Bên phía thành Thương Châu rốt cuộc là cảnh tượng thảm thiết như thế nào, người của Giám sát viện báo cáo với Lưu Lăng, nhưng ngôn ngữ không thể miêu tả ra được loại thảm thiết này, huống hồ, người của Giám sát viện chỉ là đưa ra vài con số lạnh băng băng.
Sáng sớm, người Khiết Đan phát động cường công, xuất động trên mười vạn nhân mã. Thủ quân Thương Châu không đủ chỉ có hơn tám ngàn người, trước khi quan viên của Giám sát viện từ Thương Châu chạy tới truyền tin tức, trong vòng một canh giờ ngắn ngủn, đã có hơn một ngàn thủ quân bỏ mình, còn người Khiết Đan thì bỏ lại ước chừng trên năm ngàn thi thể dưới thành Thương Châu.
Ba mươi vạn mũi tên trong kho, chỉ trong vòng một canh giờ lúc sáng sớm, đã trút xuống dưới thành không dưới ba vạn tên. Lang nha phách lên xuống không dưới vài chục lần, người Khiết Đan liều mạng ngăn chặn Lang nha phách, không cho thủ quân trên thành thu hồi lại. Rất nhiều thủ quân bị người Khiết Đan kéo từ trên thành xuống vì tranh đoạt Lang nha phách, sau đó thi thể rơi xuống đất bị vô số loan đao chém thành thịt nát, đến một miếng thịt lớn bằng nắm tay cũng không nhìn thấy.
Uy hiếp lớn nhất đối với thủ quân là xạ thuật của người Khiết Đan, Lang nha tiễn dày đặc áp chế đầu thành gần như không ngẩng đầu lên được. Mà Triệu Đại kiên trì cho quận binh của Trác Thanh Chiến làm đội dự bị, binh lính thủ thành chiến tử đều là quân Hán. Vạn bất đắc dĩ, mấy xe liên phát hỏa nỏ trang bị không nhiều của quân Hán được lắp đặt trên đầu thành, áp chế cung tiễn thủ của người Khiết Đan. Điều khiến người ta khiếp sợ lại là, người Khiết Đan có bốn phao thạch cơ pháo uy lực cực lớn với tầm bắn vượt qua 500m, tảng đá lớn nặng đến mấy trăm cân rất nhanh đã đập hai xe liên phát hỏa nỏ thành từng mảnh vỡ.
Quân Hán thu thập phân từ trong nhà của dân chúng trong thành, sau khi nấu lên thật nóng bỏng, tạt từng nồi từng nồi từ trên tường thành xuống. Nước phân vừa thối vừa bỏng dội cho người Khiết Đan gào khóc thảm thiết, mà sau khi bị tạt nước phân dơ bẩn như vậy, nghe nói miệng vết thương sẽ không khép lại. Còn có dầu sôi, sau khi tạt xuống giống như bị hỏa tiễn, dưới thành quả thực đã thành một biển lửa, binh lính người Khiết Đan cháy chết chết sặc nhiều vô số kể. Chính là bị đại hỏa như vậy, mới ép đợt thế công thứ nhất của người Khiết Đan xuống.
Mà phao thạch cơ pháo người Ba Tư khống chế đã cho thủ quân đả kích trầm trọng, bởi vì Lưu Lăng tới gấp gáp, bên người cũng không có bao nhiêu nhân mã, mà nhân mã Hoa Linh mang đến đều là kỵ binh, căn bản cũng không có đem xe ném đá đến. Vũ khí cự ly xa chiếm ưu thế, người Khiết Đan cũng theo đó chiếm ưu thế trên chiến trường.
Trác Thanh Chiến đã bắt đầu động viên dân chúng thanh niên cường tráng trong thành hỗ trợ thủ thành, nhưng sức chiến đấu của bọn họ thật sự quá thấp, không phải vạn bất đắc dĩ Trác Thanh Chiến cũng không dám phái bọn họ lên đầu thành.
Nghe quan viên của Giám sát viện thuật lại xong, sắc mặt Lưu Lăng không một chút sợ hãi.
Thế công của người Khiết Đan bên phía Thương Châu mãnh liệt như vậy, đã chứng minh phỏng đoán của hắn. Tiếp theo yểm hộ công thành, chắc chắn người Khiết Đan đã điều tập lượng lớn nhân mã ra khỏi doanh đến phục kích quân Hán bắc tiến. Mà không hề nghi ngờ, thế công của Thương Châu cũng không phải là đánh nghi binh. Da Luật Cực muốn có chính là một con cá lớn để thỏa mãn khẩu vị của y, Dương Nghiệp suất lĩnh quân Hán bắc tiến lấy cờ hiệu của Lưu Lăng, Da Luật Cực tất nhiên sẽ không bỏ qua quân Hán, còn Thương Châu, y cũng là muốn bắt lấy.
Đồng thời công chiếm Thương Châu chặn giết Hán Vương Lưu Lăng, chiến quả này quá huy hoàng. Huy hoàng đến nỗi, ngay cả Da Luật Hùng Cơ bệ hạ độc nhất vô nhị ở Khiết Đan kia, cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ mà tự hào vì Da Luật Cực. Đúng vậy, Da Luật Đức Quang đã lập rất nhiều công lao trong chiến tranh với người Tây Hạ, nhưng cho dù gộp chung những công lao này lại rồi gấp đôi lên, chẳng lẽ có thể lớn hơn công lao bất thế giết chết Hán Vương Lưu Lăng sao?
Phải biết rằng, Da Luật Hùng Cơ coi Hán Vương Lưu Lăng là nhân vật một cấp bậc với quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Cho nên, Da Luật Cực không cách nào kháng cự sự hấp dẫn như vậy. Lưu Lăng ngồi trên một tảng đá, nhìn ánh sáng mặt trời mới hé ra, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Không phải hắn cầu nguyện thủ quân trong thành Thương Châu có thể vượt qua cửa ải khó khăn, có thể chết ít người. Một vương giả đã trải qua vô số lần đại chiến, vô số lần sinh tử sát phạt, hắn biết sinh tử trên chiến trường là chuyện sẽ không bởi vì cầu nguyện mà có thể giảm miễn. Chiến tranh không tránh khỏi tử vong, nếu như ngay cả tử vong đều không thể đối diện, làm sao có thể đối diện chiến tranh? Những lời này có vẻ tào lao, có chút điên đảo, nhưng hàm nghĩa trong đó, có lẽ chỉ có những người sống sót sau tai nạn mới có thể nhận thức được. Lưu Lăng là một người máu lạnh, trên chiến trường, bất kể đối với kẻ địch hay là đối với người bên mình, đều cũng đủ máu lạnh.
Hắn đang cầu nguyện, cầu nguyện tốt nhất Da Luật Cực đích thân mang binh đến phục kích quân Hán bắc tiến.
Lưu Lăng ngồi trên tảng đá bình tĩnh, trầm mặc, giống như hồ nước ở ngoài vài dặm kia.
Một lát sau, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, một thích khách của Tứ xử Giám sát viện từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chạy nhanh đến trước Lưu Lăng nói: - Bẩm Vương gia, kỵ binh người Khiết Đan đã ở ngoài hai mươi dặm!
Lưu Lăng chậm rãi gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Chỉ là hắn vẫn ngồi ngay ngắn như núi, cũng không tuyên ra một mệnh lệnh. Ở chung quanh hắn không xa, mấy chục hộ vệ áo đen của Giám sát viện có vẻ đứng tán loạn, thật ra ở mỗi một phương hướng đều bảo hộ Lưu Lăng vô cùng nghiêm mật. Trên một cây đại thụ cách đó không xa, liệu vọng thủ quân Hán dùng hết nhãn lực, nhìn chằm chằm vào hồ nước bên kia.
Lại qua một lát sau, thích khách thứ hai tới báo tin của Giám sát viện đã chạy tới bẩm báo: - Báo, khởi bẩm Vương gia, kỵ binh người Khiết Đan đã cách đây mười lăm dặm, nhìn đội ngũ, ít nhất có không dưới năm vạn kỵ binh.
Lưu Lăng vẫn thản nhiên gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía mặt trời đã dần dần dâng lên ở phía đông. Lúc này, mặt trời đã trở nên hơi chói mắt rồi. Ánh mắt của Lưu Lăng có chút mơ hồ, dường như cũng không thèm để ý ánh mặt trời chiếu vào tròng mắt hơi đau.
Sáu ngàn tinh kỵ quân Hán đã chờ xuất phát, chỉ đợi Lưu Lăng ra lệnh một tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như chỉ là trong nháy mắt như vậy, lại giống như là thương hải tang điền, Lưu Lăng khẽ thở dài một tiếng. Hắn biết, cuối cùng Da Luật Cực cũng không tới, năm vạn kỵ binh, Da Luật Cực không có đảm phách này. Tuy rằng đây là lần giao thủ đầu tiên giữa Lưu Lăng và Da Luật Cực, nhưng Lưu Lăng cũng hiểu rõ đối với người này. Mật điệp của Giám sát viện Đại Hán, có rất nhiều người ở U Châu, sau khi tổng kết lại rất nhiều tình báo liên quan đến Da Luật Cực truyền tới, tính cách của người này đã rất rõ ràng rồi. Da Luật Cực vẫn là muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, hoặc là y có mưu đồ lớn hơn nữa, cho nên, y không dám lấy thân phạm hiểm.
- Báo! Kỵ binh người Khiết Đan đã cách đây mười dặm.
Lưu Lăng đứng lên, giãn gân cốt đã hơi cứng khi ngồi. Một đêm không ngủ, liên tục đi đường, thân thể lại hơi mệt mỏi rồi. Nhưng bản thân Lưu Lăng lại không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì, có một trận ác chiến, đang đợi hắn tuyên bố khai chiến. Da Luật Cực cuối cùng cũng không tới, thù của những binh lính thủ quân hy sinh trong thành Thương Châu, xem ra chỉ có thể để báo sau rồi. Lưu Lăng khoát tay áo, chỉ chỉ phía trước.
Liệu vọng thủ đứng ở đỉnh cây đại thụ lập tức vẫy lá cờ trong tay, trên một cây đại thụ khác cách trăm mét, một liệu vọng thủ khác vẫn đang đợi mệnh lệnh cũng lập tức vẫy cờ. Cứ như vậy, mệnh lệnh đã truyền đưa ra ngoài trong thời gian ngắn nhất. Chừng một trăm thân binh của Lưu Lăng mai phục ở bên hồ, trong lòng không khỏi kích động. Liệu vọng thủ trên đại thụ bên hồ tay vẫy cờ, tiếp tục đem mệnh lệnh truyền đi. Hơn hai trăm chiến sĩ được lựa chọn kỹ càng mai phục trên cây ở sườn đông quan đạo, trong khoảnh khắc nhìn thấy mệnh lệnh, đã nắm chặt cung tiễn trong tay.
Ngay sau khi mệnh lệnh truyền đi không bao lâu, phía bắc truyền đến từng đợt tiếng động như sấm rền. Đám lính cũ đều biết, đó là âm thanh của đại đội kỵ binh phóng ngựa chạy như bay. Âm thanh chiến mã đạp đất ầm ầm, giống như từng tiếng từng tiếng sấm mùa xuân xé rách không trung u ám. Không bao lâu, con chiến mã thứ nhất của người Khiết Đan xuất hiện trên quan đạo, tên binh lính Khiết Đan kia ghìm chặt chiến mã, đưa mắt nhìn ra xung quanh, sau đó quay đầu ngựa lại rồi chạy về. Một lát sau, một đội kỵ binh Khiết Đan ba, bốn mươi người xuất hiện lần nữa. Đây là một đội trinh thám Khiết Đan, từ áo giáp trang bị trên người là có thể nhìn ra thân phận của bọn họ. Sau khi thủ lĩnh trong đó hướng tới phụ cận chỉ chỉ trỏ trỏ một lượt, để lại đại bộ phận trinh thám, gã chỉ đem hai gã trinh thám vội vã chạy về hướng vừa tới. Trinh thám ở lại phóng ngựa xông vào trong đồng hoang ở sườn đông quan đạo, thỉnh thoảng bắn ra một mũi tên tới một phương hướng bất kỳ. Phạm vi bọn họ lùng sục rất lớn, cũng rất nhanh, sau thời gian một nén nhang, xác định trong bụi cỏ ở sườn đông quan đạo không có gì nguy hiểm, một trinh thám trong đó huýt sáo một tiếng.
Sự yên tĩnh của phía bắc lại bị phá tan, sau khi tiếng huýt sáo vang lên, đại đội Lang kỵ Khiết Đan xuất hiện. Rất nhanh, dưới sự chỉ điểm của gã thủ lĩnh thám báo kia, từng đội từng đội kỵ binh tiến vào bên trong đồng hoang. Mấy vạn kỵ binh, tiến vào trong đồng hoang mai phục, cũng sẽ để lại dấu vết giẫm đạp, tuy nhiên may mà thứ trong đồng hoang này có là cỏ dại, hơn nữa đều cũng cứng cáp, binh lính Khiết Đan ẩn thân ở cách quan đạo ngoài một dặm, đều xuống ngựa, sau đó dùng công cụ chuyên dụng bịt kín miệng chiến mã. Thuật điều khiển ngựa của Lang kỵ Khiết Đan tuyệt đối có một không hai lúc bấy giờ, những chiến mã nghe lời này đều lần lượt ngã xuống, cứ như vậy yên lặng nằm sấp trong bụi cỏ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận