Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 485: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
KỲ PHÚC VÀ HẠO ĐÌNH.
Bùi Chiến đi ra tẩm cung của Thái hậu, hắn đứng lại bên ngoài cửa cung, quay đầu nhìn thoáng qua dáng người yểu điệu của Tô Tiên Lê rồi lập tức bước nhanh hướng ra ngoài cung. Dọc theo đường đi đều là những binh lính Vũ Lâm vệ đang sẵn sàng chiến đấu, hóa ra đa số bọn thị vệ trong cung đều đã bị chế phục rồi nhốt lại rồi. Bùi Chiến cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ Lang Thanh này cũng chỉ là một tên yếu đuối lòng dạ đàn bà mà thôi. Đa số bọn thị vệ trong cung đều là người của Lưu Lăng, nếu giết sạch thì cũng có sao đâu?
Nhưng lúc này hắn cũng sẽ không thể hiện ra bất cứ bất mãn nào. Hắn muốn Đông Sơn tái khởi, muốn mượn một xác an thân, nhất định phải kiên trì áp chế tính tình của mình. Tiểu Hoàng đế Lưu Lập bất quá là một con cờ trong tay hắn mà thôi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tự tay bóp chết thằng nhóc luôn tự cho mình là đúng kia. Về phần Thái hậu Tô Tiên Lê... Bùi Chiến tà ác cười cười.
Lưu Lăng!
Bùi Chiến hung tợn nghĩ đến, Lưu Lăng! Ngươi chiếm mất thiên hạ Đại Chu vốn thuộc về ta, vậy ta liền đoạt đi giang sơn Đại Hán của ngươi. Ngươi dùng dương mưu thắng ta, ta lấy âm mưu thắng ngươi, mọi người có qua có lại mới toại lòng nhau mà thôi. Tuy nhiên kết cục là ngươi chết mà ta sống, hơn nữa ta sẽ sống thật tốt nữa kìa. Muốn cướp lấy giang sơn Đại Hán chưa chắc phải chém từng đao từng nhát trên chiến trường đổi lại, có đôi khi, chiến tranh tại sau lưng mới là mấu chốt của chiến thắng. Dùng sự trả giá ít nhất cướp được ích lợi lớn nhất, đây mới là vương giả chi phong.
Bùi Chiến cười lạnh, Lưu Lăng, ngươi hủy tất cả của ta, ta liền bắt đầu lại từ đầu. Mà ta hủy tất cả của ngươi, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây! Hiện tại ta muốn nhìn người nhà của ngươi từng bước từng bước bị giết chết, về phần thê thiếp của ngươi, ta sẽ làm nhục từng đứa một. Nữ nhân của ngươi ta sẽ không giết chết, ta muốn lưu trữ các nàng lại, sau đó mỗi ngày đều suy nghĩ hết mọi thủ đoạn để ngược đãi các nàng. Làm cho các nàng sống không bằng chết, như vậy mới có thể khiến ngươi chết cũng sẽ không an tâm!
Lưu Lăng!
Xuống Địa ngục đi thôi!
Bước chân của Bùi Chiến càng lúc càng lớn, bên ngoài cửa cung, bộ hạ của hắn đang đứng đợi.
Trên con đường thật sâu, thật dài thẳng tắp trong cung, vách tường hai bên có thể che mọi tầm mắt. Một đoạn đường này dài chừng trăm mét, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy một đường không trung. Nện bước của Bùi Chiến càng lúc càng nhanh hơn, hắn đã có chút không chờ được muốn nhanh tới Hán vương phủ để làm ra mấy chuyện hắn vui vẻ rồi đó.
Bỗng nhiên, Bùi Chiến dừng bước.
- Trước lúc ra tay, ngươi có thể nói cho ta biết ai là người phái ngươi tới hay không? Tiểu Hoàng đế? Thái hậu?
Bùi Chiến chậm rãi xoay người.
Một người đàn ông mặc trang phục màu xanh của thái giám không biết từ khi nào đã đứng tại phía sau Bùi Chiến. Khoảng cách giữa hai người chỉ có không đầy năm thước. Vị thái giám hai bên tóc mai đã bạc này chính là người Tô Tiên Lê phái tới giết Bùi Chiến khi nãy. Tên gã là Kỳ Phúc. Đây là cái tên mà Thái hậu Tô Tiên Lê sửa lại cho gã, về phần trước đó tên gã là gì, gã đã quên. Thoạt nhìn, gã cũng giống như một thái giám bình thường mà thôi, eo của gã hơi nghiêng về phía trước một chút, bộ dạng thoạt nhìn thật khiêm tốn.
- Là ai... Có gì quan trọng sao?
Thái giám Kỳ Phúc, thái giám đã lớn tuổi Kỳ Phúc khẽ cười nói. Thái độ của gã cũng giống như tư thế của gã ấy, nhìn qua đều thật khiêm tốn như vậy.
- Đương nhiên quan trọng!
Bùi Chiến cười nói:
- Ta dù có chết cũng phải biết là chết trong tay ai chứ??
Kỳ Phúc nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, sau đó gã dùng một ngữ khí thật chân thành trả lời:
- Đợi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết vậy!
Bùi Chiến bật cười, hắn mở hai tay ra, nói:
- Xem ra ngươi chắc chắn rằng mình có thể giết được ta?
Kỳ Phúc cũng cười cười nói:
- Ta bất quá là một thái giám tầm thường mà thôi, nhưng kết cục của ta chỉ có hai loại.
Kỳ Phúc vươn hai ngón tay ra:
- Thứ nhất, ta có thể giết được ngươi. Thứ hai, ta chết.
- Bất kể là loại nào trong hai kết cục này, nếu như ta không muốn để cho ngươi biết vậy ngươi liền không có biện pháp nào có thể biết được. Ta giết ngươi, ngươi sẽ không biết là ai để cho ta tới giết ngươi. Nếu ta chết đi, ngươi càng sẽ không biết ai phái ta tới. Cho nên, ngươi cũng đừng có hỏi han vô ích nữa, thật lãng phí nhiều thời giờ, đây là lỗi lầm đấy.
Bùi Chiến gật đầu nói:
- Xem ra ngươi không hề tự tin chút nào.
Kỳ Phúc nắm bắt ngón tay cười cười nói:
- Ta bất quá là một tiểu nhân vật không quan trọng gì mà thôi, khi đối mặt với một đại nhân vật luôn mưu đại sự như ngươi tự nhiên có chút không được tự tin. Nhưng... Ta có thể không tự tin, nhưng ngươi lại không được. Ta có thể tùy tùy tiện tiện chết đi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi cho phép chính ngươi sẽ dễ dàng chết đi sao? Cho nên, ta không tự tin nhưng khi đối mặt với ngươi, ta ngược lại tự tin hơn một chút!
Lời gã nói thật dài dòng rối rắm nhưng Bùi Chiến vẫn hiểu được ý gã muốn nói.
Kỳ Phúc có nắm chắc việc giết được Bùi Chiến hay không đều không quan trọng. Gã có thể giết người, cũng có thể chết, nhưng Bùi Chiến lại không được. Hắn là đại nhân vật, hắn có thật nhiều chuyện còn chưa có làm được, cho nên hắn không thể chết đi. Xét về mặt tâm thái, kỳ thật Kỳ Phúc đã chiếm thượng phong.
- Biết đoạt thế, ngươi thật không tầm thường. Đáng tiếc, ngươi lại là thái giám, bằng không dù ở trong triều đình hay đứng trong quân ngươi đều sẽ tạo nên một phần sự nghiệp không nhỏ.
Kỳ Phúc cười lại, nói:
- Đúng vậy a, đáng tiếc.
Nói xong, thái giám Kỳ Phúc bỗng nhiên bắt đầu chuyển động. Gã chợt bay lên giống như một con dơi bự, sau đó chộp hướng cổ họng của Bùi Chiến. Ngón cái và ngón trỏ của gã gấp khúc, tựa như miệng ưng, không hề nghi ngờ, nếu như bị gã nắm được cổ họng thì chỉ cần hai ngón tay ấy của gã khẽ động, xương cổ của Bùi Chiến sẽ bị vỡ nát ngay lập tức.
Ánh mắt Bùi Chiến sáng ngời, hắn không những không tránh né mà còn ra quyền đập hướng tay của Kỳ Phúc. Một quyền này không hề đặc biệt chút nào, thậm chí còn trông vô cùng đơn giản, bình thường đến cực điểm. Nhưng uy lực của một quyền ấy lại ở chỗ, nhanh đến không thể tin nổi.
Kỳ Phúc nhíu mày, cơ thể đang tại giữa không trung của gã chợt nghiêng, tựa như một con chim lớn chợt trật khỏi hướng bay, tay gã biến hóa thành chưởng, cắt xuống hướng cổ Bùi Chiến. Cơ thể Bùi Chiến không hề nhúc nhích, nắm tay thu hồi lại rồi sau đó đánh ra lần thứ hai. Quyền này vẫn bình thường như cũ và cũng vẫn nhanh đến cực điểm như quyền trước đó.
Kỳ Phúc lại cố vặn người tránh đi một quyền này, rơi xuống đất, sau đó hai tay gã chống lên mặt đất, hai cái đùi bật lực đẩy cơ thể bắn lên trên, hung hăng tông tới chỗ cằm Bùi Chiến. Động tác của gã thật nhẹ nhàng, giống như một chiếc lá rơi không hề có chút lực bị gió cuốn đi, động tác của gã quái dị nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.
Bùi Chiến vẫn như cũ không lùi, chân trái hắn đạp tới, một cước đá hướng thắt lưng của Kỳ Phúc.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận