Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 484: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
TẠ HOÁN NHIÊN
- Ngài nói cái gì?
Chuỗi Phật châu trong tay Thái hậu Tô Tiên Lê lập tức bị đứt bung, những hạt châu lăn đầy mặt đất. Tô Tiên Lê mặc một thân y phục màu trắng bị lời nói của Lưu Lập làm cho hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả người, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sợ hãi và bối rối. Có lẽ là bởi vì động tác đứng lên của nàng quá mạnh cho nên Tô Tiên Lê cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng vịn lấy cái ghế ổn định thân mình, cánh tay run rẩy giơ lên chỉ thẳng vào Lưu Lập.
- Ngài... Nhắc lại lần nữa!
Tô Tiên Lê nói.
Lưu Lập cắn răng một cái, giương cằm lên nói:
- Phản tặc Lưu Lăng, đã bị trẫm phái người tru sát trên con đường xuôi về phương nam rồi.
- Chát!
Tô Tiên Lê tát cho Lưu Lập một cái làm cho khuôn mặt vốn trắng nõn khác hẳn với người thường của Lưu Lập lập tức hiện ra vài cái dấu tay đỏ ửng thật rõ ràng. Sắc mặt Tô Tiên Lê trắng bệch, tay chỉ vào Lưu Lập, cơ thể run rẩy kịch liệt. Nàng há to miệng, cuối cùng hóa thành một tiếng khiển trách đầy tức giận giống như đang rít gào:
- Ngài thật to gan!
Lưu Lập quật cường ngẩng đầu, bụm mặt nói:
- Mẫu hậu, nhi thần không có nói sai, đây là sự thật!
Tô Tiên Lê giơ tay lên lại muốn đánh nữa, nhưng cuối cùng nó lại vô lực mà dừng giữa không trung.
- Bệ hạ, ta vẫn luôn nói với ngài rằng phải biết quý trọng những ngày như bây giờ, ngài sao lại không biết an tâm một chút? Hoàng thúc có công lao rất to lớn với giang sơn xã tắc Đại Hán ta, những lời như thế, mong về sau bệ hạ không nên nói nữa!
Lưu Lập vội vàng nói:
- Mẫu hậu! Tại sao người lại không tin lời nhi thần nói? Nhi thần không có nói dối, cũng không phải giống một đứa con nít vì muốn xả giận mà đi nguyền rủa người ta chết! Nhi thần nói hắn đã chết! Hắn thật đã chết rồi!
Lưu Lập nhìn thẳng vào mắt của Tô Tiên Lê, không hề trốn tránh hay lùi bước chút nào.
- Ngài nói lại xem!
Tô Tiên Lê cố nén phẫn nộ, trên khuôn mặt đoan trang xinh đẹp tuyệt trần cũng trở nên có chút vặn vẹo.
- Thái hậu... Bệ hạ nói không sai, ta có thể chứng minh.
Bùi Chiến mặc một thân áo bào đen chậm rãi đi vào trong phòng, y khom người hành lễ đối với Tô Tiên Lê. Nói xong, y đứng thẳng dậy, không tránh ánh mắt đầy phẫn nộ của Tô Tiên Lê, y nói:
- Bệ hạ nói không sai, Hán Vương Lưu Lăng thật sự đã chết rồi. Ngay tại bờ sông cách phía bắc Bác Châu không xa, khi Hán Vương cải trang xuôi nam trở về đã gặp phải mấy vạn đại quân vây công, Hán Vương cùng với những hộ vệ đi theo đều đã bỏ mình.
Tô Tiên Lê cố nén cảm giác sợ hãi và rung động trong lòng, nhìn Bùi Chiến hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Ta dựa vào cái gì phải tin lời của ngươi?
Vẻ mặt Bùi Chiến thật bình tĩnh, y nói:
- Ta là Định An quân Tiết độ sứ Bùi Chiến của Đại Chu, đã từng là bại tướng dưới tay của Hán Vương Lưu Lăng. Bây giờ là mưu thần của bệ hạ. Thái hậu không cần phải hoài nghi lời ta nói, bởi vì không có ai hiểu rõ chuyện này hơn ta. Bởi vì... Đoàn người Hán Vương chính là do ta phái người giết chết. Tuy rằng Hán Vương Lưu Lăng đánh bại ta tại trên chiến trường nhưng ta còn mấy vạn quân tinh nhuệ dưới tay. Biết được Lưu Lăng cải trang xuôi nam, cơ hội như vậy, Thái hậu cho là ta sẽ bỏ qua sao?
Tô Tiên Lê hít một hơi thật sâu, nói:
- Ta hiểu ra rồi, hóa ra là ngươi đang khích bác bệ hạ. Mấy ngày nay bệ hạ rất khác thường, nghĩ đến chắc cũng là do ngươi mê hoặc. Hán Vương là ai? Là người mà một con chó nhà có tang như ngươi có thể giết được hay sao? Ngươi khích bác bệ hạ, bất quá là lòng sinh hận ý muốn đảo điên giang sơn xã tắc của Đại Hán ta đúng không? Đại Chu đã vong, Đại Hán cường thịnh, ngươi thân là Tiết độ sứ một phương của Chu quốc, tự nhiên là không cam lòng thất bại, cho nên ngươi liền trăm phương nghìn kế lẻn vào trong cung tiếp cận bệ hạ, ý đồ châm ngòi quan hệ giữa bệ hạ và hoàng thúc, đúng hay không?
Tô Tiên Lê lại hít sâu một hơi nữa, không đợi Bùi Chiến trả lời, nàng liền cao giọng hô to:
- Nội vệ ở đâu? Ở đâu rồi? Mau bắt cái tên gian tế Chu quốc này lại!
Lưu Lập lôi kéo tay Tô Tiên Lê nói:
- Mẫu hậu... Tẩm cung nội vệ đều bị nhi thần điều đi rồi. Mẫu hậu, xin tin tưởng nhi thần. Lưu Lăng thật sự đã chết rồi, hơn nữa còn chết không toàn thây! Nhi thần nhớ rõ đã từng nói với mẫu hậu, sớm muộn gì cũng có một ngày nhi thần muốn cho Lưu Lăng tan xương nát thịt. Bây giờ, với sự giúp đỡ của Bùi Chiến, nhi thần đã thành công! Nhi thần thật sự thành công! Phụ hoàng trên trời có linh thiêng, cũng nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo tự hào về nhi thần!
Tô Tiên Lê lùi về sau hai bước, nàng nhìn Lưu Lập, nước mắt chảy xuống:
- Lập nhi, con có biết con đã phạm phải sai lầm lớn nhường nào không? Nếu Hoàng thúc... . Hoàng thúc đã qua đời thật rồi, thì giang sơn Đại Hán này lập tức sẽ bị rung chuyển bất an! Bệ hạ sẽ đánh mất giang sơn xã tắc do tiên hoàng để lại, Lưu thị hoàng tộc đại họa không xa a!
Lưu Lập bĩu môi nói:
- Mẫu hậu nói quá lời!
Cậu giương cằm lên nói:
- Đại Hán này là của trẫm, không phải của Lưu Lăng! Trẫm là quân, hắn là thần, thần ngỗ nghịch, quân tự nhiên phải tru sát! Quân muốn thần tử, thần nhất định phải chết! Mẫu hậu nói Lưu Lăng vừa chết, giang sơn Đại Hán này sẽ gặp rung chuyển bất an? Mẫu hậu sai lầm rồi, chỉ cần trẫm còn tại, Đại Hán cũng sẽ không suy sụp!
Ngừng một chút, Lưu Lập nói bằng giọng cầu xin:
- Nhưng thân tín Lưu Lăng trải rộng triều dã, nếu những loạn thần tặc tử đó làm loạn thật thì sẽ rất phiền toái. Nhi thần không biết dựa vào ai, chỉ có mẫu hậu ngài mới có thể giúp nhi thần!
Lưu Lập khuyên:
- Nhi thần đã thuyết phục Vũ Lâm Vệ tướng quân Lang Thanh giúp đỡ rồi, Lang Thanh sẽ lập tức bắt đầu bắt người. Hầu Thân, Tạ Hoán Nhiên, Lư Sâm... Thân tín của Lưu Lăng một kẻ cũng không thể lưu! Không dối gạt mẫu hậu, nhi thần có một đám tử sĩ nguyện trung thành với nhi thần, nhi thần đã phái bọn họ đi cùng với thủ hạ của Bùi Chiến tới Hán Vương phủ rồi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này, trong Hán Vương phủ đã không có kẻ nào sống sót. Mẫu hậu, đã đến một bước này, chẳng lẽ mẫu hậu còn không chịu giúp nhi thần một lần sao?
Cậu đi về phía trước hai bước, níu lấy góc áo của Tô Tiên Lê:
- Lúc trước Lưu Lăng từng bước bức bách, mẫu hậu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhi thần đều nhìn ở trong mắt. Nhi thần thề nhất định phải đem Lưu Lăng bầm thây vạn đoạn! Hiện giờ đại sự đã thành, chỉ có điều, nếu như không có sự trợ giúp của mẫu hậu, nhi thần chỉ sợ không khống chế được cục diện này. Mẫu hậu, đừng do dự nữa, tướng quân Lục Thập Tam của quân bảo vệ thành chính là người của Lưu Lăng, nếu như để cho gã biết được rồi mang binh tấn công vào thành, cục diện sẽ rất khó khống chế!
Tô Tiên Lê thở dài một tiếng, nước mắt của nàng rớt xuống như mưa:
- Lập nhi a, con thật sự đã phạm phải một sai lầm thật lớn rồi!
Nàng nhìn bàn tay nhỏ bé của Lưu Lập đang níu lấy góc áo của mình, trong lòng bỗng nhiên mềm mại.
- Lang Thanh thật sự đã đáp ứng ngài rồi?
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận