Không có gì bất ngờ xảy ra, Ưng Dương lang tướng Thôi Châu Bình suất lĩnh nhân mã của hai tiểu kì bao vây tiễu trừ giặc cướp, mặc dù làm lũ cướp trọng thương nhưng thật đáng tiếc, lại không thể tiêu diệt được toàn bộ bọn chúng. Khi gã mang theo vẻ áy náy đến báo cáo với Vương Tiểu Ngưu, gã liền phát hiện Vương Tiểu Ngưu cũng không nghe những lời gã nói mà là vẻ mặt cười lạnh.
Thôi Châu Bình trong lòng có quỷ, theo bản năng luống cuống một chút. Giống như phán đoán của Vương Tiểu Ngưu, giặc cướp bên ngoài thành Kim Lăng chẳng qua là do Triệu vương Lưu Chuyên an bài. Mục đích làm như vậy rất đơn giản... Thứ nhất, phân tán lực chú ý của các quan viên trong thành Kim Lăng, cũng muốn khiến Vương Tiểu Ngưu chẳng quan tâm được chuyện khác. Thứ hai, Triệu vương cần giữ liên lạc với Thôi Châu Bình, nhưng thân phận của hắn đặc thù, không thể đi lại quá thân cận với một tên lang tướng được. Thôi Châu Bình đi tiêu diệt giặc cướp, kỳ thật là để bắt liên lạc với thân tín của Triệu vương mà thôi. Thứ ba, muốn làm phản luôn cần có rất nhiều tiền, không có chuyện gì có thể thu được tiền nhanh hơn việc đánh cướp cả.
- Đại nhân, thuộc hạ tiêu diệt quân cướp bất lực, thỉnh đại nhân trách phạt.
Thôi Châu Bình trộm nhìn thoáng qua người xa lạ đang đứng phía sau Vương Tiểu Ngưu, gã cúi đầu, che giấu sự bối rối trong lòng.
Kế tiếp Vương Tiểu Ngưu làm một chuyện khiến cho mọi người trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Trần Tiểu Thụ đang đứng phía sau Vương Tiểu Ngưu cũng đều không thể không giơ ngón tay cái lên đối với gã.
Bụp một tiếng
Thân hình cỡ một trăm sáu mươi đến một trăm bảy mươi cân của Thôi Châu Bình bị Vương Tiểu Ngưu dùng một quyền trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Bay ba cái răng, cái mũi cũng sụp.
Vương Tiểu Ngưu cúi đầu nhìn nhìn nắm tay hơi bị trầy da của mình, cười lạnh nói:
- Vẫn là Vương gia nói rất đúng, chỉ cần một quyền đánh qua là được.
Thôi Châu Bình giãy giụa ngồi dậy, gã chỉ vào Vương Tiểu Ngưu cả giận nói:
- Ngươi muốn làm gì! Cho dù ngươi là tướng quân của Kim Lăng, nhưng chẳng lẽ ngươi có thể vô cớ ẩu đả chính ngũ phẩm lang tướng hay sao? Dù cho Chỉ huy sứ của Giám sát viện đích thân đến, cũng không dám làm quá phận như vậy được! Nếu ngươi không thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, ta nhất định sẽ tới trước mặt Hán vương cáo trạng ngươi!
Răng cửa của gã bị mất, lại kích động, cho nên nói chuyện có chút lậu gió.
Vương Tiểu Ngưu bĩu môi, ngẩng đầu nhìn bên ngoài. Mấy tên thân binh của Thôi Châu Bình đã bị tước vũ khí, trói gô cả lại.
- Đồ Sinh!
Vương Tiểu Ngưu kêu lên.
Một gã lang tướng bước ra khỏi hàng nói:
- Có mạt tướng!
Vương Tiểu Ngưu ra lệnh:
- Mang theo năm tiểu kì của ngươi, cầm quân lệnh của ta đi vây quanh nhị doanh của Thôi Châu Bình lại. Tước binh khí của quân lính tại hai tiểu kì thứ bốn và thứ năm của Nhị doanh xuống, bắt lại toàn bộ! Phong tỏa doanh môn, kẻ nào tự tiện ra vào, giết không tha!
Đồ Sinh tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn xuất thân từ thân binh của Vương Tiểu Ngưu cho nên từ trước đến nay hắn đều luôn chấp hành mọi mệnh lệnh của Vương Tiểu Ngưu một cách vô điều kiện!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Hắn tiếp nhận lệnh tiễn từ trong tay của Vương Tiểu Ngưu, sau đó bước nhanh ra ngoài.
- Trịnh Anh!
- Có mạt tướng!
Vương Tiểu Ngưu lớn tiếng ra lệnh:
- Ngươi vốn là tướng quân của Đường quốc, quân lính trong doanh ngươi cũng là quân Đường sau khi chỉnh biên xong. Trong lòng ngươi có phải cảm thấy ta có thành kiến với ngươi hay không? Ngươi từng cùng người khác oán giận qua, vài lần xuất binh tiêu diệt giặc cướp, doanh của ngươi đều chỉ được phụ trách đồ hậu cần quân nhu, ta chưa từng phái đệ tam doanh của ngươi xuất chiến, trong lòng ngươi không phục, đúng hay không? Đừng có giả bộ hồ đồ với lão tử, có liền nói có, không liền nói không!
- Có!
- Tốt!
Vương Tiểu Ngưu cười cười nói:
- Hiện tại ta liền giao cho ngươi một nhiệm vụ, chỉ xem ngươi có dám tiếp hay không!
Trịnh Anh ôm quyền nói:
- Chỉ cần đại nhân hạ lệnh, mạt tướng không có không dám làm!
Vương Tiểu Ngưu cười nói:
- Ngươi nói thật? Tốt lắm, ta mệnh lệnh ngươi mang binh mã của một tiểu kì đi vây quanh Triệu vương phủ cho ta! Không được thả bất kì kẻ nào đi vào, lại càng không cho phép bất kì kẻ nào đi ra. Bất kể là ai, cũng đều không được đi ra khỏi cửa chính của Triệu vương phủ.
Trịnh Anh sửng sốt, ngây ngốc hỏi một câu:
- Nếu như là Triệu vương điện hạ muốn đi ra thì sao?
Vương Tiểu Ngưu giơ giơ nắm đấm lên, nói:
- Một quyền đánh ngã là được, đừng sợ, có chuyện gì lão tử gánh cho!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Trịnh Anh tiếp nhận lệnh tiễn mau chóng ra ngoài.
Trần Tiểu Thụ thở dài lẩm bẩm nói:
- Thật đúng là kẻ như thế nào liền mang binh cũng như thế ấy! Có một tên tướng quân ngu ngốc, còn có thêm một ổ binh ngốc không kém. Tại sao trong đại doanh tại Kim Lăng này lại không có một kẻ bình thường nào cơ chứ, đều là những kẻ đầu óc ngu si. Vây phủ đệ của một vị vương gia, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi vì sao, một hàng tướng, chẳng lẽ sẽ không sợ đó là một cái bẫy được thiết lập dành riêng để tiêu diệt mình hay sao?
Thanh âm lẩm bẩm của y tuy rằng không lớn, nhưng vẫn bị Vương Tiểu Ngưu nghe thấy được.
- Ngươi mới vừa nói, tướng quân dạng gì liền mang theo binh dạng đó hả?
- Ừ...
Vương Tiểu Ngưu cười hì hì rồi lại cười tiếp nói:
- Ta quả thật đầu óc đơn giản, ta còn ngu nhưng ta cũng là binh do Vương gia đào tạo ra.
Trần Tiểu Thụ xấu hổ cười, lập tức nói tránh đi:
- Chuyện kế tiếp cũng không cần ngươi làm, ta muốn đem cái người này mang đi, ngươi không có ý kiến gì đi?
Trần Tiểu Thụ chỉ chỉ Thôi Châu Bình.
Vương Tiểu Ngưu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tuy rằng gã này làm ra chuyện rất có lỗi với Vương gia, nhưng gã chung quy cũng là một lão binh vừa lên chiến trường liền dám liều mạng. Ngươi có thể giết gã, nhưng mong ngươi không nên vũ nhục gã!
Trần Tiểu Thụ lắc đầu nói:
- Chuyện của Giám sát viện ngươi không biết rồi. Bắt người là do ta, nhưng việc thẩm vấn lại thuộc về Ngũ xử của Giám sát viện. Về phần Ngũ xử sẽ dùng thủ đoạn gì, ta không quản được... Nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần gã này không đùa giỡn gì, ta hứa cho gã được chết toàn thây.
Vương Tiểu Ngưu gật gật đầu, không nói gì nữa.
Trần Tiểu Thụ đi qua ngồi xổm tại bên cạnh Thôi Châu Bình, âm trầm cười cười nói:
- Ngươi mới vừa nói, mặc dù là Chỉ huy sứ đại nhân của Giám sát viện tới đây, cũng không dám không hỏi xanh đỏ đen trắng liền đánh người đúng không?
Thôi Châu Bình đã sợ đến mức mặt không có chút máu. Không để cho gã biện giải, Trần Tiểu Thụ cười cười nói:
- Ngươi nói không sai, cái tên kia chắc chắn sẽ không chưa hỏi xanh đỏ đen trắng liền loạn đánh người. Nhưng hắn tuyệt đối có thể dùng những thủ đoạn ngươi không thể tưởng tượng đi đùa ngươi chết đi sống lại. Chỉ Huy Sứ đại nhân là một người có văn hóa, hắn sẽ không một quyền đánh bay ba cái răng của ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi vào trong Giám sát viện, chỉ cần ngươi không thành thật một chút, ta chắc chắn cũng không chỉ là rơi ba cái răng đơn giản như vậy đâu.
Trần Tiểu Thụ khoát tay áo, hai gã Giám sát vệ đi lên đem Thôi Châu Bình khóa lại, dẫn theo đi ra ngoài.
Trần Tiểu Thụ day day mày nói:
- Ta không ngờ rằng mình cũng sẽ làm ra chuyện uy hiếp người như thế này, thật đúng là có chút không quen.
Mười hai Kim y của Giám sát viện là một sự tồn tại thật đặc biệt. Ngoài Chỉ huy sứ của Giám sát viện ra thì ngay cả sáu vị Đương đầu cũng đều không có quyền lợi điều động. Hơn nữa, về ý nghĩa nào đó, ngay cả Chỉ huy sứ của Giám sát viện cũng không có cách nào hoàn toàn khống chế mười hai Kim y, bởi vì Kim y là do Hán vương trực tiếp phụ trách.
----------oOo----------
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận