ĐẠI KHẢ HÃN
- Về phần người Đảng Hạng, Ngôi Danh Nẵng Tiêu tạm thời sẽ không liên thủ với người Khiết Đan, y vẫn đang quan sát, cho nên Đại Hán nhất định phải thể hiện đủ thế mạnh. Ta ở Tây Bắc binh hơn trăm vạn, cũng là để Ngôi Danh Nẵng Tiêu biết được thực lực của Đại Hán. Người Khiết Đan giờ đã xuống dốc điểm này Ngôi Danh Nẵng Tiêu thấy rất rõ, nhưng đứng trước lợi ích không ai là giữ vững kiên định, năm sau trận chiến với người Khiết Đan trước khi hạ lương nhập kho là mấu chốt, nếu người Khiết Đan thất bại, Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng sẽ bỏ đi ý định dụng binh với Đại Hán.
Lưu Lăng dừng lại một chút nói: - Và hiện tại, Da Luật Hùng Cơ cũng đã hiểu không thể tránh được trận chiến vào đầu xuân năm sau, cho nên y mới nắm bắt thời gian luyện binh. Cả ba phía đều đưa mắt ngắm vào mùa xuân năm sau, thật ra đây không phải là một chuyện tốt. Ngày đại chiến cũng đã đoán ra được, khi đánh với nhau là xem thực lực của ai hùng hậu hơn. Thời kỳ đầu chiến tranh, người Đảng Hạng chắc sẽ không trà trộn vào. Đại Hán mạnh hơn, người Đảng Hạng ắt sẽ đánh Liêu Quốc. Người Khiết Đan mạnh hơn, người Đảng Hạng nhất định sẽ xuất binh đánh Đại Hán ta. Cái gọi là minh ước chẳng qua chỉ là một tờ giấy không thôi, không có sức ràng buộc.
La Húc bỗng nhiên nghĩ đến một sự việc, y nhíu mày nói: - Vương gia... Nếu Da Luật Hùng Cơ đã phỏng đoán được thời gian Vương gia dụng binh với Liêu Quốc, vậy...
Câu nói kế tiếp y không có nói ra, nhưng ý trong đó Lưu Lăng đã hiểu.
- Dựa vào tính tình Da Luật Hùng Cơ, y đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Đại Hán ta tích lũy đủ lực lượng sau đó tiến quân ra bắc. Đây cũng là một trong những nguyên do tại sao lần này phải triệu hồi các ngươi trở về, trước khi vào mùa đông, Da Luật Hùng Cơ không thể nói là sẽ không ra tay trước. Ký Châu, Thượng Châu, Dịch Châu, liên kết lại sẽ cực kỳ khó đối phó, còn Lam Châu có gần hai mươi vạn đại quân của Vương lão tướng quân, lấy binh lực của Đại Đồng phủ muốn hạ thủ với Lam Châu cũng sẽ không có nắm bắt phần thắng. Da Luật Hùng Cơ nếu muốn xuất binh, các ngươi nói, nơi nào sẽ là lựa chọn số một của y?
Bốn tiết độ sứ đứng trước dư đồ trầm ngâm suy nghĩ, không lâu sau, sắc mặt Hoa Linh dần dần trầm trọng lên.
- Thái Nguyên!
Hoa Linh giơ tay chỉ lên địa đồ, nơi đó chính là khu vực phòng thủ của y.
Lưu Lăng cười cười hỏi: - Nói xem, vì sao Da Luật Hùng Cơ chọn Thái Nguyên.
Hoa Linh chỉnh đốn suy nghĩ một chút, chỉ vào vài địa điểm trên dư đồ nói: - U Châu, Da Luật Sở Tài ngày ngày luyện binh không ngừng, hoả lực tập trung ở phía bắc sông Tang Can, thật ra chỉ là ngụy trang! Với binh lực của U Châu qua sông mà nói, chỉ e là lập tức bị La tướng quân, Dương tướng quân, còn có nhân mã của Lạc tướng quân vây như gói bánh chưng. Y cả ngày ở phía bắc sông Tang Can luyện binh, hiện giờ nhìn lại cũng chỉ là muốn dời ánh mắt của chúng ta đi thôi! Lạc tướng quân, La tướng quân và Dương tướng quân đều đã chia binh thủ sông Tang Can, đại quân ba phía đã điều ra mười mấy vạn ở vùng bờ sông. Nếu sau này, Da Luật Sở Tài suất binh U Châu qua sông, nhất định sẽ thu hút binh lực của ba vị tướng quân qua đó.
Y dừng lại một chút, sau đó nhìn Lưu Lăng nói: - Da Luật Đức Quang thì phái binh qua kiềm giữ binh lực của Vương lão tướng quân ở Lam Châu, như vậy, giữa Lam Châu và Dịch Châu sẽ bị xé hở ra một lỗ hổng. Chặn trước mặt người Khiết Đan chỉ có Đại Châu tiết độ sứ Độc Cô tướng quân với chưa tới năm vạn nhân mã. Da Luật Sở Tài ở U Châu có binh lực gần bốn mươi vạn, Da Luật Đức Quang ở Đại Đồng có binh lực gần năm mươi vạn, hai người họ nếu chia binh liền có thế xé đi tuyến đường Đại Châu này, với hai mươi vạn quân kiềm giữ Vương lão tướng quân Lam Châu, với binh lực U Châu kiềm giữ binh lực của ba vị tướng quân, Da Luật Đức Quang trong tay còn có ba mươi vạn nhân mã!
Hoa Linh nói: - Chỉ cần đánh hạ Đại Châu, Thái Nguyên liền gặp nguy cơ. Thái Nguyên của thuộc hạ vốn có sáu vạn nhân mã, kiên thủ thành trì không khó, nhưng chặn không được kỵ binh Khiết Đan tiến vào nam! Nếu là người Khiết Đan bỏ qua không công đánh Thái Nguyên một đường tiến vào nam, từ Thái Nguyên đến Tấn Châu chỉ ba ngày ba đêm kỵ binh có thể giết tới! Nếu thuộc hạ chia binh ngăn chặn, Da Luật Đức Quang có thể thừa cơ công đánh Thái Nguyên! Thái Nguyên là thành quan trọng của Đại Hán ta, giờ đây vật chất cần cho Bắc Phạt phần lớn đều tích ở trong thành Thái Nguyên. Người Khiết Đan biết được sự quan trọng của Thái Nguyên, cho nên sau khi vào đông nếu họ muốn tiến vào nam, nhất định sẽ chọn Thái Nguyên làm điểm đột phá!
La Húc cau mày nói: - Nếu Thái Nguyên gặp nguy, thuộc hạ và Lạc Tướng quân, Dương tướng quân nhất định chia cứu viện. Binh U Châu của Da Luật Sở Tài tuy không nhiều bằng binh của ba chúng ta, nhưng nếu bị y bắt được thời cơ đột phá phòng tuyến, Ký Châu vào nam cả đường bằng phẳng, kỵ binh người Khiết Đan có thể không chút kiêng kỵ tiến vào phía nam. Như vậy, ngoại trừ binh mã của Mậu Nguyên tướng quân ở Hạ Châu, quân đội sáu người của chúng ta đều bị người Khiết Đan kiềm giữ.
Lạc Phó nói: - Tuyến đường Thái Nguyên một khi bị người Khiết Đan xé ra, Da Luật Hùng Cơ nhất định đích thân suất lĩnh đại quân tiến đánh vào nam. Với lực khuynh quốc của Khiết Đan đánh hướng Tấn Châu, nếu mất đi Tấn Châu, cả vùng đất Hà Tây sẽ bị người Khiết Đan bắt giữ.
Mậu Nguyên trú binh ở đất Hạ Châu, y phải đề phòng người Đảng Hạng cho nên cục diện phía bắc không nắm rõ lắm. Nghe Hoa Linh và những người khác phân tích, ý nghĩ của y từ từ rõ hẳn.
- Da Luật Hùng Cơ với sáu mươi vạn đại quân làm mồi nhử, chính là để chia rẽ phòng tuyến bố trí ở phía bắc của Vương gia. Sau đó y có thể dùng đội quân còn lại khoảng năm mươi vạn nhân mã công đánh mạnh vào Thái Nguyên, thậm chí tiến công Tấn Châu, một khi vùng đất Hà Tây gặp nguy, binh lực Vương lão tướng quân và Lạc tướng quân, La tướng quân đều viện trợ không kịp, chỉ e là người Đảng Hạng cũng sẽ thừa dịp đánh vào.
Lưu Lăng gật gật đầu ôn hòa nói: - Đây cũng là nguyên nhân triệu các ngươi về.
Hắn đứng lên vừa đi vừa nói: - Hạ Châu và Vũ Châu nắm giữ binh lực Tây Hạ, nhưng không đủ để cản ngươi và Trình Nghĩa Hậu cùng lúc tiến đánh. Nếu Ngôi Danh Nẵng Tiêu thật sự dám đi tới bước này, ta sẽ mệnh Trình Nghĩa Hậu lĩnh quân tiến về phía Tây, và trách nhiệm nắm giữ binh lực Tây Hạ sẽ là ngươi. Chỉ cần binh Tây Hạ ra khỏi Thiên Nga thành, mười lăm vạn đại quân của ngươi sẽ phải từ Hạ Châu tiến quân công đánh vào trong nước Tây Hạ, Vũ Châu cách Hưng Khánh phủ vốn không xa, Ngôi Danh Nẵng Tiêu hẳn rất rõ sự uy hiếp của Trình Nghĩa Hậu đối với y.
Mậu Nguyên khom người nói: - Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định không khiến Vương gia thất vọng.
Lưu Lăng cười cười nói: - Lạc Dương, Lê Dương, Tấn Châu đang điều phối vật tư tới Thái Nguyên, đại sự Bắc phạt, không thể khinh dễ. Da Luật Hùng Cơ trước khi đông đến ắt sẽ hành động, các ngươi sau khi trở về phải bố trí phòng ngự. Thái Nguyên, là nơi quan trọng nhất, sau khi tới Hàn Châu ta sẽ không ở lại rất lâu cũng sẽ tiến thẳng ra bắc. Hoa Linh, sáu vạn nhân mã của ngươi trong tình trạng không nắm chắc phần thắng thì đừng ra thằng, chỉ cần Thái Nguyên kiên cố, sau này không phải lo. Ta đã cho viện giám sát đưa cho Độc Cô một phần thủ lệnh, binh lực Đại Châu tuy ít một chút, nhưng với năng lực của Độc Cô, chặn giữ một đạo binh mã của người Khiết Đan hẳn không có vấn đề. Lam Châu cách Thiên Nga thành gần nhất, Ngôi Danh Nẵng Tiêu tại Thiên Nga thành gần như vượt hơn bốn mươi vạn binh, vị trí chiến lược của nơi này quá quan trọng... Hướng ra đông bắc có thế tiến đánh Tây Kinh Liêu Quốc, hướng ra đông nam có thể tiến đánh Phủ Châu Đại Hán của ta, nhân mã của Vương lão tướng quân ở Lam Châu, Phủ Châu, Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ không dám làm loạn.
- Nhưng như vậy, kiềm giữ được binh lực Tây Hạ thì rất khó có thể kiềm giữ được Da Luật Đức Quang của Tây Kinh Liêu Quốc. Sau khi các ngươi trở về, Lạc Phó, ngươi đưa nhân mã Kiến Hùng quân hướng ra tây kết đội với Độc Cô ở Đại Châu, sau khi kết đội đừng có một mực phòng thủ, phải tạo thế tựa như trước khi đông đến sẽ dụng binh với Đại Đồng, cố gắng kéo dài hành trình tiến vào nam của Da Luật Đức Quang. Sau đó chọn tinh nhuệ đột nhập vào thảo nguyên, có thể thiêu đốt được nhiêu thì đốt bấy nhiêu, để người Khiết Đan lo cứu hỏa, không còn rảnh để bận tâm việc khác.
- La Húc, mười vạn binh Ký Châu hướng ra bắc, tiến đóng Dịch Châu, Bá Châu, Trần Binh tại bờ sông Tang Can, mỗi ngày khiêu khích quân Liêu U Châu. Da Luật Sở Tài không phải làm ra vẻ bất cứ lúc nào cũng vượt sông sao, vậy thì nhử hắn vượt sông. Vùng sông Tang Can U Châu mùa đông sẽ không đóng băng, hắn muốn qua sông thì phải điều động thuyền, ngươi phái nhiều lính lặn ở bờ bắc, có thể đốt được bao nhiêu thuyền cá thì đốt bấy nhiêu, quân Liêu không gom đủ tàu thuyền chỉ có thể dựng cầu nổi.
Lưu Lăng nói: - Sông Tang Can nước nhiều sóng lớn, muốn dựng cầu nổi làm sao có thể dễ như vậy được? Đem hỏa được và xe ném đá cùng nỏ xe phát hỏa trong quân của ngươi đều đem đi Bá Châu, chỉ cần quân Liêu U Châu qua sông, thì chặn ngay sông đánh tới tấp. Ta đã phái người đưa thủ lệnh cho Dương Nghiệp để y đưa quân tiến tới, một khi binh U Châu qua sông vào nam, quân Thương Châu của y sẽ qua sông tiến ra bắc, đến đánh ở phía bắc sông.
- Trước khi đông tới, thủy sư sẽ tới Ngư Dương, tiến lên dọc theo bờ sông, thủy sư sẽ chặn chặt binh mã qua sông của U Châu ở sông. Đợi sau khi thủy sư tới, La Húc, nhân mã dưới trướng ngươi lập tức vượt sông tiến lên bắc, và Dương Nghiệp, hai quân vây công U Châu. Chiến hỏa khói lửa, vẫn là đốt ở ngoài nước là được rồi. Đánh cũng đừng đánh trong biên giới Đại Hán, phải đánh trên địa bàn của Liêu Quốc! Về phía U Châu, ngươi và Dương Nghiệp thương lượng mà làm, cho hai ngươi quyền gặp thời lộng quyền. Nếu chiến sự thuận lợi, sao lại phải đợi tới mùa xuân năm sau mới Bắc phạt?
Nghe được câu này, tất cả mọi người là bừng tỉnh ngộ ra.
Từ lâu, sở dĩ Vương gia lại gióng trống khua chiêng điều lương thảo tới Thái Nguyên, thật ra là muốn nhử người Khiết Đan tới tấn công! Đầu xuân Bắc phạt, là Vương gia tạo ảo giác cho Da Luật Hùng Cơ! Vương gia bố trí như vậy, là vì để Da Luật Hùng Cơ ngồi không yên! Chỉ cần người Khiết Đan hoang mang, cơ hội sẽ đến.
Lưu Lăng nói: - Ta sẽ chọn tuyến đường Thái Nguyên để ra bắc, cho nên về phía U Châu thì phải nhờ La Húc ngươi và Dương Nghiệp. Dù không đủ cũng phải kiềm giữ bốn mươi vạn quân Liêu đóng tại U Châu, quân Liêu Đại Đồng vào nam, ta sẽ không để người Khiết Đan dễ dàng trở về. Nếu Da Luật Hùng Cơ muốn đánh, vậy thì để y biết, đánh hay không, đánh lúc nào, đánh như thế nào, đều không phải y nói sao sẽ y vậy.
Lưu Lăng cười cười nói: - Lần thứ hai Bắc Phạt, dù không thể diệt Liêu quốc, cũng phải chiếm lấy Đại Đồng. Năm xưa Đại Hán nhược yếu, Đại Đồng mà Liêu Quốc muốn lấy ta và tiên đế cũng chỉ có thể nhường nhịn. Hổ thẹn sáu năm, là lúc tính sổ rồi. Còn U Châu, cũng là tình thế bắt buộc!
Sau khi Lưu Lăng bố trí xong là lúc lên đèn, sau khi cùng bốn tiết độ sứ dùng cơm tối Lưu Lăng trở về tẩm cung của mình. Hành cung Hán Vương ở Nam Xương vốn là hoàng cung Nam Đường, cực kỳ xa hoa. Sau khi Lưu Lăng rửa mặt định nằm ngủ, thị vệ bên ngoài báo Thái Nguyên tiết độ sứ Hoa Linh cầu kiến.
Hôm qua Lưu Lăng vừa nhắc đến chuyện của Hoa Đóa Đóa với y, trái lại Hoa Linh lòng đầy vui mừng. Chỉ là, Lưu Lăng cũng nhìn ra được vẻ lo lắng ẩn hiện trong ánh mắt Hoa Linh.
Lưu Lăng biết Hoa Linh lo lắng cái gì, bản thân y đã là Thái Nguyên tiết độ sứ, chính tam phẩm quan quân đại tướng quân một mình lĩnh một quân. Nếu muội muội lại gả cho Hán Vương làm phi, chỉ e sẽ khiến người ta đố kỵ.
Lưu Lăng choàng bộ y phục, phất tay ra hiệu Hoa Linh không cần chào: - Vừa về, sao lại vội vã chạy tới đây?
Hoa Linh do dự một chút, hỏi: - Thuộc hạ chỉ là từ trong lời nói lúc nãy của Vương gia... Vương gia hầu như không muốn... diệt đi Khiết Đan?
Lưu Lăng ha ha cười cười nói: - Còn tưởng rằng ngươi là đến chào giã từ, không ngờ là việc này.
Hắn cười nói:
- Ngươi cũng rất thông minh, chỉ e là trong bốn người các ngươi, chỉ có ngươi có thể từ trong lời nói nghe ra tâm tư của ta.
Hoa Linh vội nói: - Vương gia, người Khiết Đan hung ác tàn nhẫn, nếu không hoàn toàn tiêu diệt, chỉ e hậu hoạn khó lường.
Lưu Lăng giơ tay ra hiệu Hoa Linh ngồi xuống, hắn cười nói: - Thảo nguyên rộng lớn, có nhiều bộ tộc, cho dù diệt được tộc Khiết Đan, vẫn sẽ có những bộ tộc khác quật khởi. Hơn nữa, thảo nguyên to lớn, muốn diệt hết Khiết Đan dễ thế sao? Hôm nay nói với ngươi, ngươi đừng đi nói với người khác, khinh nhiễu quân tâm, ta có thể hỏi tội ngươi.
Hoa Linh vội vàng nói:
- Thuộc hạ hiểu.
Lưu Lăng cười cười hỏi: - Ngươi... có hứng thú làm Đại Khả Hãn của Thảo Nguyên không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận