muốn chết mà thôi.
Y vung mạnh tay lên, một xe bắn đá ném một bao hỏa dược ra ngoài.
Những thủy tặc kia còn đang chờ thuyền lớn đến gần, lại phát hiện chiếc thuyền lớn treo lá cờ màu đỏ lửa kia lại ngừng lại, hơn nữa còn có một chiếc thuyền lớn đang từ từ quay đầu, nhìn dáng vẻ như muốn chạy?
Sau đó, không lâu sau, bọn họ nhìn thấy trong giây lát có một điểm đen từ trên thuyền lớn dẫn đầu bay qua. Điểm đen đó càng lúc càng lớn, đợi khi bao hỏa dược kia vừa hay bay đến trên không thuyền nhỏ của những thủy tặc kia thì kíp nổ của bao hỏa dược vừa hay cháy xong.
Oanh!
Trong tiếng nổ vang thật lớn, đinh sắt nhiều vô số kể bị nổ bay loạn khắp xung quanh. Bởi vì những thuyền nhỏ kia dựa vào quá gần, một bao hỏa dược này nổ tung trên thuyền nhỏ thì đã lật tung được bốn năm chiếc thuyền nhỏ khác, chí ít có hai ba trăm người bị đinh sắt làm bị thương. Đinh sắt bay loạn giống như viên đạn, thế không thể đỡ.
Giống như mây hình nấm khi bom hạt nhân nổ tung, sau một tiếng vang thật lớn, những chiếc thuyền kia bị nổ tung bị lật ngược mấy chiếc, sau đó dần dần lan rộng, trong vòng mười mấy mét lại không tìm được người sống, không ngờ lại đánh chìm nhiều thuyền nhỏ như vậy. Trong nhất thời, phía bên thủy tặc lập tức hoảng loạn, bọn họ chưa từng nhìn thấy vũ khí như vậy, uy lực bùng nổ như thế giống như là thiên thần giận dữ vậy, tuyệt đối không thể chống cự.
Cơn sóng này chưa bình ổn, cơn sóng khác lại ập đến.
Bao hỏa dược thứ hai chậm rãi bay qua, sau đó chuẩn xác một cách dị thường nổ tung lần nữa ngay cách lỗ thủng thuyền nhỏ hai mét. Trong quả cầu lửa cực lớn bốc lên, vô số thủy tặc bị nổ chết, bị thương. Chỉ có hai bao hỏa dược được bắn qua thì đã dọn dẹp một phần thuyền nhỏ ngăn cản trên đường sông, chỉ cần một phát nữa thì sẽ cứng rắn mà nổ ra một con đường từ trong hơn trăm thuyền nhỏ kia.
- Sao thế? Khoảng hai ba trượng rồi chứ? Cảm giác thế nào?
Nhiếp Niếp gật đầu nói: - Miễn cưỡng cũng đủ hai ba trượng, thoạt nhìn rất đẹp, rất độc.
Lưu Lăng mỉm cười rất địa chủ: - Có thứ còn độc hơn, có muốn mở mang kiến thức không?
Nhiếp Niếp ừ một tiếng nói: - Mở mang kiến thức luôn tốt, ta nghe nói có một loại xe liên phát hỏa tiễn, uy lực kinh người, thế không thể đỡ, trên thuyền có mang theo không?
Lưu Lăng cười nói: - Đương nhiên mang theo, có điều chỉ có một chiếc.
Nhiếp Niếp mỉm cười:
- Ta không nghĩ ra trên thuyền rốt cuộc còn bao nhiêu vũ khí nữa, rốt cuộc thì có cái gì mà ngươi không mang theo hả.
Lưu Lăng rất nghiêm túc, rất nghiêm túc, nghiêm trang hồi đáp: - Kiều thê mỹ thiếp, không mang.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận