Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 386: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
NGƯỜI MUỐN BÁO THÙ
Lưu Lăng ngồi thẳng người, nhìn con cá cắn câu còn đang ra sức giãy giụa, kéo cần câu lên xuống, làm cách nào đi chăng nữa thì cũng không tránh được cái lưỡi câu kia. Đã mắc câu trong miệng, trừ khi là chết, nếu không thì nó không còn cách nào thoát ra được.
- Các ngươi nói xem, cái móc câu nho nhỏ này cong như vậy, thì con cá mắc câu là cá lớn hay cá nhỏ?
Hạ thân Triệu Đại giãn ra, làm cho tư thế ngồi được thoải mái hơn chút. Hiện giờ, trên toàn Đại Hán, người có thể ở trước mắt Lưu Lăng vẫn duy trì trạng thái tự nhiên như vậy có không quá hai người. Một người là Chu Diên Công, người còn lại chính là Triệu Đại. Y dường như rất có cảm tình với cái ghế dựa thoải mái kia, mặc dù hiện tại vẫn có thể đi lại được bình thường, nhưng y vẫn thích ngồi trên chiếc ghế đó, không muốn rời. Chiếc xe lăn này tuyệt nhiên không chỉ là một loại công cụ đơn giản thay cho việc đi lại. Mà nó còn biểu thị cho hai ý nghĩa quan trọng, hai ý nghĩa này đều khiến Triệu Đại bị cuốn hút.
Một là được Vương gia tín nhiệm và quan tâm, chiếc ghế dựa này cũng là chính tay Vương gia thiết kế.
Hai là, hiện tại chiếc ghế dựa này vẫn là biểu thị cho thân phận Chỉ Huy Sứ viện Giám sát của y.
Hai ý nghĩa trên chính là những nguyên nhân căn bản mà Triệu Đại không muốn rời khỏi chiếc xe lăn này. Làm Chỉ Huy Sứ viện Giám sát, có quyền bắt giữ và thẩm vấn những quan viên dưới Tam phẩm mà không cần xin chỉ thị của Vương gia, thậm chí có thể tiền trảm hậu tấu. Quyền lợi này quá lớn, lớn đến nỗi khiến cho bá quan văn võ đều cảm thấy sợ hãi. Mà Triệu Đại ngồi trên vị trí Chỉ Huy Sứ của viện Giám sát, cũng vì vậy mà biến thành một cô thần. Tất cả văn võ trong triều, ngay cả Chu Diên Công đều nhìn y không mấy thuận mắt. Có thể nói, tất cả quan viên trong triều đều tỏ thái độ ra mặt đối với y. Nếu như y chết, tin tưởng bá quan văn võ cả triều sẽ không ai có cảm giác bi thương. Ở cửa không điểm một chuỗi pháo, trong nhà không có bữa sủi cảo ăn mừng, đó mới là chuyện không thể tin nổi.
Làm một cô thần, một nhân vật không chỉ một mà tất cả văn võ trong triều đều đối lập với mình, Triệu Đại hiểu rõ, nhất định y phải phô bày ra thực lực tuyệt đối với những quan viên đó. Mà được Hán vương điện hạ tín nhiệm, cũng là một loại sức mạnh của viện Giám sát, hơn nữa còn là vô cùng quan trọng. Không được sự tín nhiệm của Vương gia thì viện Giám sát này nửa bước cũng khó mà đi. Mà chiếc xe lăn này, trong mắt bọn quan viên kia, hoàn toàn là đại biểu cho sự tín nhiệm của Lưu Lăng. Triệu Đại thích chiếc xe lăn này bởi vậy không muốn tự hạ chân xuống để đi, cũng bởi vì y muốn tuyên bố với những tên quan viên kia rằng, Triệu Đại y là người mà Vương gia tín nhiệm nhất.
Đây là một loại thái độ.
Về quyền lợi của Chỉ huy sứ viện Giám sát, Triệu Đại ngược lại không có chút mê luyến gì. Bởi vì y biết rõ rằng, quyền lợi này là Vương gia giao cho, nếu như Vương gia muốn thu hồi lại cũng dễ như trở bàn tay.
Lưu Lăng hỏi, chiếc móc câu nhỏ này có thể câu được con cá lớn hay cá nhỏ, thực ra trong lòng Triệu Đại hiểu rõ, nếu như Vương gia suy đoán chính xác, thì câu lên tuyệt đối là con cá lớn nhất trước mắt của Đại Chu. Tự Tuyền Nhi đem người đi đến phương Bắc điều tra tình hình hư thực của đội quân quay về Nam, kỳ thật là muốn xác nhận lại xem điều Lưu Lăng đoán có chính xác hay không. Còn vì sao là Tự Tuyền Nhi đi mà không phải là người khác, là vì Trần Tử Ngư biết Tự Tuyền Nhi muốn báo thù. Trận chiến Vệ Châu, cả tổ mật điệp nằm vùng ở Vệ Châu đều tử trận chỉ còn mình nàng ta, Tổ suất của đội. Thời điểm mà Tự Tuyền Nhi cầu xin Trần Tử Ngư để cho nàng ta đi phương Bắc, Trần Tử Ngư biết mình không có lý do gì để cự tuyệt. Thứ nhất, Tự Tuyền Nhi nhất định phải báo thù, mà kẻ thù lớn nhất chính là Bùi Chiến. Thứ hai, Tự Tuyền Nhi chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Như vậy thì Lưu Lăng định tính toán cái gì đây?
Triệu Đại mỗi khi nhớ đến sự phỏng đoán của vị Vương gia này thì đều cảm thán cho trí tuệ của Vương gia. Những người thuộc dân tộc sống trên thảo nguyên thường dùng độ sâu của hồ nước để hình dung về trí tuệ của một người. Ví dụ như, ca ngợi một người đặc biệt nào đó thì nói mỗ mỗ, trí tuệ của ngươi sâu như hồ nước Nguyệt Nha. Nếu như ca ngợi Vương gia bằng câu nói trên, thì Triệu Đại thực sự nghĩ không ra có cái hồ nào lại sâu đến như vậy. Sâu đến mức nhìn không thấy, sờ không tới, không cảm nhận được đáy hồ.
Lưu Lăng phỏng đoán, người dẫn đầu đoàn quân trở về không phải là Đại tướng quân Khúc Thắng mà là chính bản thân Bùi Chiến.
Sở dĩ Lưu Lăng phỏng đoán như vậy là rất có căn cứ. Thứ nhất, tầm quan trọng của Khai Phong với Bùi Chiến thì không cần nói cũng biết, Bùi Chiến có thể không cần Ký Châu nhưng Khai Phong thì tuyệt đối không được để mất. Tuy rằng quân Hán không có tập trung hỏa lực bên ngoài thành Khai Phong, nhưng Bùi Chiến cũng có thể nhìn ra được, sở dĩ quân Hán không đánh Khai Phong là vì binh lực tiếp sau của quân Hán còn chưa đến nơi. Nếu như quân Hán có đầy đủ binh lực rồi, một mặt đối phó với một trăm nghìn đại quân Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ, một mặt tấn công Khai Phong, tất nhiên quân Hán sẽ lựa chọn đánh Khai Phong trước, bởi vì nếu như Khai Phong bị chiếm đồng nghĩa với việc Đại Chu bị tiêu diệt.
Thứ hai, Bùi Chiến là con người rất tự phụ, mặc dù phân binh, Ký Châu vẫn bị ba trăm nghìn đại quân vây khốn như cũ, cho dù bên trong thành Ký Châu tàn binh Thành Đức quân phản kháng mạnh mẽ, thì Ký Châu sớm muộn gì cũng bị công phá. Đây là kết cục đã được định sẵn, đánh một trận như vậy, không có tính khiêu chiến. Có lẽ đối mặt chống lại quân Hán, khiêu chiến với Hán Vương Lưu Lăng bách chiến bất bại, đối với Bùi Chiến lại càng kích thích hơn.
Thứ ba, Bùi Chiến nhất định sẽ cho rằng, sẽ không có ai nghĩ đến việc bản thân y ẩn thân trong đại quân về Nam.
Thứ tư, y tự mình trở về, bất kể là đối với quân Hán hay đối với Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ thì đều gây ra sự hoang mang và có tác dụng làm kinh sợ nhất định. Nhất là đối với Nhạc Lạc, Mi Hoang, chỉ cần Bùi Chiến y trở lại thì hai người kia tuyệt đối không dám chủ ý đánh Khai Phong Phủ.
Căn cứ vào những điểm này, Lưu Lăng tin tưởng suy đoán của mình sẽ không có vấn đề gì. Việc hiện tại phải làm chính là kiểm chứng xem phán đoán này có đúng hay không. Nếu như đúng thì Lưu Lăng muốn tìm biện pháp đem tin tức này nói cho Chu Tam Thất đang tận lực chống đỡ trong thành Ký Châu, gã có hưng phấn hay không? Mặc kệ là ai chỉ huy ba trăm nghìn quân Định An, cũng sẽ tuyệt đối không như Bùi Chiến. Đây là cơ hội mà Thành Đức quân chuyển bại thành thắng, Lưu Lăng cười trước chiến thắng của kẻ yếu với cường nhân. Chỉ có như vậy thì mới càng thêm loạn. Chỉ khi càng thêm loạn thì thiên hạ Đại Chu này mới dễ dàng bắt lấy.
Tất nhiên, nếu chính xác là Bùi Chiến tự mình lãnh binh xuôi nam, thì Lưu Lăng không ngại thiết yến mà chiêu đãi y. Mà yến hội này nhất định là rất phong phú và long trọng.
Triệu Đại nói: - Thuộc hạ cảm thấy đó là một con cá lớn.
Lưu Lăng cười nói: - Ta thích ăn cá, nhưng có thể khẳng định còn có những người thích ăn cá hơn ta.
Triệu Đại nói: - Ví dụ như là Nhạc Lạc, Mi Hoang. Thuộc hạ đã sai người nghĩ biện pháp đem tin tức Bùi Chiến tự mình xuất binh xuôi nam tiết lộ cho hai người thích ăn cá kia. Mặc kệ là Vương gia đoán có trúng hay không. Mùi của loài cá này luôn luôn có sức hấp dẫn loài người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, tất cả đều muốn được thưởng thức. Cho dù con cá này có là cá nóc, mang theo độc.
Lưu Lăng tán đồng với ý kiến của Triệu Đại liền nói: - Có đôi khi ta suy nghĩ, nếu như không đưa ngươi vào viện Giám sát, nơi không thể hoạt động tự do, mà cho ngươi một trăm nghìn đại quân, vậy thiên hạ của Đại Chu sẽ không nhất định cần ta tự mình cất công đến đánh, chỉ cần chuẩn bị tốt rượu ngon mừng công là được rồi.
Triệu Đại lắc đầu nói: - Thuộc hạ chỉ biết một chút âm mưu nhỏ, còn về binh pháp chiến trận, ngay cả Nhị Lang thuộc hạ cũng không bằng, Vương Gia xem trọng thuộc hạ rồi. Nếu... Nếu như Vương gia thực sự cho rằng thuộc hạ có một chút năng lực cầm binh đánh giặc thì cũng không nhốt thuộc hạ cả ngày ở trong viện để mặt nhăn mày nhó.
Lưu Lăng cười ha hả: - Phẩm chất quý nhất của con người, ngươi có, tốt lắm.
Triệu Đại khom người cảm tạ, không ngờ khuôn mặt luôn yên tĩnh như nước giếng này cuối cùng lại hiện lên chút hưng phấn. Lời nói của Vương gia như vậy làm cho cả Trần Tử Ngư và Chu Vân Băng không hiểu cho lắm, phẩm chất quý nhất của con người là cái gì. Rời khỏi hành cung hồ Xuân Phong, đi được nửa đường Chu Vân Băng rốt cục không kìm nén được tò mò nữa, cung kính hỏi vị Chỉ huy sứ đại nhân đang ngồi trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi: - Đại nhân, đó là cái gì?
Y không hỏi rõ ràng nhưng y biết Chỉ Huy sứ đại nhân hiểu mình hỏi cái gì.
Triệu Đại cười, khóe miệng hơi cong lên, mở mắt nhìn ra phong cảnh phía ngoài cửa sổ: - Làm người, điều khó nhất chính là hiểu rõ về bản thân mình.
Chu Vân Băng hơi bất ngờ, nhưng lập tức lấy lại được thoải mái.
Trần Tử Ngư cũng không rời đi cùng Triệu Đại, nàng là người đứng đầu của Tam xử viện Giám sát cũng là nữ nhân của Lưu Lăng. Sau khi thực hiện xong nhiệm vụ của Đương đầu Tam xử, nàng còn muốn thực hiện luôn trách nhiệm của một thê tử. May mà lúc này đang là ban ngày ban mặt, Lưu lăng cũng chỉ đem nàng ôm chặt vào ngực, vừa âu yếm xen lẫn hung hăng hôn vào đôi môi của nàng, chứ không làm ra chuyện gì quá. Tuy rằng Lưu Lăng có một danh hiệu là vô địch dã chiến, nhưng ở xung quanh hắn có không biết bao nhiêu là hộ vệ Tứ xử, thích khách Lục xử, lại thêm doanh thân binh của hắn, ở trước mắt bao người, hắn sẽ không chia sẻ những nét đẹp của Trần tử Ngư với người khác.
Trần Tử Ngư từ trên đầu gối của Lưu Lăng ngồi xuống đám cỏ bên cạnh hắn, cằm gối lên đùi Lưu Lăng, đôi mắt đẹp nhìn Lưu lăng rồi hỏi: - Vương gia... thiếp phái Tự Tuyền Nhi đi Minh Châu, có phải đã làm cho Vương gia tức giận hay không?
Lưu Lăng đem chiếc cần câu thu về dây câu, lắc đầu nói: - Không có, nhưng có điều ta thật không ngờ đến, trải qua một phen đau đớn thê thảm đến như vậy, mà nàng ta vẫn còn có dũng khí thực hiện nhiệm vụ. Ta để nàng ta làm việc ở bên cạnh nàng, cũng là không muốn nàng ta cứ như vậy mà phế đi. Nhưng xem ra là ta đã xem thường nàng ta quá rồi.
Trần Tử Ngư ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Thế nhân đều nói nữ tử yếu đuối có thể bắt nạt, nhưng thật ra, khi nữ tử nổi cơn độc ác thì so với nam nhân còn đáng sợ hơn nhiều. Chỉ cần trong lòng có chấp niệm thì người nữ tử đó đúng là vừa đáng sợ cũng vừa đáng thương.
- Đáng thương?
Lưu Lăng dừng lại một chút rồi lắc đầu nói: - Nữ tử và nam nhân đều như nhau, không cần sự thương hại của người khác. Một người trong lòng có chấp niệm là tốt, có điều chấp nhất, thì mới có cơ sở để hoàn thành, nàng ta muốn đi báo thù, dù sao cũng phải có một niềm tin làm chỗ dựa cho nàng ta sống. Đến khi nàng ta đã báo thù xong, nàng hãy tìm cơ hội khuyên nhủ nàng ta tiếp tục sống là tốt nhất.
Thời điểm Lưu Lăng để mắt đến Tự Tuyền Nhi, trong ánh mắt của nàng ta, hắn ta nhìn ra một cỗ tử chí. Tự Tuyền nhi bây giờ còn sống nhưng là bởi vì nàng ta cảm thấy cứ như vậy mà chết thì không còn mặt mũi nào gặp những mật điệp thủ hạ đã chết.
- Kỳ thực, nàng phái nàng ta đi làm việc cũng tốt lắm, làm cho nàng ta có cảm giác rằng mình đang giúp các huynh đệ đã chết báo thù, như vậy nàng ta sống còn có ý nghĩa một chút. Thời điểm lúc đầu ta đem chuyện này giao cho nàng, ta biết ngay thế nào Tự Tuyền Nhi cũng sẽ tìm nàng cầu xin cho nàng ta đi phương Bắc, mà nàng cũng nhất định sẽ đồng ý. Trên thực tế, bất kể Bùi Chiến có ở trong đội ngũ Chu quân trở về Nam hay không, trận này là bắt buộc phải đánh. Hơn nữa tin tức đã báo cho Nhạc Lạc và Mi Hoang rồi, cho dù đó là tin tức giả thì hai người đó chắc chắn vẫn sẽ không để yên. Nguyên do duy nhất cần xác minh xem Bùi Chiến có ở nơi đó hay không, là bởi vì đó là cơ hội lớn cho Chu Tam Thất ở Ký Châu.
Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trần Tử Ngư: - Sau đại thắng trận chiến đánh Chu quân hồi Nam, nàng ta sẽ cảm giác mình là một người hữu dụng, đang giúp các huynh đệ của nàng ta báo thù.
Trần Tử Ngư hỏi: - Nếu Bùi Chiến chết trận, Định An quân bị diệt vong rồi, Tự Tuyền Nhi đã báo được thù, vậy nàng ta còn có thể sống sao?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Ta sẽ cho nàng ta một mục tiêu lớn hơn nữa, vì những lê dân bá tánh vô tội phải chết, giúp dân chúng báo thù.
Trần Tử Ngư im lặng, dựa sát vào ngực Lưu Lăng, trong lòng dấy lên một loại tình cảm lớn hơn cả cảm động.

Bình Luận

0 Thảo luận