HAI MƯƠI MỐT TU LA.
- Dùng đao!
Lưu Lăng chỉ nói hai chữ, sau đó dẫn đầu lên chiến mã. Không lâu sau, trên chiến trường Hồng Sư Tử khoan khoái kêu vài tiếng, từ trong lỗ mũi phun ra vài luồng khí trắng tràn ngập sát khí. Hồng Sư Tử của Lưu Lăng là con chiến mã duy nhất trong quân doanh Đại Hán không sợ hãi khi ở gần các chiến mã của kỵ binh doanh Tu La, dường như là thích ứng với mùi máu tươi trên chiến trường, không ngờ Hồng Sư Tử mỗi lần nhìn thấy chiến mã doanh Tu La đều nóng lòng muốn tỉ thí, cũng không biết là có phải muốn hạ bệ đối phương một lần. Có lẽ chỉ mình Lưu Lăng đoán được tâm tư cao ngạo của con chiến mã của mình đi, tên nhóc này... là nhìn ra mấy con ngựa kia là vạn con có một nên muốn thu về làm đàn em!
Mười chín kỵ binh doanh Tu La, thêm cả Hoa Linh, hai mươi kỵ binh đều lên ngựa, rút đao. Sắc mặt Hoa Linh rất phấn khích, y thật không ngờ được Vương gia muốn tự mình đi bắt Mông Hổ về. Mà mười chín kỵ binh doanh Tu La thì mặt không chút thay đổi, bộ dạng lãnh đạm lạnh lùng y như mười chín khối băng.
- Đi thôi!
Lưu Lăng cười cười, dẫn đầu chạy ra khỏi viên môn.
Hai mươi kỵ binh theo sát sau hắn, phân thành hai đội. Hồng Sư Tử bên dưới Lưu Lăng sau khi di chuyển lại tỏa ra cảm giác vui mừng rạo rực, dường như nó rất thích cảm giác được trở lại trên chiến trường.
Mắt thấy khoảng cách cùng đối phương chỉ còn khoảng một trăm năm mươi bước, Lưu Lăng hạ lệnh:
- Không được bắn tên, bắt sống.
Hoa Linh đã cài chùy phá giáp lên cung cứng bèn cười khổ một tiếng, đem cung tiễn thu vào. Theo động tác mũi đao của Lưu Lăng, ngay lập tức, hai mươi kỵ binh ở phía sau hắn tách ra tạo thành trận hình mũi tên lấy Lưu Lăng làm mũi. Tám mươi bước, Lưu Lăng hít một hơi thật sâu, sau đó buông mặt giáp. Phía sau kỵ binh doanh Tu La làm động tác giống nhau, buông giáp mặt về sau, chỉ lộ ra ánh mắt lạnh băng.
Một gã đội trưởng kỵ binh doanh Tu La và Hoa Linh một trái một phải bảo vệ bên cạnh Lưu Lăng, hai thanh trường đao rút khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh.
Sở dĩ Lưu Lăng hạ lệnh không cần bắn tên, là bởi vì hắn biết, dưới trướng Mông Hổ có ba trăm kỵ binh Hữu Uy Vệ, lúc này đã sớm không có mũi tên lông vũ. Ở đoạn đường chạy thục mạng, cung tiễn của bọn họ đã sớm dùng hết. Kẻ thù đã không có cung tiễn, ta đây cũng không cần. Kẻ thù chật vật tới không đủ thể lực, ta chỉ dùng hai mươi người đối địch. Công bằng, Lưu Lăng đúng là muốn hai chữ này. Hắn muốn cho Chu quân trong thành còn đang ngoan cố chống cự nhìn, khiến cho số Chu quân tuy bị Dương Nghiệp khống chế vẫn không phải thật tâm quy thuận nhìn, Đại tướng quân Mông Hổ của bọn họ là bị đánh bại như thế nào.
Mông Hổ giơ giáo dài lên, nhằm ngay phía đối diện xông tới, đó chính là tướng địch.
- Giết! Đại Chu tất thắng!
Ba năm chưa từng kêu khẩu hiệu, lại một lần nữa thốt ra.
Bỗng nhiên, hai tay đang nắm chặt cán giáo của Mông Hổ run rẩy một chút. Sắc mặt đại biến, tâm tình run mạnh. Giáo dài được giơ lên cao, hô hấp của gã cũng ngày càng trầm trọng. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt tướng địch, gã miệng đắng lưỡi khô.
Áo giáp đen, chiến mã đỏ, trường đao.
Là Lưu Lăng!
Mông Hổ trợn tròn mắt, chính gã cũng không tin vào phán đoán của mình.
Đầu óc gã giờ đây trở nên trống rỗng, kiểu gì gã cũng không nghĩ ra, với tình trạng hiện giờ của mình, Chủ soái quân Hán Nhiếp chính vương Lưu Lăng làm sao còn tự thân xuất trận? Hơn nữa hắn còn chỉ dẫn theo hai mươi người. Mông Hổ cười khổ, Lưu Lăng mục đích của ngươi là gì? Là muốn ta nhục nhã thêm một tầng sao? Chẳng nhẽ ngươi không biết, một khắc ngươi rút truy binh đuổi tới, tôn nghiêm của ta đã vỡ vụn, thương tích đầy mình sao?
Vừa nghĩ tới đó, lửa giận ngập trời.
Tốt, tốt, tốt! Ngươi đã tự đại cho rằng hiện giờ Đại tướng quân Hữu Uy Vệ chỉ xứng cho ngươi mang hai mươi người tới giao thủ, thì ta còn sợ gì? Cuối cùng cũng phải chết thôi, trước khi chết kéo theo ngươi, đại nhân vật cao cao tại thượng của Hán quốc, ta chết có ngại gì?
Một mạng đổi một mạng, ta còn được lời.
Mông Hổ hét lớn một tiếng:
- Đối diện chính là Đại nguyên soái Lưu Lăng! Các huynh đệ, xé sống hắn!
Tôn Lý là lần đầu cùng Lưu Lăng đối đầu, y không biết Lưu Lăng, Lưu Lăng tự nhiên cũng không biết y. Nhưng Tôn Lý với Lưu Lăng lại có thù khắc cốt ghi tâm. Ông nội của y, từng là Nguyên soái Đại Chu Tôn Huyền Đạo chính là chết trong tay Lưu Lăng. Sau khi Tôn Huyền Đạo chết, Tôn gia từng là đệ nhất thế gia giờ đã trượt dốc không phanh. Nếu như nói bậc cha chú của Tôn Lý còn có thể dựa vào bóng dáng Tôn Huyền Đạo kéo dài hơi tàn thì đến thế hệ của y đã rất khó có thể dựng lại quầng sáng ông nội từng bao phủ. Ở trong Đại Chu quân, Tôn gia đã tàn.
Sau khi Đại Chu đại loạn, địa vị của Tôn gia ở trong quân đội lại càng rớt xuống ngàn trượng. Như y, đời thứ ba của Tôn gia, ở trong doanh đã không còn được tôn trọng.
Mà đầu sỏ tạo nên mọi việc, chính là Nhiếp chính vương Hán quốc Lưu Lăng!
- Giết!
Tôn Lý gầm lên giận dữ, quơ cánh tay bị thương, nghiến răng nghiến lợi.
Bốn năm thân binh bên cạnh cảm nhận được lửa giận và sát khí của chủ tướng, bọn họ đã sớm coi thường sinh tử, lấy chủ tướng làm mũi tên, bọn họ bảo vệ Tôn Lý hai bên trái phải, tạo thành một trận hình công kích nhỏ, lao thẳng tới trận hình của Lưu Lăng. Dù sao cũng một lần chết, kéo theo nhân vật đỉnh đỉnh đại danh kia đi làm đệm lót lưng, đã là cái chết huy hoàng.
Lưu Lăng nhìn thấy có mấy người tăng tốc lao về phía mình, đối với loại dũng khí bạo phát trước khi chết này của Chu quân hắn rất yêu thích, lại không coi trọng. Hiện tại hắn có tư cách này, bởi vì hắn là người thắng.
Mũi đao chỉ về phía trước, kỵ binh theo sau Lưu Lăng hướng về phía trận hình công kích của những người kia để nghênh đón.
Tôn Lý nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Lưu Lăng không còn xa nữa, toàn thân y bộc phát ra một loại khí lực muốn một đao hướng tới cổ họng Lưu Lăng mà chém xuống. Hoành đao mang theo sát khí, tuy rằng đã đầy vết rạn nứt nhưng vẫn sắc bén như cũ. Y muốn báo thù, cho dù bị loạn đao của thân binh phía sau Lưu Lăng chém chết thì y cũng muốn báo thù.
Khi hai đao chém vào nhau phát ra một tiếng kêu, kịch liệt va chạm đến nỗi tóe lửa. Trường đao của Lưu Lăng chém mở hoành đao của Tôn Lý, tay trái giơ ra, chỉ trong nháy mắt hai người giao nhau, chụp lấy cổ họng Tôn Lý. Hắn dùng tay trái của mình, nắm lấy cổ Tôn Lý, nhấc Tôn Lý từ trên lưng ngựa xuống!
Hoa Linh và kỵ binh doanh Tu La ở phía sau đánh lui Chu quân, những người mà muốn đâm binh khí lên người Lưu Lăng đều bị đẩy lùi. Mà từ trên người kỵ binh doanh Tu La ngửi thấy mùi vị của máu tươi, làm cho chiến mã Chu quân không kịp thích ứng. Bên trong chiến mã phát ra tiếng Xi..Xiiii. Một số thân binh của Tôn Lý bị kỵ binh doanh Tu La chém cho tơi bời. Thật giống như là lấy trứng gà chọi với giáp chùy, tiểu đội của Tôn Lý trong chốc lát tan rã.
Lưu Lăng cưỡi ngựa chạy như bay, một tay giơ Tôn Lý lên, giống như Chiến thần lâm trần.
Cổ họng của Tôn Lý bị bàn tay của Lưu Lăng nắm chặt, sự va chạm làm cho cổ họng y đau đớn, hít thở khó khăn, trong cổ họng tựa như bị cái gì chắn, lấp, bịt, không có lấy một dòng tia không khí có thể đi qua. Trước mắt y tối sầm lại, nếu không kiên cường chống chọi thì có lẽ đã bất tỉnh. Y càng cố gắng kiên trì thì lại càng cảm thấy thân thể mình bị người khác nâng cao lên vài phần.
Lưu Lăng đem Tôn Lý nâng lên quá đỉnh, dường như nghe được người trên tay mình thì thào nói ra ba chữ ta hận ngươi. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hung hăng đem Tôn Lý nhằm thẳng mặt đất mà ném xuống.
Bịch một tiếng, thân thể của Tôn Lý bị quẳng mạnh và rơi xuống đất, trước mắt tối sầm lại, ngay lập tức bị kỵ binh doanh Tu La hung hăng giẫm lên. Ngực lún, xương gãy, thịt nát vụn.
Mông Hổ rống lên một tiếng lớn, hai con mắt lập tức trở nên đỏ ngầu!
- Lưu Lăng! Ta thề ta sẽ giết ngươi!
Mông Hổ thúc ngựa, thẳng giáo vọt tới. Đầu giáo nhằm thẳng hướng Lưu Lăng mà đâm tới, ngọn giáo này là sự bộc phát của tức giận, tốc độ nhanh đến kinh người. Hơn nữa hai người lại đối diện nhau, thoạt nhìn giống như đầu của Lưu Lăng bị mũi giáo của Mông Hổ đâm vào. Trong nháy mắt, Hoa Linh sợ tái mặt. Lưu Lăng hơi nghiêng đầu, né tránh mũi giáo, mũi giáo vút qua, cây trường đao tản ra sắc xanh yêu dị chém thẳng vào cán giáo. Mũi đao hướng về phía trước, theo quán tính cây trường đao hung hăng dọc theo cán giáo mà cắt xuống.
Máu bắn ra tung tóe, cả bốn ngón tay của Mông Hổ đều bị trường đao cắt đứt, rơi xuống đất.
Mông Hổ còn chưa kịp cảm giác được cơn đau, chuôi đao như con rắn độc, sống dao hung hăng đập vào lồng ngực của gã.
Lưu Lăng ghìm chặt chiến mã, tay trái nắm chặt cây đao, tay phải ra một đòn vào ngực trong chốc lát chặt đứt mấy xương sườn của Mông Hổ, rồi nhấc gã khỏi lưng ngựa, kẹp ở dưới nách, tay trái điều khiển cây đao ngăn không cho thân binh của Mông Hổ đâm giáo tới, dùng một đao đem tên thân binh kia một nửa đầu gọt bay ra ngoài một cách dễ dàng. Máu tươi và óc phun ra ngoài, phun tới đâu trắng chỗ đó, đỏ chỗ đó. Mùi máu tanh vô cùng.
Hắn dừng lại, nhưng phía sau hắn, hai mươi kỵ binh doanh Tu La giống như những con mãnh hổ chân chính lao thẳng tới kỵ binh Hữu Uy Vệ, khi Lưu Lăng thúc ngựa đi lên, hai bên tả hữu được bốn kỵ binh doanh Tu La bảo vệ, thay thế vị trí đầu vai để Hoa Linh hung tàn xé mở trận hình của ba trăm kỵ binh Hữu Uy Vệ.
Lưu Lăng đem Mông Hổ hất lên trên yên ngựa, vung đao hô: - Giết đi xuyên qua!
Hai mươi mốt kị binh, hai mươi mốt cán trường đao.
Như Địa ngục, hai mươi mốt Tu la giết người như ngóe.
Ba trăm kỵ binh Chu quân bị hai mươi mốt kỵ binh doanh Tu La xé làm đôi. Chi kỵ binh này của Lưu lăng thật giống như cái kéo, xem Chu quân như một tấm vải lập tức cắt bỏ. Đi tới đâu, binh lính Chu quân đều ngã ngựa, thế nhưng không có một ai là địch thủ của kỵ binh doanh Tu La. Mỗi một nhát trường đao vung lên là một mạng người bị đoạt đi.
Bì giáp bị chém mở ra, máu cứ thế phun ra như suối. Vết đao dài mà sâu, máu căn bản là không cầm được. Kỵ binh Hữu Uy Vệ bị chém một nhát vào bụng, lấy tay chặn miệng vết thương, nhưng không chặn được ruột theo khe hở mà rơi ra ngoài. Gã từ trên lưng ngựa ngã xuống, nằm trên mặt đất, lần cuối cùng được thưởng thức không gian rộng lớn vô tận, trời quang như được dùng máu để tẩy vậy.
Kỵ binh doanh Tu La giết địch, sau khi tiến lên trên mặt giáp mỗi người máu bắn tung tóe. Ngửi thấy mùi máu tươi chiến mã lập tức phát ra tiếng phì phì trong mũi, càng ngày càng hưng phấn.
Theo mũi đao của Lưu lăng, hai mươi mốt kỵ binh trong chớp mắt xếp thành một đường cong hoàn chỉnh, lại một lần nữa hướng tới kỵ binh Hữu Uy Vệ mà giết. Mất đi chủ tướng, đồng thời dũng khí bọn họ vừa mới bạo phát cũng bị đánh cho tơi bời. Chuôi đao này lóe lên ánh hào quang màu lam sắc sảo, giống như cơn ác mộng, quấn chặt lấy thân mình, và cũng quấn chặt lấy linh hồn đang run rẩy của bọn họ, đuổi đi không được. Không hề trì hoãn, đội ngũ Chu quân lại một lần nữa bị chia cắt, mấy chục cỗ thi thể bỏ lại.
Lưu Lăng cười sảng khoái, mang theo hai mươi kỵ binh quân Hán, hiên ngang trở về đại doanh.
Hai trăm tên binh lính Chu quân tụ tập lại cùng một chỗ, ngỡ ngàng nhìn đại doanh quân Hán mà không biết phải làm sao.
Chỉ qua một trận giao chiến, hai mươi mốt kỵ binh quân Hán, đánh bại mình một cách dễ dàng.
Chuôi đao kia, áo giáp màu đen kia, con ngựa màu đỏ kia.
Lưu Lăng phóng ngựa hướng về phía đại doanh, đem Mông Hổ hướng trên mặt đất tùy tay ném xuống, xoay người nhảy xuống ngựa: - Nói với kỵ binh Hữu Uy Vệ ngoài kia, nếu đầu hàng thì ta sẽ không giết! Bọn họ đều là những chiến sĩ chân chính, nếu bọn họ không đồng ý hàng thì hãy thành toàn cho dũng khí quân nhân đi.
Đang nói, phía bên ngoài đại doanh hơn hai trăm kỵ binh Hữu Uy Vệ, bất chợt hô to: - Đại Chu tất thắng!
Dùng hoành đao giết địch đâm vào lồng ngực của mình, nhìn máu của mình chảy xuống, vẫn tươi đẹp đến chói lòa.
Bọn họ đổ xuống rầm rầm, giống như một ngọn núi sụp đổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận