Nam Hán bị bao trùm trong màn mây đen, không ai có niềm tin sẽ đánh thắng được trận này. Nửa năm trước, hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ Nam Hán tổn thất gần hết ở lãnh thổ Nam Đường, lượng lớn tướng lĩnh chết trận. Giờ đây Nam Hán lấy gì để chống lại hai mươi mấy vạn quân Hán hung hãn?
Hoàng đế Lưu Sưởng nản lòng thoái chí, chỉ là tùy ý ủy thác cho tộc huynh Lưu An làm quân mã Đại nguyên soái, dấy binh toàn quốc chống lại quân Hán xâm lược.
Lưu An cầm kim ấn binh mã Đại nguyên soái đến Hùng Châu nhưng lại phát hiện toàn bộ binh lực tập kết lại cũng chỉ có chưa đầy năm vạn người, hơn nữa phần lớn đều là tân binh chưa từng trải qua chiến trận. Đại tướng quân Bắc Hán Hoa Linh suất lĩnh quân từ Quế Dương xuất binh, xâm chiếm Sâm Châu. Chủ tướng Sâm Châu Hạ Đông tháo chạy, đại quân Bắc Hán không cần tốn nhiều sức đã lấy được trọng trấn Sâm Châu. Bên ngoài thành Hùng Châu, Hán Vương Lưu Lăng tự mình suất lĩnh mười lăm vạn đại quân sẵn sàng đón quân địch, trong lòng Lưu An không có chút lòng tin và khí lực.
Lần tấn công đầu tiên của đại quân Bắc Hán chính là để Lưu An hoàn toàn biến thành tên ngốc, sáu mươi xe ném đá thuốc nổ bắt đầu rít gào, cả tòa thành Hùng Châu đều bị chấn động dường như đổ sụp xuống. Sau một trận oanh tạc, quân Hán ồ ạt xông lên. Quân Nam Hán gần như đều là tân binh, đâu có cơ hội nhìn thấy những trận hình như này. Lưu An cũng là lần đầu tiên lãnh binh, sợ đến mức tè ra quần. Dựng thang lên, đại quân Đại Hán điên cuồng xông lên đầu thành, quân giữ thành Hùng Châu bị uy lực của xe ném đá thuốc nổ dọa đến mức vỡ mật, thậm chí không tổ chức được phòng ngự.
Quân Đại Hán sau khi trèo lên đầu thành thì quân giữ thành Hùng Châu chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu nhanh chóng bị ngã xuống. Lưu An dưới sự bảo hộ của thân binh vứt thành mà chạy, các binh sĩ nhanh chóng từ bỏ khát vọng chống cự. Một tốp tân binh chưa từng giết người, đứng trước lũ ác quỷ giết người như ngóe, bọn họ dựa vào gì để đánh thắng trận này? Chiến tranh vốn tàn khốc, dựa vào thực lực mà nói thì sẽ không xảy ra những kỳ tích như nghe truyện nghìn lẻ một đêm như vậy.
Một binh sĩ giữ thành Hùng Châu mới mười lăm tuổi run rẩy, lệ rơi đầy mặt, hắn khom người hai tay nắm binh khí từng bước lui về sau, khàn cổ giọng kêu lên: - Đừng có đến đây! Ngươi đừng có đến đây, ta sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi.
Một binh sĩ quân Hán mặt không có biểu cảm nhìn hắn một cái, sau đó lạnh lùng chém một đao lên cổ của thiếu niên đó. Hắn hoảng sợ dùng tay ôm chặt lấy cổ họng, trong cổ họng phát ra tiếng ken két giống như âm thanh kéo thùng rách. Hắn dùng lực muốn chặn cổ họng lại, ánh mắt bối rối vô cùng. Nhưng bất luận thế nào cũng không chặn nổi máu đang chảy ra như nước, máu từ ngón tay chảy ra giống như nước chảy ra từ khe suối.
Hắn nhìn binh sĩ quân Hán đang ra tay với mình thì phát hiện đối phương căn bản không để ý đến hắn. Binh sĩ đó bước nhanh về phía trước, sau đó vung đao chém nửa đầu của binh sĩ Hùng Châu đang run lẩy bẩy khác.
Nước mắt và máu tươi của thiếu niên đều hòa trộn vào nhau, sau đó ánh mắt bắt đầu mơ hồ.
Lúc vừa mới ngã xuống, hắn thậm chí còn không cảm nhận được một binh sĩ quân Hán khác đang giẫm lên đầu hắn, tiếp đó quân Hán giống như dã thú khát máu giết chết tất cả binh sĩ Hùng Châu chống cự hoặc không chống cự kia.
Một bách phu trưởng Hùng Châu ngã quỵ xuống đất, run rẩy vứt binh khí trên mặt đất lớn tiếng hô xin hàng.
Vô số binh sĩ quân Hán xông lại từ bên cạnh hắn, hắn phủ phục trên mặt đất không dám ngẩng đầu. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một đôi chân ở trước mặt mình. Bách phu trưởng hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn thì một binh sĩ quân Hán dữ tợn cười với hắn, nói: - Hán Vương có lệnh, trận chiến này không thu hàng!
Sau đó, hắn nhìn thấy một thanh hoành đao lóe sáng trước mặt mình.
Hắn cảm giác mình như đang bay, cảm thấy mình đang xoay tròn, sau đó dường như hắn nhìn thấy một thi thể không đầu quỳ trước mặt. Không biết thi thể có đầu bay đến nơi nào vẫn đang phun máu ra, xuyên thấu cả màn sương máu nhưng lại có một vẻ đẹp thảm thiết lạ thường. Tại sao... Thi thể phun máu kia lại quen thuộc đến vậy?
Đầu nhắm mắt lại bị chân đá ra, binh sĩ quân Hán từ trên tường thành chen chúc mà lên, truy đuổi bại quân Hùng Châu đang tháo chạy tán loạn. Các binh sĩ mở cổng thành Hùng Châu ra, kỵ binh quân Hán tiến vào trong thành. Nhưng ba canh giờ những người trong thành mà cầm binh khí đều bị chém hết. Bách tính được thông báo rằng, tất cả những ai chống cự đều giết không tha.
Đại đội quân Hán bắt đầu thu dọn chiến trường, đám binh sĩ chưa chết mà giả chết bị 'bổ sung' thêm một đao chết. Trên tường thành khi được thu dọn sạch ném cờ trướng Nam Hán xuống mà treo cờ chiến Đại Hán màu đỏ lửa lên đầu thành. Bách tính được tổ chức lại để vận chuyển thi thể, hàng vạn cỗ thi thể được trải dài ở ngoài thành, sau đó những thanh niên trai tráng trong đám dân chúng được chọn ra để bắt đầu đào hầm. Đào mất ba ngày mới đào đủ hố lớn để chôn hàng vạn thi thể. Thi thể được ném vào trong đó, rải đầy vôi.
Khiến những thanh niên trai tráng vốn đang lo lắng này không ngờ đến chính là sau khi họ làm xong việc lại không bị chôn cùng mà mỗi người được phát ra xâu tiền. Tất nhiên đó là tiền quân Hán chế tạo ra, nhưng không sao hết, không bao lâu nữa tiền tệ nơi này sẽ được thống nhất lại.
Những thanh niên trai tráng nhìn tiền đồng vàng tươi trong tay mà không biết nên nói gì mới được.
Mấy ngày trước đám người họ còn nhìn thấy quân đội quân Hán tàn nhẫn giết hết nên mấy ngày qua họ đều rất lo lắng. Nhưng ai có thể ngờ rằng quân Hán không hề làm khó họ mà ngược lại còn phát cho mỗi người một xâu tiền đồng. Mặc dù không phải tiền của Nam Hán nhưng dân chúng biết rằng rất nhanh tiền của Nam Hán sẽ bị phế đi.
Quân Hán không ở lại Hùng Châu quá lâu mà ba ngày sau đại quân nghỉ ngơi xong liền khởi hành.
Lưu Lăng để lại năm ngàn nhân mã trấn thủ Hùng Châu, sau đó suất lĩnh đại quân khí phách giống như sư tử vồ thỏ thẳng đến phủ Hưng Vương.
Mười ngày sau, quân Hán khắc Thiều Châu.
Ngày thứ mười hai, quân Hán khắc Anh Châu.
Lưu Sưởng rơi vào đường cùng đành phải dời đô Nghĩa Châu để tránh truy kích của quân Hán.
Tháng sáu năm thứ sáu Đại Thống Đại Hán, quân giữ thành Nam Hán ở lại phủ Hưng Vương mở cổng thành đầu hàng. Quân Hán bắc lộ xuất phát từ Quế Dương, sau khi tấn công Sâm Châu thì chỉ huy quân về hướng Tây Nam, thế như chẻ tre. Đội quân Nam Hán đều là dân dũng được chiêu mộ, sức chiến đấu thấp, trên đường nghe phong thanh mà tháo chạy. Quân Hán bắc lộ gần như không gặp sức chống cự quá mạnh mà hoả lực tập trung dưới thành Phong Châu, cách tân đô Nghĩa Châu của Nam Hán chưa đầy trăm dặm.
Quân chủ lực do Lưu Lăng suất lĩnh sau khi phá được Đoan Châu thì chia binh làm hai lộ. Quân tiên phong do Triệu Nhị suất lĩnh năm vạn nhân mã thẳng hướng Tân Châu, Lưu Lăng tự mình dẫn đại quân phá được Khang Châu. Cứ như vậy, quân bắc lộ của Hoa Linh và quân đông lộ của Lưu Lăng chỉ cách nhau chưa đầy trăm dặm. Hai 'dòng nước lũ' hội tụ cùng một chỗ, sau khi tấn công Phong Châu, Khang Châu thì thẳng đến Nghĩa Châu!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận