Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 208: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:38:52
THÍCH KHÁCH
Khi đội đón dâu đi đến nửa đường thì vẫn còn một thứ gọi là 'chướng ngại'. Người đưa dâu và người đón dâu cùng uống rượu, chặn xe hoa lại không cho đi về trước, lúc này là lúc Lưu Lăng nên ném tiền ra rồi. May mắn thay mặc dù phủ Trung Vương tiết kiệm nhưng số tiền này vẫn có thể bỏ ra được. Mặc dù một xâu tiền tháo ra cũng đủ vẩy một hồi rồi nhưng Lưu Lăng vẫn cảm thấy xót.
Nhưng số tiền này dùng ở lúc này lại khiến Lưu Lăng chợt nhớ tới kiếp trước khi xem người ta đi đón dâu. Ở một huyện thành nhỏ nơi hắn sống, cưới vợ phải cho Tam cân, Tam cân chứ không phải là Tam kim. "Tam kim" ở đây ám chỉ, dây chuyền vàng, vòng tai vàng và nhẫn vàng. Khái niệm về những thứ này rất không rõ ràng, những người có tiền đều không quan tâm lắm, có thể mua một ít là được. Nếu những gia đình có điều kiện không được tốt lắm, mặc dù là miễn cưỡng mua thì chất lượng cũng kém. Nhẫn hai chỉ và hai mươi chỉ, chẳng phải đều là nhẫn sao?
Nhưng "Tam cân" thì lại khác. "Tam cân" ở đây là cân rất chuẩn rất chuẩn, giá trị của tiền phải còn nguyên vẹn đủ ba cân mới thôi...
Đây là cách nói của những người dân bình thường, nếu như đổi lại những người có tiền thì còn cho nhiều hơn nữa. Ngày trước, vào một buổi sáng nào đó, khi Lưu Lăng bị cha gọi dậy chạy bộ, hắn tận mắt nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce có rèm che, từ thành phố lớn đi tới, năm chiếc Audi A8 đứng ở cổng một gia đình, người phụ trách gọi cửa ném hàng trăm đồng tiền giá trị vào trong cửa, Lưu Lăng thấy vui nên bảo cha dừng lại xem, xem đến khi bụng hai người sùng sục kêu đói. Thời gian đã qua ba giờ, người kia vẫn ném tiền vào trong nhưng cửa đó vẫn không mở...
Nghĩ đến đây, cuối cùng Lưu Lăng cũng cảm nhận được tâm trạng của những chú rể lúc đó.
Đợi khi tiền đã phân phát đủ rồi, đội ngũ tiếp tục đi về trước. Vì Lưu Lăng dùng xe ngựa để đón dâu chứ không phải là kiệu hoa nên Lư Ngọc Châu cũng đỡ phải chịu nỗi khổ bị xóc. Nếu như là ngồi kiệu, chưa biết chừng bị mấy người khênh kiệu làm cho thất điên bát đảo. Thật ra cách nói "Điên kiệu tử" cũng khá hay, có ý nghĩa là thay chú rể 'thuần phục' cô dâu, để cho cô dâu sau khi về nhà mẹ chồng sẽ ngoan ngoãn cung kính, muốn yên ổn bình yên ở nhà chồng cũng được, vậy chỉ cần phân phát nhiều tiền hơn là được.
Đến trước cửa phủ Trung Vương, một đống lửa hỏa đã điểm lửa. Nhóm người hầu mặc lụa hồng bẻ từng đoạn trúc ném vào trong đống lửa, những tiếng kêu vang bên tai không dứt. Tiếng chiêng trống trong không khí vui mừng và tiếng pháo giòn giã lên đến đỉnh điểm.
Sau khi vào cửa, tân nương Lư Ngọc Châu được người dìu đến bái tạ trước, sau đó bái thiên địa, bái liệt tổ liệt tông, sau đó còn phải bái cao đường, cũng chính là phụ mẫu của Lưu Lăng. Phụ mẫu của Lưu Lăng đều đã qua đời, người đóng vai trò là phụ mẫu của hắn chính là đương kim Bệ hạ Lưu Trác.
Hôm nay Hiếu Đế rất vui, còn vui hơn cả khi y kết hôn. Từ khi vào phủ Trung Vương đến bây giờ miệng của y chưa khép lại lúc nào, cười rạng rỡ, càng thoải mái.
Sau khi Lư Ngọc Châu và Lưu Lăng cúi lạy đối phương thì Hiếu Đế sai thuộc hạ thưởng cho hai người mỗi người một miếng ngọc bội điêu khắc hình chim liền cánh, tượng trưng cho hai người không rời nửa bước. Sau đó Lưu Lăng và Lư Ngọc Châu còn vái chào các quan khách đến thăm, sau đó mới là phu thê giao bái.
Sau khi phu thê giao bái là đưa vào động phòng, "đưa vào động phòng" này tất nhiên chỉ là hình thức thôi, cái chính là đưa tân nương vào phòng nghỉ ngơi. Sau khi Lưu Lăng đi một vòng thì quay lại kính rượu các quan khách, còn Lư Ngọc Châu thì phải ngồi rất quy củ ở trong phòng, sau khi các quan khách ra về thì Lưu Lăng mới có thể quay về vén khăn phủ đầu lên cho nàng. Đại hôn của Vương gia, khách quý đến nhiều như mây, đợi đến khi họ về thì cũng không biết khi nào. Ngoài đợi chờ khổ sở như vậy thì Lư Ngọc Châu cũng không có cách nào khác.
Chỉ là nghĩ đến sau khi đêm yên tĩnh vắng người Lưu Lăng sẽ quay về vén khăn phủ đầu của mình lên thì mặt Lư Ngọc Châu xấu hổ đến mức nóng bừng lên. Lại nghĩ đến người phụ nữ mà tối qua mẫu thân mời đến, dạy bên tai mình những chuyện xấu hổ vô cùng thì tim nàng lại đập nhanh không thể kiểm soát được. Ngồi ở trên giường mà hai chân nàng khép nép dè chừng, dường như sợ có thứ gì đó chui vào. Càng xấu hổ nàng lại càng không kìm nổi suy nghĩ, nàng ngồi ở đó cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm, không ngờ lại gian nan như vậy.
Không bao lâu, bên ngoài liền vang lên lời chúc phúc của các quan khách đang uống rượu. Mặc dù cách rất xa, nhưng những tiếng ồn ào này vẫn vọng lại rất rõ.
Cửa ở bên ngoài được mở ra, tiểu nha đầu Mẫn Tuệ của phủ Trung Vương bưng một mâm điểm tâm nhẹ nhàng bước vào. Nàng cười hiền với Huân Nhi nói: - Vương gia đoán chừng phải tiếp khách khá lâu, tiểu thư và cô từ sớm đến giờ đã chưa ăn gì rồi, hãy ăn chút điểm tâm trước đi, chắc đến giờ Hợi, Vương gia vẫn chưa thể phân thân được.
Nàng đem mâm đưa cho Huân Nhi, sau đó cung kính hành lễ với Lư Ngọc Châu đang ngồi bên giường, nói: - Nô tì Mẫn Tuệ xin được thỉnh an Vương phi!
Lư Ngọc Châu nghe thấy giọng nói đó dường như muốn đứng lên nói chuyện nhưng Mẫn Tuệ vội đỡ tay nàng nói: - Vương phi không cần đứng lên đâu ạ, Người cứ ngồi xuống. Trừ phi Vương gia quay về nếu không thì Vương phi không thể đứng lên được.
Lư Ngọc Châu nói: - Cảm ơn em, Mẫn Tuệ! Ta cũng có lời chào đến em, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi. Huân Nhi! Lễ vật chuẩn bị đâu, còn không mau lấy ra đưa cho Mẫn Tuệ?
Huân Nhi đặt khay điểm tâm trong tay xuống, biết rằng tiểu thư đang muốn hòa đồng với mọi người trong phủ Vương gia, xây dựng hình tượng đẹp. Mặc dù Lư Ngọc Châu gả tới đây là chính thê, đường đường là Vương phi nhưng ngay từ đầu cũng không thể xem thường tôi tớ trong phủ của Lưu Lăng được, nếu không chưa biết chừng bọn họ sẽ giở trò quái quỷ gì đó sau lưng nàng.
Huân Nhi từ trong túi lấy ra hai viên đậu vàng nhét vào tay của Mẫn Tuệ, cười nói: - Vương phi đã sớm bảo muội chuẩn bị lễ gặp mặt cho tỷ tỷ rồi. Lần trước khi đến Vương phủ muội đã từng gặp tỷ rồi, tỷ thật đẹp.
Mẫn Tuệ bị nàng nói đến mức mặt đỏ lên, vốn muốn từ chối đồ mà Huân Nhi nhét vào tay mình nhưng nghĩ đến những lời Liễu Mi Nhi tỷ tỷ nói nên nàng ta liền nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy lễ vật. Ở thời đại này, vàng bạc cũng không phải thịnh hành, thông thường đều làm lễ vật quý báu để tặng người, hai viên này cũng tầm một lượng, nếu theo tỉ lệ hiện giờ thì cũng tầm mười lạng bạc trắng. Nếu đổi tiếp thành tiền thì ít nhất cũng phải được hai mươi xâu tiền. Nếu như hai vạn tiền đồng thì chắc nhét được đầy lên một xe. Đây quả là hậu lễ, đủ để Mẫn Tuệ tiêu trong mấy năm thậm chí một thời gian dài.
Sở dĩ Mẫn Tuệ không từ chối hoàn toàn như vậy là vì Liễu Mi Nhi trước đó đã nói với nàng rằng Vương phi nhất định sẽ tặng lễ vật. Nếu như từ chối thì khó tránh khiến Vương phi phiền lòng, ý của Vương phi là muốn làm gần quan hệ giữa chủ tớ để có thể nhanh hòa nhập trong đại gia đình phủ Trung Vương. Mặc dù thoạt nhìn thì Lư Ngọc Châu không phải người lòng dạ hẹp hòi nhưng vẫn phải làm ổn thỏa một chút. Nếu chẳng may vị Vương phi này lòng dạ hẹp hòi, vậy thì từ chối sự 'lôi kéo' của nàng ấy thì sau này chẳng phải sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn sao?
Thật ra mặc dù cân nhắc suy nghĩ của Liễu Mi Nhi ổn thỏa, nhưng vẫn chưa hiểu cách đối nhân xử thế của Lư Ngọc Châu. Lư Ngọc Châu thiện lương hào phóng, tất nhiên sẽ không thể sau khi thành Vương phi mà lại ức hiếp đả kích những người cũ trong Vương phủ được.
Mẫn Tuệ cùng Lư Ngọc Châu nói vài câu rồi cáo từ đi ra ngoài, không bao lâu Liễu Mi Nhi lại mang canh hạt sen đã cách thủy đến, Lư Ngọc Châu tất nhiên lại hao phí một phen rồi. Lư Ngọc Châu biết mối quan hệ giữa Liễu Mi Nhi và Lưu Lăng nên trong lòng khó tránh khỏi chua chát. Nhưng nàng lại nghĩ sau này mình nhất định phải hầu hạ tốt Vương gia, không thể để Liễu Mi Nhi hơn được.
Cũng không biết qua bao lâu, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng vọng đến những tiếng cười giòn vang. Lư Ngọc Châu ngồi mà hai đùi tê rát nhưng không dám động đậy, đành phải cắn răng chịu đựng. Liễu Mi Nhi thấy nàng thỉnh thoảng nhẹ nhàng vặn vẹo một chút eo thì biết Vương phi ngồi mệt rồi, vì vậy nàng khẽ nhẹ giọng nói bên tai Lư Ngọc Châu: - Nếu như Vương phi mệt thì nằm xuống nghỉ một lát đi! Em đã hỏi qua rồi, chỉ cần mông không rời khỏi giường là được.
Nàng kéo giường chăn đặt ở sau người Lư Ngọc Châu, cười nói:
- Vương phi dựa vào là được rồi, như này thì không sao đâu!
Lư Ngọc Châu nắm lấy tay Liễu Mi Nhi, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
- Muội muội, ta gọi như vậy, muội sẽ không từ chối chứ?
Liễu Mi Nhi được sủng ái mà lo sợ, có chút bối rối nói: - Vương phi thân phận tôn quý, nô tì không dám!
Lư Ngọc Châu thở dài nói: - Không sao đâu, ta biết thật ra mấy năm nay Vương gia làm phiền muội hầu hạ bên cạnh. Thật ra có lẽ trong lòng Vương gia đối với muội còn thân thiết hơn ta. Chúng ta... Chúng ta sau này đều là người phụ nữ của Vương gia. Ta chỉ muốn thân mật với muội hơn, chỉ muốn xưng hô tỷ muội chứ không có ý gì khác.
Bàn về tuổi tác thì Liễu Mi Nhi còn lớn hơn Lư Ngọc Châu một tuổi nhưng Lư Ngọc Châu lại là chính thê. Mặc dù Liễu Mi Nhi có được lời hứa của Lưu Lăng nhưng về thân phận thì vẫn có cách biệt nhất định. Lư Ngọc Châu gọi nàng một tiếng muội muội, cũng là hợp với đạo lý.
Hai người nói mấy câu, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh bên ngoài bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, xa xa còn có loáng thoáng ánh sáng hồng lóe lên, dường như nơi nào đó đang bốc cháy.
- Không xong rồi! Mau đi lấy nước!
Cùng với những tiếng hô thất thanh của đám người hầu, những quan khách đang uống rượu lập tức sợ hãi hoảng loạn.
- Bảo vệ Bệ hạ!
- Hộ giá!
Không ngừng có người lớn tiếng hô.
- Có thích khách!
- Bảo vệ Bệ hạ!
Âm thanh ngày càng loạn, tay Lư Ngọc Châu nắm tay Liễu Mi Nhi càng ngày càng có lực, bàn tay hai người đều toát hết mồ hôi. Lư Ngọc Châu đứng lên muốn xông ra ngoài nhưng , Liễu Mi Nhi lôi kéo nàng nói: - Vương phi đừng ra ngoài, bên ngoài chắc hẳn là có thị vệ rồi, hôm nay hộ vệ trong Vương phủ nhiều như mây, Vương gia sẽ không có nguy hiểm đâu.
Lư Ngọc Châu hận muốn kéo khăn trùm đầu xuống nhưng lại bị Liễu Mi Nhi kéo mạnh, nói: - Vương phi! Người ra ngoài thì có thể làm gì? Nếu như bị thích khách phát hiện thân phận của Người, lấy Người để khống chế Vương gia và Bệ hạ thì Vương gia phải làm thế nào?
Bị câu nói của Liễu Mi Nhi làm cho tỉnh táo, Lư Ngọc Châu nắm chặt tay Liễu Mi Nhi, thật lòng nói một tiếng cảm ơn.
Mẫn Tuệ đẩy cửa chạy vào. Huân Nhi, Liễu Mi Nhi và Mẫn Tuệ cùng kéo Lư Ngọc Châu ngồi xuống.
- Vương phi không nên nóng lòng, bên ngoài Hoa Tướng quân đã dẫn theo ba trăm cung tiễn thủ bảo hộ cẩn mật, thích khách tuyệt đối sẽ không xông vào đây đâu.
Mẫn Tuệ an ủi Lư Ngọc Châu.
- Phía Vương gia...
Lư Ngọc Châu không yên tâm hỏi.
Mẫn Tuệ nói: - Vương phi yên tâm đi, Vương gia sớm đã có chuẩn bị rồi.
Lư Ngọc Châu sửng sốt: - Vương gia lường trước được là hôm nay sẽ có người tới ám sát sao?
Liễu Mi Nhi gật đầu nói: - Phải nói là lo trước khỏi họa! Nô tì cũng không rõ nữa, nghe nói hình như là người của Bạch Liên Giáo muốn giở trò quỷ quái trong ngày đại hôn của Vương gia.
Nàng ta nói dối, nhưng nàng biết nếu mình nói thật ra thì Lư Ngọc Châu càng ngồi không yên.
Bốn người phụ nữ ngồi cùng nhau, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng hét lớn của Hoa Tam Lang: - Ai đấy?
- Đứng lại! Đừng chạy!
Đám thị vệ hô lớn, bốn người không tự chủ được nắm chặt tay người bên cạnh.
Một tiếng ầm vang, trên nóc nhà bị phá tan thành một lỗ hổng lớn. Một bóng đen từ trên rơi xuống, trong tay nắm trường đao sáng quắc, sát khí đằng đằng.

Bình Luận

0 Thảo luận